Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
Chương 29: Thượng thần khiêu vũ thật đẹp . .
Mới ôm hôn một lượt thì Thái Thường đã choáng váng miệng toe toét cười hì hì.
Trễ nãi việc gần gũi làm Hào Hành cảm giác vô cùng bất ổn! Liền lời ngay ý thẳng kéo nàng ngồi xuống, gọi ti thiện làm thức ăn ngon đưa tới, rồi tự mình đút cho nàng ăn, mãi đến khi thấy nàng khôi phục tinh lực, bụng căng tròn ra cuối cùng mới hài lòng.
“Đây là cái gì?” Chàng nâng cái hộp bạc mà Ti Cầm mang tới: “Cái thứ hồng hồng này là gì?”
“À..Lúc thúc công đến thăm mang đến, gọi là…” Xong rồi, lại quên mất trái đó tên gì!” Gọi là bách… À, bạch… A, bãi thủ quả!”
Thái Thường nói xong khoát khoát tay: “Gọi to như vầy ‘ăn đi ăn đi ’, là được rồi.”
“Bãi thủ quả?” Hào Hành nghe xong lại nghĩ điều gì đó. Tóm lại quả nhiên Ti Cầm muốn cùng chàng đối đầu đến cùng, điều này làm chàng rất rất tức giận. Tựa như một miếng thịt bò ngon được ti thiện tỉ mỉ nấu, vừa đưa đến bên miệng, chỉ vì đũa ngọc không như ý mà khiến nó rơi xuống, toan khom người lấy lại phát hiện ra một đôi đũa trúc mặt dày mày dạn đã gắp lên định ăn, lý do là miếng thịt này trước đó hắn ta nhìn trúng nhưng chưa kịp ăn! Đây là ngụy biện kiểu gì?!
“Hắn đưa thì nàng ăn ngon lành như thế? Không cho phép ăn! Ai biết hắn lấy ở đâu ra thứ trái cây kỳ dị này, coi chừng ăn nhiều bụng nàng sẽ mọc cỏ dại!”, Hừ hừ! Ti Cầm… Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, bản điện xem ngươi còn có thể nhớ thương bao lâu!
“Thượng thần… vẻ mặt chàng rất dọa người.” Thái Thường ợ hơi, nhìn bộ dạng muốn đập nát cái hộp của Hào Hành: “Ta ăn có chút hơi nhiều, ta dẫn chàng đi xung quanh đây tản tản bộ xem người tuyết được không? Mấy hôm trước ta có làm thử đám thượng thần tuyết, tiểu đồng nói nó hôm nay vẫn còn ở đó.”
“Được! Vậy thì đám bản điện đó phải anh minh thần võ.” Hào Hành cười cười, vừa rồi ăn nhiều cũng nên tiêu hóa, sau đó mới trợ giúp được việc âu yếm lúc đêm! Đang kéo qua nàng đi vội, đột nhiên phát hiện trong điện dường như có một sinh linh bay lơ lửng khác thường, “Chậm đã, Thái Thường tiểu tiên, ngoài thúc công tâm thuật bất chính của nàng ra còn có người ngoài đến thăm nàng sao?”
“Đâu có đâu có! Ngoại trừ tiểu đồng mang thức ăn và thúc công thì không có ai đi vào mà!” Thái Thường cho là Hào Hành lại dò hỏi nam tiên gia nhưng nàng thật sự không nói dối chút nào. Nàng sẽ không làm những việc thủy tính dương hoa*, những chuyện tiên phong bất nhã bị người khác chê cười đâu.
Hào Hành mặc dù tin nàng nhưng luôn cảm giác có một luồng khí lạnh trong khắp điện. Đạo hạnh Thái Thường quá nông cạn, có lẽ đã trêu chọc phải thứ quỷ dị gì đó mà nàng cũng không biết. Còn lần này đầu ngón tay Hào Hành lạnh như băng, e là có một người bạn cũ đã theo dõi cô ngốc này.
“Không có ai ngoài tiên gia… Có cái gì đã từng tới… Ví dụ như…”
“Dạ?” Thái Thường thấy Hào Hành ấp úng, gãi đầu, cảm thấy không thể so chàng với người ngoài: “Đúng, ngoại trừ tiên gia còn có một con quỷ, đặc biệt quấy nhiễu người khác!”
Miệng Hào Hành giật giật: “Nàng đó, đầu óc lại đang kéo bản điện là sắc quỷ phải không?”
“Đâu có đâu có!” Thái Thường chỉ dưới giường: “Không phải chàng! Là quỷ là quỷ! Là quỷ có tiếng mà còn có miếng! Không tin thì chàng hỏi đi, con quỷ đó là tiên tử mứt quả!”
“Rắc rắc – -” Đốt ngón tay Hào Hành bị nắm chặt vang lên thành tiếng: “Mịch Trăn? Người nàng nói đúng là Mịch Trăn tám trăm năm trước đã rơi xuống và bị thiêu cháy?!”
“Ừ! Là thật!” Thái Thường rất nghiêm túc gật đầu, đến trước giường: “Mới đầu nàng ta xuất hiện ta rất sợ hãi nhưng về sau dần quen với nàng ta.”
Thái Thường ngồi xổm xuống vỗ vỗ giường: “Quỷ, cô đi ra. Ta giới thiệu sắc quỷ nhà ta cho cô biết, ta và chàng tốt lắm.”
Hào Hành nhìn chằm chằm Thái Thường tự nói chuyện mà lo âu, đợi chờ một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng nửa quỷ bay ra. Nhưng nàng nói hồn phách Mịch Trăn tiêu tán, hơn thế lại rất trùng khớp với cảm giác của chàng. Chẳng lẽ sau khi qua lục đạo luân hồi, Mịch Trăn tìm về đòi lại thể xác sao?
“Huầy, thường ngày không cần gọi nàng ta sẽ bò ra ngoài. Có lẽ lúc này thấy chàng nên nàng ta thẹn thùng, có khả năng ban đêm mới ra.” Thái Thường lại vỗ vài cái, lắc đầu: “Thật là không cho người ta mặt mũi, đáng ghét… Oái oái… Chàng đừng kéo ta!”
Hào Hành không để Thái Thường nói hết, nắm cổ áo tiên bào nàng kéo đi ra cửa: “Nàng sao có thể cho nàng ta vào điện của nàng! Nàng có biết lỡ đâu sau khi nàng ngủ nàng ta ra cắn thể xác nàng thì nàng sẽ chết, sẽ chết có hiểu không hả?!”
“Thượng… Thượng thần…” Thái Thường bị chàng rống trong mắt tràn ngập lệ, đây lần đầu gặp lại của bộ dạng tức giận và đáng sợ của chàng. Nàng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, nói: “Ta ngủ không được sâu … Nhất là hai đêm nay nhớ chàng, ta lại càng không ngủ được nên không có chuyện quỷ muốn ăn ta.”
“Mịch Trăn gửi hồn trên người của nàng. Gửi chính là gửi, nếu nàng ta dám thu hồi, bản điện tuyệt đối không tha.” Hào Hành chỉ lo ôm chặt nàng: “Thái Thường, không được mềm lòng, chúng ta tuyệt đối không được trả lại cho nàng ta!”
Thái Thường không dám nhiều lời, ở trong ngực chàng gật đầu, cảm nhận được tim chàng đánh trống đã yên ổn một chút, liền sờ sờ râu dưới môi chàng: “Thật ra thượng thần à, ta nghĩ trước kia ta cả ngày ngâm trong biển ngắm mặt trời mọc, nếu không phải tiên tử mứt quả cho ta hồn của nàng, e là vĩnh viễn ta cũng không tới được Thiên đình, cũng không có cơ hội được gặp chàng… Nghĩ thế nên ta vốn định trả hồn lại, ta còn muốn cảm tạ nàng ta. Chưa kể nếu trả hồn phách, Tiên Mẫu cũng sẽ không làm khó chúng ta nữa . Ta dẫn chàng trở về Nam Hải, ngắm nhìn nơi từ nhỏ ta đã lớn lên. Để cho chàng nhìn thấy cảnh sắc đó đẹp đến nhường nào mà nuôi lớn ta cho tới bây giờ vẫn còn lưu luyến không quên. Ta sinh ra xuất sắc, là bắt nguồn từ một nơi đặc biệt làm người ta hướng về !”
Hào Hành: “… Ặc, bản điện không hướng về cũng tương đối khá rồi.”
Chàng đưa Thái Thường tới ngọn núi nhỏ ngoài điện, nhìn quanh một lần, nói: “Trong phòng nàng gọi đến cả quỷ có sát khí, bản điện vì nàng mà chạy, đêm nay tạm thời không cần phải ở bên trong, đành phải chấp nhận chen lấn cùng bản điện thôi, khụ khụ.”
Hào Hành nói xong liền xoay người sờ soạng trường kiếm đi tới đi lui trừ tà, Thái Thường lườm chàng: “Không có quỷ, ta cũng sẽ không cùng chàng qua đêm, lão sắc quỷ!”
Thái Thường cầm lấy một miếng đào khô do tiểu tiên nga làm, được Hào Hành mang đến ra nhai. Nhìn chàng vung kiếm lẩm bẩm quyết hạ chú ma quỷ, mặc dù không biết rốt cuộc chàng lầm bầm điều gì nhưng nhìn vẻ phong tư tuấn lãng của chàng tại nơi tuyết trắng mờ mịt lại đang vì nàng múa kiếm, thật sự từ đáy lòng nàng rất vui.
“Thượng thần! Điệu nhảy này của chàng tên là gì? Nhảy thật sự rất đẹp! … Ái cha! Sao chàng lại ngã? !”