Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 14: Thiếu hiệp này rất nổi danh


Chương trước Chương tiếp

Vào trong núi, nam nhân hung ác trực tiếp dẫn bọn họ đến Thủy Ly Điện. Trong đại điện Thủy Ly đã chuẩn bị xong rất nhiều thức ăn, mùi thơm lan tỏa bốn phía câu dẫn những người thèm ăn.

Chép chép miệng, Thụy Thụy cố gắng khống chế dục vọng của mình, đừng đắn ngồi xuống cùng Trịnh Dục Sinh, hắng giọng, “Khụ ~~ bảo chủ nhân nhà ngươi ra đi.”

Nam nhân hung ác trả lời: “Chủ nhân nhà ta đã đi ra ngoài rồi.”

”Đi ra ngoài?” Thụy Thụy sửng sốt, thì thầm với Trịnh Dục Sinh, “Làm sao bây giờ?”

Trịnh Dục Sinh ngồi nghiêm chỉnh, “Nơi này đều là yêu súc, cẩn thận một chút.”

Hai chân dưới bàn khẩn trương khép lại, Thụy Thụy nắm vành tai, đối mặt với nam nhân hung ác, “Thì ra là như vậy, ta là đệ tử Nga Sơn, ta nghe nói không ít sư huynh Nga Sơn chúng ta bị các ngươi bắt, có chuyện này không?” Nói xong lòng bàn tay đổ mồ hôi đề phòng nhìn yêu quái kia, chuẩn bị ác chiến bất cứ lúc nào.

Nào biết thái độ của nam nhân hung ác vô cùng tốt, “Có chuyện này, nhưng mà chúng ta không có làm tổn thương bọn họ, Thụy Thụy thiếu hiệp cứ việc yên tâm, người có thể dẫn bọn họ đi bất cứ lúc nào.”

Đơn giản như vậy? Thụy Thụy cơ hồ có chút không thể tin được, trên gương mặt non mịn tràn ngập nghi hoặc, “Ta thật sự có thể dẫn bọn họ đi?”

”Đương nhiên có thể, nếu nguyện ý Thụy Thụy thiếu hiệp người còn có thể ở nơi này dạo chơi vài ngày.” Dáng vẻ của nam nhân hung ác cố gắng tăng ngữ điệu ôn hòa rất buồn cười, tựa hồ như con sói xám đang giả làm giọng dụ dỗ cừu non.

Thụy Thụy kéo Trịnh Dục Sinh hạ thấp đầu xuống dưới bàn, “Trịnh đại ca, ngươi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Trịnh Dục Sinh cũng không hiểu ra sao, nhe răng, “Không biết a, không biết bọn họ đang làm cái quỷ gì.”

”Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

”Cứu các sư huynh của muội ra trước rồi nói sau.”

Cũng đúng, lén lút từ dưới bàn chui lên, Thụy Thụy ngồi lại một cách đoan chính, “Ta muốn lập tức dẫn bọn họ đi.”

Nam nhân hung ác dẫn đường, “Được, Thụy Thụy thiếu hiệp mời đi bên này.”

Liếc nhìn thức ăn ngon một cái, Thụy Thụy quyết định làm chính sự trước, nhảy xuống ghế đi theo nam nhân hung ác. Nhưng mà bỗng nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, “Trịnh đại ca, ngươi nói các sư huynh ta nhìn thấy ta có thể mang ta về Nga Sơn hay không?”

Trịnh Dục Sinh sờ đầu nàng, “Nhất định sẽ làm như vậy.”

Nam nhân hung ác xoay người mỉm cười, “Nếu Thụy Thụy thiếu hiệp không ngại có thể đi thay bộ quần áo khác.”

Ngay cả chuyện này người của Thủy Ly Điện cũng chuẩn bị cho nàng? Đầu óc của Thụy Thụy hoạt động không mấy hiệu quả, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Đương nhiên nàng đoán không ra có yêu thú nào đó đã vì nàng mà lo lắng tất cả mọi chuyện.

Vào một gian phòng lớn nhất, nam nhân hung ác lui ra, Trịnh Dục Sinh cũng tự giác ở ngoài cửa chờ.

Thụy Thụy vuốt cằm đánh giá căn phòng, cảm thấy nơi này nên là nơi ở của nam nhân, bởi vì hoàn toàn không có mùi hương của cô nương. Mà trong căn phòng thể hiện phong cách nam nhân rõ ràng này lại có bộ đồ bé gái màu sắc trắng tinh, tuy không hài hòa nhưng tràn ngập sư khác biệt và có vẻ đẹp riêng.

Thụy Thụy cầm lấy một bộ váy màu hồng trong đó, “Oa thật đáng yêu!” Lại thì thầm: “Hình như đã từng thấy qua ở nơi nào đó?”

Lúc trước kia, nàng đã từng thấy qua, dòng suối nơi đó nàng cũng từng thấy qua, đáng tiếc nàng nghĩ không ra.

Ngoài cửa có người, một góc áo bào màu đen có đường viền kim tuyến màu vàng thấp thoáng ẩn hiện. Thốc Ly dựa ngoài cửa, ánh mắt hướng về người trong phòng mình.

Đã lâu không trở về, nàng còn có thể nhớ rõ nơi này không?

Nam nhân hung ác vừa dẫn Trịnh Dục Sinh đi vệ sinh, trở về nhìn thấy Thốc Ly lập tức hành lễ, Thốc Ly vung tay lên, nam nhân tuân lệnh lui xuống.

Một người ở bên ngoài, một ở bên trong, sau khoảng thời gian ba ngàn năm, lại trở về chỗ cũ. Thời gian dài dằng dẵng cũng có lúc giao hội tại đây.

Thủy Thụy cảm thấy căn phòng rất rất thoải mái, lấm la lấm lét bò lên giường, đùa giỡn mà lăn vài vòng, “Ha ha! Chiếc giường trong địa bàn của yêu thú bị gia nằm qua rồi.”

Lại lăn vài vòng, “Thoải mái quá, ta muốn ngủ.”

Bên môi Thốc Ly lộ ra nụ cười nhìn người đang lăn lộn trên giường, ánh mắt càng tỏa ra vẻ nhu hòa.

Mí mắt rủ xuống, Thụy Thụy thật sự mệt mỏi, nhưng nàng vội vàng nhớ tới chính sự, “vèo” một cái vội đứng lên thay quần áo. Trên bàn đá có một bộ trang phục thiếu niên, còn có một cái mũ rộng có tấm màn mỏng màu đen buông xuống, lần này tuyệt đối không có người nhận ra nàng.

Giả trang xong, cảm thấy chính mình thần bí dị thường, Thụy Thụy ngửa đầu đi ra ngoài. Trịnh Dục Sinh sau khi đi ngoài xong trở về thì hoảng sợ, khoa trương làm tư thế ngồi ngựa, “Ngươi là kẻ nào?”

Thụy Thụy chống nạnh cười to, “Là đệ nhất soái ca Nga Sơn.”

Đệ tử Nga Sơn bị nhốt trong một căn phòng lớn, lúc Thụy Thụy đuổi tới trùng hợp nghe được tiếng Thanh Mộc sư huynh đang kêu khóc, “Ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa, ta không có mặt mũi gặp sư phụ.”

Thì ra, con yêu quái bắt Thanh Mộc sư huynh ở Nghiệp thành, đêm nay sẽ bắt huynh ấy trở thành người bị hại đầu tiên: sẽ bị con thỏ tinh hái hoa vũ nhục.

