Thượng Thần, Ta Là Kiếp Của Ngài!
Chương 8
Thiến Chân mỗi bước mười hàng lệ đi đến trước mặt Vương Mẫu khóc lóc kể lể, Vương Mẫu dưới cơn thịnh nộ phái ra thiên binh thiên tướng tróc nã phàm nữ cả gan dám quyến rũ thượng thần. Lúc này Ti Mệnh Thần Quân mới bẩm báo, cuốn mệnh của A Dung đã sớm bị phá huỷ dưới sự uy bức của Huyền Khê. Tình yêu tiên phàm này, chẳng những không trái với Thiên Quy, còn vô cùng có khả năng chính là kiếp số mà A Dung phải trải qua. Vương Mẫu nghe xong vô kế khả thi, thầm hận vì sao nữ tử phàm nhân dễ dàng sinh con như vậy. Ghen tị rất nhiều, lại nghĩ ra chủ ý khác.
Một ngày nọ, Thiến Chân tha thướt gõ lên cửa sài. Huyền Khê sau khi yên lặng rất lâu, mới mỉm cười ra ngoài cửa nghênh đón: “Nữ tiên Thiến Chân, mấy ngày không gặp, dung mạo lại xinh đẹp lên rất nhiều.”
(cửa sài (柴扉): cửa làm bằng cành cây)
“Thượng thần,” Thiến Chân vô hạn thâm tình mà trầm bổng, “Mẫu thân dù sao cũng là thê tử của Ngọc đế, là mẫu thân trên danh nghĩa của A Dung. Vì tốt cho A Dung, cũng xin ngài theo ta đến trước mặt Vương Mẫu giải thích rõ ràng. Chờ mẫu thân hết giận, ngài cùng A Dung trở về Cửu Trùng Thiên tự do tự tại, chẳng phải tốt đẹp hơn ư.”
Nói xong, đôi mắt đẹp của Thiến Chân phiếm xuân, lại kéo kéo ống tay áo Huyền Khê.
“Buông tay, thừa dịp mẹ ta đi vắng dám cả gan quyến rũ cha ta, xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không.” Giọng nói non nớt mềm mại vang lên ở dưới chân, một tiểu nam oa phì nộn như Quỳnh Chi Vân ôm một củ sen khua tay một hồi với Thiến Chân.
Huyền Khê nhẹ nhàng ôm nam hài vào trong lòng, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nói: “Bột củ sen, chờ mẫu thân con trở về, con nói cho nàng biết, nói kiếp của nàng cần nàng phải tự vượt qua.”
Buông nam hài với vẻ mặt ngây thơ, Huyền Khê đi theo Thiến Chân đạp mây mà đi.
Tiểu nam oa đặt mông ngồi dưới đất cao giọng khóc lớn, khóc mãi đến khi mẫu thân trở về, nhào vào trong lòng A Dung kêu to: “Phụ thân đi theo nữ nhân xấu bay lên trời rồi, cha nói ‘Kiếp của nàng cần nàng phải tự vượt qua’.”
A Dung nghe mà không hiểu ra sao cả, mang theo nhi tử bột củ sen ngày từng ngày ở trước cửa chờ Huyền Khê trở về, chờ đến khi hồng nhan già nua, chờ đến lúc hai mắt mờ đục. Không đến năm năm, A Dung đã hình dáng khô héo, chỉ có thở ra mà không có hít vào, may mắn có nhi tử “Bột củ sen” chăm sóc. Nhưng nhắc tới cũng kỳ, bột củ sen thủy chung vẫn như đứa nhỏ mấy tuổi, thiên chân vô tà, bị mọi người gần xa coi là yêu tà.
(Thiên chân vô tà (天真无邪): trong sáng thuần khiết)
Vào lúc hấp hối, A Dung kéo bột củ sen lưu luyến, trong lòng nghĩ tới việc đến âm phủ nhất định phải ở trước mặt Diêm vương gia tố cáo nam nhân phụ lòng kia. Còn cả nữ nhân quyến rũ lang quân của mình nữa, nhất định phải cho nàng ta xuống chảo dầu.
