Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Tiến sĩ Black chăm chú nhìn người ở trong gương, gương mặt gầy gò tái nhợt dấu dưới cặp kính cận dầy cộm, tóc tai rối bù, mái trước dài lòa xòa che khuất tầm nhìn, quần áo lượm thượm, cả người bị bao phủ bởi sự âm trầm và tối tăm, không lọt ra chút khe sáng nào.

Đúng vậy, cô đã đứng trước gương 3 giờ đồng hồ rồi, chỉ để xác nhận lại một thực tế, rằng mình không còn là Olivia Black. Lặng lẽ tiêu hóa dòng ký ức mơ hồ, tiến sĩ Black thầm rít qua kẽ răng: “Địa cầu là cái quái gì?”

Hơn hai mươi năm nghiên cứu khoa học, tiến sĩ Black là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng hôm nay, thế giới quan của cô lại bị điên đảo bởi việc này. Cô biết mình đã chết, một viên đạn xoáy vào thái dương, sinh mạng lập tức tiêu thất, thậm chí còn không kịp cảm thấy đau đớn, nhưng hiện tại cô vẫn còn sống, sống trong một thân thể hoàn toàn xa lạ. Điều tiến sĩ Black muốn làm nhất bây giờ chính là bổ não người trong gương ra, sau đó tiến hành nghiên cứu.

Tại sao cô lại đến nơi này? Chẳng lẽ còn có sứ mệnh cần cô phải hoàn thành? Nhưng cô chẳng biết làm gì ngoài nghiên cứu chế tạo vắc-xin? Không có ZB0135, không có tang thi, không có mạt thế, cô còn nghiên cứu cái quái gì! Mục tiêu sống hơn hai mươi năm bỗng chốc biến mất, tiến sĩ Black đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cho nên…tiến sĩ bây giờ đã thất nghiệp rồi đúng không?

“Phan Bình An.” Nghiền ngẫm cái tên này, tiến sĩ Black xoa nhẹ thái dương đau nhức. Hiện tại không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng chấp nhận thực tế. Không thể không công nhận một điều, năng lực thích ứng của tiến sĩ Black vô cùng cường đại. Tâm thái lạnh nhạt lại được sự mài dũa của mạt thế, cho dù có bị đẩy đến sao hỏa không người cô cũng có thể sống tốt.

Năm 2016 sau công nguyên, địa cầu, thái dương hệ, thiên hà Milky Way, một thế giới hoàn toàn không có trong tiềm thức của cô, nhưng lại trùng hợp đến ngạc nhiên, thực vật, động vật, nhân loại, khoa học kỹ thuật ở nơi này chính là hình thái nguyên bản nơi cô sống trước khi xảy ra mạt thế. Nói một cách chính xác, nếu không có mạt thế, thế giới của cô cũng sẽ như thế này, chỉ là khoa học kỹ thuật của nó vượt xa nơi này khoảng 100 năm.

Không lý giải được tại sao mình lại xuất hiện ở đây, tiến sĩ Black thở dài một hơi, quy luật tự nhiên muôn hình vạn trạng, cô có dùng cả đời nghiên cứu cũng không thể nào thấu triệt.

Thân thể này tên là Phan Bình An, 17 tuổi. Mồ côi cha mẹ khi mới 10 tuổi, ở cùng bà ngoại ba năm thì bà cũng qua đời, một mình sống nhờ vào số tiền trợ cấp ít ỏi của nhà nước cùng bảo hiểm. Nhưng chỉ còn hai tháng nữa thôi, khi Bình An đủ 18 tuổi, nguồn trợ cấp này cũng bị cắt đứt. Từ nhỏ phải trãi qua nhiều cú sốc, Bình An gần như tự bế, cô không thích kết giao bạn bè, lúc nào cũng trầm mặc, trong mắt người khác, cô là một kẻ lạc loài, quái gỡ. Bình An thầm mến lớp trưởng của mình, một anh chàng giàu có và đẹp trai, được mệnh danh là hot boy của trường. Hai ngày trước, cô bạn ngồi cùng bàn đọc trộm nhật ký của Bình An, sau cùng khiến cho cả lớp biết được bí mật này. Trước sự cười nhạo và mỉa mai của bạn bè, cô không dám đến lớp nữa.

