Tiệc Báo Thù
Chương 31
Trưa nay Na Lan không thể không thết khách, vì theo cách nói của Tạ Nhất Bân, cô là “bà chủ”. Na Lan nói: anh bỏ chữ “bà” đi được không? Chờ khi nào tôi ngoài 40 tuổi hãy hay.
Tạ Nhất Bân cười nhạt, “Người ta bảo cô là người xa cách cõi trần ai, nhưng xem ra cô vẫn còn chất phàm tục.”
Na Lan chẳng thiết đấu võ mồm với anh ta, cô hỏi, “Anh vào đề đi, có tiến triển gì không?”
Tạ Nhất Bân nói, “Chưa tiến triển thì tôi đâu dám cò kè với cô?” Anh ta nhìn bốn phía, như thể vẫn lo quán ăn tầm tầm có vài chục khách trên con đường nhỏ phía Nam thành phố này vẫn chưa đủ kín đáo. Cảm thấy không có “đặc vụ” nào lén theo dõi, anh ta mới nói, “Trước hết tôi tán dương cô tí chút, chỉ mong cô chớ kiêu ngạo. Cô đoán chính xác: đúng là cảnh sát đang điều tra về Đới Hướng Dương, điều tra trên diện rộng chứ chưa đi vào các chi tiết.”
“Sao anh biết?” Na Lan tò mò hỏi.
Tạ Nhất Bân cười nửa miệng, vẻ bí hiểm, khẽ nói rành mạch từng chữ một, “Vì tôi chính là cảnh sát!”
Na Lan nhìn anh ta không hiểu sao. Một lát sau cô mới vỡ lẽ, “Anh giả mạo…”
“Suỵt… cô có ý thức phòng ngừa không?! Sao lại nói to thế?”
Na Lan ngồi thẳng người lên, nói, “Tôi không nhận ra… anh to gan thật! Tôi được Sở Công an chính thức mời làm cố vấn, và lại là bà chủ… à, là chủ của anh… nên anh có thể tạm được coi là cảnh sát hoặc phục vụ cho cảnh sát.”
“Thôi được! Cô cũng giỏi ăn nói đấy!” Tạ Nhất Bân bắt đầu thưởng thức các món đã bày trên bàn. “Hôm nay tôi gọi điện cho phòng thư ký của tập đoàn Hâm Viễn, nói mình là chuyên viên tổ điều tra của Sở Công an về ‘Đại án 185’, cần tìm hiểu một số tình hình. Cô thư ký nghe điện thoại lập tức phản đòn, ‘Chiều qua các anh vừa đến rồi còn gì?’ Tôi hỏi, ‘Em đã ăn sáng chưa?’ Cô ta đáp, ‘Ăn rồi. Ý anh là gì?’ Tôi nói, ‘Sáng qua em ăn rồi mà, sao sáng nay lại ăn? Chúng tôi điều tra phá án, cũng tựa như ăn cơm, đâu phải chỉ ăn một bữa là xong? Các thông tin hôm qua, chúng tôi đã tiêu hóa hết, hôm nay lại có vấn đề mới.’ Chiêu của tôi đã được việc, cô ta đáp ứng và photo luôn cho tôi những thứ tôi cần.”
Tạ Nhất Bân lại nhìn quanh, sau đó mở túi xách lấy ra mấy tờ giấy, đưa cho Na Lan hai tờ trên cùng. “Đây là thứ cô cần. Ghi chép toàn bộ các chuyến đi của Đới Hướng Dương trong ba năm qua. Nói chính xác hơn, là các chuyến đi có thông qua thư ký và hậu cần sắp xếp.”
Na Lan thoáng nhìn, rồi nói, “Quá tốt! Anh ăn bữa cơm này rất xứng đáng!” Đoạn cô gấp lại, cất vào túi xách của mình.
“Sao không đọc đi?”
“Chiều nay tôi sẽ đọc kỹ, khối lượng này phải đọc khá lâu đấy!”
