Tích Ý Kéo Dài

Chương 19


Chương trước Chương tiếp

Nàng dẫn anh đến vào nhà, còn nhớ nhắc anh cần thận bậc cửa cao kia, chỗ này đã làm nàng gặp không ít đau khổ, cũng vì nó mà nàng gãy mất nửa cái răng cửa, may là lúc đó còn chưa thay răng, nếu không thì không biết thảm đến chừng nào.

Anh hứng thú quan sát từ trên xuống dưới xem xét ngôi nhà, đúng là kết cấu nhà gỗ điển hình của phía nam, chỉ là lâu ngày không được tu sửa nên có phần cũ nát. Đồ dùng trong nhà cũng đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế đã cũ, nước sơn bên ngoài đã bị mài mòn gần hết, trơ ra mặt gỗ nguyên thủ sáng bóng, đen đen, toàn bộ đều là dấu vết thời gian, không có gì thay đổi. Một mặt tường dán 1 tấm bản đồ Trung Quốc, trên bản đồ chằng chịt dấu bút.

Nàng nhìn ánh mắt thắc mắc của anh, ngượng ngùng nói: “Hồi cấp 3 tôi học địa lý đặc biệt kém, ngay cả giáo viên cũng nói chưa từng thấy học trò nào không thể định hướng nổi như tôi, dốt đến mức không thể dạy nổi. Vì thế mà bướng bỉnh, mỗi ngày đều cầm bản đồ vẽ lên trên, đến mức có thể đem toàn bộ những đặc thù cùng phân tích địa lý Trung Quốc viết ra, không tin rằng không nắm bắt được nó…” Nàng tính tình rất mạnh mẽ, lúc ấy chính vì môn địa lý này mà năm thứ nhất mất đi vị trí thủ khoa, chỉ có thể tự hành hạ bản thân bắt mình phải học thật tốt.

Một mặt tường khác treo đầy giấy khen, “Học trò xuất sắc top 3”, “Đội viên thiếu niên xuất sắc”, “Thành viên ban cán bộ xuất sắc”, “Chiến thắng cuộc thi diễn thuyết”… Mỗi năm đều có giấy khen, phấn đấu đến vậy mà cuối cùng trở thành vô nghĩa. Không muốn làm mình rơi vào cảm giác mất mát, nàng chỉ vào gian phòng ở giữa nói, “Trước kia ở chỗ này có một tổ chim yến, tổng cộng có 3 con. Mỗi ngày tôi đều bắc thang lên xem, đưa tay sờ sờ, vuốt ve rồi lại lén lút thả đi, không thể để cho chim mẹ biết được, nếu không nó sẽ chuyển đi chỗ khác mất.” Ánh mắt nàng thật nhu hoà, giống như đang thực sự nhìn thấy tổ chim yến năm xưa vậy. “Anh có biết chim yến nhỏ được sinh ra như thế nào không? Thật sự là thú vị, giống như con gà con vậy, lông mượt như nhung, còn không đi được, cả ngày chỉ chờ chim mẹ đút cho ăn thôi.”

Anh mỉm cười lắc đầu, nhìn ánh mắt xa xăm của nàng như vậy lại thấy chút hoảng hốt. Đây là một thế giới mà anh chưa từng biết đến, cũng là một Dung Ý mà anh chưa từng tiếp xúc qua, làm cho anh không thể kìm lòng chỉ muốn được chạm vào, vuốt ve.

Nàng thấy anh chỉ cười mà không nói lời nào, lại sợ anh cảm thấy chán với những chuyện trước kia của nàng, thấp giọng nói một câu, “Thật ngại quá!”

Không khí đột nhiên ngưng kết, giọng nói của anh lại phá tan sự yên tĩnh đến u ám ở trong phòng, “Tôi thích nghe mà!”. Nàng ngẩng đầu nhìn anh đang đứng quay lưng về phía mặt trời lại cảm thấy có gì đó không thực. “Tôi thích nghe em kể chuyện trước kia, từ lúc đến đây mới phát hiện ra tôi căn bản không biết nhiều về em, tôi muốn biết về em ngày xưa, dù là tốt hay không, dù là vui hay buồn, chỉ cần em muốn nói, tôi đều muốn nghe.”

“Quá khứ đã qua rồi, có biết hay không vốn không còn quan trọng.” Người quen thuộc với nàng thì đã rời xa, đi mất rồi.