Duyệt lại thân thế bi thảm của Phan Bình An, không bi thương, cũng không tội nghiệp, tiến sĩ Black chỉ cảm thán một điều duy nhất: chế độ an sinh xã hội ở nơi này thật tốt, trẻ mồ côi hằng tháng đều được chu cấp tiền ăn uống đầy đủ, còn được ăn thực phẩm thiên nhiên nữa cơ. Trong tiềm thức của tiến sĩ Black, thực phẩm thiên nhiên là thứ vô cùng đắt đỏ, ở thế giới của cô chỉ có cường giả mới có tư cách dùng, đương nhiên thiên tài như cô cũng có tư cách đó. Còn đối với thân thế của Bình An, cô cũng chẳng có cảm tưởng gì nhiều, trẻ mồ côi sao? Ở mạt thế, nơi nào mà chẳng có.

Đứng trước gương một hồi lâu, tiến sĩ Black rốt cuộc cũng tiếp nhận được thực tế, thậm chí trong lòng cô còn chút chờ mong, theo cô được biết, nơi này thực phẩm thiên nhiên đầy rẫy, không sợ phải đầu lưỡi bị hành xác bởi dịch dinh dưỡng tích hợp.

Ngắm nhìn mái tóc lòa xòa của mình, tiến sĩ Black khẽ cau mày. Nhiều năm làm việc trong phòng thí nghiệm, tóc tai gọn gàng luôn là yêu cầu thiết yếu, vì giữ vệ sinh, cũng vì đảm bảo tầm nhìn luôn được rõ ràng.

“Joanie.” Tiến sĩ Black theo thói quen gọi tên trợ lý, sau đó mới giật mình nhớ ra mình hiện tại là Phan Bình An.

Thở dài một hơi, Bình An (hiện tại đổi cách gọi sang Bình An) tìm một cây kéo, nhắm ngay phần tóc mái của mình mà cắt. Chưa đến 60 giây, mái tóc lòa xòa hoàn toàn biến mất, để lại phần mái lởm chởm xơ xác như bị chó gặm, một nét bút hỏng, càng khiến gương mặt cô thêm hỏng.

Tầm nhìn không còn bị cản trở, Bình An hài lòng gật đầu. Cô túm gọn đuôi tóc phía sau, bắt chước lại động tác của Joanie búi lên, xoắn một vòng, hai vòng, ba vòng, buông ra, mái tóc rối lại xòa xuống, Bình An làm lại một lần nữa, xoắn một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng, buông ra, đâu lại vào đấy. Bình An đau khổ nhận ra rằng cô rất cần một trợ lý.

Bình An rời khỏi phòng tắm, bắt đầu tuần tra lãnh địa mới của mình. Đây là một căn hộ nhỏ và cũ kĩ, khoảng ba mươi mét vuông. Chỉ có phòng khách, phòng tắm cùng một gian bếp chật hẹp, giường ngủ cùng bàn học cũng đặt tại phòng khách, không vách ngăn lại, tiết kiệm không gian một cách tối đa. Khẽ liếc đống nhật ký rách vụn dưới sàn nhà, Bình An phớt lờ nó đi mà không thèm dọn dẹp. Cô thật sự rất cần một trợ lý.

Dường như chợt nhớ ra điều gì, Bình An xoay người tiến nhanh vào gian bếp. Trong đầu cô lúc này tái hiện một câu nói: Hạt cơm có màu trắng nõn, thơm ngát và mềm mại, vị nhạt nhưng hậu rất bùi và ngọt thanh, là món ăn chính của đa số các quốc gia châu Á. Đây là câu trích lục trong một quyển sách mà Bình An đã từng đọc trước khi đến thế giới này, chỉ nghe diễn tả thôi đã cảm thấy được thứ gọi là cơm mỹ vị đến nhường nào, thậm chí đêm đó cô còn nằm mơ thấy mình được ăn cơm nữa. Nếu cô nhớ không lầm, thứ này nhà Bình An cũng có. Nhìn thấy một cái thùng dưới kệ bếp, Bình An nôn nóng tiến đến mở ra, cô kinh ngạc há to miệng khi nhìn thấy một thùng tràn đầy gạo. Cái này…lời to rồi!

Cầm một nắm gạo đưa lên mũi ngửi, Bình An khẽ cau mày, sao cô cảm thấy nó không giống với những gì trong sách đã miêu tả. Không kiềm được tò mò, cô cho vài hạt gạo vào miệng nhai, sau đó gương mặt nhăn lại thành một đoàn. Hoàn toàn không giống với những gì cô đã đọc, không thơm, không mềm, chỉ cứng và sáp. Bình An rất muốn phun đống hỗn độn trong miệng ra, nhưng đã từng sống trong thời mạt thế, cô hiểu rất rõ sự quý trọng của lương thực nên cố gắng nhíu mày mà nuốt xuống. Rốt cuộc là nhầm lẫn chỗ nào, thực vật ở nơi này cùng thực vật ở thế giới của cô trước khi bị biến dị chỉ giống nhau về tên gọi, ngoài ra không còn điểm tương đồng nào khác?

Bình An rầu rĩ đậy thùng gạo lại, cô không muốn nếm thứ này thêm một lần nào nữa, cứ tưởng là đầu lưỡi được khao một trận ra ra trò, nào ngờ…

Ngồi thẩn thờ không bao lâu, cái bụng của Bình An một lần nữa lên tiếng phản đối, cô lại phải vào bếp lục lọi đồ ăn. Mở tủ bếp, cầm ra hai gói mì ăn liền, cô loay hoay không biết phải làm như thế nào. Mò mẫm một hồi, cô mở bao ra, nhìn thấy những sợi mì cứng nhắc, trong lòng Bình An có chút nghi hoặc. Thứ này thật sự ăn được sao? Cô bẻ một miếng, bỏ vào miệng nhai, sợi mì giòn tan, vị mằn mặn béo ngậy, kích thích đầu lưỡi đến cực hạn. Bình An vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ được ăn một thứ ngon như thế này, thực sự rất ngon. Vẻ mặt bình tĩnh che dấu nội tâm phong ba dậy sóng, Bình An chậm rãi thưởng thức bữa tiệc mĩ vị của mình. Chẳng mấy chốc, hai gói mì đã bị cô ăn sạch, Bình An ngồi trên sô pha thỏa mãn xoa bụng.

Bình An không ngờ khi đến thế giới này mình lại có được phúc lợi to lớn như thế. Nếu biết trước thức ăn nơi đây ngon đến thế, cô đã sớm tìm chết, còn dày vò bản thân mấy chục năm trời ở mạt thế để làm gì. Nhưng cũng không đúng, nếu cô chết đi, ai thay giáo sư nghiên cứu vắc-xin bây giờ. Ra đi vào lúc này mới là thích hợp nhất.

Đã bảy giờ tối, Bình An ngẫn người một lúc lâu, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đến thế giới này, Bình An vẫn có một tiếc nuối, đó là không thể đem tiểu kho báu của mình theo. Cô đi đến vị trí bàn học, ngay lập tức bị một vật thu hút tầm mắt. Đó là một chiếc lược bằng kim loại có vẻ cổ xưa, cán lược được điêu khắc những hoa văn vô cùng tinh xảo. Đây chính là kỷ vật mà bà ngoại Bình An để lại.

Bình An cầm nó lên, mân mê cán lược, yêu thích không buông tay. Thôi được rồi, nếu tiểu kho báu không thể mang theo, cô sẽ tìm cho mình một kho báu mới.

Bình An chơi đùa với món đồ chơi mới đến 9 giờ, làm vệ sinh cá nhân xong rồi đi ngủ. Trước khi ngủ, trong đầu còn quanh quẫn suy nghĩ: ngày mai thức dậy mình sẽ làm gì? Không có mạt thế, không có tang thi, ai còn cần vắc-xin của cô nữa. Cuộc sống bận rộn bỗng chốc trở nên trống trãi, cô vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng được.

6 giờ sáng hôm sau, Bình An thức dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà một hồi lâu mới xác nhận được mình vẫn còn sống. Cô vào toilet làm vệ sinh cá nhân rồi mở tủ bếp ăn gói mì ăn liền cuối cùng trong nhà, sau đó Bình An bắt đầu lo lắng điều mà khi còn là tiến sĩ Black cô chưa từng phải nghĩ đến: trưa nay mình sẽ ăn cái gì đây?

Thôi, cứ để đến trưa rồi tính, hiện tại cô không có gì để làm, chi bằng tiếp tục cuộc sống của Bình An. Nghĩ như thế, cô mở tủ lấy đồng phục ra thay.

Trước khi ra khỏi nhà, Bình An kéo hộc bàn cầm lấy một bóp tiền nhỏ. Mở ra xem, bên trong còn một xấp tiền giấy và một phiếu ăn. Bình An không biết mệnh giá đồng tiền ở nơi đây, cũng không biết số tiền này có đủ cho cô ăn đến cuối tháng hay không.

Theo trí nhớ, Bình An rời khỏi tòa chung cư cũ kĩ, đi bộ thêm mười phút sẽ đến trạm xe buýt gần nhất.

Khi đi ngang công viên, sự chú ý của cô bị một chiếc xe sang trọng đang đậu bên lề thu hút. Ngồi trong xe là một người đàn ông vận tây trang vô cùng lịch lãm, mái tóc vuốt ra sau đầu, để lộ ngũ quan tuấn tú như điêu khắc, hai mắt sâu thâm thúy, sáng quắc như một con chim ưng, sóng mũi cao thẳng đầy cương trực, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ngậm lấy một điếu thuốc lá, cả người anh ta toát ra vẻ biếng nhác mà vô cùng tà mị , hoàn mỹ như một bức tượng thần Hy Lạp, chỉ cần là phụ nữ, không ai có thể rời mắt khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật này. Bình An cũng không ngoại lệ, nhưng sự chú ý của cô lại là thứ được anh ta cầm trong tay, một chiếc bật lửa vô cùng tinh xảo. Người đàn ông hạ kính cửa sổ gạt tàn thuốc lá, có vẻ cực kỳ hưởng thụ ánh mắt say đắm của những thiếu nữ bên đường. Bất chợt cánh tay khẽ va vào thành xe, chiếc bật lửa rơi xuống đường. Người đàn ông khẽ mắng một tiếng, định mở cửa xe nhặt thì thấy một cô bé nữ sinh đang dùng ánh mắt ‘si mê’ nhìn mình. Mặc dù cô bé này bề ngoài xấu xí, tóc tai lượm thượm quái dị, khiến người ta nhìn vào có cảm giác khó chịu, nhưng vẫn không làm anh ta mất hứng. Người đàn ông nháy mắt nhìn cô, sau đó lên tiếng: “Bé ơi, nhặt giúp anh cái bật lửa nhé.”

Bình An không hề nhận ra ánh mắt phóng điện của anh ta, cô vẫn chăm chú quan sát chiếc bật lửa rơi trên đất, nó rất xinh đẹp, rất tinh xảo, ngay cả cái bật lửa mà trước kia cô thích nhất cũng không sánh bằng cái này. Bình An nhìn lại người đàn ông, tròng mắt khẽ đảo tựa như đang suy nghĩ. Cô hiện tại rất muốn giết chết anh ta để chiếm lấy chiếc bật lửa này, ở mạt thế, giết người cướp của là chuyện rất đổi bình thường, nhưng thế giới này lại không giống. Suy đi tính lại, Bình An vẫn là nén đau từ bỏ vật yêu thích. Cô chỉ vừa mới đến thế giới này, nếu có thể tránh được phiền phức thì nên tận lực tránh. Nghĩ như thế, cô đau lòng xoay người bước đi, không dám nhìn chiếc bật lửa thêm lần nào nữa, nếu không cô sợ mình sẽ không kiềm lòng được chiếm lấy nó.

Nhìn Bình An rời đi, người đàn ông trên xe chưng hững. Sau đó cố che dấu sự xấu hổ, mở cửa xe cúi xuống nhặt chiếc bật lửa, đổi lại một tràng cười khoái trá của người bạn ngồi ghế lái bên cạnh.

“Ha ha ha, hóa ra vẫn còn có người không bị mê hoặc bởi gương mặt dâm đãng này của cậu.”

Người bị trêu chọc lập tức đen mặt, khịt mũi nói: “Dâm đãng mụ nội cậu, không thấy cô nhóc đó đeo kính à, cận nặng như thế, làm sao có thể thấy rõ mặt tôi.”

“Phải không?” Người ngồi ghế lái mỉa mai một tiếng, sau đó lái xe rời đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...