Tích Ý Kéo Dài
Chương 13
CEO ngồi ở bàn chủ tịch, ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn, trước mặt là hàng loạt tập hồ sơ các hạng mẹc phát triển, sắc mặt khó đoán.
Cố vấn ngồi bên cạnh lén nhìn thoáng qua ánh mắt trợ lý, giải thích: “Đan Trữ vốn chưa có nhiều kinh nghiệm đối với thị trường trong nước, tìm hạng mục đầu tư vốn khó khăn tựa tìm kiếm báu vật. Hơn nữa vài năm trở lại đây, các nhà đầu tư trong nước đều đưa ra nhiều hạng mục đầu tư, chuyên viên phân tích thị trường của chúng ta thật vất vả để phát hiện khoản đầu tư đúng đắn, gọi điện thoại đến hàng chục lần, đối tác thường trả lời đã có kế hoạch đầu tư, đã hoàn thành. Theo dự kiến cũng thong thả triển khai nghiệp vụ.
Dương Miễn đưa tay ra hiệu tạm dừng, trầm ngâm trong chốt lát rồi nói: “Trong lĩnh vực này đối thủ chủ yếu là bên nào?”
"“Tập đoàn Tiêu Thị, do Mỹ đầu tư, KG, thế mạnh nhất chính là quản lý tài sản cùng cố vấn tài chính – MRG, vài năm trước mới quay về khai thác thị trường trong nước, hầu như các hạng mục lớn đều có phần sở hữu.”
“MRG?” Công ty này chẳng phải thuộc tập đoàn tài chính đầu sỏ, do 2 người Do Thái thành lập nên từ những năm 80 của thế kỷ trước, nghiệp vụ chủ yếu tập trung cho các công ty tư nhân, bất động sản, ngoài ra còn giao dịch các loại nghiệp vụ quản lý tài sản cùng cố vấn tài chính. Tính đến năm ngoái, tài sản do MRG quản lý đạt đến 884 triệu USD, mặc dù đã nổi tiếng trên thị trường quốc tế nhưng thời gian tiến vào thị trường trong nước cũng chưa dài.
Bên ngoài cửa sổ, mưa quất vào mặt kính trong suốt, tựa hồ như đường chân trời ở rất xa cũng đang vần vũ trong mưa. Dương Miễn chỉ nhìn tập tư liệu trên bàn làm việc, không hề phát hiện ra tiếng giày cao gót nhẹ bước trên thảm tiến vào.
Đan Hiểu Uyển vòng tay ôm lấy anh, tóc khẽ cọ vào tai anh, nghiêng đầu nói: “Thư ký nói anh còn chưa cả ăn trưa, đang nhìn cái gì mà tập trung đến vậy?” Tay khẽ lật tập văn kiện trên bàn, nhìn qua, tất cả đều là tư liệu do người phụ trách mấy công ty chủ chốt cung cấp.
Kỳ thật anh vẫn không quen với động tác thân thiết như vậy của cô, cho dù có nhiều thời gian để dần thích ứng, nhưng có vài thứ, chung quy vẫn là do tận đáy lòng kháng cự.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của cô, anh khẽ cười giấu diếm dấu vết của việc nhẹ nhàng giãy khỏi sự ôm ấp của cô. “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Nhưng trong lòng lại không hề thoải mái, công ty về nước hoạt động lại không thấy hiệu quả, liệu cái ghế CEO có ngồi vững được ko?
Đan Hiểu Uyển biết anh không nắm chắc thì không dám đánh, cầm lấy văn kiện trên bàn xem qua vài trang, ánh mắt dừng ở MRG.
“Tư liệu về công ty này anh đã đều tìm đọc qua, cũng không có gì đặc biệt hơn so với các công ty đầu tư khác, vài năm nay lại nhúng tay vào vài hạng mục lớn, ở khối PE trong nước được cho là làm cho vui mà thôi.”
“Martin Li?” Ánh mắt chạm đến danh sách quản lý cấp cao của MRG, cô ngưng lại suy nghĩ một chút.
“Ừ, tốt nghiệp xong liền vào làm giao dịch viên ở Đại Ma, hai năm sau đổi hướng sang quỹ quản lý, chiến tích huy hoàng, được truyền tụng như ngôi sao của giới giao dịch viên, lại đúng vào lúc đỉnh cao đột nhiên im bặt.” Cũng nhớ mang máng là trong số 30 tổng giám đốc cao cấp nhất của MRG trên toàn cầu, cố vấn đầu tư khu vực châu Á, lại không hề có danh hiệu chính thức ở Trung Quốc này, chỉ là “Phụ trợ” cho công ty đầu tư ở châu Á mà thôi.