“Gỗ mục thì không thể dùng để điêu khắc.” Anh thở dài, hơi hơi xoay người tìm chiếc ghế tựa để ngồi. Lúc ngồi xuống, đùi phải cứng ngắc không thuận theo chuyển động của cơ thể mà gập lại, cứ thẳng băng duỗi ra, anh thuần thục lấy tay đặt xuống dưới đầu gối gập chân lại, xong xuôi, thần sắc vẫn thản nhiên như không có việc gì.

Nàng nhìn anh, không hiểu tại sao đôi chân thon dài đẹp đẽ như vậy lại không thể cử động. Trong lòng áp lực nhưng lại đau đớn, không biết tại sao chính mình lại khác thường như vậy, nàng đành lấy dao trên bàn bổ quả bưởi ra, hương thơm từ vỏ bưởi toả ra khắp không gian.

Bóc cùi bưởi xong, nàng đưa 1 múi cho anh, nhưng anh lại không nhận lấy. Nàng phát hoả, khoé miệng run rẩy hỏi: “ Không phải là anh không biết ăn đấy chứ?”

“Ăn được hay không có khác gì nhau không?”

“Không khác.” Nàng tức giận xem thường, thích ăn hay không, dù sao cũng là thiếu gia nhà ngươi tự ý đến đây, không phải nàng mời đến.

“Ai, em nói xem, tôi đi ngàn dặm xa xôi, vượt núi trèo đèo vào đây, lại bị em đuổi đi nên mới gặp mưa, trăm nghìn khổ sở, không ngờ em lại đối đãi với khách khứa như vậy, ai!” Anh hít sâu mấy hơi, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ đáng thương liếc nhìn nàng một cái, thể hiện mình dường như khổ sở giống như “Cải thìa” vậy.

“Được rồi được rồi, coi như tôi sợ anh rồi. Nhưng mà nhà tôi cái gì cũng không có, không nói đến sơn hào hải vị a.” Nàng tức giận đi vào phòng bếp, cuối cùng bỗng nhiên nghĩ đế cái gì lại quay đầu nói: “Muốn ăn cũng được, anh phải qua giúp một tay.” Nàng nhướng mi, tâm sinh quỷ kế.

“Quân tử không đến gần nhà bếp. Huống chi tôi dù sao cũng là khách từ xa tới, em lại là…” Lại là giọng điệu từ chối vô lại kia, nàng “Hừ” một tiếng, đi vào địa bàn của nàng mà còn dám đùa giỡn lại.

Lúc nàng nấu nướng xong xuôi đi lên, trời đã tối đen, xung quanh núi rừng yên tĩnh, trước cửa có đầm sen, thỉnh thoảng lại có tiếng ếch kêu, còn có tiếng ve râm ran liên tục không ngừng.

Nhìn anh khép mắt ngồi bên cạnh cửa đón gió lạnh, nàng mới rốt cục biết vì sao anh nói mình là khách du lịch, anh là như vậy, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được niềm vui cho mình, có thể tìm được cách tốt nhất khiến mình cảm thấy thoải mái. Vừa rồi lúc anh ăn bát mì kia có lẽ là thật đói bụng, ăn như hùm như sói, nàng ở một bên nén cười, nhớ ra đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm, thật là một quý công tử cùng một trang thục nữ. Nhìn bộ dáng ăn mì hiện tại của anh, không tìm thấy nửa điểm cao quý thanh lịch hôm đó nữa.

Hai người đều không lên tiếng, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, không có ánh đèn nhấp nháy ô nhiễm nơi thành thị, nơi này ban đêm chỉ là một màu đen thâm trầm. Một, hai, ba… bao nhiều chòm sao đều hiện ra vô cùng rõ ràng.

Nàng bỗng cảm thấy như thiếu thiếu cái gì, thong thả vào phòng lấy ra một chai rượu, nhìn qua thấy phủ đầy bụi bên ngoài, ngón tay lướt nhẹ, tro bụi đã phủ kín thật dày toàn bộ mặt ngoài của chai.

Lấy một chén rót ra đưa tới trước mặt anh, “Đừng có kêu tôi tiếp khách không chu đáo, đây chính là rượu ba tôi trân quý nhất, luyến tiếc không dám uống, hiện tại đem mời anh đấy!”

“Không phải là cha em giữ lại để cùng con rể uống đấy chứ?” Anh hay nói đùa, bên ngoài không có ánh đèn, chỉ có một bóng đèn 50W trong phòng, ánh sáng rơi trên mặt anh, thấp thoáng đen tối mà vẫn đẹp.