Thụy Thụy không biết hái hoa vũ nhục đại biểu cho cái gì, nàng chỉ hiểu được đó là một chuyện xấu xa, cho thấy danh dự đệ tử Nga Sơn sẽ bị hao tổn. Bây giờ nàng ra tay là rất đúng lúc.

”A ~~ thiếu hiệp tới rồi!” Thụy Thụy ôm cổ, một cước đá văng cửa, đầu ngón chân đá đến đau buốt.

Mười mấy đệ tử Nga Sơn nhìn thấy một thiếu niên che mặt đột nhiên xuất hiện, miệng mở lớn, ngẩn ra.

Thụy Thụy xoa cái chân đau do vừa rồi đá cửa, giả giọng, “Các ngươi có thể đi rồi.”

Thanh Mộc cùng đám đệ tử khác còn ngơ ngác nhìn thiếu niên phát ra giọng nói đó một hồi lâu, miệng có thể nhét vào mấy con ếch.

Thụy Thụy lại thay đổi giọng nói, “Ta tới cứu các ngươi, bọn họ đã đồng ý thả người, đi nhanh đi.”

Chúng đệ tử Nga Sơn hai mặt nhìn nhau, “Thật sự?”

”Đương nhiên.” Thụy Thụy vỗ ngực, “Có bổn thiếu hiệp ở đây, các ngươi có thể yên tâm mà đi.”

Thanh Mộc mặc dù hồ nghi, vẫn là dẫn đầu chắp tay, “Đa tạ hiệp sĩ trượng nghĩa tương trợ, các sư đệ, chúng ta đi.”

Một đám đệ tử Nga Sơn trong lòng ôm hoài nghi mà nối đuôi nhau đi ra, phát hiện thiếu hiệp giả giọng kia cũng không nói dối, quả nhiên có người dẫn bọn họ rời khỏi núi. Sau khi xuống núi, đám người Trang Thanh Thần đang chờ ở đó.

Cảm thấy mình có khí khái anh hùng, Thụy Thụy nhảy theo bọn họ xuống núi, còn vui vẻ hơn con bướm đang bay lượn, lúc nhìn thấy Trang Thanh Thần thì biến thành con bướm ngốc, “Đại sư huynh…”

Tiếng nói của nàng lẩn trong tiếng gọi của đám người Thanh Mộc, Trang Thanh Thần chấn động cả người, ánh mắt tìm kiếm mà nhìn lại, khi chạm đến nàng thì giật mình, dừng lại.

Thanh Mộc kích động, “Đại sư huynh, chúng ta không sao rồi, chính là vị tiểu huynh đệ này đã cứu chúng ta.”

Trang Thanh Thần có ý cười nhạt nhẽo, “Thì ra là vị tiểu huynh đệ này.”

Thụy Thụy hận không thể vén bức màn sa màu đen lên, “Ta…”

Cuối cùng Thanh Mộc có thể “thủ thân như ngọc” mới thả xuống tảng đá trong lòng, bắt đầu thẩm vấn, “Đúng rồi tiểu huynh đệ, vì sao ngươi có thể cứu chúng ta thoát khỏi bọn yêu thú trên núi?”

Thụy Thụy cũng không rõ, “Bởi vì bởi vì…”

Thanh Mộc chỉ vào nàng, “Vì sao ngươi lúc thì giọng này lúc thì giọng khác?”

Trịnh Dục Sinh vội giải thích, “Cảm lạnh, cảm lạnh.”

”Thì ra là thế.” Thanh Mộc thật sự là hỏi một vấn đề quan trọng, “Vì sao bọn họ khách khí vơi ngươi như vậy?”

Thụy Thụy cũng chỉ có thể ngậm miệng, “Bởi vì…”

”Sư đệ, ngươi đừng hỏi.” Trang Thanh Thần giải vây cho nàng, “Cao nhân trên thế gian nhiều không kể siết, vị tiểu huynh đệ này chắc chắn có nỗi khổ tâm, đừng làm khó người ta.”

Thanh Mộc rất nghe lời, “Vâng, đại sư huynh.”

Thụy Thụy si mê nhìn Trang Thanh Thần, dây đàn căng trong lòng đang dao động. Đại sư huynh tốt như vậy, nàng có nên đi theo đại sư huynh trở về hay không đây?

Một đám đệ tử Nga Sơn ồn ào nhào đến cảm tạ, Thụy Thụy hận không thể kéo tấm màn xuống nói cho bọn họ biết nàng là tiểu sư đệ uy vũ của bọn họ.

Giọng nói ôn hòa của Trang Thanh Thần lại vang lên, “Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi.”

Thụy Thụy liên tục xua tay, lúc này ngậm chắt khớp hàm không nói nên lời.

Trang Thanh Thần sải bước về phía trước, “Cảm lạnh tuy nhẹ nhưng cũng là bệnh, phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

Cách nói chuyện của hắn rất giống như khi nói chuyện với nàng trước kia, chóp mũi của Thụy Thụy đau xót, lấy tay lau lau khóe mắt.

Trong lòng Trang Thanh Thần cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi nàng, thí dụ như vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao có thể dễ dàng dẫn người ra khỏi nơi đó? Vì sao có quan hệ với đám yêu thú trên núi? Hắn cũng thiếu chút nữa kiềm chế không được mà mở mũ của nàng, cuối cùng lại nhịn xuống, “Chúng ta đi thôi, tiểu huynh đệ, ngươi phải tự bảo trọng.”

Thụy Thụy mím chặt cánh môi bật ra hai chữ: “Tạm biệt!”

Về Nga Sơn? Không về Nga Sơn? Nàng đang đau khổ giãy dụa. Còn đại sư huynh, hu hu.

Trang Thanh Thần tựa hồ không hề lưu luyến, mang theo đệ tử Nga Sơn vội vàng rời đi. Thụy Thụy vén tấm màn màu đen ra phiền muộn nhìn bóng dáng của hắn, từ từ đuổi theo.

Trịnh Dục Sinh nhắc nhở nàng, “Thụy Thụy, muội thật sự muốn về Nga Sơn?”

Thụy Thụy cúi đầu, “Ta với Thốc Ly đã trở mặt, bây giờ ta không biết đi đâu.”

“Nếu như Thốc Ly ở đây muội sẽ không quay về?”

Nhớ tới tên Thốc Ly vô lương tâm, Thụy Thụy nắm chặt tay, “Hừ, cho dù hắn đến cầu xin ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn.”

Đang nói, nam nhân hung ác sải bước tới, “Thụy Thụy thiếu hiệp, ở phía sau núi chúng ta bắt được một người, hắn nói là bằng hữu của người.”

A? Thụy Thụy gãi đầu, “Ai vậy?”

Nam nhân hung ác giả vờ thần bí, “Hắn nói hắn tên là Thốc Ly, là bằng hữu của người, tới nơi này tìm người.”

“Cái gì?” Thụy Thụy thiếu chút nữa ngã nhào, đồng thanh với Trịnh Dục Sinh, “Hắn đang ở đâu?”

Nam nhân hung ác cố tình lừa gạt, “Hắn từ sau núi tiến vào trúng cạm bẫy của bọn ta, bây giờ đang bị bắt, nếu thiếu hiệp Thụy Thụy người không biết hắn, chúng ta liền ném hắn xuống vách núi.”

