Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 61


Chương trước Chương tiếp

Đây là trí nhớ của Quý Liên, hắn biết hắn không có cách nào nói thêm điều gì nữa, vì thế liền đem trí nhớ truyền lại cho hắc báo, hắn muốn cho người khác biết, hắn không nợ ai cái gì.

Thẩm Trạch không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở dài.

Điện hạ nói: “Kỳ thật hắn không cần như vậy……chúng ta cũng không trách hắn.” Đồng Thất nói: “Đây là con đường chính hắn lựa chọn, không thể trách người khác được.” Thẩm Trạch rầu rĩ nói: “Chẳng lẽ Quý Liên chỉ có thể tiếp tục ngủ say như trước sao?” Đồng Thất mắt nhìn mặt nạ hoàng kim, nói: “Chờ đến khi nào hắn nguyện ý tỉnh lại tự nhiên sẽ thức tỉnh. Cửu vĩ đã không còn, hắn là chủ nhân của sơn động này. Yên tâm, hắn ở trong này sẽ rất an toàn.” Thẩm Trạch gật đầu, sau đó đối điện hạ nói: “Các ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?” Điện hạ cười nhạt nói: “Ta cùng A Tháp chuẩn bị đi ra ngoài một chút, xem thế giới này ngàn năm sau có gì khác biệt.” Bạch tướng quân cũng nói: “Phổ Mễ tộc chờ ta nhiều năm như vậy, cũng nên đi ra ngoài xem bọn họ.” Đồng Thất nhíu mày: “Vậy nhóm thân vệ bên người các ngươi phải an bài như thế nào? Bọn họ cũng thức tỉnh sao?” Điện hạ thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Bọn họ……còn sống sao?” Đồng Thất nói: “Có ý tứ gì?” Trên mặt điện hạ lộ ra biểu tình hoang mang: “Ta hoàn toàn không cảm nhân được hơi thở của bọn họ. A Tháp, ngươi có thể cảm nhận được gì không?” Bạch tướng quân nhíu mi, nói: “Nếu ta không có đoán sai, bọn họ hẳn là bị Quý Liên đem làm tế phẩm rồi.” “Cái gì?” Điện hạ kinh ngạc nói: “Bọn họ vẫn làm bạn ở bên cạnh chúng ta, như thế nào có thể đem bọn họ làm tế phẩm!” Bạch tướng quân sờ sờ đầu hắc báo: “Tiểu Hắc nói cho ta biết như vậy.” Đồng Thất hơi trầm tư, nói: “Rất có khả năng, dù sao những người đó là thân vệ của ngươi chứ không phải là thân vệ của Quý Liên, hắn đối với những người đó cũng không có cảm tình gì. Lúc trước khi Quý Liên thiết lập trận pháp phải cam đoan là vẫn có thể sử dụng sau ngàn năm, rất có khả năng là đã dùng bọn họ làm tế phẩm.” Thẩm Trạch rốt cuộc cũng có cơ hội xen vào: “Cho nên khi Thanh cùng A Tháp tỉnh lại cũng muốn dùng các thành viên đội khảo cổ làm tế phẩm? Nhưng là Quý Liên không phải đã nói rằng sẽ để cho chúng ta mang các thành viên của đội khảo cổ đi sao?” Đồng Thất lắc đầu: “Trận pháp này cũng không có dừng lại, hẳn là khi các thành viên đội khảo cổ tỉnh lại thì bắt đầu có tác dụng.” Điện hạ ở bên kia vẫn cau mày, một bộ dáng không thể tin được thân vệ của chính mình đã biến thành tế phẩm, chết không có chỗ chôn.

Đồng Thất quét mắt nhìn đàn tế, nói: “Tóm lại vẫn là đi ra ngoài trước rồi nói sau.” Quá trình rời khỏi sơn động rất thuận lợi, Đồng Thất cùng Thẩm Trạch sau khi ra khỏi động liền đi tìm thành viên đội khảo cổ. Một đám người nằm ở khoảng rừng nơi bọn họ đã từng nghỉ ngơi kia, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Trạch phát hiện đội khảo cổ lúc này mới đầy đủ hết, trừ bỏ ba người đi được nửa đường quay lại lần trước, người khác đều là những người cũ cho đến trước khi vào sơn động. Thẩm Trạch nhìn thấy khuôn mặt của Vương Tử An gần như hung hăng muốn đạp cho hai cái, nhưng Thẩm đại thiếu gia bất đắc dĩ cũng tự mình biết này cũng không thể trách Vương Tử An được.