“CEO của MRG là từ Hương Cảng điều tới, thành viên tổ chức cũng phần lớn là từ Mỹ theo về từ vài năm trước, so với các tập đoàn khác thì thật là liều mạng, công ty này đúng là bất thường.” Làm sao mọi người biết được, “Nhân tài” chính là tài nguyên mang ý nghĩa quan trọng nhất.
Dương Miễn nhìn bộ dáng hiểu rõ của cô, có vẻ không hề ngạc nhiên, sắc mặt ngưng trọng. Sinh ra ở nhà quyền quý, dẫu là giơ tay nhấc chân cũng đều toát ra khí thế hơn người, bất luận trước mặt ai cũng không thua kém nửa điểm, giờ phúc này lại cảm thấy cô có phần cẩn thận, ngẩng đầu hỏi: “Em biết anh ta à?”
Cô khẽ gật đầu xác nhận, đôi môi hồng khẽ mở ra lại khép lại, có phần chần chừ, chậm rãi phun ra hai chữ, “Lý Tịch.”
Ngón tay đặt trên thành ghế khẽ giật mình, lầm bầm lầu bầu như lặp lại, “Lý Tịch… Người của Lý gia?”
Cô đón nhận ánh mắt dò hỏi của anh, “Nhị thiếu gia của họ Lý”.
“Thật đúng là đối thủ thích đáng.” Cho tới bây giờ mới chỉ nghe nói Lý đại thiếu gia ở trong nước hô phong hoán vũ, thật chưa từng nghĩ đến còn có một Lý Tịch. Anh liếc nhìn Hiểu Uyển có vẻ lo lắng, lại tuỳ ý hỏi, “Em gặp anh ta rồi?”
“Ông nội vốn là cấp dưới của ông ngoại anh ta, trước đây có lần cùng ba quay lại Bắc Kinh thăm ông nội có gặp qua.” Kỳ thật lúc đó cô mới 6,7 tuổi, trí nhớ vẫn còn mơ hồ không dấu vết, nhưng đối với việc anh ta đã từng thiếu chút nữa thiêu rụi mái tóc của cô thì trí nhớ vẫn khắc sâu.
Trên núi cây cối rậm rạp, xanh mướt, mát mẻ lại yên tĩnh làm người ta vui vẻ thoải mái. Dọc đường lên núi, …. Ông nội ngồi trong xe luôn miệng dặn dò cô, không dược nói to gây ồn ào, làm việc gì cũng phải lễ phép chu đáo, vân vân…
Khi cô đứng ở dưới gốc cây hoè cổ thụ trước biệt thự thình lình có tiếng pháo làm cô sợ đến mất hồn mất vía, thiếu chút nữa là oà lên khóc, ông nội chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang, chẳng nói thêm gì, lại tiếp tục cùng một lão lão uống trà nói chuyện phiếm. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trên lầu lộ ra một hình dáng nhỏ gầy với khuôn mặt tươi cười bỡn cợt rồi nhanh như chớp chạy trốn, gia nhân đuổi theo sau hắn kêu, “Tịch Tử”…
Sau này nghe người lớn nói chuyện mới biết được đó là cháu ngoại của lão lão kia, trong lòng vừa tức giận vừa bất bình nói với ông nội, “Vì sao hắn có thể đốt pháo, còn cháu thì ngay cả nói chuyện lớn tiếngc ũng không được?” Cô cũng không phải tiểu công chúa điêu ngoa được chiều quá sinh hư, chỉ là công bằng thôi. Không ngờ ông nội lại quát lớn: “Ở nhà dạy ngươi thế nào, nói chuyện mà không biết trên dưới đúng sai cho đúng sao?” Nàng ở nhà là nhỏ nhất, từ nhỏ ngoài cha mẹ ra, ông nội thương nàng nhất, chưa bao giờ nghiêm khắc như thế. Nàng sợ đến mức trợn tròn mắt, long lanh nước mắt.
Thấy anh trầm mặc không nói, nghĩ rằng anh cũng không để ý lắm, cô chuyển đề tài nói, “Mấy hôm trước mẹ hỏi em sao về lâu như vậy rồi mà chưa qua Bắc Kinh thăm mẹ. Tấu tử còn lẩm bẩm bên tai nói rằng Đan Cần đã sắp 3 tuổi rồi, vậy mà một năm gặp cô được 2, 3 lần, xem ra sắp thành xa lạ mất…” Cô nói đến chuyện công việc là sắc mặt thay đổi, không giống như anh, phần lớn là trầm mặc. Cuối cùng cô cũng hỏi, “Nếu không, cuối tuần anh cùng em về Bắc Kinh một chuyến?”
