"Hô......" Thở thật dài, An Nhiên ngồi xuống chỗ mình, mở máy tính, đặt cặp công văn lên trên bàn, lấy ra tư liệu mang về ngày hôm qua.
Còn không đợi cô thở xong, cửa phòng làm việc được gõ vang, là Trần Trừng.
An Nhiên cất giọng về phía cửa: "vào đi."
Trần Trừng đẩy cửa đi vào, đưa giấy tờ trong tay cho cô, nói: "đây là báo cáo tiến độ em đi công trường ngày hôm qua."
An Nhiên nhận lấy, tiện tay liếc nhìn, gật đầu, nói: "tốt, tôi biết rồi. Buổi chiều cô và tôi cùng đi tìm Trần công đi, về hạng mục trang viên này, cô đi cùng xem xét, có ý kiến và đề xuất gì cũng có thể cùng nhau thảo luận kỹ càng."
"Bây giờ chị định cho em tham gia hạng mục của chị sao?" Trần Trừng hơi bất ngờ, suy cho cùng cô vừa mới tới, thậm chí cô đã dự tính tháng đầu tiên sẽ bưng trà rót nước, cầm giấy tờ gì đó cho cô (An Nhiên).
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, "cô không tự tin?" Khóe miệng khẽ cong lên.
"Đương nhiên là có." Trần Trừng quả quyết nói, đối với chuyên môn của mình, từ trước đến giờ cô luôn tràn đầy tự tin.
An Nhiên gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra bản copy của bản thiết kế đưa cho cô ta: "đây là bản thiết kế, cô lấy về xem trước một chút, buổi chiều chúng ta sẽ cùng nhau đi phòng bản mẫu."
Trần Trừng đưa tay nhận lấy, lúc này mới chú ý tới chiếc khăn quàng trên cổ cô, trong thời tiết kiểu này, trang phục của cô thấy thế nào cũng đột ngột, kỳ quặc, liền không nhịn được tò mò, hỏi: "chị Cố, dự báo thời tiết hôm nay báo rằng nhiệt độ ngoài trời là 28 độ đó."
Những lời này ngụ ý là, ngài còn quàng khăn như thế không cảm thấy nóng sao?
An Nhiên sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, cả người hơi hơi xấu hổ, một lúc lâu mới lúng túng ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái này, cái này đêm hôm qua lúc ngủ đã quên đóng cửa sổ, hôm nay lúc thức dậy cảm thấy có chút cảm mạo, cảm thấy còn, còn lành lạnh." Nói xong, còn sợ cô ta không tin, cố ý ho khan mấy tiếng, chà xát cánh tay mình.