Tích Ý Kéo Dài

Chương 25


Chương trước Chương tiếp

“Đều là do cậu gây hoạ, đừng có ở đó mà cười mình chứ!” Ngồi trong quán café, Cổ Duyệt nhìn chằm chằm vào Dung Ý đang gục mặt xuống bàn, vùi đầu ở cánh tay nhưng bả vai lại rung lên không ngừng, nhưng cảm giác như đã trút được tảng đá đè nặng trong lòng.

“Haha, mình đã nói rồi mà, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thắng mà, haha… Hơn nữa, không phải là mình đã giúp cậu sao?” Nàng uống một ngụm trà, trên mặt ý cười không giảm.

Ngày hôm qua, quản lý của công ty bất động sản Vũ Thiên tự mình lái xe đến đón Trần Vĩ cùng Cổ Duyệt đi xem nhà, hai người vốn đã thụ sủng nhược kinh (tự nhiên được đối xử tốt đâm ra lo sợ) lại không ngờ quản lý lại đưa bọn họ đến toà tháp siêu sang trọng dành cho đại gia, Trần Vĩ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nói bọn họ chỉ cần một căn nhà bình dân thôi. Quản lý còn chưa tin, khó xử nói, “Chính tổng giám đốc đích thân dặn dò tôi phải phục vụ hai vị chu đáo, còn có Thôi tiên sinh gọi điện đến đây xem xét, hai vị đừng làm khó cho tôi.”. Khiến cho hai vợ chồng rất xấu hổi, giải thích mãi quản lý mới hiểu được, cuối cùng giới thiệu cho bọn họ một căn nhà tháng sau mới bán. Nhìn phòng mẫu lại đi xem thực tế, tuy rằng nhà vẫn đang ở dạng phôi thô nhưng vị trí cũng như kiến trúc đều rất đẹp, thuận tiện giao thông, độ sâu vừa phải, mật độ dân cư cũng không quá đông, quan trọng nhất là giá cả thực vừa phải. Đến cuối cùng quyết định lấy còn được giảm đến 6%.

“Trần Vĩ hôm qua lúc ký tên vào hợp đồng còn cúi đầu bảo mình thử cấu véo xem có phải nằm mơ hay không?”

“Haha…” Dung Ý đến giờ mới cười không thể kìm chế nổi, “Vậy bạn Trần kia cuối cùng có bị cấu véo hay không a?”

“Dù sao công lao cũng là của cậu, không có kim quy tế của cậu thì làm sao mình lại được vinh hạnh ấy chứ? Cho nên, cũng là mình được nhờ phúc của cậu thôi.”

“Cậu đừng có nói bừa, người khác nghe được lại hiểu lầm, thực ra mình và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.”

“Dung Ý, vẫn bảo cậu thông minh nhưng thật ra lại ngốc nghếch vậy. Người ta đối xử với cậu đến như thế, đến người mù không nhìn thấy cũng phải cảm nhận được chứ?”

“Chẳng qua cậu coi trọng anh ấy vì giàu có thôi, nếu anh ấy không có tiền, cậu có vui vẻ nhìn thấy anh ấy với mình thành đôi không?”

Cổ Duyệt sửng sốt, nhớ tới chân của Lý Tịch kia, lại ngữ khí sâu xa nói, “Cậu chưa trải qua hoàn cảnh như mình nên chưa hiểu được, tiền không phải là thứ vô dụng đâu.” Thở dài, nhìn ánh mắt của nàng, “Tuổi không còn trẻ, nói đến chuyện tình yêu đều là viển vông. Không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể chỉ suốt ngày mơ mộng trò chuyện yêu đương? Mình biết trong lòng cậu nghĩ gì, cũng biết là cậu chưa buông xuống được. Nhưng hãy dũng cảm đối mặt đi. Thừa lúc cảnh xuân tươi đẹp còn có nhiều tiền, hãy nhìn lại đi.” Nói một tràng dài, Cổ Duyệt thực sự trong lòng nhiều suy nghĩ, theo kế hoạch muốn kết hôn, đến lúc chuẩn bị hôn lễ mới phát hiện ra mình đang thực sự già đi. Kỳ thật nàng cũng không biết là Lý Tịch tốt đẹp như thế nào, chỉ muốn thức tỉnh Dung Ý ngốc nghếch kia, cứ để thời gian trôi đi lãng phí.