“Cuối tuần anh bay qua N thị thăm cha.” Từ lúc về anh vẫn chưa trở lại, chính là trong lòng vẫn còn trăn trở, vẫn chưa quên tiếng khóc hàng đêm của mẹ nơi nước Mỹ xa xôi, chưa quên đêm đó Dung Ý bên giường đứng lên hờ hững mặc quần áo, hết thảy, hết thảy đều do người cha anh vừa yêu vừa hận đó.
Cô vòng tay ôm anh, trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ảm đạm của anh, “Em và anh cùng nhau trở về.”
Giờ tan tầm, bóng chiều vàng óng ảnh chiếu vào tấm thân mệt mỏi của Dung Ý, trải bóng đổ dài. Nàng lê từng bước đến bến xe bus đứng đợi, trong lòng không thôi phiền muộn. Hôm nay lúc đồng nghiệp hỏi mượn nàng máy ảnh để chụp cháu ngoại mới sinh, nàng mới nhớ ra hôm đó đi bảo tàng cùng Lý Tịch, máy ảnh của nàng vẫn để quên trong xe của anh. Thực ra từ trước đến giờ đều là anh chủ động tìm đến nàng, từ sau lần anh đưa nàng đến dưới lầu, hai người đã hơn một tháng nay chưa gặp lại. Nếu bây giờ lại gọi điện để tự mình đến lấy chẳng phải là tự tát tai sao? Rõ ràng lần trước đã tuyệt tình nói không cần gặp lại, giờ lại gọi điện cho người ta là có ý tứ gì? Nhưng máy ảnh đó không thể cho không anh ta thế được (tuy biết rõ rằng người ta cũng chẳng muốn lấy làm gì.)
Lúc về nhà nàng vẫn suy nghĩ mãi, vẫn còn cân nhắc, đến tận nửa đêm cũng chưa hạ quyết tâm cầm lấy điện thoại, không biết làm thế nào để mở miệng, nghĩ tới nghĩ luc, cuối cùng nàng đeo găng tay, bắt đầu thu dọn sạch sẽ từ phòng bếp, toi let đến phòng ngủ, ban công, từng viên gạch mấy năm nay bị bỏ quên cũng được lau đến sáng bóng. Đây chính là tật xấu từ nhỏ của nàng, khi nào trong lòng phiền muộn thì nhất định phải tìm việc gì đó để làm, nếu không có lẽ chính mình sẽ hoá điên lên mất.
Cuối cùng lại uể oải đi lau cửa sổ, ghé vào trên giường, nhìn điện thoại, chẳng kịp nghĩ gì, cầm điện thoại bấm số của Lý Tịch. Tron điện thoại truyền đến tiếng chuông, âm thanh đơn điệu liên hồi lại làm cho nàng có phần khẩn trương.
Một lúc lâu bên kia vẫn không có ai nghe, lòng của nàng mới thoáng trầm tĩnh lại, nghĩ không có ai bắt máy cũng là tốt nhất. Bỗng trong điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn mệt mỏi, “Uy?” Giọng Lý Tịch trong nháy mắt lại khiến lòng nàng hoảng hốt.
Nàng ngây ngây ngô ngô một hồi mới nói, “Tôi… Anh đang ở đâu? Tôi muốn lấy lại máy ảnh của tôi.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính nàng cũng không nghe rõ.
Tín hiệu vốn không tốt, hơn nữa giọng của nàng cũng chẳng to hơn tiếng muỗi bay qua là mấy, anh chỉ nghe thấy nàng hỏi anh ở đâu, lại thêm hơn bốn mươi tiếng qua không hề chợp mắt, đầu óc cuồn cuộn độn độn trả lời, “Singapore”, thanh âm càng khàn đặc.
Nàng thất thần, nói qua loa câi “Quấy rầy” liền lập tức dập máy, trong lòng áy náy, đúng nửa đêm lại không đầu không đuôi gọi điện cho người ta, đúng là phiền phức đến chết mà.
Lý Tịch từ lầu 30 của khách sạn nhìn ánh sáng xanh ngọc trên cảng Marina, nghe Dung Ý tắt máy, đầu óc đang mệt mỏi, khuôn mặt không biểu tình chợt thoáng mỉm cười.