Thốc Ly vạn năng như vậy cư nhiên cũng bị trúng chiêu? Xem ra đám yêu thú trên ngọn núi này thật sự là thần bí khó lường nha, Thụy Thụy xoa xoa hai tay, “Hắn đang ở đâu? Ngươi có thể dẫn chúng ta đến đó hay không?”

Nam nhân hung ác cười đến độ có chút giảo hoạt, “Đương nhiên có thể.”

Cứ như vậy, Thụy Thụy bị lừa trở về Thủy Ly Điện, nàng vừa mắng vừa khóa bước đi, ” Thốc Ly chết tiệt, Thốc Ly thối.”

Ngược lại Trịnh Dục Sinh cảm thấy tất cả mọi chuyện này rất kỳ quái, không ngừng nhìn Thụy Thụy, sau lại suy nghĩ cái gì đó.

Trên chính điện, Thốc Ly đang ngồi ở trung tâm nghe vài vị hộ pháp hội báo tình trạng gần đây, biểu tình vẫn lạnh lùng không hề thay đổi. Sau khi căn dặn xong vài việc, nhận được tin tức, hắn xoay người đi vào một gian phòng bên cạnh chính điện.

Kết quả là, khi Thụy Thụy chạy tới thì đã nhìn thấy hình ảnh Thốc Ly bị nhốt trong phòng. Nàng vừa đau lòng vừa tức giận, “Ngươi làm sao mà vô dụng như vậy! Ngươi tới làm gì?”

Thốc Ly hạ tầm mắt ẩn giấu ý cười, “Tìm nàng.” Khi nghe nói Trang Thanh Thần đang ở dưới chân núi, hắn rất khẩn trương, cũng may đúng lúc kéo nàng trở về.

Thụy Thụy hận không thể đánh hắn một cái, nhưng mà vẫn không thể bỏ hắn mà không quan tâm, quay sang cười tủm tỉm với nam nhân hung ác, “Này vị đại ca, ta có thể dẫn hắn đi hay không?”

“Có thể, nhưng mà sắc trời đã tối, Thụy Thụy thiếu hiệp ở đây nghỉ tạm mấy ngày rối hãy lên đường.”

Được mời vài lần, Thụy Thụy có chút ngượng ngùng, huống chi người ta giúp nàng hai việc lớn, “Được, cám ơn.”

Nhưng nàng vẫn sẽ không để ý đến Thốc Ly!

Dẫn bọn họ đi vào phòng, nam nhân hung ác lén dặn dò thị nữ, “Hầu hạ cho tốt đó.”

Thị nữ hỏi lại, “Ngũ hộ pháp, ngươi nói xem vì sao tôn thượng muốn chúng ta giả vờ không biết người đây?”

Nam nhân hung ác nhếch miệng, “Nhìn không ra sao? Tôn thượng muốn theo đuổi cô nương nhà người ta, nói ít làm nhiều chút đi.”

”A ~~~” thị nữ bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì.



Vẫn ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó để quan sát mọi chuyện, Đinh Quy phát hiện một chuyện lạ: tôn thượng thế nhưng để cho nha đầu kia ở trong phòng của mình, mà căn phòng đó ngoại trừ tôn thượng và Bính Bính ra thì không có người nào được phép bước vào.

Càng kỳ lạ hơn là, sau khi nha đầu kia chạm vào đồ vật của Bính Bính, tôn thượng cũng không có phản ứng gì, ngược lại nếu như là trước kia người nhất định sẽ thi hành hình phạt năng nhất.

Cả đầu đầy hoang mang, Đinh Quy đi gặp Thốc Ly.

Thốc Ly đang tắm.

Xung quanh hồ Bạch Ngọc phủ đầy sương mù, Thốc Ly tựa vào bờ hồ, hưởng thụ dòng suối đặc biệt dễ chịu của Thủy Ly Sơn. Rời khỏi Thủy Ly Sơn một thời gian, nên thả lỏng gân cốt một chút.

Cánh tay hắn chống vào thành hồ, là sức lực cũng là trầm ổn, cả người hoàn toàn trong trạng thái thả lỏng.

Đôi mắt dài hẹp đang nhắm lại, “Lén lút làm gì đó?”

Đinh Quy hiện thân, trơ mặt ra đi qua, cố ý hỏi: “Tôn thượng, có cần tìm người tới hầu hạ hay không?” Ngụ ý là tìm yêu nữ xinh đẹp, ngụ ý không nói rõ thành lời…

Thốc Ly vẫn không mở mắt ra, “Ngươi nói đi?” Chưa kể tiểu bổn qua kia đang ở ngay bên trong điện, mặc dù nàng không có ở đó, hắn cũng không cần. Khẩu vị của hắn đối với nữ nhân cũng không nhiều, ngoại trừ tiểu bổn qua kia.

Đinh Quy dựng lông mi, “Nếu không muốn thứ có sẵn, vậy Thụy Thụy thì như thế nào?”

Cánh tay cạnh bên hồ Bạch Ngọc nắm chặt lại, “Ngươi muốn nói cái gì?”

Đinh Quy lớn mật nói ra ý nghĩ của chính mình, “Thuộc hạ chỉ cảm thấy đã tìm được hai viên đan dược, nói không chừng đan dược muốn tìm là hai viên này, tôn thượng người có thể làm việc chính sự trước.”

Việc chính sự chính là lập tức ăn Thụy Thụy…

Cuối cùng Thốc Ly cũng chậm rãi mở mắt ra, bộ ngực cường tráng phập phồng hạ xuống, “Ta không xuống tay được.”

Đinh Quy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nước miếng bay tứ tung cố gắng thuyết phục chủ tử nhà mình, “Làm sao có thể không xuống tay được? Nhanh lắm mà, hơn nữa tôn thượng người không cần băn khoăn nhiều, nói không chừng vị thượng tiên kia là đang lừa gạt người không muốn người thu hồi công lực mà thôi. Thật sự không được thì dùng Đoàn Tụ Tán đi, bây giờ nàng ấy đang ở bên trong điện, tlúc nào cũng có thể xuống tay được, Đoàn Tụ Tán muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…”

Thấy Đinh Quy lải nhải, Thốc Ly thản nhiên nói một câu để ngăn chặn hắn, “Nàng ấy là Bính Bính.”

“Tôn thượng người đừng có cái lòng dạ mềm yếu không đành lòng, cái gì?” Đinh Quy còn đang tận tình khuyên bảo, bỗng nghe thấy lời nói của Thốc Ly, nghĩ là mình nghe lầm, “Nàng ấy là, Bính Bính?”

Thốc Ly gật gật đầu.

Đinh Quy bị kinh sợ, sau đó hai mắt tỏa ra ánh sáng vui sướng, “Nàng ấy thế nhưng chính là Bính Bính chuyển thế, thật tốt quá!” Ba ngàn năm trước khi Bính Bính ở nơi đây hắn đã ở bên cạnh Thốc Ly, lúc đó hắn chỉ là một con báo nhỏ, cũng có chút cảm tình đối với Bính Bính, cho nên trong lòng vô cùng vui mừng.

Thốc Ly lại nhắm mắt lại, tựa đầu vào bờ hồ phía sau.

Sau khi hưng phấn xong, Đinh Quy tỉnh ngộ, “Trách không được tôn thượng người nói không xuống tay được.”

Mi tâm của Thốc Ly nhíu lại, trước mắt hiện ra hình ảnh của Thụy Thụy và Bính Bính.

”Kỳ thật tôn thượng người không có gì là không xuống tay được cả.” Đinh Quy chạy đến bên cạnh hắn, “Tôn thượng người suy nghĩ xem, người tồn tại trong thiên địa lâu như vậy, người có thể nhìn thấy mọi người lúc còn nhỏ, thì có gì đâu? Người cũng từng gặp qua rất nhiều thần tiên thối lúc còn bé ở trần gian, bây giờ người vẫn xem họ là trẻ con sao? Cho nên ta cảm thấy tôn thượng người không cần chịu áp lực, mau chóng xuống tay đi.”

Lời này tựa hồ có chút đạo lý, Thốc Ly hơi hạ tầm mắt trầm tư trong làn sương mù.

Đinh Quy đắc ý dạt dào, “Tôn thượng ta nói rất đúng chứ?”

Thân hình cao lớn từ bậc thang trong hồ Bạch Ngọc bước lên từng bước, Đinh Quy vội lấy trường bào phủ lên cho hắn. Thốc Ly liếc nhìn hắn, “Không cần ngươi tự chủ trương.”

“Vâng.”

Đinh Quy ngoài miệng đồng ý, trong lòng cũng không nghĩ như vậy, có lẽ hắn nên làm một chút việc, hì hì…

Sáng sớm khi Thụy Thụy còn đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào thì Trịnh Dục Sinh đến tìm nàng, đáng vẻ cằn nhằn làm cho Thụy Thụy càng thêm mệt rã rời.

Trịnh Dục Sinh vỗ vỗ mặt nàng, “Tỉnh táo một chút, chúng ta cùng nhau phân tích phân tích.”

Đầu của Thụy Thụy gục sang bên trái, “Phân tích cái gì?”

”Thụy Thụy, chẳng lẽ muội không cảm thấy kỳ quái sao? Nơi này là ngọn núi của yêu thú, vì sao người nơi này hình như đều rất tôn trọng muội?”

Đầu của Thụy Thụy gục sang bên phải, “Bởi vì gia sinh ra rất đẹp trai.”

Miệng của Trịnh Dục Sinh run run, kéo nàng, “Đứng lên, ta thật sự cảm thấy rất quái lạ rất quái lạ, bọn họ là yêu súc, như thế nào mà nghe lời muội như vậy?”

Thụy Thụy quấn kỹ trong chăn, “Bởi vì gia là thiếu hiệp thôi.” Ha ha, nàng ngủ rất ngon nên mặt mày vô cùng hớn hở.

Trịnh Dục Sinh không muốn lại nghe mấy câu nói mớ của nàng, véo khuôn mặt trắng nõn của nàng, véo rồi lại véo, rốt cục đã véo cho nàng tỉnh táo lại. Bò dậy, Thụy Thụy vẫn bọc trong chăn như cũ, mắt buồn ngủ mông lung, “Trịnh đại ca ngươi làm cái gì vậy?”

Trịnh Dục Sinh xách ghế đến bên giường rồi ngồi xuống, “Ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không hợp lý, hại ta cả đêm không ngủ. Theo lẽ thường muội là đệ tử Nga Sơn, ta là truyền nhân của thế gia trừ yêu, chúng ta và đám yêu thú trên ngọn núi này khẳng định là đứng trong thế lửa nước khó dung hợp, nhưng vì sao bọn họ lại đối xử thân thiện với chúng ta như vậy? Trong chuyện này nhất định có âm mưu.”

Nghe qua lời nói của Trịnh Dục Sinh, Thụy Thụy cũng hiểu được có chút vấn đề, có vẻ trầm trọng, “Chẳng lẽ bọn họ ái mộ ta?” Nhưng nàng còn chưa phát huy thần lực à nha.

Trịnh Dục Sinh không chút do dự thưởng nàng một quả hạt dẻ lên đầu, “Ta đang nói chuyện đứng đắn. Còn cái tên Thốc Ly kia nữa, sớm không đến trễ không đến, cố tình ngay lúc này thì đến, sau đó ngay cả bóng dáng của hắn cũng chẳng thấy đâu, hắn cũng rất quái lạ.”

Nhắc tới Thốc Ly thì ánh mắt của Thụy Thụy rũ xuống, “Đừng nói tới hắn!”

”Ta là đang phân tích thôi, tóm lại ta cảm thấy rất không hợp lý.” Trịnh Dục Sinh cực kỳ khẳng định.

Gật đầu cẩn thận suy nghĩ một hồi, Thụy Thụy cũng hiểu được hình như có chút không hợp lý, lớn mật đoán: “Chẳng lẽ nơi này không phải ngọn núi của yêu thú? Là thế thân mạo danh?”

Trịnh Dục Sinh bác bỏ: “Chắc chắn là ngọn núi yêu thú thật.”

”Vậy làm sao bây giờ?”

”Nếu không thì như vầy? Bọn họ nói chúng ta có thể tự do ra vào, vậy chúng ta phân công điều tra một chút.”

Thụy Thụy tỏ vẻ đồng ý: “Cũng tốt.” Nàng vốn đã muốn dạo chơi một vòng.

Trịnh Dục Sinh đi trước thăm dò tình hình, Thụy Thụy thoải mái lăn qua rồi lộn lại rồi lật nghiêng trên cái giường rộng lớn của Thốc Ly, sau đó sải rộng tay chân ra, “Ha ha ha!”

Trên nóc giường có chạm trổ hoa văn, Thụy Thụy nhìn thấy chợt có chút hoảng hốt, bên tai tựa hồ nghe tiếng cười của một đứa bé gái, “Ăn lê ăn lê, ngươi xem, rất ngốc nha.”

Vừa nghĩ đến đây Thụy Thụy liền cảm thấy đau đầu, xoa trán bước xuống giường, bệnh đau đầu lập tức giảm bớt. Nàng lắc đầu, cũng không có cảm giác gì là không khoẻ, “Sao lại thế này?”

Bên giường có một sợi dây nhỏ, Thụy Thụy mơ hồ nghe được tiếng chuông thanh thúy vui vẻ treo trên sợi dây đó, vì thế nàng kéo kéo sợi dây, quả nhiên tiếng chuông vang lên, tiếng chuông đinh đang truyền đi.

”Chơi vui thật.”

Không đợi nàng kéo đến lần thứ hai, có người gõ cửa, theo đó là bảy tám thị nữ một người rồi lại một người bước vào, tươi cười ấm áp, “Thụy Thụy thiếu hiệp, chúng ta hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”

”Oa!” Lần đầu tiên nhận được đãi ngộ này Thụy Thụy sợ tới mức ôm lấy trụ giường, “Không, không cần, cám ơn…”

”Phải cần.” Vài thị nữ cười tiến lên dịu dàng thay y phục cho nàng, chải đầu, xách nước rửa mặt, mang thức ăn sang đến…

Cuối cùng, Thụy Thụy nhìn chính mình trong gương đồng càng thêm “đẹp trai”, miệng không ngừng run run.

Người trên ngọn núi yêu thú này thật quái lạ, nhiệt tình đến kỳ lạ!

Thật vất vả mới trốn ra được, Thụy Thụy vừa thở hổn hển vừa đi về phía trước. Thời gian còn sớn, hình như không có bóng người nào, nàng hơi khom lưng men theo con đường mòn mà chậm rãi bước đi, ánh mắt thuận tiện đảo tròn thăm dò địch tình.

Bốn phía Thủy Ly Sơn toàn là núi, tầng tầng lớp lớp cao sừng sững đâm đến tận trời, hùng tráng hơn Nga Sơn nhiều. Thụy Thụy đi mãi đi mãi đến lúc lạc đường, lại không biết làm thế nào để quay lại, chỉ có thể chọn lại một hướng mà đi.

Đi mấy vòng đến một triển núi nở đầy hoa dại, đôi mắt của nàng bỗng mở lớn, bởi vì nơi này có phong cảnh rất giống với hình ảnh trong giấc mộng trước kia của nàng, hoa dại nở đầy khắp núi đồi tựa hồ đang mỉm cười với nàng.

Có lẽ là những cảnh hoa nở trên đỉnh núi đều giống nhau, suy nghĩ như vậy cho nên Thụy Thụy cũng cảm thấy kỳ lạ.

Có hoa, có bướm, có ánh mặt trời mới lên, một mình Thụy Thụy ngồi chơi bên bụi hoa thế nhưng cũng cảm thấy lạc thú rất nhiều, chơi mệt thì nằm xuống ngay tại chỗ, chợp mắt nghỉ ngơi.

Không biết đã ngủ bao lâu thì nàng mở mắt ra, sốt ruột, “Vì sao ta không nhìn thấy gì?”

Bên cạnh có một giọng trầm thấp mang theo ý cười mà mắng: “Ngu ngốc.”

Thế nhưng thật sự có người trong mộng thường mắng nàng ngu ngốc, Thụy Thụy càng nóng nảy, “Ta nhìn không thấy.”

Có người kéo tay nàng ra, thì ra vừa rồi vì chắn ánh sáng mặt trời nên nàng đã đưa tay lên che mắt, mơ mơ màng màng đã quên lấy xuống… Lúc này nàng đã thấy được, người bên cạnh đúng là Thốc Ly, hắn đang mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống nàng.

”Ngươi đến đây lúc nào?” Cư nhiên còn mắng nàng ngốc, tội không thể tha.

Thốc Ly cúi người, “Vừa tới.” Kỳ thật nàng vừa ra cửa phòng hắn liền đi theo nàng, nhìn nàng lén lút đi dạo trong địa bàn của hắn, nhìn nàng chơi đùa trên đỉnh núi mà lúc còn nhỏ nàng thích nhất, nhìn nàng nằm ngủ trong bụi hoa.

Hắn rất muốn ôm thân thể mềm mại của nàng…

Nhưng Thụy Thụy không cho, đừng nói ôm, sắc mặt hoà nhã sắc cũng không có, nàng nhếch miệng trừng mắt về phía hắn, “Không được đi theo ta.”

Thốc Ly phủi nhẹ đóa hoa trên tóc nàng, “Tối hôm qua ngủ thế nào?” Đó là chiếc giường lớn của bọn họ, chắc là nàng ngủ rất an ổn.

Hai tay của Thụy Thụy đặt thành một vòng tròn bên miệng, ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng nói: “Đương nhiên rất tốt, không có ngươi, ta ngủ ngon hơn trước nhiều!”

Biết nàng còn đang tức giận, Thốc Ly cười nghiêng mặt đi, thử nàng, “Có nhớ tới cái gì đó hay không?” Con người thường không nhớ rõ chuyện lúc còn nhỏ, nhưng nàng không phải người, trí nhớ khẳng định vẫn còn.

Sắc mặt của Thụy Thụy chuyển sang màu xanh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Nhớ tới, nghĩ đến ngươi đáng giận bao nhiêu!”

Nửa đêm đá nàng đi, nghĩ đến liền không nén được giận.

Thốc Ly nhìn trời, tiểu bổn qua này ghi thù hắn không phải bình thường.

”Tránh ra tránh ra, ta phải đi về.” Thụy Thụy thấy hắn liền tức giận, đẩy hắn ra.

Thốc Ly nhìn nàng giống như đang xem kịch vui, “Nàng biết đường về?” Rõ ràng đã lạc đường từ sớm.

Thụy Thụy đương nhiên không cam lòng yếu thế, “Ta không biết chẳng lẽ ngươi biết? Tránh ra!”

Thốc Ly ung dung, dụ dỗ nàng, “Ta nhớ rõ đường đến đây.”

Thụy Thụy rất cốt khí, “Mới không đi chung với ngươi.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực tránh ra, lúc gần đi không quên hái một đóa hoa dại đang nở rộ. Kỳ thật nàng không biết đường đi, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, bước chân rối loạn.

Nhìn đến một gốc cây đại thụ nàng vội vàng ẩn thân sau đó, lợi dụng thân cây xì xì to lớn làm nơi ẩn nấp, nắm chặt tay, mở to hai mắt nhìn trộm, “Đừng đi đường khác, lại đây lại đây.”

Thốc Ly quả nhiên lại đó, ánh mắt hướng về phía trước, dường như không có việc gì mà lướt qua đại thụ, biểu hiện không có gì khác thường.

”Ha ha!” Trong bụng Thụy Thụy âm thầm cười vài tiếng, rón ra rón rén đi theo phía sau hắn.

Nàng thật sự quá thông minh!

Ở phía trước, Thốc Ly nở một nụ cười, từ từ dẫn nàng đi về phía trước. Ánh mặt trời chiếu sáng tạo ra một cái bóng ở phía sau, cách hắn không xa, từng bước từng bước giống như kẻ trộm.

Hai người cứ như vậy bước đi từng bước, một trước một sau, từ triền núi đầy hoa dại nở rực rỡ đi về phía Thủy Ly Điện tinh xảo.

Khi Thủy Ly Điện xuất hiện trước mắt, Thụy Thụy vội mở rộng bước chân để vượt qua Thốc Ly, “xì” một tiếng thật mạnh với Thốc Ly, biểu đạt sự khinh bỉ của mình, sau đó trở về phòng.

Thốc Ly cũng không nói gì, chỉ nhìn nàng chạy về phòng của bọn họ, có một cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng tiểu bảo bối này củng trở về bện cạnh hắn.

Không thu hoạch được gì, Trịnh Dục Sinh đi tìm Thụy Thụy, hai người trao đổi một chút tin tức, cùng không thấy điều gì khác thường, tạm thời bỏ qua.



Từ sau đêm qua biết Thụy Thụy là Bính Bính, Đinh Quy cũng hưng phấn thiếu chút nữa ngủ không được, trong đầu suy nghĩ loạn lên nghĩ ra rất nhiều chiêu. Sáng sớm hôm nay tìm Thụy Thụy, cuối cùng Đinh Quy trốn ở góc phòng nhìn thấy nàng cùng tôn thượng trở về, cười xảo huyệt.

Nhưng mà hắn nên làm như thế nào đây?

Theo Thốc Ly lâu như vậy, cũng có vài phần hiểu biết hắn đối với tư duy lộn xộn của Thụy Thụy, cảm thấy cách bình thường tựa hồ không thể thực hiện được, chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt. Vì thế hắn thay y phục của Thốc Ly, tùy theo thời cơ mà hành động.

Thụy Thụy ăn xong cơm trưa lại tính đi chơi, thì nhìn thấy”Thốc Ly” thần thần bí bí đi qua.

”Ê?” Thụy Thụy cảm thấy có chút kỳ quái, người kia hình như là Thốc Ly, lại hình như không phải, thần bí như vậy. Nhất thời tò mò, nàng lặng lẽ đuổi theo.

Nào biết “Thốc Ly” đi đến cây cầu nhỏ bên ngoài, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, một ngụm máu tươi từ miệng nhỏ xuống, tình trạng cực kỳ thảm thiết. Đương nhiên toàn bộ cảnh đó là để cho Thụy Thụy xem.