Nàng không ngờ Cổ Duyệt lại nói như vậy, sửng sốt đáp lại, “Đừng nói chuyện như bà già thế chứ, thật là ghê tởm a. Dung cô nương ta đây mới chỉ như mười tám đôi mươi thôi.” Cười cười rồi cầm chén trà đứng dậy. Xuyên qua hành lang đi vào phòng khách, trong lòng bỗng nhiên hít thở không thông, cảm giác khó chịu. Nàng không phải không nghĩ đến chuyện bắt đầu một lần nữa, nhưng lại không thể nào bước ra khỏi vướng mắc trong lòng. Ngày đó dưới gốc cây dong đại thụ đã nghĩ rằng có thể vứt bỏ quá khứ để bắt đầu lại, nhưng không ngờ rằng bùn đất chỉ có thể che lấp được xấp ảnh chụp tươi cười sáng lạn như hoa kia, chứ không lấn át được yêu thương cùng đau đớn đã thối rữa trong lòng theo năm tháng.

Trở lại chỗ ngồi, mở máy tính nhìn tài liệu, ánh mắt lại vô định, thế nên di động kêu vang cũng không hay biết, đến lúc đồng nghiệp ngồi bên cạnh lay lay mới khôi phục tinh thần, gượng nở nụ cười.

“Alo, xin chào.”

Bên kia im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi lên tiếng, “Là anh.” Thanh âm trầm thấp mang theo vẻ mệt mỏi, giọng khàn khàn làm cho nàng muốn tìm kiếm nơi giọng nói này phát ra, trong đầu ong ong lặp đi lặp lại hình ảnh anh ở sân bóng hét to: “Tôi yêu Dung Ý.” Vang dội, trong suốt không chứa chút tạp chất. Nàng hết sức định thần mới đáp lại, “Nga, có việc gì sao?”

“Tối nay có thể gặp mặt một lúc được không?” Giọng nói thật cẩn thận làm người ta đau lòng. Nàng không biết lấy lý do gì để từ chối, chỉ im lặng thật lâu, “Ân, ta…”

“Chỉ là đi uống café thôi mà…”

Không còn cách nào khác coi nhẹ giọng nói có chút khẩn cầu của anh, “Tôi năm giờ tan sở.”

Ngọn đèn trong toilet thực sáng, không có ái muội, hết thảy đều không thể che giấu. Nhìn chính mình trong gương khuôn mặt tái nhợt, lông mày nhăn lại, bộ dáng thê thảm, nàng lấy bộ đồ trang điểm trong túi xách ra, tô thêm chút son màu hồng tươi, muốn làm cho ánh mắt có thêm chút thần sắc, lại lấy phấn mắt ra đánh màu khói làm đôi mắt thêm sâu, chải mascara, ánh mắt to tròn trở nên yêu mị mà thần bí tao nhã. Nhìn nhìn lại trong gương, chính mình từ bao giờ đã có thể đeo cái mặt nạ quyến rũ thế này… Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, tự đáy lòng lại tự khâm phục mình, cần phải như vậy. Nnàg không còn là cô nữ sinh mặc váy hoa để tóc thẳng dài khuôn mặt phiếm hồng ngày xưa nữa, từ lâu đã không còn nữa rồi.

Còn chưa tới giờ tan làm, hôm nay nàng cũng nghỉ muộn hơn 1 chút, chỉ đi một đôi giày búp bê đế bằng. Lúc trên đường bắt xe, nàng thầm nghĩ mua túi xách đã lâu rồi nhưng vẫn luyến tiếc chưa mua giày. Một đôi giày gót cao 9cm mũi nhọn, tinh tế và sang trọng, mỗi lần đi qua cửa hàng nàng đều dừng lại nhìn ngắm, cảm thấy thật đẹp đẽ, nhãn hiệu cao cấp, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có quyết tâm mua nó, nhưng hôm nay nàng cũng không kịp nghĩ gì cả, cũng chẳng chút phân vân liền đi thẳng vào. Nhân viên cửa hàng cúi xuống tự tay đi vào chân cho nàng, lúc đứng lên nhìn ánh đèn chiếu vào chân mình, đôi giày thanh mảnh gót cao nhọn lại càng tôn thêm đôi chân dài thẳng tắp của nàng, nàng không để ý đến nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi, chậm rãi nở nụ cười.