Tạ Nhất Bân lại tỏ ra bí hiểm, “Nếu tôi đã đọc nó rồi, thì sao?”
Nhận ra ngụ ý của anh ta, cô nói, “Nếu thám tử Tạ Nhất Bân phát hiện ra điều gì đó, xin cứ tổng kết đi?”
Tạ Nhất Bân nói, “Ba năm qua Đới Hướng Dương đi công tác 97 lần, cũng là chuyện bình thường đối với sếp bự của một tập đoàn. Nếu có phân loại các chuyến đi này, sẽ thấy đi nước ngoài 21 lần, qua 21 chuyến đi này ta có thể nhận ra một số quy luật. Cô nhìn đi, tôi đã dùng bút màu đánh dấu các chuyến đi quốc tế rồi.”
Na Lan lại mở tờ giấy ra xem, rồi chậm rãi nói, “Một lần châu Âu, hai lần Mỹ, ngoài ra đều là Đông Nam Á… đều là Thái Lan và Ma Cao.”
“Cô xem, Thái Lan và Ma Cao có điểm gì giống nhau?”
“Đều thuộc Đông Nam Á?”
Tạ Nhất Bân làm điệu bộ “muốn ngất”. Na Lan nói, “Thôi nào, tôi nói đùa đấy! Hai nơi này không chỉ là… à, tôi đoán nhé, cả hai nơi đều có sòng bạc.”
“Chính thế!” Tạ Nhất Bân chỉ vào một đường kẻ trong đó. “Cô xem, ngay chuyến đi Hồng Kông, ông ta cũng rẽ sang Ma Cao. Còn hai chuyến đi Mỹ, đều là đến Los Angeles, chắc để thăm vợ và con trai, nhưng vào địa phận Mỹ rồi, một vé máy bay có thể đi từ Las Vegas đến Atlantic City, cô đã nhìn ra vấn đề chưa?”
“Tức là từ sòng bạc này đến sòng bạc khác!” Na Lan trầm ngâm. “Liệu có phải Đới Hướng Dương là một con bạc khát nước không?”
“Cô đọc nhiều sách, ngày càng rắc rối thì có! Sao nói là ‘liệu có phải không’? Theo tôi, chính xác là con bạc rồi! Cô tiếp tục tiêu hóa thông tin này đi! Bây giờ xem điều tiếp theo.” Tạ Nhất Bân không giấu nổi vẻ đắc ý, đưa ra vài tờ khác. “Đây là ghi chép lịch trình các chuyến công tác của ông ta trong tháng gần đây nhất. Thoạt đầu cô thư ký không chịu xùy ra, cô ta nói đây là thông tin bí mật. Tôi bảo: cô đùa đấy à? Nếu một thư ký như cô cũng có thể lấy các thông tin này ra thì nó còn được coi là bí mật nữa không? Tôi đã bấm đúng huyệt, nên cô ta phải cấp cho tôi mấy tờ này. Tôi đã nhắc cô ta nén lại mà in cho gọn, đỡ tốn giấy. Bản thống kê bố trí ô tô, do phòng điều động xe của tập đoàn cung cấp cho. Xem ra, mấy hôm trước chúng ta làm việc vẫn chưa đến nơi đến chốn. Tôi bị con bé thư ký chế nhạo vì không biết sếp Đới Hướng Dương của Hâm Viễn không bao giờ tự lái xe, các chuyến đi đều có xe và tài xế của công ty hoặc Yên Vệ Bình đưa đón. Những ghi chép này rất có lợi cho chúng ta, nó thể hiện khá đầy đủ mọi hành tung của Đới Hướng Dương.”
Bốn tờ giấy dày đặc chữ in. Na Lan nói, “Tôi sẽ đọc tỉ mỉ, kỹ lưỡng.”
“Tùy cô, tôi không ngăn cản. Tôi cũng chưa có thì giờ mà ngâm cứu.” Bây giờ Tạ Nhất Bân mới thực sự vào bữa.
Na Lan hờ hững chẳng muốn ăn, chỉ chăm chú xem bốn tờ giấy.