Đang tâm tư xa dần, trước mắt bỗng nhiên thấy hai người cúi đầu với mình, một người mặc đồ trắng một người mặc đồ đen, mặt của bọn họ quả thực xấu đến mức A Dung muốn chết thêm lần nữa. Lúc này, Hắc Bạch vô thường vừa gõ Linh Đang trong tay, đầu óc A Dung thanh tỉnh, tiền trần hậu thế thoáng chốc đều nhớ tới. Mím chặt môi ước chừng đã hiểu ra, A Dung lúc này mới vỗ hai tay nói câu: “Thì ra là một tình kiếp! Huyền Khê kia, ta phải tìm hắn tính sổ. Còn bột củ sen, bột củ sen làm sao bây giờ?”
“Thượng tiên đừng vội, ngài hiện giờ vẫn là hồn thể, đợi hai người bọn ta đưa ngài trở về bản thể đã, rồi ngài có thể tới đây dẫn theo tiểu Thần Quân.” Hắc Bạch vô thường vội đáp.
“Tiểu Thần Quân? Ngươi nói bột củ sen?” A Dung nghi hoặc.
“Vâng, tiểu Thần Quân là do thượng thần Huyền Khê cùng ngài sinh ra, lại thêm thượng thần vì thần thể của tiểu Thần Quân mà không tiếc hao phí mười vạn năm thần công, thể chất tiểu Thần Quân tự nhiên bất phàm.” Hắc Bạch vô thường khen tặng.
“Nhưng mà, nhưng mà ta mới là chân tiên mà thôi, bột củ sen lại có thể cao hơn một bậc so với ta, vậy có còn thiên lý hay không đây?” A Dung ngắm nhìn bột củ sen còn ở bên cạnh khóc sướt mướt hết sức không hiền hậu mà ghen tị.
“Ta thấy, ngươi vẫn nên quan tâm đến sống chết của mình một chút đi!” Một giọng nữ rét lạnh từ khoảng không vang lên, Thiến Chân đột nhiên tay bưng lẵng hoa đứng ở trên đám mây.
“Thiến Chân?” A Dung kinh ngạc.
“Ha ha ha, tuy Huyền Khê hủy đi cuốn mệnh, muốn độ cho ngươi một tình kiếp dễ độ nhất. Thế nhưng hắn lại quên mất, không có cuốn mệnh, hắn có thể xếp đặt tình kiếp, ta cũng có thể tạo ra tử kiếp. Giờ phút này hồn ngươi chưa rời thể ba trượng, bị ta giết chết, cũng chỉ coi như là tiên kiếp mà ngươi đang lịch mà thôi. Nhìn thấy Bát Bảo Lưu Ly luyện hồn lam trong tay của ta không? Đây là Vương Mẫu ban thưởng, chuyên luyện hồn thần tiên, ngươi cùng với con ngươi ở trong này vĩnh viễn trải qua nỗi khổ luyện hồn đi.” Khuôn mặt Thiến Chân dữ tợn, nâng lẵng hoa trong tay lên.
“Thiến Chân, chúng ta vốn không thù oán, vì sao dùng mọi cách hãm hại ta?” A Dung nắm chặt nắm tay, đem bột củ sen che ở sau người.
“Ta từ lúc còn nhỏ tới nay đã yêu Huyền Khê, lục hòa bát hoang ai không biết? Ta cho rằng bằng sự si tình cùng kiên nhẫn của ta, Huyền Khê sớm muộn gì cũng sẽ yêu ta. Thế nhưng, từ lúc ta thấy hắn ôm ngươi từ trên mây xuống, ta đã biết, ngươi là một hồ ly tinh không biết xấu hổ. Vì thế ta cố ý để ngươi đi phá hỏng ứng kiếp của Huyền Khê, nào biết các ngươi lại vì vậy mà càng thêm thân cận, hiện tại lại còn sinh đứa nhỏ! Cho nên, ngươi phải chết, ngươi chết rồi, Huyền Khê sớm muộn gì cũng sẽ là của ta.” Tâm sự không ngừng đè nén nhiều năm của Thiến Chân, rốt cục giống như núi lửa phun trào.
“Nữ tiên Thiến Chân!” Hắc Bạch vô thường run rẩy nhắc nhở, “Thượng thần Huyền Khê dù đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, cũng biết rõ chuyện thiên hạ, nếu người giết nữ tiên A Dung, ngài ấy nhất định sẽ biết và hận thù người.”
