Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Chương 109: Đại ngốc tử, tiểu ngốc tử
Tròn Vo vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại bảo Mộ Khanh làm cho một thanh kiếm nhỏ, sau đó theo hắn đi vào phòng bếp, cẩn thận đem con mèo đất và dụng cụ bỏ vào lò thiêu. Quá trình này rất lâu, khi A Sơ tìm được hai người thì Trò Vo đã ngủ say trong lòng Mộ Khanh, Mộ Khanh cố chống mắt xem lửa, phát hiện có người tiến vào, lập tức bừng tỉnh.
“Mang Tròn Vo đi ngủ trước đi, nung xong, ta sẽ lấy ra” Mộ Khanh dụi mắt, cẩn thận giao Tròn Vo cho A Sơ.
Cảm giác có người đụng mình, Tròn Vo mếu máo chực khóc, A Sơ vội vàng nhẹ giọng dỗ hắn, lúc này Tròn Vo mới nằm úp sấp trên vai nàng ngủ tiếp.
A Sơ ôm Tròn Vo đi, Mộ Khanh ngáp một cái, coi lửa trong lò, đột nhiên có một người xuất hiện, cầm cái ghế nhỏ ngồi cạnh hắn. Mộ Khanh kinh ngạc hỏi, giọng điệu có chút khẩn trương “ngươi…ngươi sao không ngủ?”
A Sơ cười, ôm lấy cánh tay hắn “ta thức cùng ngươi”
Mộ Khanh ngượng ngùng gãi đầu, cười cười, không phản đối.
Ánh trăng yên tĩnh, gió nhẹ vi vu, tình ý trong lòng Mộ Khanh chợt sinh trưởng mạnh mẽ, lan tràn như nấm mọc lên sau mưa.
Hôm sau, Tròn Vo tỉnh lại thấy ở đầu giường có hai vật nung nhỏ làm bạn, một là mèo con, một là kiếm nhỏ. Tuy trong lòng thích kiếm hơn nhưng Tròn Vo cũng không che mèo con, khi rửa mặt cầm theo, khi ăn cơm cũng cầm, lúc đi học còn bỏ vào hành lý mang theo.
Tiểu tiên đồng và tiểu tiên tử rất tò mò với món đồ chơi này, nhưng Tròn Vo chỉ cho bọn họ nhìn mà không cho sờ, mèo con này mất cả đêm mới nung xong, sờ nhiều bị hư thì làm sao.
Bên ngoài vòng người có một bóng dáng nhỏ mặc xiêm y vàng nhạt, ánh mắt tràn ngập tò mò. Đợi khi mọi người dần dần tản ra, nàng mới tiến lên. Tròn Vo vừa thấy nàng, vội vàng cất giấu mèo con, làm như không thấy nàng.
Uyển Uyển cảm thấy ủy khuất, lấy hoa nhỏ trong bọc ra, làm như muốn ngồi bên cạnh Tròn Vo. Tròn Vo thấy vậy, lập tức nhảy sang ghế bên cạnh, không cho nàng ngồi. Uyển Uyển cong môi, kéo ghế ngồi xuống, hỏi hắn “ngươi có gì hay mà sao cho bọn họ xem lại không cho ta xem?”
Tròn Vo không dám nói chán ghét Uyển Uyển, sợ Thương Thuật lại hỏi tội hắn, vì thế nói “bởi vì phụ thân ngươi rất hung dữ”
Uyển Uyển bĩu môi phản bác “làm gì có, cha ta rất ôn nhu, ngươi mới hung dữ”
Tròn Vo nhướng mi “ngươi nói cái gì?”
Uyển Uyển bị hắn dọa, che miệng khóc “ô ô”
Mình hung dữ thật sao?Tròn Vo thở dài, an ủi “ngươi đừng khóc nữa, để cha ngươi thấy lại đánh ta. Về sau ta không hung dữ nữa” nói xong xòe tay cho Uyển Uyển xem con mèo nhỏ.
Uyển Uyển hai mắt đẫm lệ, vừa thấy con mèo nung liền nở nụ cười “đây là cái gì/ thật đẹp, là phụ thân ngươi tặng cho ngươi sao?”
Tròn Vo do dự một chút mới gật đầu
“Ta có thể sờ một cái không?”
Tròn Vo nhìn con mèo nung, có chút không nỡ nhưng vẫn gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tay của Uyển Uyển, sợ nàng làm hư con mèo nung của mình.
Uyển Uyển cầm con mèo nung, yêu thích không muốn buông tay, hâm mộ nói “con mèo này rất giống ngươi nha. Cha ngươi thật tốt, làm đồ chơi cho ngươi chơi. Thật lợi hại”
Nghe vậy, Tròn Vo ưỡn ngực tự hào “đương nhiên, cha ta còn làm cho ta một thanh kiếm nhỏ, thứ gì có, hắn đều có thể nặn ra”
Uyển Uyển càng hâm mộ hơn, mở to mắt chờ mong “vậy…có thể làm cho ta một cái không?”