“Ai mà biết được. Có thể là như thế.” Nàng khẽ nhếch miệng cười cười, tự rót cho chính mình một chén, không nuốt xuống mà chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Thật xin lỗi.” Nghe thấy giọng nàng có chút ảm đạm, anh khẽ vuốt cạnh chén thô ráp, mang theo xin lỗi trầm mặc.

“Không sao, dù sao cũng thật lâu rồi…” Nàng uống cạn chén rượu, không nghĩ rượu để lâu năm lại ngấm đến thế, nàng bị nghẹn, khoé mắt lấp lánh nước, “Ba đi được thật nhanh, cũng coi như an tường.” Kỳ thật là không có cách nào khác, ung thư phổi giai đoạn cuối, không có tiền trị liệu, lúc đau đớn đến chết đi sống lại cũng chỉ có thể dùng thuốc giảm đau áp chế. Mà ba lại cố gắng chịu đựng, không kêu một tiếng, buổi tối đau đến mức tỉnh ngủ cũng không gọi y tá đến tiêm, nói tiêm lại mất tiền, dù sao cũng phải đi, đừng cố gắng ép buộc. Nàng chỉ có thể lén lau nước mắt, không thể làm gì được. Ngay cả đêm trước khi ba mất, ông còn bảo nàng rằng cảm thấy thật tốt, ngày mai có thể xin xuất viện, bảo nàng quay về trường học, sau này tốt nghiệp đi xin việc, chọn chỗ nào to lớn, mạnh mẽ mà làm, còn hỏi nàng muốn vài đài truyền hình nào, … nói rất nhiều rất nhiều. Nàng cũng nói với ông đang thực tập ở một đài truyền hình rất tốt, về sau nếu cố gắng còn có thể ở lại làm việc luôn. Ông cố nở nụ cười vô lực, khoé miệng nhếch lên như an ủi. Nàng không dám nói gì cả, không dám nói không tìm được chỗ thực tập, không dám nói không chỗ nào chịu nhận nàng, càng không dám nói đã bị đuổi ra khỏi ký túc xá của trường, phải tìm đến một khu tập thể nam nữ hỗn độn để ở.

Những câu chuyện phủ đầy bụi trong trí nhớ cứ nghĩ đã bị thời gian xoá nhoà, không ngờ rằng chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lại khiến cho nước mắt chan hoà trong mắt.

Sau một hồi lại nói, “Uống rượu xuông thật vô nghĩa a, hay chúng ta chơi trò gì đó đi.” Nàng nghĩ nghĩ rồi thầm thì, “Hay chơi trò mạo hiểm nói thật được không?”

“Em sao lại giống học sinh tiểu học thế nhỉ?” Anh cười uống cạn một chén, liếc nàng một cái, dưới ánh đèn vàng vọt, ánh mắt ấy lại thật đẹp.

“Không phải tôi sợ nhị thiếu gia ngài buồn sao? Tìm trò chơi không phải có ý nghĩa sao?”

“Ở cùng một chỗ với em lúc nào cũng không nhàm chán.” Anh lại cười, cười đến bỡn cợt.

“Anh nói cái gì? Không phải mỗi lần tôi đều khiến cho anh thấy bộ dáng xui xẻo nhất của mình sao? Trời đất còn đây, ngày nào đó mà tôi nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh là anh xong đời rồi.” Nàng tràn đầy nhiệt huyết phát biểu cảm tưởng của mình, chỉ có điều anh ta là người như vậy, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, làm sao có thể có ngày chật vật?

“Yên tâm đi, lúc tôi chật vật có lẽ so với em còn khó coi gấp trăm lần.” Miệng anh vẫn tươi cười như trước, trả lời không có ý tứ giấu diếm.

“Vậy anh kể về lúc chật vật nhất anh đã trải qua cho tôi nghe xem.” Nàng rót rượu, đêm nay uống cũng không nhiều, cảnh đẹp lại có mỹ nam trước mặt, rượu không say thì người cũng tự tuý.

“Ngồi chờ phỏng vấn ở đại sứ quán để lấy visa.” Anh ngửa đầu, uống xong nửa chén rượu, lặng im không muốn nói tiếp.

“Chuyện đó cũng tính là chật vật sao?” Gia thế của anh ta như vậy, lấy visa có gì mà phiền toái chứ? “À, anh có ai hoặc cái gì mà đặc biệt sợ không?” Kỳ thật nàng vẫn tò mò, hoặc là nói chung nữ nhân ai cũng muốn tìm hiểu những bí mật của người khác.