Ấn tượng đầu tiên: Đới Hướng Dương đúng là vô cùng bận rộn. Xem lịch trình đi lại, ít ra cũng thấy rằng ông ta rất có tâm với doanh nghiệp. Từ đây có thể hình dung ra các “hoạt động” của Lương Tiểu Đồng trong tháng qua là thế nào. Thời gian của Đới Hướng Dương đều dành cho công việc, hội họp, bàn bạc thương lượng, bữa trưa thường xuyên phải tiếp khách ở khách sạn hoặc nhà hàng… nên tin rằng với các lãnh đạo cấp cao, thì đây đều là bữa ăn vì công tác, vì kinh doanh. Địa điểm dùng bữa không có quy luật rõ rệt, nhưng số lần đến “Khách sạn Đại Kim Sa” thì nhiều hơn, trong tháng qua đến đó bốn lần.
“Anh đã nghe nói về khách sạn Đại Kim Sa chưa?” Na Lan hỏi Tạ Nhất Bân. Dù Đào Tử trêu cô như thế nào, cô còn lâu mới sắm nổi vai đi lượn thâu đêm và cũng không thể là dân nhậu nhẹt.
Anh chàng nhậu nhẹt ngồi đối diện chẳng thiết ngẩng đầu, nói, “Dân Giang Kinh kỳ cựu đương nhiên đều biết.”
“Anh thừa biết tôi là dân ngoại tỉnh.” Na Lan làu bàu, nhưng cũng không cố ý giả vờ tự ái vùng miền.
“Cũng thế cả thôi!” Nhận ra Na Lan có chút ngạc nhiên, anh bèn bổ sung, “Đôi vợ chồng già hàng xóm nhà tôi năm xưa cũng là dân ngoại tỉnh mà!” Rồi tiếp tục nghĩ ngợi. “Đầu bếp Lý Vạn Tường vốn là bếp trưởng của Đại Kim Sa, tôi còn nhớ hồi trước đi qua khách sạn đó, thấy treo biển quảng cáo ‘Đầu bếp siêu cấp bàn tay vàng. Tuần ẩm thực Mã Lai kính mời’. Đầu bếp đó chính là bác Lý Vạn Tường, ẩm thực Đông Nam Á là một trong những sở trường của bác ấy.”
“Bác ấy có bao nhiêu sở trường?” Na Lan thuận miệng hỏi.
“Vài trăm!” Tạ Nhất Bân tạm ngừng vận động “bộ nhai”, mắt nhìn chăm chăm vào Na Lan. “Ai ai cũng biết bác Tường là người đa tài trong làng ẩm thực, cực kỳ đam mê nghệ thuật nấu ăn, đã từng đi rất nhiều nơi trên thế giới để học hỏi nâng cao tay nghề. Ví dụ, cũng ở Đại Kim Sa, ít lâu sau trưng biển quảng cáo ‘Bàn tay vàng vừa từ xứ sở thần bí thảm bay Ba Tư - Ả Rập trở về’, cũng tức là lấy tay nghề ẩm thực Trung Đông của Lý Vạn Tường ra làm chiêu bài kinh doanh.”
Na Lan gật đầu, “Xem ra, ông Đới Hướng Dương mê món ăn của bếp trưởng Đại Kim Sa, cho nên sau khi thành lập hội quán bèn mời bếp trưởng bên đó về.”
Tạ Nhất Bân cười nhạt, định nói gì đó nhưng lại thôi. Na Lan giả bộ không để ý, cô tiếp tục xem các ghi chép, lẩm bẩm, “Rõ ràng là ông ấy thích món ăn ở Đại Kim Sa nên mới đến hẳn bốn lần.”
“Logic của cố vấn Sở Công an là như thế à? Tôi không thích món ăn của ông bà già hàng xóm nhưng mỗi tháng tôi vẫn sang ăn chục lần! Theo tôi, Đại Kim Sa là sân nhà của Đới Hướng Dương.”
“Sân nhà?”