Gọi lại, nghe được bên kia đáp một tiếng “Uy” thật cẩn thận, anh tức giận hỏi, “Em làm sao thế?”
“Tôi chỉ muốn xin lại cái máy ảnh của mình thôi mà.” Tiểu bạch thỏ uỷ khuất nhỏ giọng trả lời.
“Sao vừa rồi lại tắt máy?” Xem ra hôm nay đại sói xám có vẻ tức giận lớn đây.
“Điện thoại đường dài đắt lắm a.” Nàng lấp liếm bằng một lý do bậy bạ, làm sao nói chính mình ngại ngùng được. Lại không nghe thấy tiếng anh thắc mắc, lòng đang khẩn trương lại một lần nữa an ổn.
Anh lại chỉ nở nụ cười đáp lại, “Máy ảnh khi nào tôi về sẽ trả lại cho em.”
“Đại thiếu gia ngài cuộc sống đúng là du dương tự tại, nhiều vẻ nhiều màu a.” Nàng nhịn không được lại châm chọc anh một câu, đầu tháng mới từ Barcelona phơi nắng mang tấm thân có làn da màu đồng trở về, chưa được bao lâu lại chạy đi đảo quốc xinh đẹp Singapore.
“Ai bảo rằng tôi đi nghỉ phép?” Giọng anh có phần ách lại hơi khó nghe.
“Vậy anh đi làm à?” Nghe giọng nói uể oải khó nghe của anh ta có vẻ không giống như là đi nghỉ phép, châm chọc vừa rồi lại chuyển thành nghi vấn.
“Đi công tác a”. Anh trả lời như lẽ đương nhiên, “Cô bé lọ lem cùng bạch mã vương tử đến cục dân chính lấy giấy chứng hôn bỗng nhiên vì đồ cưới cùng tiền biếu không hợp với mong muốn mà làm loạn, lại làm phiền đến bà mối tôi đây.” Nói thì thoải mái vậy, mấy ngày nay bởi vì chủ tịch hai bên công ty đều muốn gặp anh mà kết hợp lại, thay phiên nhau quay qua quay lại, khiến anh gần 2 ngày nay đều chưa chợp mắt tẹo nào.
Bị anh làm cho bật cười, nàng cũng giống như bình thường câu có câu không, câu đông câu tây đáp lại, “Anh vẫn là không làm được bà mối sao?”
“Cũng không hẳn.” Giọng anh bình thường không có ngạo khí, nhưng thực ra lại tràn ngập tự giễu.
Nghe giọng anh dày đặc âm mũi lại có phần mệt mỏi, “Anh có phải đang bị bệnh hay không?” Nàng cũng không biết vì sao mình lại hỏi thế, chỉ là anh làm cho nàng có cảm giác không thể đùa theo.
“Không, thật sự không sao.” Anh bỗng nhiên lại cao hứng lên, làm bộ cường điệu như đứa trẻ ra sức chứng minh mình không có làm sai.
Nàng cúi đầu khẽ thì thầm một tiếng, “Lại không sao, có người nói dối.”
Anh lại giống như uống nhầm thuốc kích thích, ra sức giới thiệu cho nàng mấy ngày hôm trước lúc đi máy bay có cô tiếp viên xinh đẹp hết sức ôn nhu mà nhiệt tình, khi máy bay cất cánh mặc đồng phục bó sát ở bên cạnh cúi xuống thắt dây an toàn giúp, rồi khi anh ngủ lại cẩn thận đắp chăn, tiện thể vuốt ve mu bàn tay ấm áp mềm mại qua cằm anh, đến lúc xuống máy bay anh dùng cách xin điện thoại của cô nàng, cuối cùng tối qua hai người ở lầu 32 khách sạn cùng nhau thưởng thức bữa tối vô cùng lãng mạn bên cảng Marina xinh đẹp…
Bên kia Dung Ý nghe nghe mà bắt đầu ngủ gà ngủ gật, không có cách nào, vì nàng thực sự mệt a. Hôm nay đi ra ngoài tiếp khách cả ngày, buổi tối trở về lại đem toàn bộ phòng ở ra làm vệ sinh, ban đầu còn có thể miễn cưỡng đáp lại một hai câu, cuối cùng ngay cả ý thức cũng mơ hồ, lung tung đáp lời.
Nghe thấy bên kia điện thoại không có động tĩnh gì, Lý Tịch gọi một tiếng, “Dung Ý”. Đêm khuya, tiếng gọi nhẹ thoảng qua như cánh bướm.
