Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 85: Chúng ta yêu nhau đi


Chương trước Chương tiếp

Trong phòng bếp, An Nhiên pha một ly cà phê, sau đó theo thói quen cho rất nhiều đường. Bưng ly cà phê đi về phía thư phòng, đẩy cửa vào, thấy Tô Dịch Thừa đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim sau bàn đọc sách, xem giấy tờ trong tay.

"Cốc cốc cốc." An Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa.

Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, kính mắt viền vàng khiến anh càng có dáng vẻ thư sinh hơn so với bình thường, có điều nụ cười trên môi vẫn ôn hòa như thế. Cười khẽ nhìn cô, nói: "Vào đi."

An Nhiên mỉm cười đi vào, đưa ly cà phê trong tay cho anh: "anh xem cũng lâu rồi, uống ly cà phê đi đã." Hình như tối nay anh hơi bận bịu, tắm giặt qua loa, ăn cơm tối xong, rồi đi thẳng vào thư phòng.

Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy cà phê từ tay cô, bưng lên nhấp một ngụm, đúng như anh dự đoán, vừa đắng vừa ngọt, anh thực sự không thể nói ra được là ly cà phê này có vị gì, nhưng mà vẫn rất nể tình uống một hớp lớn, sau đó để cái ly xuống, một lần nữa cầm lấy giấy tờ trên bàn.

An Nhiên nhìn giấy tờ trên bàn anh, tất cả đều là công văn, đề xuất, kiến nghị gì đó, toàn những thứ chi chít chữ, cô nhìn không khỏi thấy nhức đầu.

"Công việc rất khó giải quyết?" Cô không biết có phải là công việc của anh có vấn đề hay không, cô có cảm giác tối nay anh rất lạ.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày, như là đang hỏi sao cô lại hỏi thế.

Dường như hiểu được thắc mắt trong mắt anh, nhìn anh, An Nhiên đưa tay chỉ chỉ mặt mình, nửa cười cợt nói: "ở chỗ này của anh, nói cho người khác biết anh không vui."

Tô Dịch Thừa cười khẽ một tiếng, vươn tay với cô, nói: "Lại đây."

An Nhiên không biết anh muốn làm gì, nhưng cũng nghe lời vòng qua bàn làm việc, đi về chỗ anh, đưa tay vào tay anh.

Nắm tay cô, Tô Dịch Thừa dùng sức kéo cô xoay người để cô ngã ngồi lên đùi anh, tay vòng đến bụng cô, cằm đặt trên bả vai cô. Nhàn nhạt nói: "em muốn biết sao?"

An Nhiên gật đầu, ngoảnh đầu nhìn anh nói: "có lẽ em không hiểu biết nhiều, nhưng mà em hi vọng có thể chia sẻ với anh."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, sau đó tiếng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nhìn cô nghiêm túc nói: "An Nhiên, có thể nói thật với anh không?"

"Ừ?" An Nhiên khó hiểu nhìn anh, có phần không rõ ý anh?

Tô Dịch Thừa cười khẽ, nói: "tối nay vốn là có hội nghị, nhưng vì vài nguyên nhân mà lùi lại sáng mai. Tan tầm trên đường lái xe về thì gặp mưa xối xả, anh nghĩ có lẽ vì mưa, em sẽ phải ở lại công ty, cho nên liền quay đầu xe đi về phía công ty em."

An Nhiên sửng sốt, nhìn anh, có chút xấu hổ, vì lời nói dối vừa rồi của mình, thật ra không nói thật chỉ vì không muốn anh suy nghĩ nhiều, dù biết anh sẽ không như thế, nhưng nói về bạn trai cũ trước mặt chồng mình thì nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc, cho nên mới né tránh, nói dối anh. Lại không ngờ càng khiến cho anh hiểu lầm."anh nhìn thấy hết."

Tô Dịch Thừa nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "anh chỉ muốn chính miệng em nói thật cho anh biết."

"Em không hề đi siêu thị, khi anh gọi đến, em đang ở trong quán cà phê với Mạc Phi. Gặp khi tan việc, không nói cho anh biết là vì em không biết anh có phiền lòng hay không." An Nhiên nhìn anh, thẳng thắn nói.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...