“Đúng! Để bàn chuyện kinh doanh và phân biệt sân nhà với sân khách, ví dụ hai tập đoàn Hâm Viễn và Vọng Giang hiếm khi thương lượng một lần là xong một thương vụ, giả sử họ gặp nhau bốn lần, thì hai lần ở sân nhà Hâm Viễn là Đại Kim Sa, hai lần ở sân nhà của Vọng Giang là khách sạn Minh Tú Văn Đăng. Đối tác từ Vũ Hán, Thạch Gia Trang đến Giang Kinh gặp Hâm Viễn để hợp tác làm ăn, thì đa số được ăn nghỉ tại Đại Kim Sa. Nghe nói ông chủ của Đại Kim Sa là chiến hữu cũ của Đới Hướng Dương, cũng có thể là như thế.”
Na Lan, “Tức là, sân nhà có ưu thế nhất định?”
“Điều đó khỏi phải bàn! Sân nhà nhà anh, anh gọi món ăn gọi rượu ra sao, pha trộn thuốc gì, cung cấp các mục giải trí đặc biệt thế nào… là trong tầm tay anh! Rất nhiều trò hay, đâu có thể kể hết trong một bữa cơm.” Tạ Nhất Bân cười tinh quái. “Cô hiểu ra rồi chứ? Tối qua, Thấm Hà là sân nhà của công tử Lương Tiểu Đồng.”
Na Lan vẫn tỏ ra ngô nghê, rồi thuận miệng nói, “Các anh thật can đảm, dám đến phá sân nhà!” Cô lại giở xem các ghi chép về điều động xe, hồi lâu sau mới “phiên dịch” nổi cách ghi như đánh đố người ta. Cô cầm bút khoanh lại các số liệu thời gian điều xe, ví dụ 1812 và 0937… nhưng đến con số 2329 thì cô ngẩn người.
Mình hiểu nhầm à?
Vì cô cho rằng 1812 tức là 6 giờ 12 phút tối, 0937 tức 9 giờ 37 phút sáng, nếu thế thì có rất nhiều lần điều xe đi lúc sớm tinh mơ, điểm đến là “Bán Mẫu Viên”, ngay Na Lan là dân ngoại tỉnh cũng biết đó là khu nhà ở cao cấp, nơi ở của Đới Hướng Dương. Tức là tài xế đến đón ông ta đi làm. Một số lần khác điều xe vào buổi sáng, đi đến các cơ quan như Mặt trận Tổ quốc, Trung tâm Hội nghị Gia Bách, Văn phòng Kiều vụ thành phố, Trung tâm Triển lãm, Ngân hàng Chiêu Thương… Có nhiều lần đi vào buổi trưa, đều là đến khách sạn, hiệu ăn, hơn chục lần đi vào giờ ăn tối, phần lớn là đến hiệu ăn hoặc hội quán.
Nếu cách hiểu này là đúng, thì 2329 tức 11 giờ 29 phút đêm, khuya khoắt như thế là ngoại lệ, và địa điểm là khách sạn Đại Kim Sa.
Tạ Nhất Bân đã thanh lý xong các món, Na Lan chỉ vào hàng chữ này, nói, “Hơi kỳ lạ, phải không?”
“Có gì lạ chứ? Giờ Tý trở đi mới bắt đầu cuộc sống về đêm của nam nhi! Vợ con đều đang ở Mỹ, sếp Đới cũng là người như ai!” Tạ Nhất Bân lộ vẻ coi thường.
Na Lan lắc đầu, “Anh ăn no quá, dinh dưỡng lèn chặt bộ não rồi chắc? Cứ như anh nói thì suốt một tháng trời Đới Hướng Dương chỉ ‘ra sân’ có một lần à? Tôi được biết, gã nào đã thích cái món đó thì không thể mỗi tháng chỉ ‘ra sân’ một lần là xong!”
“Hơi có lý nhỉ! Đêm hôm đó… cách đây đúng hai tuần, thứ hai ngày 5 tháng Năm.”