Cửa sổ thuỷ tinh sát đất nhìn thấu mặt đường lạnh lẽo bên ngoài, bầu trời tối đen, đèn đường đã bật sáng, đi xuyên qua hàng cây ngô đồng bên đường, cành lá đung đưa nhảy nhót, cảm giác không chút ấm áp mà chỉ thấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, con đường này thật yên tĩnh quá. Đoán chừng khoảng 7h, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa chào nàng, “Chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư đi mấy người ạ?” Anh ngẩng đầu, thấy nàng, vẫy tay, tay kia cầm thìa khuẩy nhẹ tách cà phê, chất lỏng đen sánh trước mặt toả hương thơm ngát nhưng lại làm người ta khó chịu. Nàng mặc đồ công sở nghiêm túc, ngay cả nụ cười cũng chỉ khẽ nhếch lên, thục nữ mà đạm mạc. Anh ra sức truy tìm dấu vết nụ cười của nàng trong quá khứ, cười rộ lên khoe cả hàm răng ngọc, nay trở thành máy móc xã giao rồi sao?

Lúc anh còn đang giật mình suy nghĩ, nàng đã đi tới chỗ ngồi, anh đứng lên kéo ghế ra cho nàng, nàng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, mà người đằng say bất chợt lại ngây người. Nàng trở nên cao như vậy từ khi nào, trước giờ nàng chỉ cao hơn vai anh một chút, mỗi lần quay đầu hơi thở đều phả vào gáy của anh.

Không gọi đồ ăn, nàng chỉ dùng 1 tách cà phê, là cà phê đen. Ngẩng đầu nhìn anh có vẻ suy tư, nàng khẽ mỉm cười nói, “Thật ngại quá, vừa rồi trên đường hơi đông cho nên tới muộn.”

“Không sao, anh cũng vừa tới thôi.” Nhìn thấy nàng ánh mắt hồng tơ máu, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi, “Công việc thế nào?”

“Rất tốt. Làm nhân viên kinh doanh đều như vậy cả, không theo đơn đặt hàng thì cũng phải đi gặp khách hàng.” Nàng cười, dường như chẳng có gì đáng để ý.

“Có mệt không?” Tâm đau đớn, nhưng chỉ có thể hỏi một câu như vậy, không lưu dấu vết.

“Quen rồi nên cũng tốt cả thôi.” Nàng vẫn mỉm cười, thả lỏng người tự tại, dù trong lòng vẫn gợn lên không bỏ xuống được.

Trong không khí nhè nhẹ vang lên tiếng nhạc phiêu lãng, quán này không đông khách lắm, không khí thật thanh tĩnh, hai người chậm rãi nói chuyện nhưng lại không tìm thấy đề tài.

“Gần đây thân thể anh có khá hơn chút nào không? Hôm đó ở trong bệnh viện có gặp lại Hiểu Uyển lúc xuống lầu, thấy cô ấy thực sự lo lắng cho anh.”

“Đã khoẻ nhiều rồi…” Anh không muốn nói đến đề tài này, lại mở miệng nói, “Em có nghĩ tới việc thay đổi công tác không? Anh có người bạn mới thành lập công ty truyền thông, đang tìm tổng giám.”

Tay nàng đang khuấy tách cà phê khẽ dừng lại một chút, lại có điểm run run, “Hiện tại công việc đang thuận lợi, tạm thời không muốn thay đổi.” Ngay cả lông mi của nàng cũng hơi rung động, muốn bồi thường sao? Nhưng nàng lại mỉm cười, ánh mắt phủ kín sương mù.

“Anh tháng sau đính hôn cùng Hiểu Uyển.” Cân nhắc thật lâu vẫn thấy khó mở miệng, cuối cùng vẫn phải nói ra, tâm không đau, chỉ là chết lặng không còn cảm giác.