“Ân”, Ý thức đang dần dần mất đi, Dung Ý cũng nhẹ nhàng ứng thanh.
Anh tạm dừng, phòng khách sạn lớn như vậy chỉ có 1 ngọn đèn mờ ở đầu giường, anh nằm trên giường, nhìn bóng đèn phản chiếu trong tấm kính cửa sổ sát đất, ánh mắt nhu hoà mà tràn ngập sương mù, khẽ nói: “Dường như tôi cảm thấy nhớ em…”
Bên kia không có tiếng trả lời, chỉ có hơi thở của nàng nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, anh chỉ khẽ cười.
Tiếng máy bay hạ cánh ở sân bay vang vọng chói tai, đã chiều tối, bầu trời âm u mà trầm thấp, Lý tịch từ cabin đi ra ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cuối cùng cũng về đến nhà.
Khoang hạng nhất yên ắng chỉ còn mình anh vịn vào tay vịn chậm rãi đứng lên, tiếp viên đứng bên cạnh cẩn thận hỏi anh có cần giúp hay không, anh chỉ lắc đầu khẽ cười. Cuối cùng, trên cầu thang thật dài cũng chỉ có mình anh một tay chống gậy một tay vịn vào tay vịn chậm rãi đi xuống dưới, cách đó không xa, lái xe nhìn thấy anh đã vội vã xuống mở cửa xe.
Vừa lên xe, di động của anh đã vang lên.
“Lý nhị, cậu ở đâu?” Hứa Tuần Hằng hơi nhảy nhót, giọng Bắc Kinh rõ ràng, giờ phút này đang hưng phấn, đặc biệt hăng hái, biết tên kia mới qua Singapore nên gần như chắc mẩm câu trả lời.
“Sân bay thủ đô”, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, nhìn xem có vẻ phiền chán, anh điều chỉnh ghế ngồi, ngả ra sau nhắm mắt lại.
“Không phải cậu mới vừa ở Singapore sao? Như thế nào đã về Bắc Kinh rồi? Không phải cậu tình nguyện cống hiến cho ngành hàng không đấy chứ?” Họ Hứa kia vốn dẫn theo hai đại khách về Singapore, đang định rủ Tịch Thiếu đi tẩy trần.
“Vô nghĩa, cha tôi mấy hôm trước cho người gọi tôi về.” Anh lơ đãng trả lời.
“Sao lại thế?” Nghe giọng anh trả lời không kiên nhẫn, Hứa Tuấn Hằng tự nhiên biết hiện tại không phải lúc nói đùa.
Ngón tay vuốt ve hoa văn tinh tế trên sô pha, thật lâu sau mới nhắm mắt mở miệng nói: ‘Tường ngăn hoa ảnh động, tất có người ngọc đến.”
Lúc ô tô vào cửa, trời đã tối đen, vòng qua hồ, qua cầu, lại vào cửa, qua một đoạn đường đại viện, từng hàng cây bách cổ thụ che kín bầu trời, một tiếng quạ khàn khàn chợt vang lên, sâu thẳm mà thần bí.
Vào trong viện, xe dừng lại bên cây liễu đại thụ, mấy tiểu viện sắp hàng từ bắc sang nam, cha anh sẽ ở tiểu viện phía nam, thật ra từ khi anh xuất ngoại mới chuyển sang bên này, anh ở đây tổng cộng thời gian cũng không quá 1 tuần. Ánh mắt hướng sang hàng lang gấp khúc phía đông, nhìn qua tiểu viện phía bắc, bao nhiêu năm qua không đặt chân đến đó, nơi chứa toàn bộ ký ức về thiên đường năm anh bốn tuổi, năm tháng đã xoá nhoà dấu vết lấy đi hết hơi ấm nơi bàn tay anh, giờ chợt trở nên lạnh lẽo.
Bước vào sân, tay phải phải nâng chân phải lên thì mới bước qua cửa tiểu viện được, chỉ thấy trong viện mấy cây hải đường nở rộ từng đoá hoa trắng muốt, rồi hồng nhạt, làm cho khoảng sân mang phong cách cổ xưa này có thêm không khí vui vẻ, phồn vinh, tràn đầy sức sống. Trong lòng vẫn còn nghi hoặc không biết hải đường được trồng khi nào, lại nghe thấy trên hành lang có tiếng sột soạt của quần áo, anh dừng gậy chống, điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn cảnh yên bình, và khuôn mặt tươi cười đang tới gần.