“Có, sợ cha, có đôi khi còn có thể sợ anh trai nữa.” Anh thật thản nhiên, giống như không có chuyện gì lớn cả.

Nàng bật cười, “Lớn như vậy còn sợ anh trai với cha sao? Haha…” Nàng không kìm được, cười rũ rượi, chỉ cảm thấy như vậy cách xa vạn dặm so với hình tượng Lý Tịch trong lòng nàng.

“Đó là vì em chưa biết sự lợi hại của cha tôi thôi.” Đặc biệt là hồi học sơ trung, khi cha mới từ Chiết Giang trở về Bắc Kinh, khi đó anh cùng Hứa Tuấn Hằng với 1 đám nữa trốn học đi chơi bóng, Hứa Tuấn Hằng bị cha bắt được còn liên luỵ đến anh. Nhờ Hứa Tuần Hằng kia hết lòng bao che, nói dối không chút sơ hở, nên anh tránh được trận đòn. Nhưng lúc biết rốt cuộc cha không đánh đòn, vì sao vẫn còn nhớ rõ lúc đó mồ hôi chảy đầm đìa mà vẫn có thể cười?

Uống hơn nửa bình rượu, hai người đều thi nhau nói, Dung Ý cũng dần dần thả lỏng đứng lên, thực tiễn có nữ nhân, bát quái không chỗ không ở đạo lý này, “Anh nói xem, điều nuối tiếc nhất của anh là gì? Mối tình đầu? Công tử đào hoa chắc vẫn có mối tình cảm chân thành khắc cốt minh tâm chứ, hoa hậu giảng đường bên cạnh chẳng hạn? Hay là thanh mai trúc mã?” Nàng ha ha cười, vẻ mặt ngốc nghếch.

“Là không thể đưa ông ngoại đi đoạn đường cuối cùng.” Giọng anh trầm thấp, bay theo làn gió đêm lành lạnh mang theo nhiều điểm thương đau.

“Anh và ông ngoại chắc chắn là đặc biệt thân thiết rồi. Tôi từ nhỏ đã thực hâm mộ những đứa trẻ khác trong nhà có ông bà, bọn họ sẽ luôn chiều chuộng đứa trẻ, cho ăn quà, cho quần áo mới, mỗi dịp năm mới còn phát lì xì. Còn nhà tôi thì thật lạnh lùng, may mà vẫn còn có ba, còn có Dương Miễn…” Nàng có lẽ là đã say nên mới có thể thư thái nói về Dương Miễn. Nàng vẫn nhớ rõ kỳ nghỉ đông hồi cấp 3, anh không về N thị mà ở lại đây cùng nàng đón năm mới, trong trí nhớ vẫn còn hình ảnh pháo giấy đỏ hồng, lúc này như vẫn còn ngửi thấy mùi khói thuốc pháo trong không khí.

“Từ nãy đến giờ toàn em hỏi tôi đáp, giờ đến lượt em đi.” Anh nghĩ nghĩ, nhướng mày hỏi, “Kế chuyện vui vẻ nhất của em đi.”

“Buồn cười nhất là lúc học tiểu học, bị phạt chép 400 chữ đề mục văn tự.” Nàng cười hì hì, thật sự là đã uống nhiều, “Cao hứng nhất là lúc học quân sự hồi là sinh viên năm thứ nhất, mệt chết đi, tôi lại còn bị phạt nữa… Haha”

“Vừa mệt lại vừa bị phạt sao lại thấy vui vẻ?”

“Không biết, chỉ cảm thấy lúc đó thật là vui vẻ thôi. Tôi vốn định hướng kém, huấn luyện viên kêu quay phải hay quay trái, tôi luôn làm sai, cuối cùng bị phạt chạy vòng quanh sân thể dục. Tuy rằng mỗi ngày đều mệt đến chết, nhưng đó thực sự là những năm tháng vui vẻ, không chút lo nghĩ. Đến lúc huấn luyện viên đi, chúng ta còn vừa khóc vừa hát quân ca để tiễn nữa. Ai, mà kể về chuyện học quân sự của anh đi, chắc chắn là nam sinh càng có nhiều chuyện hay ho.”

“Tôi không học quân sự.” Anh thản nhiên trả lời.

“Sao lại có thể như vậy được?” Nàng càng truy hỏi, thần kinh đã mất đi tỉnh táo, nếu là bình thường làm sao nàng có thể hỏi một câu không suy nghĩ như vậy chứ?

“Tôi không học đại học ở trong nước.”