Hắc báo vẻ mặt có chút lo lắng, nó hướng về phía Bạch tướng quân rống lên hai tiếng, Bạch tướng quân gật gật đầu, sau đó đối Đồng Thất nói: “Chúng ta đi về động của Tiểu Hắc trước, các ngươi định sắp xếp như thế nào?” Đồng Thất cùng Thẩm Trạch nhìn nhau, sau đó Đồng Thất nói: “Chúng ta đem thành viên đội khảo cổ đưa về trong trại trước đã, các ngươi đem Đồ Ni Tư theo, buổi tối chúng ta đến tìm các ngươi.” Bạch tướng quân gật đầu: “Được.” Sau khi đoàn người điện hạ rời đi, Thẩm Trạch nhìn thành viên đội khảo cổ ngã trái ngã phải, khổ sở đối Đồng Thất nói: “Thân ái, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Đồng Thất nhìn lướt qua nhóm thành viên đội khảo cổ, nói: “Bọn họ chỉ là hôn mê, chờ họ tỉnh lại là được.” Thẩm Trạch tiếp tục mang vẻ mặt đau khổ: “Bọn họ tỉnh lại phải giải thích như thế nào?” Đồng Thất nhẹ liếc Thẩm Trạch, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười: “Cái này còn phải xem năng lực của Thẩm đại thiếu gia nhà chúng ta.” Vì thế Thẩm Trạch bị dồn ép khổ sở ngồi một góc vẽ vẽ, vừa vẽ còn vừa ai oán nhìn Đồng Thất.

Có thể là ánh mắt của Thẩm đại thiếu gia quả thực rất ai oán, ông chủ Đồng liền đi qua xoa xoa tóc, nói: “Chờ giải quyết xong bọn họ chúng ta trở về nhà, bọn họ sắp tỉnh rồi.” Vì thế Thẩm đại thiếu gia nở nụ cười hạnh phúc.

Lời nói của ông chủ Đồng đều là chân lý, các thành viên đội khảo cổ không bao lâu liền lục tục chuyển tỉnh. Một đám đều xoa đầu không rõ nhìn xung quanh, một nam sinh tỉnh lại đầu tiên nói: “Chúng ta bị làm sao vậy?” Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất không có phản ứng, nói: “Cậu không nhớ gì sao?” Nam sinh mê mang lắc đầu: “Chúng ta không phải nói là nghỉ ngơi tại chỗ một lát rồi tiếp tục đi sao……?” Thẩm Trạch lúc này có thể xác định thành viên đội khảo cổ đại khái cái gì cũng không nhớ rõ, vì thế hắn liền yên tâm thoải mái nói: “Có thể là do nơi này có chướng khí, mấy người vốn đang nghỉ ngơi êm đẹp, nhưng qua một lát liền hôn mê. Tôi cùng Đồng Thất không thể dễ dàng di chuyển mấy người, chỉ có thể canh giữ ở đây.” Nam sinh vẫn mê mang như trước, nhưng là đầu óc hỗn loạn khiến cho hắn không thể không nhận cách nói này: “Chúng ta đã hôn mê bao lâu?” Thẩm Trạch tiếp tục nói dối như trước: “Thiết bị điện tử ở trong này đều không nhạy, chúng ta không biết được thời gian cụ thể.” Nam sinh gật gật, xoa xoa đầu không thèm nhắc lại.

Các thành viên đội khảo cổ lục tục tỉnh lại, vài sinh viên giúp đỡ Lý giáo sư đang run rẩy đứng lên, Đồng Thất rất kịp thời nói: “Tôi thấy hôm nay cũng không thích hợp để tiếp tục tiến hành hoạt động khảo cổ nữa, không bằng chúng ta trước tiên quay về đi.” Lý giáo sư không nói gì, nhóm sinh viên đứng một bên nhìn nhau, cuối cùng nữ sinh kia nói: “Tôi hiểu rồi……chúng ta vẫn là quay về trước đi.” Lý giáo sư gật đầu, coi như ngầm đồng ý với nữ sinh, nhóm sinh viên tinh thần cũng đều không tốt, xương sống đau thắt lưng đau, không ai phản đối đề nghị quay về trại này.

Vì thế Thẩm Trạch lên mặt mang mọi người quay về trong trại.

Đường trở về luôn rất nhanh, trước khi trời tối đoàn người đã về đến trại, kỳ quái là người trong trại một đám đều từ chối tiếp khách, vô luận Lý giáo sư gõ cửa như thế nào cũng không chịu ra.

Rơi vào đường cùng bọn họ đành phải đến chỗ của bác sĩ trước. Cũng may bác sĩ không giống người trong trại nhốt bọn họ ở ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ trở về trên mặt liền lộ ra tươi cười vui mừng.

Trong phòng bệnh không lớn lắm chật ních người, sinh viên bị rắn cắn kia đã được bác sĩ đưa đến bệnh viện ở bên ngoài, một sinh viên khác đi cùng cậu ta, khiến cho Thẩm Trạch kinh ngạc là theo như lời của bác sĩ nói, Trần Bình một mực ở chỗ này chờ đội khảo cổ quay về.

“Ai, cũng không biết vì sao, sau khi các người tiến vào trong rừng không lâu thì người trong trại bắt đầu lui vào trong phòng không đi ra, tôi ở đây vài năm nay thật đúng là chưa từng gặp qua loại tình huống này.” Lý giáo sư ngồi ở trên ghế trúc không biết nghĩ cái gì, từ khi trở về ông bắt đầu bị vây bọc trong trạng giống như đi vào cõi thần tiên.

Thẩm Trạch cầm chén nước ấm uống một ngụm, liền cảm thấy cả người thoải mái. Vài sinh viên đã hồi phục đối Lý giáo sư nói: “Thầy à, khi nào thì chúng ta lại đi tiếp?” Thẩm Trạch một ngụm nước vừa uống vào thiếu chút nữa thì phun ra, Lý giáo sư vẫn đi vào cõi thần tiên nãy giờ ngẩng đầu lên mắt nhìn Thẩm Trạch, sau đó đối sinh viên kia nói: “Chúng ta không đi nữa.” “A?” Mấy sinh viên đều cảm thấy khó hiểu, chỉ có nữ sinh kia cắn cắn môi, nói: “Mình đồng ý với ý kiến của thầy.” Lý giáo sư nhìn Vương Tử An, nói: “Người trong trại đã không còn chào đón chúng ta, hơn nữa lại có một bạn bị thương. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai quay về.” Bởi vì Lý giáo sư kiên trì như vậy, nhóm sinh viên cũng không nói gì nữa.

.

Buổi tối.

Thẩm Trạch lôi kéo tay Đồng Thất đi ở trong núi rừng, không nhịn được oán giận nói: “Làm gì mà lại phải đi vào buổi tối, ngày mai đến không được sao?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Ngươi không nghĩ muốn nhanh chóng về nhà sao?” Thẩm Trạch nghe được lời này nhất thời không oán giận nữa: “Ta nhớ tiệm quan tài của chúng ta.” Đồng Thất ‘ừ’ một tiếng.

Thẩm Trạch cũng không có nói nữa, hai người trong chốc lát liền đi đến sơn động của hắc báo.

Vừa thò đầu vào trong động, Thẩm Trạch không nhịn được bật cười ra tiếng.

Chỉ thấy hắc báo đang khổ sở quay vòng người cắn cắn cái đuôi của mình, Vương Tuấn mỉm cười ngồi ở trên giường đá cùng Bạch tướng quân và điện hạ nói chuyện gì đó, đối với động tác của hắc báo một chút phản ứng đều không có.

Nhìn thấy Thẩm Trạch cùng Đồng Thất đã đến, Vương Tuấn cười nói: “Cuối cùng cũng đã đến rồi, chờ các ngươi cả buổi.” Thẩm Trạch nói: “Này còn không phải là đợi đám sinh viên kia ngủ rồi mới dám đi ra sao.” Vương Tuấn cười cười, điện hạ nói: “Thế nào? Bọn họ không hoài nghi gì chứ?” “Ngô.” Thẩm Trạch cau mày: “Có chút quái.” Đồng Thất nói: “Giáo sư cùng nữ sinh kia hẳn là không có mất trí nhớ.” Thẩm Trạch: “Không thể nào? Nhưng bọn họ đều không có nói cái gì a.” Đồng Thất: “Ngươi không biết là chúng ta vẫn đều không có nhìn thấy Lý giáo sư cùng với nữ sinh kia sao? Hai người bọn họ hẳn là đều không bị khống chế, tất nhiên là vẫn duy trì trí nhớ. Gặp phải loại chuyện quỷ dị này, bình thường đều là buồn bã từ tận đáy lòng.” Điện hạ đồng ý gật đầu: “Tuy rằng ta đối với suy nghĩ của đám người kia không hiểu, nhưng ý nghĩ của con người luôn không thay đổi, gặp phải loại sự tình này không có mấy người sẽ nói ra.” Đồng Thất đối điện hạ nói: “Chúng ta ngày mai sẽ quay về, các ngươi thì sao?” Điện hạ nhìn Bạch tướng quân, cười nói: “Trước kia bị chuyện thế tục ràng buộc, đều không có lúc nào hảo hảo ở cùng với A Tháp, bất quá hiện tại vẫn chưa muộn.” Đồng Thất gật đầu, đưa cho điện hạ một con hạc giấy: “Có thời gian có thể ghé qua nhà chúng ta chơi.” Điện hạ nhận hạc giấy, cười nói: “Nhất định rồi.” Thẩm Trạch nói: “Đúng rồi, người ở trong trại có chút quái.” Điện hạ cười nói: “Bọn họ đại khái là biết A Tháp đã trở lại.” Bạch tướng quân cũng nói: “n, Tế ti của Phổ Mễ tộc có thể cảm giác được hơi thở của ta, chẳng qua Đại Tế ti này……chỉ sợ là cái sơn động bỏ đi kia ảnh hưởng.” Thẩm Trạch nói: “Tế ti kia đem chúng ta đi làm tế phẩm?” Đồng Thất ngạc nhiên mắt nhìn Thẩm Trạch, Thẩm Trạch hoài nghi hỏi: “Làm sao vậy?” Đồng Thất cười cười: “Trở nên thông minh hơn rồi.” Thẩm Trạch xù lông, hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Thất.

Điện hạ cười nói: “Tình cảm của các ngươi thật tốt. Yên tâm, A Tháp sẽ xử lý chuyện của Phổ Mễ tộc.” Đồng Thất nói: “Cảm ơn, không có việc gì nữa thì chúng ta đi trước đây. Đồ Ni Tư……vẫn là để cho các ngươi mang theo thì tốt hơn.” Điện hạ gật đầu: “Chúng ta sẽ đem nó trở về.” Vương Tuấn đưa cho Đồng Thất một cái bình thủy tinh, bên trong có mấy con cá nhỏ trong suốt: “Cầm lấy đưa cho Niếp Niếp chơi, nói nếu có thể ta sẽ trở về thăm nó.” Đồng Thất gật gật đầu, nhận lấy cái bình.

Thẩm Trạch cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta về nhà thôi.” Ngày hôm sau, Thẩm Trạch và Đồng Thất cùng đội khảo cổ đi khỏi trại, Lý giáo sư khi đứng ở sân bay liền nói thật xin lỗi, Thẩm Trạch cười cười nói không sao cả, ngoài miệng nói không sao, nhưng lại ngầm nhìn chằm chằm vào Trần Bình.

Lý giáo sư cùng nhóm sinh viên lên máy bay, khi đoàn người tiến vào cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Trạch nhìn theo bọn họ, sau đó nhìn thấy Trần Bình đột nhiên xoay người lại đối mình nở một nụ cười cổ quái, làm một cái khẩu hình.

[-- Ta là đồ thật nha.]



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...