“Mẹ!” Anh thu hồi biểu tình ảm đạm, cũng cười, dưới ánh đèn hành lang ánh mắt như đang đánh giá cảm xúc.
“Con vẫn còn nhớ rõ có người mẹ là ta nữa cơ đấy, đã bao lâu rồi không trở về hả?” Cảnh Thế Bình phụng phịu trách mắng anh, khoé miệng lại tự nhiên nhếch lên, đi đến gần quan sát anh 1 cách tinh tế, đau lòng cau mày, nắm lấy cằm anh, “Nhìn xem, con gầy đến mức ra bộ dáng gì thế này?”
Anh một tay ôm lấy eo bà, đột nhiên ghé sát mặt bà, vẻ mặt như thật nói: “Đừng nhúc nhích, mẹ, nhíu mày lại có thêm nếp nhăn đây này.” Ánh mắt mở thật to, giống như là có chuyện vô cùng nghiêm trọng.
“Không được câu nào đứng đắn cả.” Lại vẫn bị anh chọc cười toe toét, kỳ thật bà khoé mắt chỉ có vết chân chim rất nhỏ, lại chăm chỉ dưỡng da, sáu mươi tuổi rồi mà nhìn qua cũng chẳng khác bốn mươi tuổi là mấy. “Đi ăn cơm đã, hôm nay đúng lúc Phương Di làm món , con đúng là có phúc được hưởng.” Bà nhớ rõ trước đây anh thích ăn món này nhất, không cho anh đến gần nhà bếp anh vẫn vụng trộm trốn vào, sau lại bị cha nghiêm khắc răn dạy, thiếu chút nữa còn bắt anh chép phạt nội quy mới chịu bỏ qua.
“Ba con đâu ạ?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Triệu thường uỷ vừa đi, chắc giờ đang ở thư phòng.” Bà nhìn thoáng qua anh, nụ cười vụt tắt, lo lắng hỏi: “Có phải ở ngoài con lại gây hoạ gì không thế?”
“Mẹ, con đâu phải là trẻ con nữa, gây hoạ gì chứ?” Anh tức giận trả lời, cũng không muốn bà suy nghĩ nhiều, “Con chỉ là về thăm ba mẹ thôi, đúng rồi, gần đây anh con có về nhà không?”
“Ta cần con về hơn. Đứng đây lâu vậy rồi, đi ăn trước đi đã, chắc con đói bụng rồi, nhìn con mệt mỏi quá…” Tay lơ đãng mơn trớn đùi phải của anh, đụng tới vật cứng lạnh dưới lớp vải quần áo, lại không khỏi đau lòng đứng lên.
“Con tới thư phòng trước đã, nhưng mẹ đừng có ăn hết ma bơ cuốn nhi của con đấy!”
“Biết con thích ăn, mẹ đã dặn Phương Di làm cho con cả 1 bàn lớn rồi.”
“Chỉ có mẹ là hiểu con nhất.” Anh dang tay ôm mẹ thật chặt.
“Lớn đầu rồi còn làm nũng, không xấu hổ sao?” Biết anh từ trước tới giờ miệng lưỡi dẻo quẹo không đứng đắn, mặc dù nói thế nhưng vẻ đau lòng trên mặt lại biến mất không sót lại dấu vết.
Sâu phía trong sân là thư phòng của cha anh, hướng bắc, xây hình chữ nhật theo tiêu chuẩn Bắc Kinh xưa kiểu tứ hợp viện. Không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió nhẹ lướt qua rừng trúc, lá cây chạm vào nhau nghe xào xạc. Vừa mới đến hàng lang bên dưới liền gặp thư ký của cha đi ra.
Anh gọi khẽ, “Lương thúc thúc”, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thư phòng đang mở, hỏi dò tình hình. Ánh đèn trong viện xanh biếc phản xạ ánh sáng thật sâu.
Lương thư ký dừng lại bên cạnh anh, e ngại nói “Tự giải quyết cho tốt.” Ông cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhẹ nhắc nhở 1 câu.
Nhìn ánh đèn xanh biếc kia, anh thở dài, từ nhỏ đến giờ sợ nhất chính là cha, vì không lớn lên bên cạnh ông nên lúc nào cũng e sợ. Mới trước đây, mỗi lần anh về Bắc Kinh đều gọi anh đến thư phòng, xem anh viết chữ như thế nào, luyện violon ra sao. Từ nhỏ anh lớn lên dưới sự dạy bảo của ông ngoại, chữ viết không sao, nhưng đàn thì không cách nào luyện thành, lúc ấy anh là đứa nhóc con gây chuyện khắp nơi trong đại viện, lấy đâu thời gian tĩnh tâm luyện đàn a.
