Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 85: Thức tỉnh


Chương trước Chương tiếp

Nơi ở của tộc Trì Mu không nằm gần Tịnh Lưu giới, mà nằm ở nơi tiếp nối giữa biển trong Hư Vô hải và Vô Vọng chi hải.

Tiêu Dật hiếu kỳ nhìn mặt biển dưới chân, bên trái của y là mặt biển màu đen kịt của Vô Vọng chi hải, bên phải chính là mặt biển màu xám của Hư Vô hải. Hai bên phân biệt rõ ràng, nhưng lại kết hợp với nhau dị thường hài hòa.

Hôm nay là ngày thứ hai Tiêu Dật tới Hư Vô hải, y không trực tiếp đến Tịnh Lưu giới, mà trước tiên tới nơi ở của tộc Trì Mu. Nơi này còn có một mảnh vỡ thần cách, mọi người đều hy vọng dựa vào mảnh vỡ thần cách này có thể bù chỉnh thần cách trong người Tiêu Dật. Một đêm trôi qua, thần cách trong người Tiêu Dật tuy càng lúc càng hoàn thiện, nhưng dù sao cũng chưa hoàn toàn hoàn chỉnh, một vết khuyết nhỏ lộ ra ở đó, có nghĩa là ít nhất còn có một mảnh vỡ thần cách không biết lưu lạc tới tận đâu.

Cho dù không có hoàn chỉnh thần cách, nhưng Tiêu Dật vẫn quyết định muốn đến Tịnh Lưu giới xem thử. Tối hôm qua, y lại lần nữa cảm thụ được tiếng gọi của Tịnh Lưu giới, không biết có phải vì đang ở rất gần không, lần này tiếng gọi của Tịnh Lưu giới đặc biệt cường liệt.

Tiêu Dật nửa đêm giật mình tỉnh giấc, ngưng thần nhìn về hướng Vô Vọng chi hải rất lâu, sáng sớm liền đưa ra yêu cầu muốn tới Tịnh Lưu giới xem thử. Thái độ của y quá mức kiên quyết, mọi người cũng chỉ đành đồng ý.

Trước khi Tiêu Dật tới Tịnh Lưu giới, từng tưởng tượng Tịnh Lưu giới sẽ ra sao. Theo như y nghĩ, thần giới cao hơn tiên giới một bậc, so với tiên giới và nhân giới, Tịnh Lưu giới dù sao cũng nên tốt hơn cả tiên giới. Còn về tốt như thế nào, Tiêu Dật tạm thời còn chưa nghĩ tới. Tiên khí nhiều hơn? Thiên tài địa bảo nhiều hơn? Hay là hoàn cảnh tốt hơn? Tất cả ảo tưởng tốt đẹp, tới khi thật sự nhìn thấy Tịnh Lưu giới liền lập tức tiêu tan theo mây khói. Trong đầu Tiêu Dật chỉ còn lại một câu nói lưu hành tại nhân giới, lý tưởng luôn phong phú, hiện thực luôn khô cằn. Tịnh Lưu giới chân thật và Tịnh Lưu giới trong tưởng tượng chính là khác biệt của lý tưởng và hiện thực.

Tiêu Dật nhìn đại lục phía trước bụi mịt mù, giống như được phủ lên một tầng bụi mù, vò vò lỗ tai của Nhị Thập Nhất dưới người, không chết tâm lặp lại, “Đây thật sự là Tịnh Lưu giới? Thần giới?”

Nhị Thập Nhất chính là con Trì Mu dẫn đầu trong đám quần nhau mà Tiêu Dật gặp lần đầu, cũng là tọa kỵ tạm thời của Tiêu Dật.

Đối với khẩu khí nghi vấn rõ ràng của Tiêu Dật, Nhị Thập Nhất bất mãn lắc đầu, giãy khỏi cánh tay đang túm tai nó, dùng giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: “Đây chính là nơi mà tộc ta đời đời trấn thủ.”

Tiêu Dật lặng lẽ đổi trấn thủ thành thồ, không nhẫn tâm nói ra để đả kích kiêu ngạo của Nhị Thập Nhất.

Nhị Thập Nhất không đợi được phản ứng của Tiêu Dật, phẫn nộ quẫy chóp đuôi vỗ vỗ mặt biển. Là một Trì Mu ưu tú trấn thủ Tịnh Lưu giới nhiều năm, sao nó có thể dẫn sai đường? Nhị Thập Nhất gào lên. Trong tiếng gào, mấy chục con Trì Mu cực lớn chậm rãi từ đáy biển trồi lên, lộ ra cái đầu hổ lông lá Tiêu Dật quen thuộc.