“Khanh khách khanh khách,” Thiến Chân tố chất thần kinh cười, “A Dung ơi A Dung, kỳ thật ngươi mới là kiếp của Huyền Khê. Huyền Khê công kham tạo hóa, mười vạn năm đều không có tiên kiếp. Lần này bởi vì toàn bộ tình kiếp của ngươi, thế nhưng tự hủy Kim Thân, vì thần thể của tiểu Thần Quân mà hao tổn mười vạn năm tiên lực. Thiên địa đều biết công lực của hắn suy yếu, sao lại không đánh xuống đại kiếp? Hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, chính mình chịu một ngàn chín trăm tám mươi mốt đạo Thiên Lôi oanh đỉnh. Lúc này, cho dù ta giết ngươi trăm ngàn lần, hắn cũng không thể biết được.”
“Ta đánh chết ngươi!” A Dung nghe xong trực tiếp nắm chặt nắm tay đánh lên trên người Thiến Chân.
Thiến Chân không chút hoang mang, lẵng hoa trong tay đột nhiên đại phóng sáng ngời, Hắc Bạch vô thường sợ tới mức lập tức bỏ chạy, mà A Dung cùng bột củ sen đều bị kim quang định trụ thân hình, mắt thấy sắp bị đẩy vào trong giỏ hoa.
Đúng vào lúc chỉ mành treo chuông, trên chín tầng trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, trực tiếp bổ vào trên hồn thể yếu ớt của A Dung. Luồng điện mãnh liệt từ đỉnh đầu dũng mãnh tiến vào, trào ra lòng bàn chân, hồn thể của A Dung cơ hồ bị chấn vỡ.
Một ngụm máu phun ra, A Dung mắng to trong lòng: “Lão tặc thiên, vì cái gì không bổ Thiến Chân lại bổ ta?”
Mắt thấy A Dung bị bổ đến hộc máu, Thiến Chân lại sắc mặt đại biến: “Tiên kiếp? Sao lại là tiên kiếp? Không phải ngươi vừa mới phi thăng chân tiên sao? Như thế nào lại lập tức muốn lịch kiếp?”
Một đạo sấm sét lại đánh xuống, A Dung hợp lại toàn lực chống được một cái, ngã ngồi trên mặt đất.
Thiến Chân có chút kinh hoảng, lẵng hoa trong tay thoáng chốc thu bột củ sen, xoay người muốn đi.
A Dung thấy bột củ sen bị bắt, hai mắt muốn nứt ra, làm sao chịu để nàng ta đi, phấn đấu quên mình bổ nhào qua. Lúc này Thiên Lôi lại tới, nhưng sau khi A Dung vượt qua lại cảm thấy uy lực so với hai lần Thiên Lôi trước yếu đi rất nhiều. Lại nhìn Thiến Chân, cả người cháy đen, cũng bị Thiên Lôi gây thương tích, bị thương không nhẹ.
A Dung suy nghĩ nhanh chóng, thì ra Thiên Lôi này ở trong khoảng cách nhất định là chẳng phân biệt được địch ta! Hành động so với đầu óc còn nhanh hơn, Thiến Chân còn chưa từ trong chấn động của Lôi Điện lần đầu tiên hồi lại thần trí, đã bị A Dung hung hăng ôm lấy, chờ lúc muốn dùng tiên lực giãy giụa thì Kinh Lôi đã hết đợt này đến đợt khác, từng đợt rồi lại từng đợt đánh xuống. Thoáng chốc toàn bộ thế giới mịt mù tăm tối, Lôi Điện nổ vang, địa mạo quanh thân không biết đã bị lôi điện nổ ra bao nhiêu khe rãnh.
Thiến Chân kinh hoàng muốn chết, cao giọng quát to: “A Dung, mau buông tay, ta có kế hay giúp ngươi Độ Kiếp, nếu không chúng ta đều phải chết tại đây.”
A Dung giống như không nghe thấy, trong lòng cực hận, chính là hạ quyết tâm ôm lấy Thiến Chân cùng chết.
“A Dung, thượng thần Huyền Khê lúc này chỉ sợ đã hồn phi phách tán, chúng ta không cần phải … bởi vì hắn mà sống chết cùng nhau.”
“Vừa lúc, kéo ngươi cùng chết, vì hắn báo thù.” A Dung cắn răng, hồn thể cơ bản đã vô hình, máu me đầy mặt.
Thiến Chân cắn răng một cái, liều mạng hao tổn một nửa tiên lực của bản thân, cắn ngón trỏ niệm tiên chú, mãnh liệt ấn xuống sau lưng A Dung. Chỉ nghe A Dung thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, hai tay cũng vô lực ôm chặt Thiến Chân, Thiến Chân một cước đem A Dung đá ra hơn mười trượng.