Tròn Vo kiêu ngạo gật đầu cam đoan “có thể, hai ngày sau ta sẽ mang cho ngươi, ngươi muốn cái gì/”
“Ta thích tiểu bạch thỏ” cúi đầu nhìn con mèo đất lại nói “không, là tiểu hạt thỏ”
Trên bàn cơm, Tròn Vo kích động yêu cầu Mộ Khanh việc này. Mộ Khanh lập tức gật đầu đáp ứng “Uyển Uyển vốn muốn tiểu bạch thỏ nhưng thấy con mèo đất màu nâu nên đổi thành tiểu hạt thỏ”. Tròn Vo có chút thất vọng. Nếu cón mèo nhỏ của hắn có chút màu sắc thì sẽ càng đẹp hơn
Không ngờ Mộ Khanh lại nói “vậy ta sẽ làm cho nàng một tiểu bạch thỏ”
Hai mắt Tròn Vo sáng lên “ngươi có cách?”
Mộ Khanh nhếch miệng cười, giải thích “đào nê của chúng ta có màu nâu đen, cho nên khi nung chỉ có một màu, chúng ta có thể lên chợ hỏi xem ít đất màu, có thể làm ra tiểu bạch thỏ”
Tròn Vo lập tức nhảy lên hoan hô “tốt, tốt, ta muốn một con mèo hoa nhỏ”
A Sơ gắp cho hắn một ít rau xanh “thân thể khỏe mạnh thì ngươi mới có thể nhào đất, tự ngươi làm đồ chơi cho mình”
Tròn Vo vui sướng ăn hết mấy cộng rau, ngây ngô cười với Mộ Khanh
Bao quanh vui sướng hài lòng đem rau xanh kiếm cơm tắc một ngụm, hướng Mộ Khanh ngây ngô cười.
A Sơ cực kỳ vui mừng, không ngờ hai cha con vì chuyện đào nên mà xích lại gần nhau hơn, trước giờ Tròn Vo luôn bài xích Mộ Khanh, lúc này lại dán lấy hắn mà chẳng thèm để ý tới nàng. Bị nhi tử bỏ rơi, A Sơ thở dài, vừa gắp thức ăn cho hai cha con vừa thúc giục bọn họ ăn nhanh kẻo thức ăn nguội.
Đến ngày Tròn Vo được nghỉ, Mộ Khanh chuẩn bị xong liền dẫn Tròn Vo lên phố. A Sơ lo lắng, bảo hai nha hoàn đi cùng nhưng Tròn Vo không thích có người giám thị, hối thúc Mộ Khanh đi nhanh, bỏ rơi hai nha hoàn phía sau. Mộ Khanh nhất nhất nghe lời, đi thật nhanh, Tròn Vo ở trên lưng hắn cười khanh khách, trò chơi chạy trốn này thật vui nha.
Theo yêu cầu của Tròn Vo, Mộ Khanh tìm mua bạch nê, hồng nê, hoàng nê, không những làm tiểu bạch thỏ mà còn đủ làm mèo hoa.
Ban ngày chợ náo nhiệt vô cùng, Tròn Vo chỉ mới đi qua đây một lần khi đi tìm phụ thân, bây giờ nhìn thấy hàng hóa rực rỡ muôn màu, thấy vô cùng thích thú nhưng nghĩ tới về nhà còn thể nặn thỏ nhỏ và mèo nhỏ thì thích ý cũng giảm bớt
Một mùi hương ngọt ngào truyền đến, Tròn Vo lôi kéo Mộ Khanh đi về phía đó. Tửu điếm phía trước chuyên bán các loại bánh ngọt mới lạ, vừa thơm vừa mềm, hương vị ngọt ngào khiến bụng người ta sôi trào.
Tròn Vo tò mò hỏi “đây là cái gì? Rất thơm, nhìn có vẻ rất ngon”
Tiểu nhị trả lời “Bánh đường gạo nếp, ăn rất ngon, có muốn thử một cái không?”
Tròn Vo đưa mắt hỏi Mộ Khanh, Mộ Khanh lấy túi tiền ra “vậy lấy một cái đi”
Tiểu nhị lập tức lấy một cái đưa cho Tròn Vo.
Tròn Vo vội vàng cắn một cái, bên trong chảy ra dòng nước vàng nhạt ngọt ngào.
Mộ Khanh hỏi “Ăn ngon không?”
Tròn Vo gật đầu, đưa cái bánh đến trước mặt Mộ Khanh, Mộ Khanh hiểu ý, nhẹ nhàng cắn một miếng, Tròn Vo hỏi ‘ăn ngon đúng không?”
Cảm giác bánh hơi cứng,vị ngọt cũng hơi quá nhưng thấy Tròn Vo thích, Mộ Khanh cũng gật đầu đồng ý “ừ, có chút ngọt, ngươi thích ăn ngọt?”
“Vô cùng thích”
Mộ Khanh sáng tỏ gật gật đầu, nhìn tiểu nhị làm bánh đường gạo nếp. Tròn Vo đợi một lát, thấy hắn còn chưa đi liền kéo tay áo hắn “đi thôi, ở đây làm gì?”
Mộ Khanh nhìn động tác của tiểu nhị, cúi người nói nhỏ bên tai Tròn Vo “ta xem hắn làm thế nào, về nhà ta sẽ làm theo như vậy lúc nào cũng có thể ăn”
Thì ra là thế, Tròn Vo gật đầu tán thành “hảo”
Hai người đứng một lát, Mộ Khanh đã nhớ hết cách làm của tiểu nhị mà lúc này tiểu nhị cũng cảm giác được hai người muốn học lóm tay nghề của mình, không khách khí nạt nộ “đi xa một chút, đứng ở đây làm gì? Hai kẻ ngốc”
Mộ Khanh nắm tay Tròn Vo bỏ chạy, dọc đường còn cười hớ hớ “vừa rồi hắn nói ngươi là tiểu ngốc tử”
Tròn Vo vừa cắn bánh vừa cãi lại “hắn nói ngươi, ta là tiểu ngốc tử thì ngươi chính là đại ngốc tử”
Mộ Khanh cười lớn tiếng “ta nghe quen rồi, không sao cả nhưng mà ngươi lần đầu bị người ta nói vậy, thú vị nha”
Tròn Vo vung nắm đấm lên “hừ, ngươi mới ngốc, ngươi mới ngốc, hahaha”
Hai người một trước sau chạy vào sân, thở hồng hộc. Nghỉ ngơi môt lát, Mộ Khanh bắt tay làm tiểu bạch thỏ và tiểu hoa miêu, Tròn Vo ăn bánh xong cũng trợ giúp một tay. A Sơ biết bọn họ bỏ rơi nha hoàn, vốn tức giận và lo lắng nhưng thấy hai người vội vã trở về, lại cùng nhau làm đồ chơi, trong lòng mềm nhũn, cắt táo cho bọn họ ăn. Hai người phối hợp ăn ý, làm nhanh hơn lần đầu tiên nhiều, chốc lát sau tiểu bạch thỏ và tiểu hoa miêu đã ra lò, Tròn Vo cầm chúng trong tay, yêu thích không muốn buông tay.
Khi Tròn Vo đưa tiểu bạch thỏ cho Uyển Uyển, nàng cũng chia cho hắn ba viên kẹo. Tròn Vo ở thế gian ít có dịp được ăn kẹo do tiên tử làm, chỉ có lần đến nhà Uyển Uyển mới được ăn, vì thế bây giờ có được ba viên, càng nhìn càng thấy Uyển Uyển đáng yêu gì đâu.
Rất nhiều tiểu tiên đồng và tiểu tiên tử cũng muốn có đồ chơi như Tròn Vo, nghĩ đến Mộ Khanh ban ngày đi làm, buổi tối còn phải thức đêm nung đồ chơi, Tròn Vo liền thấy không đành lòng, vội vàng cự tuyệt. Các tiểu tiên đồng và tiểu tiên nữ rất thất vọng, không thèm chơi với Tròn Vo và Uyển Uyển nữa.
Hôm đó, về đến nhà, Uyển Uyển liền khoe tiểu bạch thỏ với Thương Thuật, còn nghiêm túc nói “phụ thân, sau này ngươi không được hung dữ với Tròn Vo nữa”
Thương Thuật đang điều chế dược liều, nghe vậy ra vẻ hờn giận nói “không hung sao được, sau này hắn làm con rể ta, ta còn phải khiến hắn sợ ta như thế hắn mới không dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ta”
Uyển Uyển vừa chơi với tiểu bạch thỏ vừa hỏi “con rể là gì?”
Thương Thuật nghĩ nghĩ, nói: “Con rể chính là… Hắn trở thành nhi tử của ta mà ngươi thì thành nữ nhi của A Sơ bá mẫu”
Uyển Uyển nhảy dựng lên, vô cùng cao hứng ‘được, nhu vậy phụ thân Mộ Khanh có thể làm nhiều đồ chơi cho ta chơi”
Thương Thuật vô cùng hối hận “đừng nhanh như vậy đã gọi người ta là phụ thân. Haiz, ngươi y chang mẫu thân ngươi, chẳng biết cái gì là rụt rè”