Tiếng gào của Nhị Thập Nhất quá đột ngột, Tiêu Dật bị nó dọa giật mình, xém chút ngã xuống biển. Phải biết hiện tại Nhị Thập Nhất không phải là Nhị Thập Nhất như tòa núi nhỏ Tiêu Dật từng gặp, để phối hợp với thân hình Tiêu Dật, Nhị Thập Nhất cũng thu nhỏ tới bộ dáng xấp xỉ Tiêu Dật. Tiêu Dật chỉ cần hơi không vững, thì sẽ gặp kết cục thân mật tiếp xúc với Vô Vọng chi hải.

Tiêu Dật còn hơi run sợ nắm lông trên cổ Nhị Thập Nhất, vẻ mặt cao ngạo của Nhị Thập Nhất theo động tác của Tiêu Dật liền rắc một tiếng nứt ra. Bị nắm lông gì đó, quả thật là không thể nhẫn nhịn! Nhị Thập Nhất phẫn nộ nghĩ, nhưng nghĩ tới quá trình trước đó không đón được mấy người Tiêu Dật, bị tộc trưởng đuổi đánh, Nhị Thập Nhất có thể làm cũng chỉ là tiếp tục trưng vẻ mặt cao ngạo, không thèm nhìn tới Tiêu Dật trên lưng.

Sau khi Tiêu Dật ngồi vững, ánh mắt đặt trên người Trì Mu phía trước. Y nhớ tới kiêng kỵ cao thâm của con Trì Mu thích biến thành con hổ kia đối với chuyện này. Cho dù Tiêu Dật đã biết trấn thủ mà tộc Trì Mu nói là thồ Tịnh Lưu giới, nhưng khi thật sự nhìn thấy tình cảnh này, nhìn thấy mấy chục con Trì Mu nổi lên từ đáy biển, Tiêu Dật cảm thấy y tựa hồ lý giải được chấp niệm của tộc Trì Mu đối với tự do.

Tiêu Dật vỗ vỗ Nhị Thập Nhất dưới người, do dự nói: “Các ngươi không thể rời khỏi nơi này sao?”

Nhị Thập Nhất vừa nghe liền hiểu vấn đề của Tiêu Dật, phì một tiếng nói: “Thấy ngân ti trên lưng của ta không?” Không đợi Tiêu Dật mở miệng, Nhị Thập Nhất đã nói tiếp, “Những ngân ti này là sức mạnh khế ước, là khế ước huyết mạch của Tịnh Lưu giới và tộc ta ký kết. Những ngân ti này sẽ trói buộc tộc ta sinh sống trong phạm vi nhất định xung quanh Tịnh Lưu giới, giống như một cái lồng, căn bản không thể thoát ra.”

Tiêu Dật nhớ tới con Trì Mu trước đó, “Vậy tiểu Lục thì sao?”

Trong mắt Nhị Thập Nhất xẹt qua một tia ngưỡng mộ cực nhanh, “Ngươi là nói Nhị Cửu Lục?”

Phương thức đặt tên của tộc Trì Mu vô cùng đặc biệt, trong cùng bối phận đều chiếu theo số mà xưng hô. Tiêu Dật cảm thấy cái này có rất nhiều khả năng là thói quen do tộc Trì Mu lưu lại từ thần giới. Dù sao tộc Trì Mu giống như thú bảo hộ được nuôi dưỡng của giới chủ Tịnh Lưu giới, vì tiện quản lý, tùy tiện dùng số thay thế. Giống như bốn con xích viêm sư hống thú mà Từ Sắt Nguyên nuôi, hắn lười đặt tên, nên cũng đều gọi là tiểu Nhất, tiểu Nhị. Nhị Cửu Lục trong miệng Nhị Thập Nhất chính là Trì Mu vẫn luôn đi theo Tiêu Dật, vì tên của nó quá dài, mọi người đều gọi nó là tiểu Lục.

Tiêu Dật “ừ” một tiếng, gật đầu.

Ngữ khí của Nhị Thập Nhất hơi phức tạp, “Tiểu Lục là dị loại của tộc Trì Mu.”

Trong người tộc Trì Mu chảy huyết mạch của yêu thú thần giới, sinh ra đều là yêu thú bậc mười. Là yêu thú cần để trấn thủ Tịnh Lưu giới, bọn họ từ khi sinh ra trên lưng đã xuất hiện ngân ti, đây cũng đại biểu cho khế ước. Nhưng có một tình huống ngoại lệ, đó chính là Trì Mu vốn sinh ra đã yếu kém. Khi thần giới còn tồn tại, tất cả Trì Mu vốn sinh ra đã yếu kém vừa ra đời liền bị xử chết, vì thân thể chúng yếu ớt, không thể thừa nhận sức mạnh của khế ước. Nhưng hiện tại, mỗi một Trì Mu trời sinh yếu ớt ra đời, đều là một chuyện mà trong tộc lấy làm vui sướng. Vì điều này có nghĩa là con Trì Mu này có thể tránh khỏi ký kết khế ước, có thể rời khỏi Hư Vô hải, có thể ra ngoài tìm kiếm thần cách.

Trong giọng điệu phức tạp của Nhị Thập Nhất mang theo một chút ngưỡng mộ nhàn nhạt, Tiêu Dật nhất thời không biết nên nói gì. Sự ngưỡng mộ của Nhị Thập Nhất chẳng qua chỉ vụt qua trong thoáng chốc, lập tức lại trở nên kiêu ngạo. Tiểu Lục cho dù có thể ra ngoài thì thế nào? Vẫn không phải mỗi lần đều bị yêu thú bậc mười trong Hư Vô hải ức hiếp, cần bọn họ phải ra mặt sao. Lại nói vốn dĩ Trì Mu chính là sinh sống trong nước, hắn không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình có gì không tốt, trừ có hơi vô vị là mỗi ngày phải luân phiên trấn thủ Tịnh Lưu giới, thì không phải đều giống những yêu thú khác sao.

Nghĩ thế, Nhị Thập Nhất vực tinh thần, tỏ ý nhìn Trì Mu trước mặt nói: “Thấy không? Tộc nhân chính là ở đó, hiện tại ngươi tin nơi này là Tịnh Lưu giới chưa.”

Kỳ thật Tiêu Dật không phải không tin, chỉ là không muốn tin mà thôi. Y nhẹ thở một hơi, vỗ Nhị Thập Nhất dưới người, “Chúng ta qua đó đi.”

Nhị Thập Nhất cao ngạo ưỡn thẳng người, nhanh chóng bơi về hướng Tịnh Lưu giới.

Sau lưng họ, Sở Mặc vẻ mặt lo lắng nhìn bóng lưng Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên và hắn đều lộ vẻ mặt như nhau.

Trong lòng tộc trưởng Trì Mu cho dù cũng lo lắng cho sự thành bại của Tiêu Dật, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi mấy người, “Yên tâm, Tịnh Lưu giới đã thừa nhận thân phận của Tiêu Dật, y tới đó tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm.”

Sở Mặc khẩn trương siết chặt tay, “Khi nào chúng ta có thể qua đó?”

Tộc trưởng cười khổ lắc đầu, “Cái này phải xem ý chí của Tịnh Lưu giới, từ khi thần giới sụp đổ tới nay, gần mười vạn năm không có người nào có thể bước lên Tịnh Lưu giới, cho dù là tộc Trì Mu cũng không được. Nếu không phải mấy lần khí tức thần giới xuất hiện, Tịnh Lưu giới cũng đều có động tĩnh, tộc nhân còn cho rằng Tịnh Lưu giới là một tử giới.”

Lời của tộc trưởng không chỉ không hòa hoãn được lo lắng trong lòng Sở Mặc, ngược lại càng khiến hắn thêm lo âu. Nhưng hắn căn bản không cách nào lại gần Tịnh Lưu giới, trước mặt hắn dường như có một tầng gông cùm không thấy được, phong kín con đường đi tới. Cho dù là Bách lão và Lục Thiệp Xuyên cũng đều không được, trong bọn họ trừ tộc trưởng Trì Mu ra cũng chỉ có Tiêu Dật hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể chọn để Tiêu Dật một mình đi tới Tịnh Lưu giới.

Trong lúc bọn họ đang bàn luận, Tiêu Dật đã lại gần Tịnh Lưu giới. Trì Mu nổi trên mặt biển vô thanh vô tức nhường ra một con đường. Tất cả Trì Mu đều nhìn chăm chú Tiêu Dật, những ánh mắt này hoặc nóng bỏng hoặc chờ đợi. Tiêu Dật biểu thị, bị nhiều ánh mắt cực đại trừng như thế, y thật sự áp lực như núi.

Khi Tiêu Dật càng lúc càng lại gần Tịnh Lưu giới, y ẩn ẩn phát giác được tại ngực tựa hồ có thêm gì đó. Hình như là một loại cảm xúc, một cảm xúc phức tạp dung hợp vui sướng, kích động, chờ đợi, ngóng trông vân vân. Những cảm xúc này không phải là của Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật lại không có một chút cảm giác bài xích nào, giống như những cảm xúc này sinh ra trong lòng y là một chuyện tự nhiên mà đến, hiện tại y nên có chính là tâm tình này.

Đi tới đây, Nhị Thập Nhất đã không thể tiếp tục đi tới, Tiêu Dật cẩn thận đứng lên, đi tới trước, thân thể giống như vừa vượt qua cái gì, đột ngột biến mất trước mắt mọi người.

“Tiểu Dật!” Sở Mặc và Lục Thiệp Xuyên đồng thời kinh hô.

“Không sao, Tiêu Dật chỉ là đi vào Tịnh Lưu giới.” Tộc trưởng nhanh chóng an ủi.

Tiêu Dật không biết mọi người đang nôn nóng, y đang hoang mang đứng giữa không trung. Trước mắt yý, thế giới này toàn là bụi mù mịt, bầu trời xám xịt, đất đai xám xịt. Không có gió, không có âm thanh, cái gì cũng không có, nhìn ra xa, cả đại lục hoàn toàn là một nơi tịch lặng.

Tiêu Dật vô thức vuốt lên vết thái cực trên ngực, một luồng kim quang đột nhiên sáng lên từ ngực y. Kim quang càng lúc càng chói mắt, rất nhanh từ ngực Tiêu Dật tản ra tứ phía, đại lục tịch lặng hơi hơi động.

Tiêu Dật không chú ý tới biến hóa của Tịnh Lưu giới, ngay khi y đặt tay lên ngực, một miếng nhỏ khiếm khuyết của tấm bản đồ đại lục hiện lên trong đầu Tiêu Dật như một mô hình lập thể. Lực chú ý của Tiêu Dật toàn bộ đặt vào mô hình lập thể này, cảm giác đó rất kỳ quái, y đang đứng ở đây, nhưng chỉ cần suy nghĩ của y đặt trên một điểm nào đó trên bản đồ, tất cả những gì nằm xung quanh điểm này đều lập tức xuất hiện trong đầu y.

Tiêu Dật ngạc nhiên cảm thụ tất cả, y giống như vừa đạt được một món đồ chơi mới lạ, liên tục đảo qua bản đồ vài lần. Lần đầu lướt qua, cảm giác mà cả đại lục cho y vẫn là tịch lặng không có bất cứ sinh khí nào. Nhưng khi y bắt đầu lướt qua lần thứ hai, Tiêu Dật ẩn ẩn nhìn thấy được có kim quang đang lan truyền dưới đất. Khi kim quang chảy qua như nước, tịch lặng của cả đại lục tựa hồ tan đi, bên tai có tiếng gió nhẹ thổi qua, tất cả giống như bắt đầu sống lại.

“Thịch… thịch… thịch… thịch thịch… thịch thịch thịch!”

Tiêu Dật dựng tai lên, tiếng tim đập trầm nặng vang lên bên tai y, từ chậm rãi ban đầu dần chuyển sang bình thường, cả Tịnh Lưu giới bắt đầu kịch liệt chấn động.

Bên ngoài Tịnh Lưu giới, mấy người từ sau khi Tiêu Dật biến mất vẫn luôn lo lắng giờ kinh ngạc nhìn trên bầu trời Tịnh Lưu giới đột nhiên lan tràn kim quang, kim quang bao trùm cả đại lục, bên tai mọi người tựa hồ đều vang lên tiếng tim đập rõ ràng.

“Thịch… thịch… thịch… thịch thich… thịch thịch thịch!”

Theo tiếng tim đập càng lúc càng trầm ổn, Bách lão nhạy bén phát giác được tu vi trong người từ sau khi nâng lên bậc mười thì vẫn luôn đình trệ không tiến hình như đã bắt đầu thả lỏng, trên tiên cách vốn oanh nhuận như ngọc ẩn ẩn hiện lên tia sáng màu vàng. Theo như trong cổ tích tiên giới ghi chép, trước khi tiên nhân thăng lên thần giới, tiên cách trong người sẽ dần chuyển thành màu vàng. Bách lão nghĩ tới những điều này, kích động nhìn Tịnh Lưu giới.

Nhưng mà, kim quang bao trùm trên Tịnh Lưu giới rất nhanh tan đi, cảm giác dao động trước đó biến mất, nhìn từ xa, Tịnh Lưu giới lại biến về bộ dạng bụi bặm trước đó, những gì vừa xảy ra giống như chỉ là một giấc mộng.

Khi kim quang tản đi, Tiêu Dật xuất hiện trên không trung Tịnh Lưu giới, y đi từng bước lại gần mọi người, rõ ràng vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng tựa hồ đã có gì đó không còn giống nữa.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...