Buồn cười nhất là ngày đầu tiên anh bị đưa đến nhà trẻ không quân, viện trưởng tự mình ra đón anh, anh lại đứng cửa chỉ vào Hứa Tuần Hằng hét lên: “Máy bay không có, sao lại gọi là nhà trẻ không quân a?” Rồi thẳng băng đem đàn violon hướng về phía xe leo lên, làm cho thầy giáo chỉ có thể nhìn bảo mẫu cười ngượng.
Sau này bị cha biết, vẫn là tránh không được trận đòn, cho dù cái roi mây kia đánh vào đùi thật đau muốn chết nhưng anh không bao giờ van xin, ngẩng đâu vẻ mặt anh dũng hi sinh nói: “Cho dù đánh chết con, con cũng không đi nhà trẻ.” Cuối cùng chuyện nhà trẻ vẫn không giải quyết được, ông ngoại tự mình tới đón anh đến bên cạnh. Nhưng cái đau đó, đau đến chân thật, đến giờ nhớ lại vẫn như thấy lại cảm giác lúc đó.
Vừa gõ cửa, anh đã nghe bên trong truyền đến tiếng nói lãnh đạm “Vào đi!”
“Ba, con mới về.” Trong thư phòng bài trí rất đơn giản, một bàn gỗ mộc mạc cùng ghế tựa, giá sách trên tường sắp xếp chỉnh tề từng loại sách vở, văn kiện, bức tượng điêu khắc hình hoa lê trên giá sách không biết đã bao nhiêu năm tuổi, vẫn giống như trước được lau chùi sạch sẽ, không dính 1 hạt bụi.
Người ngồi sau án thư không ngẩng đầu lên, thể hiện mình vô cùng bận rộn, chỉ tuỳ ý nói 1 tiếng: “Ngồi đi!”, thanh âm không lớn song tuyệt đối quyền uy.
Nơi này ở lưng chừng núi, xung quanh là rừng, là hồ, cho dù là giữa mùa hè cũng không oi bức, trong phòng đồ đạc đều bằng gỗ nên cũng không mua thêm đệm, nghĩ đến lúc ngồi xuống khó khăn, anh không lên tiếng, giống như đứa học sinh tiểu học bị thầy giáo phạt đứng bên cạnh án thư.
“Hừ, sao đây? Nửa năm không thèm về nhà, nay về đến nơi lại vội vã đi?” Lão gia tử cuối cùng cũng gây khó dễ.
Anh làm sao có thể chạy đây? Ít nhất cũng không giống trước đây bị cha đánh cho nhừ tử được. Cũng không dám nói ra lời, thân thể thẳng tắp, cha đã nói như vậy không phải để trách mắng sao? Nên chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng.
Nhìn anh im lặng, lão gia tử ngữ khí có phần hoà hoãn, “Hôm kia mẹ gọi điện cho anh, anh đang ở đâu?”
“Singapore”
“Tháng trước việc thu mua án của Hoa Vũ là có chuyện gì xảy ra?”
“Công việc thôi ạ.”
“Anh giữ lời như vàng ngọc a? Chỉ một câu “công việc” thôi mà đem tới 3 bộ phận đầu tư bên ngoài dính líu đến vụ hối lộ.” Bên ngoài dư luận xôn xao, anh nghĩ một tay che cả bầu trời sao?
“Con không làm chứng gian, cũng không ngân gian, càng không thể có chuyện hối lộ, chỉ có thể là con nói mấy câu liên luỵ đến người ta thôi.”
“Anh không giết người ta nhưng người ta vì ngươi mà chết đó.” Dường như cảm thấy ngữ khí quá mức sắc bén, ông lại đổi ngữ khí thân mật nói với anh: “Quá một chút là hỏng chuyện, làm việc không thể không cân nhắc, anh ở bên cạnh ông ngoại nhiều năm như vậy chẳng lẽ không học được sao? Cả ngày chỉ biết kết giao bè bạn lung tung, làm những chuyện không đứng đắn.” Đứa con này từ nhỏ đã đối nghịch với ông, thường làm trái những lời ông nói, cho tới bây giờ chỉ khiến ông cảm thấy đau đầu.
