Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Chương 60: Thiên mệnh
Sau khi đưa mật băng cho Thương Thuật, A Sơ lại bảo Đại A Chiết thả không ít cá chép trong hồ ở Đông Lăng điện. Mỗi ngày đền đến hồ đi dạo, ngồi trong đình vài canh giờ rồi mới quay về. Một ngày, nàng muốn thay đổi liền chia hồ làm hai phần, một bên có cá, một bên không, còn mình thì cầm cần câu ngồi trong đình giữa hồ, mỗi khi câu được một con cá lại thả vào bên hồ không có cá, câu hết bên này lại sang bên kia
“Câu như vậy, ngươi không mệt, cá cũng mệt a” dưới ánh nắng vàng lộ ra bóng dáng thon dài, Đại A Chiết không biết đến sau lưng nàng lúc nào.
A Sơ buông cần, có một con cá vừa mắc câu chạy đến dưới lá sen, A Sơ tiếc nuối “chậc chậc, hôm nay tâm tình tốt nên muốn cho mấy con cá chuyển nhà thôi”
Đại A Chiết ngồi xuống cạnh nàng “ngươi tâm tình tốt cũng đừng ép buộc chúng, thật đáng thương”
“Có gì mà đáng thương,chúng nó ở một bên riết cũng nhàm chán nên chuyển qua chỗ khác, ở bên này chán thì ta lại đổi sang bên kia. Ngươi nhìn bộ dáng bọn hắn đi, đâu có giống bị tra tấn’
“Có đôi khi nỗi đau không thể hiện ra ngoài, đúng không?”
A Sơ cau mày, thu cần “ngươi nói không câu thì không câu, nơi này ngươi làm chủ, ta đương nhiên phải nghe ngươi. Đêm nay ta sẽ dỡ bỏ tấm trúc ngăn hồ đi”
Đại A Chiết liền ngăn nàng lại, áy náy nói “ngươi đừng tức giận, ta dẫn ngươi đi xem Thiên hà được không?”
A Sơ ngạc nhiên “su phụ ngươi lại đổ xỉ than sao?’
Nam nhân trước mắt mi thanh mục tú, sắc mặt dưới ánh mặt trời càng thêm nhu hòa, hôm nay mặc xiêm y màu sắc đơn giản, giống như khi mới gặp hắn lần đầu ở Đâu Dẫn cung. Đại A Chiết cười nói “sư đệ lần đầu tiên trông coi bếp lò, nhưng lửa lại không vượng nên sư phụ phải đổ đi hơn nữa. Nghe nói lúc này Thiên hà sáng lấp lánh, huyến lệ rực rỡ, rất đáng để thưởng thức. Ngươi đã từng thấy qua chưa?”
Trong đầu nhất thời tái hiện hình ảnh ngày đó, A Sơ lại lắc đầu “không có”
Đại A Chiết nắm tay nàng “vậy đi thôi”
Ấm ap truyền đến lòng bàn tay, lòng A Sơ chợt mềm lại, thuận bước đi theo hắn.
Trên mây, A Sơ sóng vai Đại A Chiết, trước mặt là một đôi tiểu tiên lữ tay trong tay. Đại A Chiết nhìn lòng bàn tay trống trơn, hâm mộ nhìn bọn họ “nhìn bọn họ tay trong tay không khỏi nhớ tới khi mới lên Thiên giới.Năm đó ta cũng nhìn các tiên lữ tay trong tay”
A Sơ gật đầu. Đại A Chiết nói vậy, nàng giống như đã biết cái gì đó không nên biết hoặc có thể vì khi ra khỏi cửa, nàng đã rút tay khỏi tay hắn cho nên hắn giận dỗi.
Cố kiềm chế cảm xúc của mình, A Sơ an ủi “sau này ngươi cũng có, không cần nôn nóng”
Đại A Chiết nhìn nàng cười cười, mắt thấy sắc trời tối dần liền gia tăng tốc độ.
Hai người vừa hạ xuống, A Sơ đưa mắt nhìn chung quanh, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng tới. Nghĩ một hồi mới nhớ ra khi mình ở trên mây nhìn lén Thương Nhiên Thiên cảnh, phát hiện nơi này rất gần Thương Nhiên Thiên cảnh, A Sơ mất hứng hỏi “ngươi cố ý?”
Đại A Chiết nhìn dãy ngân hà “cố ý vô tình, đều do suy nghĩ của ngươi, ta chỉ đơn giản cảm thấy nơi này ngắm sao rất đẹp”
A Sơ ngồi xuống, chuyển đền tài “Thái Thượng Lão Quân sẽ xem tinh tượng, ngươi là đồ đệ của hắn chắc cũng có chút bản lĩnh, ngươi nhìn xem hôm nay tinh tượng thế nào?”
Đại A Chiết mắt sáng như sao “tinh tượng chói sáng, là điềm lành, ánh sáng chiếu xuống phía đông”
Đông Lăng điện cũng ở phía đông, A Sơ cười nói “mấy ngày sắp tới sẽ có chuyện tốt xảy ra, không biết có phải ở Đông Lăng điện không, thật sự rất chờ mong”
Ánh sáng rực rỡ cũng không xem thoải mái như đêm đó. Nhưng tâm tình đêm đó bị rượu hoa đòa vào băng tháp làm nhiễu loạn, cũng không thể tập trung ngắm cảnh như bây giờ, ngược lại còn thấy khẩn trương. A Sơ nghĩ nghĩ, không phải vì khung cảnh đêm nay khác đêm đó, chẳng qua người cùng nàng ngắm cảnh khác nhau mà thôi. Đại A Chiết nói chỉ tới đây ngắm sao nhưng A Sơ tin chắc Đại A Chiết muốn nhìn tâm tình của nàng thế nào, để nàng tự hiểu bản thân mình.
Mấy ngày nay rảnh rỗi không việc làm, lấy cá làm niềm vui. Nàng chưa từng câu cá, ngay cả cách cầm cần cũng nhớ lại động tác của Mộ Khanh trước kia mà làm theo. Nhìn thoáng qua thì là tiêu sái, ngày ngày trôi qua trong bình yên nhưng ngẫm kỹ lại sẽ thấy tươi cười rất miễn cưỡng, ở trong mắt người khác là cố tìm niềm vui trong cái khổ.
A Sơ thở dài, hít một hơi không khí ban đêm trong trẻo sạch sẽ nhưng lạnh lùng. Từ lúc nàng đến Thiên giới, Mộ Khanh đã nói nàng phải làm thượng tiên, nhưng nghĩ lại, hiện giờ giống như mất phương hướng, không có Mộ Khanh chỉ dẫn, nàng không biết mình mốn cái gì.Đó cũng chính là lý do nàng thấy buồn rầu.
A Sơ quay đầu nhìn chung quanh. Chúng sinh thế gian dường như luôn như vậy, bên trong thiên hà thì hấp tấp, bên ngoài thiên hà lại trông mong. Bên trong thiên hà chỉ là đảo qua, không thể làm cho người ta thưởng thức từng cái, bên ngoài thiên hà lại có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp của nó. Mà lấp lánh cũng không có nghĩa là sau này sẽ trở thành một ngôi sao, nhu nhược cũng chưa chắc là cái đầu tiên rơi xuống. Mọi vật đều cho vận mệnh của mình.
Cảm thán nhìn ánh sáng huy hoàng quan đi. Bên dưới tán cây có một nữ tử đang cắm đầu bước đi, dường như không phát hiện ra hai người. A Sơ nhìn chăm chú, trống ngực đập một cái rồi ngượng ngùng quay sang nói với Đại A Chiết “ta qua bên kia một chút, ngươi không được quay đầu lại nha”
Đại A Chiết đỏ mặt gật đầu.
A Sơ lập tức chạy vào trong bụi cỏ.
Thực ra A Sơ đã nói dối. Nàng chỉ đi tìm nữ tử kia, phát hiện nàng đang đứng một mình dưới tàng cây. Nữ tử kia nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, A Sơ thấy nàng kinh ngạc một chút, quả nhiên là Trầm Thê. Mộ Khanh rất lo lắng cho Trầm Thê, sao có thể yên tâm để nàng một mình nên đưa mắt nhìn chung quanh hỏi ‘đã trễ thế này sao chỉ có một mình ngươi?”
Trầm Thê thu lại dáng vẻ bối rối, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cười nói “tối nay ánh sao chiếu sáng, ta ra ngoài giải sầu thì có gì lạ, thượng tiên luôn để ta được tự do, chưa từng ước thúc ta chuyện gì”
Tầm mắt rơi xuống tay nàng, A Sơ lại hỏi “ngươi khá hơn chưa?”
Trầm Thê vươn cánh tay ra “còn nhớ rõ lúc trước ta có ý lấy lòng ngươi, ngươi đã hại ta thế nào không? Món nợ này, ta nhất định sẽ đòi lại”
A Sơ cũng nói “ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được người kia, giúp ngươi đòi”
Trầm Thê trừng mắt “haha, vậy liền chờ ngươi tự mình dâng lên” sau đó nàng nhếch miệng, lộ ra vẻ hèn mọn “ta biết chuyện Thiên giới vẫn đồn đại, ta là miếng thịt nơi đầu quả tim hắn suốt mấy vạn năm qua còn ngươi ở trong lòng hắn là cái gì? Đồ chơi hay là nô tỳ?”. Nàng nói lời đồn chính là chuyện Cửu Cẩm. Nói như vậy, Trầm Thê đang thừa nhận mình chính là Cửu Cẩm, dù thời gian qua bao lâu, dù thiên địa thay đổi thế nào thì nàng vẫn là Cửu Cẩm. Ánh mắt bén nhọn găm thẳng lên người A Sơ, vẻ mặt lạnh lùng “nữ tiên bình thường ở Đông Lăng điện đều có chừng mực, cho dù..cho dù Mộ Khanh cố ý có động tác thân mật với ngươi thì cũng chỉ là tiêu khiển thôi. Cho dù toàn Thiên giới đều nhận định hắn coi trọng ngươi nhưng nếu muốn trong lòng hắn có ngươi thì tuyệt đối không có khả năng, huống chi ta đã trở về. Nếu ta là ngươi đã bỏ đi hoặc chết cho rồi, còn ở lại Đông Lăng điện làm gì, thậm chí còn chạy đến gần Thương Nhiên Thiên Cảnh để thấy cảnh thương tình chứ”
Những lời này có chút đột ngột, còn rất đả thương người, lúc đầu A Sơ cảm thấy Trầm Thê có ý định không tốt nhưng nghĩ lại, nàng cho rằng hai tay bị phế là lỗi của mình, vì thế hận mình thấu xương cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy A Sơ có chút thương tiếc nàng, nhìn lướt qua hai bàn tay được bọc trong vải trắng của nàng, nhẹ giọng nói “mặc dù ta tùy hứng nhưng chán ghét chuyện một khóc hai nháo ba thắt cổ, cho nên ta nhất định sẽ không làm như vậy. Trong lòng hắn có ngươi thì sao, không có ta thì thế nào, không có hắn, ta vẫn sống tốt. Ta sống là vì chính mình, không phải vì hắn. Người khác nói thế nào, ta nghĩ thế nào, ta không quan tâm. Sự thật luôn khác xa lời đồn, giải thích chưa chắc người ta đã tin, không giải thích cũng chưa chắc người ta tin. Nếu ta đối với hắn vô tình thì ở lại Đông Lăng điện hay tới đây cũng không có chuyện thấy cảnh thương tình”
“Như vậy…” mỉm cười đầy ý vị, Trầm Thê nói “ta sẽ thay ngươi chuyển đạt những lời này”
“Tùy ngươi”
A Sơ vẫn không tin Mộ Khanh lơi lỏng quan tâm với Trầm Thê, cho dù nàng là Cửu Cẩm trước kia nhưng hiện tại nàng là phàm nữ, lại dám một mình tới nơi hoang vu vắng vẻ, khác xa với thiếu nữ nhu nhược ở Đông Lăng điện ngày nào, thật khiến người ta giật mìn.
A Sơ lấy cớ cáo từ, bay được một đoạn ngắn liền quay trở lại, niệm quyết ẩn mình cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, từ sau ôm lấy Trầm Thê. Trầm Thê la lên một tiếng, xoay người ôm lấy hắn.
Không đoán được chuyện này, A Sơ kinh ngạc suýt chút nữa té ngã, cũng may không phát ra âm thanh nào. Trầm Thê đã thừa nhận mình là Cửu Cẩm, cũng biết Mộ Khanh chung tình với mình suốt mấy vạn năm, sao…sao còn vụng trộm với người khác sau lưng hắn. Hay là..hay là Mộ Khanh đúng như nàng đoán trước kia, thực sự hữu tâm vô lực.
Ánh trăng chiếu rọi khung cảnh lãng mạn, Trầm Thê bày ra vẻ tươi cười chân thành, bướng bỉnh hiếm thấy của thiếu nữ “Mi ca ca, mấy ngày nay người ta rất nhớ ngươi nha, ngươi mau biết ra lỗ tai hồ ly cho ta xem đi”
Nam tử ôm nàng xoay một vòng, vừa vặn đối diện với A Sơ. A Sơ kinh ngạc phát hiện người này là Thanh Khâu nhị công tử Yêu Mi. Yêu Mi ánh mắt loan loan, cúi người hôn lên mặt Trầm Thê một cái, vẫy vẫy đầu biến ra một đôi tai hồ ly màu đỏ.
“Chơi thật thích” Trầm Thê dùng cằm cọ cọ lên lỗ tai lông xù của hắn “Mi ca ca, ngươi lại biến ra cái đuôi đi”