Nàng không phản ứng gì, uống 1 hớp cà phê rồi nói, “Nga, chúc mừng hai người.” Sau đó tựa lưng vào thành ghế, tóc mai buông xuống bên tai, nàng không để ý, tiếng nhạc bên tai vẫn vang lên, trong lòng có một khối nặng rơi xuống, vô thanh vô tức biến mất. Chớp mắt nhanh mấy cái, không biết có phải kính sát tròng có phải giống kính thường hay không mà sương mù dày đặc, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ.

“Dung Ý.” Anh gọi nàng, cũng giống như trước đây gọi cả tên lẫn họ, trước kia rõ ràng lưu loát bao nhiêu, giờ lại ngập ngừng quanh quẩn ở yết hầu, “Thực xin lỗi.”

“Đừng suy nghĩ nữa, chuyện đã lâu như vậy rồi, còn ai ghi tạc trong lòng đâu?” Nàng ra vẻ trấn định an ủi anh, cũng là an ủi chính mình, “Tôi còn hẹn với bạn, xin phép đi trước.” Nàng cúi đầu nhìn đồng hồ giả bộ vội vã.

“Để anh đưa em đi.” Anh định cầm lấy áo khoác bên cạnh, lại nghe thấy tiếng của nàng, “Không cần, tôi chờ anh ấy bên đường được rồi.” Muốn đứng lên, không ngờ anh lại nắm lấy tay nàng, nàng ngây ngẩn cả người.

"Là Lý Tịch sao?"

“A? Ân." Không biết vì sao anh lại nhắc tới Lý Tịch, nàng đáp bừa.

“Anh ta không phải là người tốt.” Anh lo lắng sợ nàng không hiểu ý tứ của mình.

“Chúng tôi là bạn bè.” Giọng của nàng rất thấp, muốn rút khỏi tay của Dương Miễn, không ngờ đối phương giữ lại.

“Anh ta có thể vì một ngôi sao nào đó mà trả mấy ngàn vạn cho công ty điện ảnh, thậm chí chi hàng triệu để mua vai diễn cho cô ta, cũng có thể đấu giá mấy trăm vạn ở Hương Cảng để mua một cái dây chuyền nạm kim cương làm quà sinh nhật… Anh ta như vậy…”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, chuyện của tôi, tôi tự biết xử lý.” Lòng bàn tay ấm áp của anh rời đi, trái tim nàng cũng chợt kết băng.

Đi qua con phố nhỏ lạnh lùng, đến phố xá đông đúc, nhìn vô số phụ nữ giống nàng mặt trang điểm, tay xách túi, vô số nam tử đeo kính, chân đi giày da bóng loáng… Phố đông rộn ràng nhốn nháo, mỗi người đều có mục đích của mình, đều mong muốn có người chờ đợi, là vợ là chồng, là người nhà, bằng hữu… Chỉ có nàng là lang thang vô định, mệt mỏi rã rời, cởi giầy ra ôm vào lòng, chân trần đi trên mặt đất, không hề giống như trong giấc mộng vừa rồi, trở lại thế giới thực sự của mình, nàng tự dưng sinh ra vô số ảo giác.

Trời tháng sáu, đang là giữa mùa hè, trong không gian tràn ngập tiếng ve kêu râm ran, bên đường một đám con trai đánh bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại mà mặt mày hồ hởi, lại có người cầm cặp lồng cơm, mang bình nước đứng chờ… Nàng nhớ tới Dương Miễn đứng dưới lầu kí túc xá im lặng chờ đợi, nàng mặc váy hoa lộ xương quai xanh chạy như bay xuống lầu, đuôi ngựa lúc lắc sau gáy… Nàng đứng thật xa, nhìn bọn họ có chút mơ hồ, đi dần xa.

Ở trạm xe điện ngầm, nàng nhìn tấm băng rôn quảng cáo: “Câu chuyện cổ tích thần tiên, giấc mộng của nàng công chúa trở thành hiện thực.” Nàng cười, nước mắt chợt rơi, nhớ lại trước kia mỗi lần chọc cho nàng tức giận đều gọi nàng là “Dung công chúa”, cười lộ ra mấy cái răng khểnh, giọng nói trong veo, tất cả đều đã biến mất theo thời gian.

Đêm nay, chỉ có nàng tỉnh mộng, công chúa kia chưa từng ở trong cung điện, cổ tích kia cho tới bây giờ chỉ có thể nhìn xem, không thể biến thành hiện thực.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...