“Đúng là như vậy.” Nghe cha nhắc tới ông ngoại, Lý Tịch lãnh đạm mở miệng, không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này.
“Là ta sai lầm rồi sao?” Cha anh có điểm giận dữ, âm điệu bớt đi vẻ bình tĩnh đã to lên vài phần, hạ bút xuống đứng lên nhìn thẳng anh, áp khí trong thư phòng đột nhiên thăng cấp.
Anh vẫn khẽ cúi đầu, không nhúc nhích, cũng không phản bác, lần nào anh trở về hầu như cũng trình diễn tiết mục này, nói chuyện một hai câu đã mâu thuẫn, trong không khí dày đặc mùi khói thuốc súng.
Bất quá chỉ là tranh luận vài câu, lão gia tử nhìn thoáng qua chân của anh, thở dài, vẫy vẫy tay: “Đến buồng trong chép năm mươi lần gia huấn.”
Anh sửng sốt một chút, nhưng không thể hiện ra. Mới gần đây Hứa Tuấn Hằng còn chê cười anh, nsoi trong số tất cả có nhà anh là nhiều quy củ nhất, nếu vi phạm liền bị phạt đánh, đánh xong còn phải đọc gia huấn, đọc xong còn phải chép chính tả nữa. Mỗi lần đến nhà đều thấy bộ dáng mệt mỏi của anh là biết vừa bị phạt xong, mà tính cách của anh vốn bướng bỉnh, bị đánh thế nào cũng tuyệt đối không cầu xin tha thứ, lúc lão gia tử giận dữ xuống tay nào biết nói nặng nhẹ đâu? Từng có lần anh bị đánh đến mức một tuần không xuống giường được, cuối cùng ông ngoại phải đến nói lão gia tử một hồi mới thay đổi một chút.
Qua cửa thư phòng, đi thẳng ra ngoài sân mới dám chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhìn hòn non bộ trong ánh đêm, phòng ốc bố trí tản mát xa gần theo chủ ý, tạo cảm giác thoáng đãng, không hề co cụm lại một chỗ. Anh lại không dám chậm chạp, ánh mắt lướt qua ngọn núi giả, nhìn về phía thật sâu trong buồng, hơi hơi giãn lông mày nở nụ cười thoáng qua, chỉ biết rằng chắc chắn cha không dễ dàng buông tha cho mình như thế.
Buồng bên trong toàn là văn kiện cũ, cả phòng chỉ có một cái bàn bát tiên nước sơn cũ kỹ, cái gọi là “sao chép gia huấn” cũng không hề đơn giản, từng làm cho anh mỗi lần về nhà nghe được lại phát run lên. Năm anh sáu tuổi lão gia tử đã bắt anh dùng bút lông để chép gia huấn, bút máy viết sai 1 chữ có thể bỏ đi, bút lông khi đã viết sai rồi thì không thể xoá bỏ, lại toàn dùng giấy Tuyên Thành, viết sai một chứ là phải chép lại từ đầu. Phương pháp này được ông ngoại cho phép, yêu cầu viết chữ trước phải đều như chữ sau, “Rõ ràng, dứt khoát”. Năm đó khi anh sang Mỹ phân tích mô hình đã từng làm người ta líu lưỡi kinh ngạc trước khả năng tập trung của anh chính là do quá trình luyện chữ này mà nên. Có đôi khi ca ca nhìn xem không đành lòng liền giúp đơ xanh viết, nhưng Lý Triều học nét chữ từ cha, bút pháp lộ ra vẻ kiên duệ, so với chữ của anh có phần cứng cáp hơn, nên anh chỉ có thể tự mình kiên trì viết, viết xong còn phải đưa cho cho kiểm tra. Chuyện này trước đây là ác mộng của anh, giờ nhớ đến trên mặt lại có chút ý cười.
Có lẽ cha đã sớm quyết định chủ ý bắt anh chép gia huấn, trên mặt bàn bát tiên đã chuẩn bị sẵn cả tập giấy Tuyên Thành, ngay cả mực cũng đã được mài sẵn, thật là chu đáo. Anh buông gậy chống, tay phải gắt gao chống xuống mặt bàn, hơi hơi loan hạ thắt lưng, tay trái mới cầm bút, chữ nhỏ tinh xảo, mềm mại mà dứt khoát, văn chương nhẹ nhàng vui vẻ mà ý vị sinh động. Ánh trăng xuyên qua bóng cây, xuyên thấy qua khung cửa gỗ, một bóng đen đổ dài loang lổ, cả đếm không tiếng động.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp