Dương Phàm mặt đầy chính khí nói rất có tác phong cao thượng của một đại thần y kỳ nhân. (đại thần côn thì đúng hơn!)
Giờ phút này hắn dần dần cảm nhận được tư tưởng chủ trương của "Tiên Hồng Quyết".
- Phàm ca. Ngươi đáp ứng cứu trị sư phụ của ta, ông ấy là người tốt.
Thiết Ngưu thi lề nói lời cảm tạ, vui sướng lông mày giãn ra.
Nam Cung Vũ kia hứa hẹn nói:
- Chỉ cần Dược sư có thể trị lành thương thế của ta, ngày sau sẽ dâng lên ngàn lượng vàng. Nếu còn có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần Nam Cung Vũ ta có thể làm được thì cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Ta trị bệnh của ngươi, không hỏi qua ngươi trước kia thiện ác thế nào, chỉ cần là người thế tục đều có thể trị liệu. Ta chữa bệnh cho ngươi, cũng không vì kim tiền tài vật, chỉ vì cứu nhân độ thế, bác ái thiên hạ.
Hắn trị liệu cho người ta, đương nhiên sẽ không quan tâm thiện ác, lại càng không để ý tài vật ngoài thân mà quan trọng làngươi có thể cho ta gia tăng tu vi.