Một đạo sấm sét theo sát A Dung tàn phá thân mình mà đi, lực bổ xuống, hồn thể A Dung tứ phân ngũ liệt, mắt thấy không sống nổi.
Thiến Chân gắng đứng ở trên đám mây, hướng về một chút linh thức cuối cùng của A Dung mà nói: “Thật là liều lĩnh, dựa vào ngươi một con gái của phàm nhân thấp hèn cũng vọng tưởng chiếm lấy thượng thần Huyền Khê? Ngươi chẳng qua là một kiếp của thượng thần Huyền Khê mà thôi, nếu lần này hắn có thể thoát mà không chết, ngươi cho rằng hắn còn có thể nhớ rõ nữ tiên nho nhỏ là ngươi ư? Về phần con của ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chăm sóc thật tốt, đáng tiếc, ngươi ngược lại không có cơ hội nghe nó gọi ta là mẫu thân!”
Nói xong, Thiến Chân lại phun ra một búng máu, đã thật sự không duy trì được, mắt thấy A Dung ở giữa màn sét đánh dày đặc vẫn không nhúc nhích, liền yên tâm mà đi.
Trên mặt đất A Dung cơ bản sắp tiêu tan, nhưng chẳng biết tại sao, câu nói sau cùng của Thiến Chân lại bị nàng nghe vào lỗ tai. Muốn con ta gọi nàng ta là nương? Còn muốn ngủ với nam nhân của ta?
Một cỗ không cam lòng như sóng lớn ngập trời chợt sinh ra trong lòng A Dung, ngay lúc một đạo sấm sét cuối cùng nện xuống, trên người A Dung bỗng nhiên nổi lên một chiếc khăn quyên màu hồng, sau khi quay tròn một vòng lại hút lấy lôi quang sạch sẽ.
Một đạo lôi quang cuối cùng tán đi, thiên địa khôi phục lại sự yên bình, mây đen tan hết, gió mát thổi vào mặt, Mão Nhật tinh quân vội vàng kéo mặt trời ra xem náo nhiệt.
A Dung sử xuất toàn bộ sức mạnh kéo hồn thể tứ phân ngũ liệt của chính mình ngồi dậy, phun ra một ngụm máu, hướng về bầu trời suy yếu mắng to: “Mẹ nó Huyền Khê, khăn Lôi Quang chàng cho vì sao chỉ chắn một đạo thiên lôi cuối cùng!”
Lung la lung lay đứng dậy, A Dung bước lên khăn Lôi Quang lóe ra hào quang màu hồng, vọt mạnh về hướng Cửu Trùng Thiên. Nhìn thấy Nam Thiên môn gần ngay trước mắt, lại thấy trước mặt một nam tiên toàn thân rách rưới, cháy đen thành than đang điều khiển một đóa vân lảo đảo chạy tới.
A Dung liếc xéo một cái, coi thường, chạy thẳng đến phía sau núi Đào Đô Sơn. Quả nhiên ở trên Thanh Ngọc Thạch tìm được bản thể của mình, hồn thể bổ nhào về phía bản thể, A Dung lập tức tinh thần phấn chấn, đau đớn khắp người toàn bộ tiêu tán.
Nam tiên giống như than đen kia vẫn luôn đi theo A Dung không lên tiếng, lúc này thấy A Dung tinh thần phấn chấn đứng ở trên khăn Lôi Quang bộ dạng hùng hổ không khỏi có chút đờ đẫn.
A Dung vừa dậm chân, khăn Lôi Quang nhanh như chớp, chạy thẳng tới trước tẩm cung của Vương Mẫu nương nương. Không nhìn đồng tử áo xanh thần sắc sợ hãi trước tẩm cung Vương Mẫu, A Dung không nói hai lời, khăn Lôi Quang phóng ra vạn đạo lôi quang, tẩm cung Vương Mẫu đã bị đánh đổ một nửa, Liệt Hỏa hừng hực toát ra cuồn cuộn khói đặc, tiểu tiên hầu hạ trong cung kêu lên sợ hãi chạy trốn bốn phía. A Dung cũng cả kinh thè lưỡi, không nghĩ tới chiếc khăn Huyền Khê cho lúc khuê phòng, lại có uy lực lớn như vậy.
