Trên xe, Tô Dịch Thừa thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe rời đi, anh quay đầu lại thấy An Nhiên còn cầm dây an toàn ngồi thừ người ra đó.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, trực tiếp khom người đưa tay giúp cô thắt dây an toàn, lúc này An Nhiên mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh hơi áy náy.
Tô Dịch Thừa khởi động xe rời đi, rê đuôi xe một cái thật đẹp, rồi quay xe ổn định lên đường.
Lúc này xe cộ trên đường cũng không nhiều, xe đi vững vàng, suôn sẻ. An Nhiên như là có tâm sự, sững người ngồi đờ ra trên ghế.
Tô Dịch Thừa tưởng là cô đang buồn phiền vì chuyện của Lâm Lệ, nên đưa tay ra mở nhạc nhẹ, sau đó duỗi tay cầm tay cô, khi cô nhìn sang, thì mỉm cười nhìn cô, nói: "Có một số việc thế nào cũng tháo gỡ được, đừng lo nghĩ nhiều."
An Nhiên nhìn anh, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay nhỏ bé xoa xoa bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Có anh ở đây, thật tốt!"
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mỉm cười lại, sau đó quay đầu, chăm chú nhìn đường phía trước.
Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, khi Tô Dịch Thừa tắt máy, chuẩn bị xuống xe, bất thình lình An Nhiên mở miệng nói, "Anh có thể giúp em điều tra tư liệu của Đồng Văn Hải kia một chút được không?"
"Đồng Văn Hải?" Tô Dịch Thừa nhíu mày, "Cần tư liệu của ông ta làm gì?"
An Nhiên thở dài, kể lại sơ lược chuyện chiều nay cho anh.
Tô Dịch Thừa im lặng, nhíu chặt mày không nói gì.
"Em không biết mẹ và ông ta có quan hệ gì, nhưng mà em thấy, mẹ rất sợ ông ta, lúc chiều, mẹ nắm chặt tay em, cả người run rẩy." An Nhiên nói.
"Thật ra ở ‘Du Nhiên Cư’ lần đó, khi Đồng Văn Hải nhìn thấy mẹ, vẻ mặt hai người đều có chút kỳ lạ." Tô Dịch Thừa hồi tưởng lại nói.
An Nhiên gật đầu, "Đúng vậy a, em còn nhớ đêm hôm đó về nhà, cả người mẹ thay đổi, không nói chuyện, ngủ sớm, mà cha bảo em đừng hỏi gì cả, chính mình thì ngồi cả đêm trong phòng khách. Em không biết họ có quan hệ gì, em chỉ thấy lo lắng cho bà, lại không biết tình hình, không làm được gì, dù muốn an ủi, cũng không biết mở miệng thế nào."
"Yên tâm đi, không sao đâu." Tô Dịch Thừa sờ sờ đầu cô, an ủi nói: "Anh sẽ bảo thư ký Trịnh điều tra, hẳn là có thể tra được một chút tình hình và tư liệu của ông ta."
An Nhiên gật đầu, "Vâng."
Tô Dịch Thừa than nhẹ một tiếng, đưa thay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của cô, nói: "Đừng cau mày, cau mày sẽ không đẹp."
An Nhiên gật đầu, cố gắng cong môi để cho mình cười cười, gần đây nhiều chuyện quá, hết chuyện này đến chuyện khác, có chút vượt khỏi sức chịu đựng của cô.
Tô Dịch Thừa biết cô cố gắng rồi, nên nhoài người hôn lên trán cô: "Đi thôi, chúng ta lên nhà."
An Nhiên thuận theo gật đầu, mở cửa xuống xe.
Ngồi trong phòng làm việc, An Nhiên mở tài liệu mà Hoàng Đức Hưng đưa cho ngày đó ra nhìn chăm chú, hôm nay định hạ bút vẽ phác thảo một chút, thế nhưng chưa từng tiếp xúc với loại dự án này, cho nên mấy lần cũng không biết bắt đầu vẽ như thế nào.
Thật ra thì không thể phủ nhận rằng có một nguyên nhân khác là cô còn vướng bận chuyện Lâm Lệ, cô không biết có nên nói chuyện đó cho cô ấy không, kỳ thật nói hay không đều làm tổn thương cô ấy. Cô ấy yêu Trình Tường đã mười năm, bây giờ còn đang mang thai đứa con của anh ta, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ, nếu nói cho cô ấy lúc này, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được, hậu quả như thế cô không dám tưởng tượng.
Nhưng mà nếu không nói cho cô ấy, thực sự là Trình Tường phản bội, cho dù bây giờ giấu diếm được đấy, nhưng giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, một khi Lâm Lệ biết rõ chân tướng, thì cũng không tránh khỏi tổn thương.
Nói hay không, kết quả không khác gì nhau, mà điều cô không muốn thấy nhất chính là Lâm Lệ bị tổn thương!
Ngồi trên cái ghế xoay, đột nhiên An Nhiên cảm thấy hơi mệt, cảm giác mệt mỏi ập đến, đầu cô bắt đầu âm ỉ đau, không phải ảnh hưởng sinh lý, cô biết rõ, là ảnh hưởng của suy nghĩ, áp lực tinh thần.