“Nga, haha, thiếu gia… Đúng vậy, ở nước ngoài tốt như vậy, có lý do gì lại học ở trong nước chứ? Ờ nước ngoài trăng có lẽ tròn hơn đúng không? Nếu không vì sao tất cả mọi người đều luôn mong muốn ra đi chứ?” Nàng càng nói càng mơ hồ, rõ ràng nằm ở trên ghế đá nhìn bầu trời, cũng không nói chuyện, chỉ cảm thấy hơi lạnh ban đêm phả vào gáy nàng, thoải mái làm cho người ta buồn ngủ.

Không ngờ rằng chính mình ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nửa đêm tỉnh lại mơ mơ màng màng lại giật mình hoảng hốt, Lý Tịch thế nhưng cũng nằm bên cạnh nàng ngủ mất. Nàng đẩy đẩy anh, sau lại dùng sức giữ lại, mới uống chút rượu, không phải là say rồi chứ? Nhưng anh lại không nhúc nhích, lát sau lại ấp úng nói gì đó, có thể là ngủ ở một tư thế lâu quá nên muốn chuyển mình, ghế đá này vốn không lớn, nàng thấy anh có vẻ sắp ngã đến nơi nên chỉ có thể dùng hai tay giữ chặt thắt lưng của anh. Nghĩ lại thấy thế này không ổn, đêm trên núi càng về khuya càng lạnh, ngủ thế này ngày mai không thể tránh được bị bệnh.

Cân nhắc mãi mà không nghĩ ra cách nào khác, nàng đành phải một lần làm cửu vạn. Kỳ thực nàng vốn rất khoẻ, trước đây còn chạy đường núi suốt nên thân thể khoẻ như trâu bò. Nhưng nhìn anh ta gầy như vậy, đến lúc mang lên mới thấy thật nặng, lúc đến gần cửa nàng đã mệt hết hơi, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống rồi. Nhưng lúc nàng động đến cái giá ở đùi phải của anh, cả người lại run lên. Lần đầu tiên nàng động tới chân anh, cảm giác lạnh lẽo mà chân thật. Nàng đã từng hoài nghi không biết chân của anh có phải chân giả hay không, hình dung về cái chân giả đó cũng thật không phải, giờ chỉ thấy thật gầy, thật lạnh, cảm giác vô cùng khác thường quay cuồng nảy lên trong lòng nàng, cuối cùng chỉ còn lại khó chịu.

Thật vất vả mới đặt được anh ở trên giường, lúc cởi áo khoác thấy rơi ra một lọ nhỏ giống như là lọ thuốc, nhưng lại giống như mộc đường, khẽ lắc thấy vang vang, chính là thứ này vừa làm lưng nàng bị đau. Đèn trong phòng bị hỏng, nàng không nhìn được trên nhãn viết gì, chỉ có thể đem nó để lại vào trong túi áo khoác của anh.

Chậm rãi lấy lại hơi thở, nàng nhấc chân của anh đặt lên giường, khi cởi giầy chân phải của anh, nàng thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, trước giờ nàng chưa từng chạm vào chân người tàn tật, đây là lần đầu tiên, trừ bỏ khẩn trương vẫn là khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi giữa đêm lạnh giá.

Tay trái thật cẩn thận cởi giày chân phải, tay phải cầm cái chân gầy yếu vô lực của anh, nàng kinh ngạc thấy bên trong tất ngoài bàn chân còn có một khối cứng rắn gì đó, giống như plastic nhưng lại mềm mại hơn, có khả năng chống đỡ bàn chân đề phòng rủ xuống. Anh muốn điều chỉnh đùi phải đều phải dựa vào vật này để chống đỡ cơ thể đứng thẳng hay đi đường, không thể không chua xót, cho dù chỉ là bằng hữu, nàng cũng cảm thấy khó chịu đến không kiềm chế được. Nàng luôn chê cười anh là thiếu gia, làm việc không đứng đắn, chỉ biết dựa vào gia thế nên mới có thành tựu như vậy, không hề biết đến những gian nan chua xót trong đó.

Không muốn làm hô hấp của chính mình thêm hỗn loạn, nàng vội vàng bỏ chân của anh ra, đắp chăn lại rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, biết rõ vừa rồi không đánh thức anh nhưng khi ra ngoài vẫn kiễng chân đi nhẹ. Đứng ở ngoài cửa lớn, nghênh mặt đón gió lạng, trái tim đập điên cuồng thật lâu vẫn không thể bình phục.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...