“Vương Mẫu! Thiến Chân! Thả con ta ra, nếu không ta đốt rụi hang ổ của bà bà bà bà bà bà bà…” Thanh âm dũng mãnh của A Dung chấn động Cửu Trùng Thiên.
“A Dung đừng bực!” Thanh âm Ngọc đế từ xa truyền đến, “Bột củ sen đang bình an ở chỗ ta, Vương Mẫu thì ta đã lệnh cưỡng chế nàng rời khỏi Cửu Trùng Thiên, cư trú Tây Côn Lôn. Về Thiến Chân ta cũng phạt nó vĩnh viễn không được thành tiên, hạ phàm nhập lục đạo luân hồi. Con chớ đùa giỡn lúc này, nếu không ta bắt con bồi thường tẩm cung cho ta!”
A Dung nhất thời không tiếp thu được sự thật, vậy là xong rồi? Cơn giận trong bụng còn chưa phát xong mà.
Liếc mắt thoáng nhìn nam tiên giống như than đen đang đi ở phía sau, dưới chân còn đi theo một con mèo mập chết tiệt.
“Ê, lại đây!” A Dung vẫy vẫy tay với nam tiên kia.
Nam tiên ngoan ngoãn đi đến gần.
“Nghe nói có một ngàn chín trăm tám mươi mốt đạo Thiên Lôi?”
“Ừ!”
“Thật sự? Đều vượt qua được rồi?”
“Thật sự. Đều vượt qua được rồi.”
“Vì sao không đánh chết chàng đi?!”
“Ách… Nàng muốn làm quả phụ?”
A Dung nghiêm túc suy tư một chút, lắc đầu nói: “Không muốn.”
“Vậy còn không nhanh chóng theo ta về nhà.” Than đen đến gần, nắm cả bả vai A Dung.
Hai người vừa đi còn vừa nói chuyện với nhau.
“Vì sao chàng chạy theo Thiến Chân?”
“Bởi vì nàng phải lịch tình kiếp.”
“Nhưng vì sao ta lại bị sét đánh?”
“Khụ khụ, kiếp ta độ gọi là Vạn Lôi Quy Chung Kiếp, vốn là trừng phạt lớn nhất trong thiên địa. Nếu ta bình yên vượt qua, như vậy về sau sẽ không còn tiên kiếp có thể độ, thiên địa rất tức giận, cho nên liền đi tìm nàng làm phiền, khụ khụ khụ…”
“Ta đây là bị chàng liên luỵ? Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc nàng là lão bà của ta, không tìm nàng, tìm ai đây? Hắc hắc, nàng xem, làm thê tử của ta độ luôn hai kiếp, phi thăng hai cấp, trên trời dưới đất, ai chiếm được tiện nghi lớn như vậy? Nàng chính là người đầu tiên!”
“À, vậy cũng không tệ lắm!”
Vào Đào Đô Các, A Dung ôn nhu để Huyền Khê tắm rửa trước, tẩy đi dấu vết một ngàn chín trăm tám mươi mốt đạo lôi lưu lại.
Sau đó A Dung đứng ở cửa cao giọng kêu to: “Hổ Miêu!”
Hổ Miêu chột dạ nghe lệnh, dựa theo phân phó của A Dung đi mọi nơi tìm đồ vật này nọ.
Không bao lâu, A Dung thoả mãn mang theo đồ mà Hổ Miêu tìm đến cũng vào phòng tắm rửa.
Cự chúc dùng mỡ Dục Xà mười vạn năm rang thành, Long tiên từ gân rồng năm vạn năm của đệ đệ ruột của Đông Hải Long Vương dệt thành, Tỏa Thần Cước Liễu tám vạn cân được tạo ra từ Hoàng Tuyền Thiết…
(Cự chúc: đèn cầy lớn; Long tiên: roi rồng)
Hổ Miêu thống khổ dùng vuốt che kín hai mắt của mình, tận lực không nghe thanh âm kì kì quái quái phát ra từ bên trong làm nó rất muốn đi tìm con mèo cái Hỗn Hỗn.
Trong đầu Hổ Miêu lúc này chỉ có một cảnh tượng mà thôi:
Nữ tiên A Dung một tay cầm roi, một tay cầm đèn, trên mặt đều là nụ cười dâm đãng ti tiện đáng khinh. Cái trán chói lọi của nàng có khắc hai hàng chữ to: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp