Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 33: Đã không còn vạn kiếp bất phục


Chương trước Chương tiếp

Cô gái khiến Bạch Nham vạn kiếp bất phục [1] giờ phút này đang ở ngay trước mắt bọn họ. Mạc Trúc Tuyết, người cũng như tên, xinh đẹp đoan trang, da trắng như tuyết, lúc khép mi cười khẽ dịu dàng vô hạn. Đặt ở thế gian thì có thể nói là dung mạo như thiên tiên, nhưng đối với Bạch Nham, trên trời bao nhiêu mỹ nhân tiên tử hắn không thèm liếc nhìn lấy một cái, sợ rằng ngay cả dung mạo của chưởng quầy Ly ở trong mắt Bạch Nham cũng không được tính là xuất sắc?

[1]Vạn Kiếp Bất Phục> : Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Chưởng quầy Ly tự cảm thấy không cần thiết so sánh Mạc Trúc Tuyết với mình. Mạc Trúc Tuyết có đầu thai thêm vài lần nữa cũng không bằng một phần mười của nàng. Huống chi Mạc Trúc Tuyết cũng chỉ là người phàm, sao có thể so với nàng. Nhưng bất giác, chưởng quầy Ly vẫn nhìn Mạc Trúc Tuyết, âm thầm so đo. Mắt nàng ta không thâm thúy mê người bằng chưởng quầy Ly, nụ cười của nàng ta cũng không quyến rũ xinh đẹp bằng chưởng quầy Ly, thân thể của nàng ta cũng không yểu điệu linh lung bằng chưởng quầy Ly. Chưởng quầy Ly nhìn Mạc Trúc Tuyết từ đầu đến chân vài lần, vẫn không hiểu một cô gái người phàm như vậy sao lại khiến Bạch Nham si mê?

Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly bất giác nhăn mày, ánh mắt nhìn Mạc Trúc Tuyết cũng không có thiện cảm, trong lòng hắn lại mừng rỡ, dường như quên mất cô gái người phàm kia là người hại hắn suýt chút nữa bị hủy thần hình.

Mà Bạch Nham lúc đó đang tán gẫu rất vui vẻ với Mạc Trúc Tuyết, trời nam biển bắc không chuyện nào không nói, ngẫu nhiên nghe Mạc Trúc Tuyết đánh đàn, vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên.

“Rốt cuộc huynh thích nàng ta ở điểm nào?” Chưởng quầy Ly không nhịn được hỏi.

Bạch Nham lắc đầu, thản nhiên nói:“Tình là gì sao có thể nói rõ ràng được. Khi đó, ta chỉ rất thích nhìn nàng ấy thản nhiên cười, không câu nệ không nhu mì, thích nghe nàng ấy đánh đàn, rất dụng tâm rất nhập tình. Sau này ta mới biết được nàng ấy cũng có lúc vui sướng cười to, chẳng qua không phải ở trước mặt ta cũng không phải vì ta. Khúc nhạc nàng ấy vui vẻ gảy là do một người đàn ông khác phổ, cũng gảy vì người đó.”

Chưởng quầy Ly nhìn chút cười khổ bên khóe miệng Bạch Nham, trong lòng hơi hơi co rút, nổi lên một chút cay đắng. Hắn vạn kiếp bất phục lại vì một cô gái chưa từng yêu hắn?! Sao hắn có thể cam chịu như vậy?! Sao có thể?!

Bạch Nham đưa chưởng quầy Ly quay người lại đi vào bữa tiếc mừng thọ Trung thư lệnh Mạc Tùng một tháng sau, hắn bắt đầu chậm rãi kể lại ngọn nguồn của bi kịch này:“ Đại thọ Trung thư lệnh, không ít đại thần trong triều được mời, bao gồm Thừa tướng Lã Thế Thừa. Ngày hôm đó Lã tướng không chỉ đích thân đến, còn đưa theo con trai độc nhất của mình là Lã Tư Tài đến chúc thọ Mạc Tùng. Thì ra Lã Tư Tài này sớm nghe Mạc Trúc Tuyết tài hoa dung mạo hơn người, lần này đến là để gặp tận mắt một lần.”

Theo hướng Bạch Nham chỉ, chưởng quầy Ly thấy công tử tên Lã Tư Tài kia, diện mạo bình thường, ngoại trừ thân phận tài trí hơn người, thật sự không thấy có gì nổi bật.

“Lã Tư Tài chẳng lẽ là người trong lòng Mạc Trúc Tuyết sao?”

“Đương nhiên không phải,” Bạch Nham lắc đầu, chỉ vào một người khác trong bữa tiệc ,“Người trong lòng Tuyết Nhi tên Thẩm Ngạn, là một Thông sự của Trung thư tỉnh, cũng là người dưới quyền Mạc Tùng. Chẳng qua Thẩm Ngạn này tuy có tài văn chương cũng có tài danh, nhưng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên không được Mạc Tùng yêu thích.”

Tuyết Nhi…… Hừ.

Chưởng quầy Ly nhìn Thẩm Ngạn, bộ dạng thanh tú hơn Lã Tư Tài, nhìn mặt mày, thần thái hào hoa phong nhã, có ba phần phong độ của người trí thức bảy phần phong độ của người quân tử, cùng Mạc Trúc Tuyết cũng coi như xứng đôi.

“Để ta đoán,” Chưởng quầy Ly nhìn mấy chục người uống rượu hàn huyên trong sân thấy không thú vị, vì thế nói, “Thẩm Ngạn này có chút tài học, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. Mạc Trúc Tuyết nhìn trúng con mọt sách Thẩm Ngạn có tài hoa kia, nhưng Lã Tư Tài – Lã đại công tử trong thọ yến này lại để ý Mạc Trúc Tuyết, vì thế dựa vào cha hắn là Thừa tướng đại nhân tới Mạc phủ cầu hôn. Mạc Tùng tất nhiên vui mừng, cũng không hiểu được tâm tư của con gái nên thành ra chặt đứt hạnh phúc của chính con gái mình, có phải thế không?”

Bạch Nham nặng nề gật đầu một cái,“Đoán không sai.”

Không sai? Không sai! Đoán không sai?!!

Chưởng quầy Ly lửa giận công tâm, suýt chút nữa là có thể phun ra một ngụm máu tươi!

Lã Tư Tài, Mạc Trúc Tuyết, Thẩm Ngạn, ba người này yêu đến hận đi liên quan quái gì đến Bạch Nham?! Liên quan gì đến hắn?! Dựa vào cái gì mà hắn phải chôn vùi ngàn năm đạo hạnh của mình vì hạnh phúc của Mạc Trúc Tuyết, ngay cả hồn phách cũng phải chôn cùng?!

“Huynh bị ngốc à? Ngu à? Hay là heo đầu thai?! Tình yêu giữa ba bọn họ có liên quan gì đến huynh? Có liên quan gì hả!” Chưởng quầy Ly không nhịn được chỉ thẳng vào mặt Bạch Nham mà mắng.

“Cũng phải, có liên quan gì đến ta đâu.” Bạch Nham đưa tay nắm chặt ngón tay chưởng quầy Ly đang chỉ vào hắn, mỉm cười,“Sao nàng còn nóng nảy, còn hận hơn cả ta vậy?”

“Ta……” Chưởng quầy Ly nghẹn họng không nói nên lời.

“Chuyện ba người bọn họ, thật sự là không liên quan đến ta, ta cũng biết mình không nên bị cuốn vào trong đó,” Bạch Nham tiếp tục kể nốt chuyện xưa,“Tối hôm thọ yến, Mạc Tùng và Lã Thế Thừa uống mấy chén, hàn huyên không bao lâu đã quyết định hôn nhân giữa hai nhà. Đợi đến khi Tuyết Nhi biết, Mạc Tùng đã đang chuẩn bị hôn sự cho nàng rồi. Lúc ấy Tuyết Nhi nói cho cha mẹ mình đã có ý trung nhân, hỏi ra mới biết là con mọt sách Thẩm Ngạn kia. Thẩm Ngạn vốn không được Mạc Tùng yêu thích, gia thế bối cảnh cũng tầm thường, sao có thể vì Thẩm Ngạn mà hủy hôn lễ với nhà Thừa tướng đại nhân. Mạc Tùng đương nhiên là khuyên Tuyết Nhi vứt bỏ Thẩm Ngạn, ngoan ngoãn gả cho Lã Tư Tài. Nào biết đâu rằng trong lòng Tuyết Nhi nhất quyết không chịu, cuối cùng còn náo loạn cả phủ. Ta tuy là đường thân của Mạc gia, nhưng cũng chỉ là khách, việc này không nên nhúng tay. Nhưng lúc ấy chính mắt thấy Tuyết Nhi buồn bã không vui, hàng đêm đều khóc, trong lòng cũng không đành lòng. Có một ngày, Tuyết Nhi đến xin ta, đưa nàng ra phủ khỏi, tác thành cho nàng và Thẩm Ngạn.”

“Cho nên huynh giúp Mạc Trúc Tuyết và Thẩm Ngạn bỏ trốn ?”

Bạch Nham lắc đầu:“Nào có dễ dàng như vậy. Thẩm Ngạn cũng có quan hàm, nếu bỏ trốn chẳng phải là chạy trốn không làm tròn trách nhiệm sao, đó là tội danh mất đầu. May mà sau đại thọ Mạc Tùng không lâu Hoàng đế băng hà, vì quốc tang nên hôn sự của hai nhà Lã – Mạc vẫn chưa công bố với bên ngoài, hôn sự cũng kéo dài thời hạn. Ta không đành lòng Tuyết Nhi đau khổ cầu xin, nên đã đồng ý với nàng ấy là sẽ nghĩ cách. Ta một mình đi gặp Thẩm Ngạn, thử hắn một phen, biết hắn đối với Tuyết Nhi cũng là tình chân ý thiết, liền nghĩ cách giúp bọn họ.”

“Huynh quả thật còn vì người ta mà làm giá y nhỉ!” Chưởng quầy Ly căm giận một câu, cũng là thay Bạch Nham bày tỏ oan ức. Hắn đau lòng Mạc Trúc Tuyết sao lại không đau lòng cho chính mình?

Bạch Nham cười khổ hai tiếng, ánh mắt dần dần ảm đạm. Chưởng quầy Ly đứng bên nhìn, trong lòng lại chua sót, dường như có thể hiểu được cảm giác trong lòng hắn lúc ấy. Năm trăm năm trước, cảm xúc của Mạc Trúc Tuyết ảnh hưởng đến cảm xúc của Bạch Nham, nước mắt của nàng ta trở thành đau khổ trong lòng Bạch Nham. Năm trăm năm sau, chưởng quầy Ly lại cũng coi những cảm xúc của Bạch Nham như của mình, để nỗi đau của hắn hòa vào lòng mình.

“Ai,” Bạch Nham hít một tiếng, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, giải thích với chưởng quầy Ly,“Ta tìm một cơ hội, thừa dịp Mạc Tùng bận việc tân đế kế vị đi tổ miếu tế điện, đưa Tuyết Nhi ra khỏi Mạc phủ giấu ở một nơi xa xôi, cũng không nói cho Thẩm Ngạn. Đợi Mạc Tùng trở về phát hiện không thấy Tuyết Nhi, ngầm lục soát toàn thành cũng không tìm được người, đương nhiên sẽ đến chỗ Thẩm Ngạn đòi người. Nhưng Thẩm Ngạn cũng không biết, Mạc Tùng tìm tiếp nửa tháng, thật sự không tìm thấy sốt ruột đến mức xoay mòng mòng. Lúc này ta gợi ý cho Mạc Tùng, chuyện này không lừa được Lã Thừa tướng lâu, không bằng nói Tuyết Nhi đột nhiên bệnh nặng sợ là không chữa được, trước hủy bỏ hôn ước. Như vậy có thể bảo toàn thanh danh hai nhà, cũng không tổn thương hòa khí đôi bên.”

Chưởng quầy Ly cười khẩy nói:“Huynh tính toán thật chu đáo, một hòn đá hạ ba con chim, không chỉ bảo vệ thanh danh hai nhà, bảo vệ hòa khí, còn bảo vệ Mạc Trúc Tuyết và Thẩm Ngạn, để lại một con đường cho bọn họ. Mạc Trúc Tuyết không tính là bỏ trốn với người khác, Thẩm Ngạn cũng không hoành đao đoạt ái, cướp tân nương, cho dù sau này bọn họ thành thân, Lã gia cũng không thể bắt bẻ, chỉ có thể nuốt hận vào lòng.”

Mọi chuyện nhanh chóng hiện lên trước mắt Chưởng quầy Ly và Bạch Nham, ký ức mấy tháng lướt nhanh qua trước mắt họ. Chưởng quầy Ly liếc nhìn Bạch Nham một cái, có một số việc chỉ sợ chính hắn cũng không muốn nhớ lại.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một hỉ đường đỏ rực, ngồi ở trên ghế phụ mẫu là Bạch Nham, mà đôi tân hôn hỷ kết liền cành không phải ai khác ngoài Thẩm Ngạn và Mạc Trúc Tuyết.

Khắp sân, khắng phòng, đâu đâu cũng là một màu đỏ thẫm, màu sắc biểu trưng cho hạnh phúc vui mừng nhưng chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy chói mắt. Càng làm cho chưởng quầy Ly cảm thấy không thoải mái là viện này quá im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi lá rụng sàn sạt.

Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham bên người, trong lòng vô cùng buồn bã.

Bạch Nham dường như hiểu được chưởng quầy Ly muốn hỏi cái gì, tự giác mở miệng giải thích trước:“Thẩm phụ không đồng ý hôn sự của Thẩm Ngạn và Tuyết Nhi, Tuyết Nhi là trốn khỏi nhà, cùng Thẩm Ngạn không có lời mai mối, không có mệnh cha mẹ, không theo lễ nghi, còn đắc tội với hai vị trọng thần Lã -Mạc trong triều. Nếu kết hôn, con đường làm quan của Thẩm Ngạn nhất định vô cùng nhấp nhô.”

Chưởng quầy Ly lẳng lặng nghe, nhìn Tuyết Nhi phía xa xa mặc mũ phượng khăn quàng vai được một bà mối đỡ chậm rãi đi vào phòng sóng vai cùng Thẩm Ngạn cũng đang mặc hỉ phục. Bạch Nham lúc đó, cũng chính là Mạc Cảnh ngồi trên ghế phụ mẫu lẳng lặng nhìn.

“Thẩm Ngạn là con mọt sách, nặng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng hắn cũng yêu Tuyết Nhi sâu nặng. Cuối cùng dù không có phụ thân ở đây chúc phúc cho bọn họ, hắn vẫn nắm tay Tuyết Nhi bái trời đất.” Lời nói của Bạch Nham không nghe ra cảm xúc, thản nhiên giống như hắn đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.

Chưởng quầy Ly không hiểu, nếu Bạch Nham yêu Mạc Trúc Tuyết, sao hắn có thể ngồi đó, trơ mắt nhìn người trong lòng vui mừng gả cho một người đàn ông khác? Nhưng nếu Bạch Nham không yêu nàng ta, sao lại bất chấp xúc phạm thiên luật trộm đá Vô Sắc suýt chút nữa bị hủy thần hình?

“Không có lời mai mối, không có mệnh cha mẹ,” Bạch Nham cười cười, chậm rãi nói,“Ngay trong tiểu viện ta cho bọn họ, chỉ có ta làm chủ hôn cho họ. Tốt xấu gì ta và Tuyết Nhi cũng là đường thân, tính ra ta vẫn là trưởng bối trong tộc của nàng ấy, hôn lễ này cũng tạm chấp nhận như vậy. Chỉ cần bọn họ yêu thương nhau, ta nghĩ dù cửa ải khó khăn nào bọn họ cũng nó thể nắm tay nhau vượt qua.”

Bà mối hắng giọng kêu bái trời đất, chưởng quầy Ly lại không nghe thấy, nhưng nàng dường như có thể nghe thấy tiếng Mạc Cảnh khóc.

Người ngồi ở ghế phụ mẫu trên mặt rõ ràng mặt mang ba phần tươi cười, nhưng chưởng quầy Ly cảm thấy Bạch Nham chưa bao giờ cười khó coi đến như vậy, cho dù là bộ dáng lão già vừa già vừa xấu, cũng chưa từng cười khó coi đến vậy.

Bà mối hô đưa vào động phòng, chưởng quầy Ly cũng không nghe thấy, nhưng nàng nghe thấy rõ ràng Mạc Trúc Tuyết quay về phía Mạc Cảnh khẽ nói một câu “Cám ơn huynh, Cảnh ca ca.”

Một câu nhẹ nhàng, một câu cảm ơn phát ra từ trong tim, nhưng lại là châm chọc lớn nhất, thương tổn sâu nhất với Bạch Nham. Không biết lúc ấy Bạch Nham nghe thì cảm thấy thế nào, nhưng nghe vào tai chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy như có người hung hăng quất roi vào mặt mình. Không chỉ hủy hoại dung nhan tuyệt thế của nàng, cũng hủy tôn nghiêm cao ngạo của nàng. Nếu việc này thực sự phải xảy ra trước mắt chưởng quầy Ly, nàng chắc chắn sẽ không nhịn được dùng Tam muội chân hỏa đốt Mạc Trúc Tuyết thành tro, không chỉ có đau lòng, còn có hận!

Nhưng Mạc Cảnh vẫn cười, cười nhìn theo tâng lang, tân nương vào động phòng. Cười đến đau xót.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...