Thụy Thụy bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng chạy tới “Thốc Ly ngươi làm sao vậy?”

Tuy rằng nàng “hận” hắn, “chán ghét” hắn, nhưng nhìn thấy hắn hộc máu Thụy Thụy vẫn vô cùng lo lắng, tim cũng thắt lại, sợ hắn gặp chuyện không may.

Rất kỳ quái, “Thốc Ly” xoay người chạy mất.

Thụy Thụy gấp đến độ giơ chân, một đường đuổi theo, đuổi theo đuổi theo lại để người lạc mất, “Người đâu rồi người đâu rồi?”

Không hề có động tĩnh.

Một hồi lâu mới có một giọng nói già nua vang lên từ phía sau, “Tiểu huynh đệ, ngươi đang tìm ai?”

Thụy Thụy buồn bực, quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân đầu bạc, râu trắng, “Lão gia gia, ông có nhìn thấy một người bị thương chạy tới hay không?”

Lão nhân làm bộ như nghĩ tới cái gì đó, “À, có phải một người rất cao, bộ dạng rất tuấn tú trẻ tuổi hay không? Vừa tới ngày hôm qua?”

”Đúng vậy đúng vậy.” Lúc này không có cách nào mà không thừa nhận dáng vẻ đẹp trai của Thốc Ly.

Lão nhân ho mấy tiếng, “Hắn chữa thương thì đi rồi.”

Thì ra thật sự bị thương, Thụy Thụy rất khó chịu, nhưng nhìn lão nhân có chút nghi hoặc, “Lão gia gia, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi hay không?”

Lão nhân này chính là Đinh Quy giả trang, hắn sờ sờ râu để dán râu kỹ một chút, “Làm sao có thể? Ta là đại phu trên Thủy Ly Sơn này, cho tới bây giờ chưa từng xuống núi lần nào.”

”Là đại phu a, vậy bây giờ rốt cuộc hắn sao rồi?” Thụy Thụy rất quan tâm đến chuyện này.

Đinh Quy sờ chòm râu, “Ngày hôm qua lúc hắn đến có xung đột với người ở đây nên bị thương, ta đã chẩn mạch cho hắn, phát hiện nội thương rất nặng.”

Vừa nghe nói Thốc Ly bị thương rất nặng, Thụy Thụy khó chịu đến độ muốn khóc, hốc mắt đỏ ngầu. Vốn nàng cảm thấy Thốc Ly vạn năng sẽ không bị thương, nhưng vẫn còn nhớ ngày hôm qua hắn bị bắt, bây giờ nàng cảm thấy vô cùng có khả năng.

”Vậy vì sao hắn tránh ta?”

”Đại khái là không muốn cho ngươi thấy.”

Vẻ mặt của Thụy Thụy đau khổ, Đinh Quy thấy nàng muốn khóc cũng không nỡ, lập tức lấy ra một quyển sách nhỏ, “Có thể cứu chữa có thể cứu chữa.”

Đôi mắt của Thụy Thụy sáng lên, “Có thể cứu chữa sao?”

”Chỉ cần làm theo những điều ghi trong đây là được, rất nhanh sẽ chữa khỏi.”

Thụy Thụy vội vàng tiếp nhận quyển sách, vừa nhìn, ngẩn ngơ. Trong đó hai người đang làm gì? Rất giống những gì mà ngày hôm đó Thốc Ly làm với nàng bên hồ, cũng giống tối hôm đó bọn họ làm…

Đinh Quy rướn dài cổ ra nhìn nàng, “Kỳ thật bệnh của hắn cũng không nặng, chỉ cần ngươi cứ dựa vào đó mà làm, lập tức có thể khỏi hẳn.”

Cuốn sách kia là do hắn dùng bút phát vụng về mà tốn công vẽ tỉ mỉ chuyện thú nơi khuê phòng của nam và nữ. Vì để phù hợp với chuyện nàng không biết thân phận là nữ nhi của mình, hắn cố ý vẽ mái tóc cô nương thành bù xù, làm cho nàng không biết rõ giới tính.

Tự biên tự diễn một tuồng kịch, mệt mỏi quá a, Đinh Quy chống đùi.

Đối với những hình ảnh nét vẽ có hạn này, Thụy Thụy xem thì có chút mặt đỏ tim đập nhanh, ngẩng đầu, “Ông là đại phu, vì sao ông không làm đi?”

Đinh Quy âm thầm cắn lưỡi, nha đầu kia còn chưa đến nổi ngu ngốc quá.”Ta tuổi già đi đứng không tiện, hơn nữa ta không có nội lực, phải là nhân tài có nội lực mới có thể chữa khỏi cho hắn.” Lại nghiêm túc, “Nếu ngươi không có võ công, ta tìm những người khác.”

”Ta có… thần lực.” Giọng nói của Thụy Thụy càng nói càng nhỏ.

Đinh Quy vỗ vỗ nàng, “Sẽ thành công thôi, tiểu huynh đệ, hoàn toàn dựa vào ngươi.”

Thụy Thụy cất kỹ quyển sách nhỏ, phồng má, ánh mắt liếc qua liếc lại.

Tuy rằng Thốc Ly rất xấu xa, nhưng nàng không thể thấy chết mà không cứu. Nếu hắn thật sự bị thương, nàng nhất định phải cứu hắn.

Nỗi lòng của Thụy Thụy chất chứa dầy tâm sự cầm quyển sách hương diễm kia trở về, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bởi vì đang lo lắng cho Thốc Ly. Trịnh Dục Sinh thấy buồn bực, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì? Nàng cũng chỉ là lắc đầu, nâng cằm nằm sấp trên bàn.

Ông đại phu kia nói phải nhanh chóng, không nên trì hoãn, cho nên sau khi Trịnh Dục Sinh rời đi, nàng lập tức lấy quyển sách nhỏ ra nghiên cứu.

Vì sao càng xem càng thấy giống với những gì mà Thốc Ly đã làm với nàng thế? Chẳng lẽ trước kia Thốc Ly đã chữa thương cho nàng?

Rất có thể là vậy.

Tuy nói là chữa thương, Thụy Thụy vẫn đọc sách mà tim đập, mặt đỏ không thôi, cuối cùng nàng khép sách lại, ra vẻ chính khí cao tựa trời, “Thốc Ly, ta xem như đã hết tình hết nghĩa với ngươi!”

Gật đầu thật mạnh, Thụy Thụy trượt xuống ghế, tính đi tìm Thốc Ly. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tiếng ồn ào, nàng vội vàng mở cửa, đi ra ngoài, bên ngoài đã trở thành một mảnh gà bay chó sủa.

Trịnh Dục Sinh đang đuổi theo một người, mà người kia tựa hồ là con báo tinh mà bọn họ đã giao đấu trước đây.

Thụy Thụy xắn tay áo, “Trịnh đại ca có muốn ta hỗ trợ hay không?”

Trịnh Dục Sinh ra sức hét lớn, “Thụy Thụy, ta vừa muốn đến tìm muội, phát hiện con yêu súc này trốn ở bên ngoài phòng muội lén la lén lút, còn cười gian. Hắn nhất định không có ý tốt.”

Đinh Quy lấy cánh tay che mặt. Hắn sợ có biến cố cho nên lặng lẽ theo tới, thấy Thụy Thụy chắc chắn hạ quyết tâm, nhịn không được cười ra tiếng, nào biết gặp tên loài người cổ hủ kia.

Thụy Thụy trở tay chống nạnh, dùng ánh mắt đe dọa, “Thật to gan, cư nhiên dám nhìn trộm gia?”

Đinh Quy vẫy tay, nịnh nọt, nàng là tiểu Bính Bính đó, thổi phồng nàng lên một chút thì sẽ không có chuyện gì. “Không có, không có, ta chỉ tò mò Thụy Thụy thiếu hiệp là nhân vật lớn có hình dáng như thế nào thôi, hai ngày trước bên trong Thủy Ly Điện truyền tin khắp nơi về mỹ danh của người.”

Lời nịnh nọt này làm cho Thụy Thụy thật thoải mái, tâm đắc hư vinh thiếu hiệp đến thỏa mãn, khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên, “Ừ…”

Trịnh Dục Sinh thấy không hợp lý, nghiêm chỉnh nhắc nhở: “Thụy Thụy muội nhất thiết không thể bị yêu súc này mê hoặc, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, hắn muốn dùng tảng đá lớn đè chết chúng ta.”

Đinh Quy vội vàng phủ nhận, “Lúc ấy ta chỉ là muốn dọa các ngươi.” Mẹ ơi, hắn thật sự là mệnh khổ.

Thụy Thụy bước từng bước một tới gần, nhe răng, “Thì ra ngươi cũng là yêu quái trên Thủy Ly Sơn.”

Đinh Quy giải thích, cười đến gian trá, “Yêu quái có phân ra là yêu tốt và yêu xấu, giống như loài người các ngươi, có người tốt cũng có người xấu. Ha ha, ta là yêu tốt.”

“Ngươi là yêu tốt?” Thụy Thụy đánh giá Đinh Quy từ trên xuống dưới, cảm thấy nhìn rất quen mắt, cũng không nhận ra hắn chính là lão gia gia kia.

Đinh Quy vỗ ngực cam đoan, “Ta thật sự là yêu tốt.”

Vẻ mặt Trịnh Dục Sinh vô cùng phòng bị, tiến lên phía trước, “Hắn là yêu tốt sẽ không lén lút muốn gây bất lợi đối với chúng ta.”

Thụy Thụy liếc mắt, nhỏ giọng hỏi: “Trịnh đại ca, vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?”

Bây giờ đang trong tình cảnh rối loạn. Theo lý thuyết đệ tử Nga Sơn cùng hậu nhân giáng yêu nên là tử địch của Thủy Ly Sơn, nhưng bọn họ cứ ở nơi này đến thoải mái, trong lúc nhất thời Trịnh Dục Sinh cũng không biết nên làm cái gì.

Thừa dịp lúc bọn họ đang nói thầm với nhau, Đinh Quy ‘vèo’ một cái lủi đi.

“Đừng chạy!” Thụy Thụy cùng Trịnh Dục Sinh vội đuổi theo đi.

Đinh Quy nhớ tới năm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bính Bính thì đã bị đứa bé gái kia nhổ mất một nhúm lông báo trên người, hôm nay sẽ không bị nàng nhổ một nhúm lông nữa chứ? Oa oa, hắn chợt nhanh trí, nghĩ ra một diệu kế, không khỏi tự khen bản thân mình: ta thật sự quá thông minh.

Diệu kế của hắn chính là dẫn Thụy Thụy tới chỗ của Thốc Ly.

Thốc Ly nghe tiếng động nên ra khỏi phòng, lạnh giọng, “Ai dám gây ầm ĩ tại đây?” Thoáng nhìn thấy Thụy Thụy đang nhảy đến, vẻ mặt của hắn lặp tức dịu xuống.

Nhìn thấy Thốc Ly, Thụy Thụy cũng ngẩn ngơ, dù sao bọn họ vẫn còn trong thế nước với lửa. Cánh tay nhúc nhích, tay chân động đậy chỉnh trang lại y phục, đôi mắt của nàng nhìn bầu trời mà dời bước đi qua.

Đinh Quy mang theo cái đuôi bỏ chạy, Trịnh Dục Sinh ôm bí đỏ tiếp tục mãnh liệt truy đuổi, trong viện chỉ còn lại có hai người.

Thụy Thụy hướng về phía Thốc Ly, “Hừ! Bổn thiếu hiệp không so đo với ngươi!” Cơn tức giận của nàng còn chưa tiêu tan đâu, hiện tại lại chữa thương cho hắn, hình tượng chói sáng của nàng sao có thể so sánh chung với tên Thốc Ly trứng thối này?

Nhất thời Thốc Ly đoán không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, con ngươi đen hiện lên ý cười, “Không giận nữa?”

”Không giận… Mới là lạ.” Nhưng bây giờ vết thương của hắn quan trọng hơn.

Liếc hắn, Thụy Thụy phát hiện tinh thần của hắn thật sự rất tốt, một chút cũng không thấy có dấu hiệu bị thương nào. Nhưng mà cũng có thể là hắn coi trọng mặt mũi không chịu biểu hiện ra ngoài, cho nên nàng trừng mắt về hướng hắn, “Vào đi.”

Bây giờ nàng bắt đầu vận dùng thần lực chữa thương cho hắn!

Bước chuẩn bị đầu tiên trong sách: đóng cửa, nhất thiết không thể để cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.

Thốc Ly thấy nàng lấm la lấm lét kiểm tra cửa sổ mấy lần có chút buồn cười, “Nàng định làm gì?”

Thụy Thụy chỉ hắn, ra lệnh: “Ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích cho ta.” Rõ ràng tức giận còn phải chữa thương cho hắn, trong lòng nàng chính là đang không cam tâm.

Khóe mắt của Thốc Ly nhẹ nhàng nhíu lại, phất tay áo ngồi xuống, xem tiểu bổn qua này đang làm trò quỷ gì.

Thụy Thụy vẫn lo lắng, “Nơi này của ngươi có người tới không?”

”Đương nhiên sẽ không.” Không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không dám vào phòng của hắn.

”Chuyện này rất tốt.” Toàn bộ hoàn cảnh bố trí thỏa đáng, Thụy Thụy đứng tại chỗ hít vào, thở ra, vận công, dâng khỏi toàn bộ nội lực lên một lần.

Đầu ngón tay phất qua khóe môi, Thốc Ly cười hỏi: “Không phải là nàng đang muốn đánh ta đó chứ?”

Thụy Thụy mở một con mắt liếc hắn, phẫn uất, “Thật sự là có lòng tốt nhưng không được báo đáp tốt.” Nàng đang chuyên tâm vận dụng thần lực để chuẩn bị làm việc.

Dáng vẻ của nàng thật ra vẫn còn nghẹn một cơn tức giận, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa khôi hài, Thốc Ly muốn cười, lại sợ nàng suy nghĩ nhiều, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, lấy tay che miệng.

Thụy Thụy nhanh chóng lấy quyển sách ra, ngồi trên mặt đất tập trung tinh thần lẩm bẩm nghiên cứu, vừa học tập vừa nghiên cứu thực tế. Bước chuẩn bị thứ hai: thoát y. Vì thế nàng tiếp tục ra lệnh: “Này, cởi y phục ra.”

Giật mình, Thốc Ly không nhúc nhích, “Vì sao phải cởi y phục?”

Ánh mắt của Thụy Thụy liếc ngang, “Bảo ngươi cởi ra thì cởi đi.”

Thốc Ly vẫn không động đậy. Ở trước mặt nàng, hắn đã sắp xếp ổn tâm trạng của mình, tuyệt đối không có những cử chỉ gì vượt quá khuôn phép.

Thụy Thụy nổi giận, hắn đã vậy còn không chịu hợp tác! Vậy nàng chỉ có thể tự mình làm thôi. Từ từ đi qua, nàng đưa tay cởi đai lưng của hắn ra. Thốc Ly đè tay nàng lại, “Vì sao vô duyên vô cớ lại phải cởi y phục?”

Thụy Thụy trừng hắn, ngực phập phồng, há mồm thở dốc, vài sợi tóc rũ xuống bay bay, rất giống khí thế của Mẫu Dạ Xoa. Chỉ chút khí thế của Mẫu Dạ Xoa này đã dọa được Thốc Ly, kỳ thật hắn không muốn làm cho nàng tức giận, cũng muốn nhìn xem cuối cùng là nàng đang làm trò quỷ gì, chậm rãi buông tay ra.

Thụy Thụy đưa tay cởi bỏ y phục của hắn, đương nhiên là áo, sau đó nàng tiếp tục nghiên cứu cuốn sách. Lão gia gia chỉ dẫn rõ ràng mấy phương pháp, đáng tiếc tài họa của Đinh Quy có hạn, mấp bức vẽ trước nàng xem không nhìn rõ lắm, chỉ có một bức vẽ này tương đối rõ ràng.

”Được, cái này đi.” Thụy Thụy khép cuốn sách lại, bĩu môi, nắm chặt tay.

Cuối cùng chuẩn bị quan trọng nhất: trói Thốc Ly lại. Nhanh chóng tìm cái đai lưng, Thụy Thụy cột hai tay Thốc Ly vào trụ giường, thuận tiện tặng cho cơ bắp săn chắc của hắn vài ánh mắt bất bình.

Xì, không phải là cao hơn nàng, đẹp trai hơn nàng, rắn chắc hơn nàng đó sao, trói cái gì?

Bị trói, Thốc Ly dở khóc dở cười, “Rốt cuộc nàng đang chơi cái gì?” Cảnh cũng có chút quá ái muội…

Chiếu theo chỉ thị của cuốn sách, Thụy Thụy mềm mại ngồi trên đùi của hắn, làm đầu tóc rối tung, sau đó hơi kéo cổ áo xuống lộ ra một phần bờ vai, bám chặt thân thể của hắn.

”Tốt rồi, lập tức bắt đầu.” Đã chuẩn bị xong tất cả, Thụy Thụy lộ ra nụ cười thỏa mãn như một đứa trẻ được viên kẹo.

Trong nháy mắt, thân thể của Thốc Ly cứng đờ, sụn giáp nam tính khẽ động, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, “Đừng làm càn.”

Thân thể mềm mại của nàng dán lên người hắn, mùi hương nhàn nhạt tựa hồ đang quấy nhiễu hắn, hắn không nắm chắc có thể hoàn toàn khống chế được chính mình hay không.

Thụy Thụy làm theo bức tranh thứ nhất, đưa môi hôn lên môi của Thốc Ly ‘chụt’ một tiếng. Ý? Không phải là hôn sao? Thật sự có thể chữa thương? Suy nghĩ, có lẽ là không có liện quan đến vận dụng công lực, vì thế nàng đề khí hôn lên môi của Thốc Ly.

Lần đầu tiên nàng chủ động, mặc dù chỉ là đụng chạm đơn giản cũng có thể dễ dàng trêu chọc, khơi gợi hắn. Tay của Thốc Ly không thể động dậy, chỉ có thể ngửa về phía sau, “Đừng náo loạn.”

”Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, rất nhanh là ổn thôi.” Thụy Thụy cũng không dám hôn hắn nhiều, sợ hắn ngất xỉu, nhìn bức vẽ thứ hai, lúc này hôn đến cổ của hắn, đề khí mút lấy.

Một dòng điện chạy qua, thân thể không tự giác có phản ứng thật lớn, Thốc Ly nhanh chóng hiểu ra nha đầu kia muốn làm gì, bắt đầu phản kháng.

Hắn phản kháng, Thụy Thụy lấy bạo chế bạo, hai người xoay chuyển thành một đống, cuối cùng song song ngã xuống. Tay của Thốc Ly đang bị trói không thể cử động, bị Thụy Thụy đặt ở trên giường.

”Ha ha ha!” Thụy Thụy thắng lợi áp đảo hắn, dán sát vào hắn, mặt mày hớn hở, “Xem ngươi làm thế nào mà cử động.”

Dáng vẻ này rất giống nàng đang bắt buộc hắn đi vào khuôn khổ…

Giọng nói của Thốc Ly khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm không đáy, “Ai dạy nàng?” Hắn cũng không cho rằng tiểu bổn qua này không có người dạy mà tự biết, hơn nữa nàng luôn luôn nhìn vào quyển sách gì đó.

”Đại phu.” Khoe xong, Thụy Thụy tiếp tục vùi đầu nghiên cứu sách.

Mái tóc mềm mại của nàng phủ xuống người hắn, lộ nửa bờ vai, cả người toát lên một tia kiều mị thuộc về nữ nhân, làm cho người ta không thể cưỡng lại, lại cứ biểu hiện vô tội đơn thuần như vậy… Thốc Ly cố gắng tìm về phần lý trí còn sót lại.

Nha đầu kia đang tra tấn hắn chết.

Xem xong bức vẽ thứ ba, Thụy Thụy bĩu môi suy nghĩ một hồi, đưa tay sờ loạn trên ngực và phần hông của hắn.

”Chắc là như vậy, có phải còn cần thêm chút nội lực hay không? Sao đại phu không viết rõ ràng?” Vừa lầm bầm, ngón tay mảnh khảnh của nàng di động trên ngực của hắn, sờ đông sờ tây.

Cơ thể rắn chắc này của hắn, nàng cực kỳ hâm mộ, sờ thêm vài cái. Chỉ sờ sờ thôi mà Thụy Thụy cảm thấy nóng lên, mặt cũng đỏ lên.

Thân thể của Thốc Ly cũng dần dần nóng lên, thiếu chút nữa làm bỏng tay nàng, “Oa, Thốc Ly ngươi nóng vậy, có phải nội thương phát tác hay không?”

Thốc Ly suýt nữa hộc máu, hắn quả thật nội thương —— bởi vì nàng mà sinh ra nội thương do bị trở ngại.

“Đứng lên.”

“Ta đang giúp ngươi, rất nhanh thôi.” Thụy Thụy nghĩ đến nội thương của hắn phát tác, vội vàng nhìn quyển sách. Bức vẽ kế tiếp hình như là hôn ngực hắn…

Đề khí, Thụy Thụy ghé vào ngực hắn, đôi môi mềm mại hôn lên, “Chụt chụt chụt…”

Tựa hồ có cái gì đó chói sáng, nổ mạnh, Thốc Ly hiểu được bản thân mình rốt cuộc không chịu nổi sự cám dỗ đó. Cánh tay dùng sức giật khỏi đai lưng, đai lưng đứt, sau đó hắn đẩy Thụy Thụy nằm xuống giường, hít sâu, cố gắng bình phục dục vọng.

Thụy Thụy còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ra. Sức lực của Thốc Ly rất lớn, nàng bị ngã vào phía bên trong giường, ngẩng đầu, lơ mơ không rõ chuyện gì.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...