Na Lan, “Đây là chi tiết có giá trị nhất trong tài liệu này. Đương nhiên cũng có thể giống như anh nói: Đới Hướng Dương chịu áp lực quá lớn, cần giải tỏa, nên mới đi uống rượu và thư giãn với một em… Chi tiết này nên điều tra. Ví dụ, chúng ta tìm hiểu xem ông ta tự đi hay có cuộc hẹn với ai. Có thể hỏi thẳng anh tài xế, nhưng chưa chắc anh ta đã biết chuyện gì xảy ra trong Đại Kim Sa. Hoặc sẽ hỏi nhân viên phục vụ ông ta đêm hôm đó, nhưng chúng ta phải tìm được người thích hợp để thực hiện việc này.”
“Thậm chí có thể đến xem camera ở cửa Đại Kim Sa. Nếu đúng là xe đưa ông ta đi từ 23 giờ 30 phút thì có thể đoán ra ông ta sẽ đến nơi lúc gần 0 giờ, nếu xem được băng ghi hình khoảng thời gian đó thì có thể sẽ hữu ích… À, cô nói là trực tiếp hỏi phục vụ, khiến tôi nghĩ đến một người.”
Na Lan cũng nghĩ đến, “Lý Vạn Tường?”
“Đúng! Bác ấy miệt mài ở Đại Kim Sa ba năm, tất nhiên rất quen các nhân viên và bảo vệ ở đó. Chưa biết chừng bác ấy có thể cung cấp đôi điều.” Tạ Nhất Bân lấy di động ra, “Tôi gọi luôn cho Lý Vạn Tường.”
Trong lúc Tạ Nhất Bân gọi điện cho Lý Vạn Tường, Na Lan cũng rời bàn ăn bấm số Ba Du Sinh. Cô tạm thời chưa nói đến các ghi chép về hành trình của Đới Hướng Dương, chỉ báo cáo anh về phát hiện mới từ máy tính của Đới Quyên, sau đó cô hỏi, “Chỗ các anh đã có tiến triển gì rồi?”
Ba Du Sinh trả lời, “Tôi đang định nói cho cô biết. Hồ Kiến Vĩ đã mất tích.”
Lúc Na Lan kết thúc cuộc gọi thì nghe Tạ Nhất Bân thông báo, “Lý Vạn Tường mất tích rồi!”
Ngày 20 tháng Năm, khoảng 13 giờ 30 phút, tại lô số 5 lầu 36 thôn Ích Dân Tân thành phố Giang Kinh.
Na Lan đã nhập vào di động của mình toàn bộ số điện thoại hoặc địa chỉ của các con tin may mắn sống sót. Có số cô chỉ muốn xóa béng đi cho xong, ví dụ Lương Tiểu Đồng, có những số khác chẳng bao giờ dùng đến nhưng cứ để lại, thừa còn hơn thiếu.
Nhưng Lý Vạn Tường thì nhất định phải liên lạc.
Ngồi trên taxi, Tạ Nhất Bân gọi điện báo cho Đới Thế Vĩnh biết Hồ Kiến Vĩ và Lý Vạn Tường đã mất tích. Kiến Vĩ bị bỏng độ 2 vẫn đang nằm viện để theo dõi, trưa nay các nhân viên y tế bỗng thấy giường anh ta trống trơn. Cảnh sát nghe báo sáng nay anh ta còn nói chuyện với Hoa Thanh nằm ở phòng theo dõi, bèn hỏi Hoa Thanh, nhưng cô trả lời không biết chuyện gì đã xảy ra. Bác sĩ nói, nếu anh ta tự ý bỏ đi mà không đến bệnh viện khác thay thuốc thay băng thì sẽ bị nhiễm trùng nặng nề. Cảnh sát đang đến địa chỉ nhà ở của Hồ Kiến Vĩ nhưng chắc sẽ chưng hửng.
Na Lan hỏi, “Tại sao phải nói cho Đới Thế Vĩnh biết?”
Tạ Nhất Bân không trả lời ngay, anh ta ngoảnh sang nhìn cô một lúc mới đáp, “Khi cô còn hôn mê, thì những người cùng hoạn nạn có giao lưu với nhau, tôi thấy Đới Thế Vĩnh là… là người kinh doanh, rất năng nổ và có khả năng tổ chức, đã đoàn kết mọi người lại.”
“Anh ta nói sao?”
“Anh ta nói: lúc này kết luận thì e hơi sớm, nhất là bác Lý Vạn Tường, rất có thể chỉ là tạm thời chưa liên lạc được, chúng ta đến nhà tìm, nếu không thấy thì sẽ bàn cách… và sớm muộn gì cũng phải thông báo với cảnh sát.”
Taxi đỗ trước lầu 36 thôn Ích Dân Tân. Na Lan và Tạ Nhất Bân xuống xe, đi vào lô số 5, lên tầng ba gõ cửa phòng 301.
Không ai trả lời.
Tạ Nhất Bân áp tai vào cửa lắng nghe một hồi, cau mày nói, “Không người, không tiếng bước chân nhưng hình như có âm thanh gì đó rất lạ.” Anh ta lại áp tai nghe, rồi bỗng ngã sõng soài.
Thì ra là Na Lan đã xoay tay nắm, đẩy cửa mở ra.
Tạ Nhất Bân nhỏm dậy, phát cáu, “Cô cũng phải bảo tôi một tiếng chứ?”
“Tôi chỉ định vặn thử, nào ngờ cửa lại không khóa.”
Cả hai tiến vào nhà, và cùng sửng sốt.
Trong phòng khách nho nhỏ, thấy một người bị trói trên chiếc ghế bành.
Người béo đậm, tuổi ngoài 20, tóc cắt ngắn, mặt, cằm, cổ nung núc những thịt là thịt, mồm bị nhét giẻ, chân tay bị trói bằng thừng nilon. “m thanh lạ” mà Tạ Nhất Bân vừa nói chính là tiếng ú ớ phát ra ở họng người này.
Tạ Nhất Bân thận trọng bước lại gần, “Người anh em à! Tôi sẽ rút cái giẻ ra khỏi mồm cậu nhưng cậu không được kêu ầm lên, và phải trả lời câu hỏi của tôi, có bằng lòng không?”
Cậu béo gật đầu. Tạ Nhất Bân rút cái giẻ ra, rồi nói, “Đây là giẻ lau bếp, dính dầu mỡ khiếp quá.”
“Con mẹ lão đầu bếp khốn kiếp! Cởi trói cho tôi đi.” Cậu béo cáu kỉnh.
“Cởi trói à? Tôi mắc nợ cậu hay sao?” Tạ Nhất Bân không cởi trói, trái lại, anh ta ngồi xuống sô pha bên cạnh, ung dung vắt chân chữ ngũ. “Tinh thần cậu rắn thật, bị thế này rồi, đáng ra phải lo sốt vó vì sợ bác Tường đem quay như lợn sữa ấy chứ, ai ngờ vẫn cứng miệng ghê!”
“Em nói thật đấy, anh ơi!” Lúc này cậu béo mới nhận ra mình ở thế yếu, nên dịu giọng hẳn đi, “Cởi hộ đi, em sẽ cho anh hai trăm.”
“Hai trăm? Hai trăm thì mua được gì? Năm cân thịt lợn, bốn cái bắp cải, ba quả cà tím, hai quả cà chua, một chai rượu quê pha loãng. Cậu định cho ăn mày chắc?”
“Thôi đừng nói nhảm nữa.” Na Lan can thiệp, rồi hỏi cậu béo, “Cậu là ai? Tại sao lại ngồi đây?”
“Chị không định lấy tôi, hỏi tôi là ai làm gì, hả?” Cậu ta rít lên, chắc là vì xấu hổ.
Tạ Nhất Bân lại cầm mảnh giẻ lau lên, “Thái độ gì vậy? Sao chóng quên thế? Vừa nãy tao nói gì? Mau trả lời đi! Nếu không tao lại nhét giẻ vào mồm ngay lập tức.”
“Đừng, đừng… em nói xong, anh phải thả em ra, được chứ?”
“Cứ nói đi đã. Thả hay không tùy thuộc vào chính cậu!”
“Được, tôi nói. Tôi bị thằng cha ấy, tức lão già ở trong căn hộ này, trói. Tôi chỉ đi qua cửa nhà lão, bỗng dưng bị lão đập cho một phát vào đầu, khi tỉnh lại thì đã bị trói như thế này.”
Na Lan cười nhạt, “Chúc mừng! Cậu cũng bị chấn thương sọ não như tôi!”
Tạ Nhất Bân cũng phì cười, “Cậu đi ngang qua cửa? Cậu không có lỗi chứ gì? Tầng ba này có hai căn hộ, cậu nói là ‘đi qua’ thì cậu định đi đâu?”
“Cậu tôi ở trên tầng năm.” Cậu béo cố cãi đến cùng.
Tạ Nhất Bân nói, “Tầng năm có hai hộ, một hộ gồm bà mẹ đơn thân nuôi đứa con 8 tuổi, hộ kia cho đôi vợ chồng trẻ thuê. Thì ai là cậu của cậu?”
Na Lan lại can thiệp, “Không cần phí lời với anh chàng này nữa, chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Đừng! Em xin anh chị đừng báo cảnh sát.” Cậu béo sắp đầu hàng.
Tạ Nhất Bân nói, “Mau nói đi! Tôi đang căng tai đây, nghe xong sẽ thả người luôn. Thật ra, dù cậu không khai thì chúng tôi cũng đoán ra, nhưng vẫn muốn cậu tự khai thì hơn.”
Hết đường quanh co, cậu béo đành nói, “Anh chị đoán ra rồi chứ gì? Thế thì tôi xin nói: anh chị đã đoán đúng!”
Ngày 18 tháng Năm, tại đại sảnh của lầu chính Tiêu Tương, hiện trường vụ cướp.
Hồ Kiến Vĩ bấm điện thoại, giọng run run nói với điện thoại viên, “Tôi… tôi là nhân viên phục vụ ở lầu chính hội quán Tiêu Tương, tôi… chúng tôi bị cướp!”
Lời vừa dứt, tên cướp C liền đá cho Đới Thế Vĩnh một phát vào cánh tay đã trật khớp, làm anh ta đau quá kêu thét lên.
Rồi một tiếng súng nổ.
Bắn chỉ thiên, không ai bị thương.
Tên C nói, “Trong vòng năm phút nữa cảnh sát sẽ đến, sau đó thế nào là tùy thuộc vào các người. Đây là chìa khóa vạn năng có thể mở tất cả các còng tay.” Hắn vứt chiếc chìa khóa xuống sàn, rồi cùng tên B chạy ra khỏi đại sảnh.
Đới Hướng Dương quát, “Hai tên khốn kia, chúng mày cứ thế này mà đi được à? Có nhầm không đấy?”
Các con tin đều đang ngồi quay mặt vào tường, chỉ có hai anh phụ bếp nhìn thấy chiếc chìa khóa đó vừa khéo rơi ngay trước mặt Lý Vạn Tường.
Hai tên cướp chưa ra đến cửa thì Lý Vạn Tường đã nhặt chìa khóa lên, đứng dậy tự mở còng cho mình. Rồi lắc lắc cổ tay, nhìn khắp lượt mọi người. Ai nấy ngoảnh nhìn ông bằng ánh mắt hy vọng, đợi ông mở còng giải phóng cho họ.
Không ngờ Lý Vạn Tường lại bước đến cái bàn đặt ấm chén kê tạm ở góc phòng, mở ngăn kéo, rồi lấy ra một con dao lọc thịt - dao chuyên dùng của nhà bếp, cực sắc nhọn.
Lý Vạn Tường nói, “Đến lúc tôi ra tay rồi!”