Thưởng Hôn

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

An Dương thành Hạ gia, mấy ngày nay trở thành đề tài cho toàn thành đem ra thảo luận trong lúc trà dư tửu hậu, bất luận là dân chúng tầm thường, hay là phú hào thân hào trong thành, mọi người đều sôi nổi nghị luận; Nguyên nhân chính là, Hạ gia trưởng nữ Hạ Nhược Tịnh, trong một ngày được hai nhà đến cửa cầu thân.

Tuy nói trưởng nữ có người đến cửa cầu hôn cũng là chuyện thường, không đáng nghị luận như vậy, sở dĩ lần này oanh động như vậy, tất cả đều là vì Trác Bắc Dương lừng lẫy nổi danh khắp An Dương thành, cư nhiên coi trọng Hạ gia đại tiểu thư Hạ Nhược Tịnh!

Nói đến Trác Bắc Dương, ở An Dương thành không người nào lại không biết! Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, Trác gia là dòng dõi thư hương tiếng tăm lừng lẫy, năm đời đều là trọng thần trong triều, thái tử, Thái Phó, lão sư của hoàng thượng cũng có, Trác gia người người đều là đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người, ngay cả người hầu trong nhà cũng thơ hay chữ giỏi,(anchan: cái đoạn thơ hay chữ giỏi này ta chém nha) chữ nghĩa không thua ai, nhưng mà đến đời thứ sáu, chính là Trác Bắc Dương, lại là một người yêu võ công, là nam tử thô lỗ không biết 1 chữ.

Nếu Trác gia con cháu vô số, một người, hai người cháu không thích đọc sách cũng không sao, đáng tiếc hai đời đơn truyền Trác lão gia dưới gối chỉ có 1 người con, thậm chí ngay cả nữ nhi cũng không có; Cho nên Trác Bắc Dương từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chính là cháu yêu của Trác thái phu nhân, là bảo vật trên tay, trân quý vô cùng! Hết sức cưng chiều, chiều ra một kẻ ngang ngược đến vô pháp vô thiên!

“Người ta nói, dòng dõi thư hương chính là ngay cả ao cá trong nhà cũng nhiễm thượng chút linh khí, nhưng mà Trác Bắc Dương một chữ bẻ đôi cũng không biết, cả ngày chỉ biết cùng một đám hồ bằng cẩu hữu(bạn bè xấu) ở cùng 1 chỗ, hôm nay thì cười cợt cùng thanh lâu nữ tử, ngày mai lại ầm ỹ trên đường lớn, đánh người cũng không nương tay.” Hạ Tuyết hai tay chống nạnh mặt mày hớn hở nói.

“Các người có biết, Chu Đại Bằng con trai của Chu lão bản cửa hàng bạc Cát Phượng, nghe nói lúc trước bị Trác Bắc Dương tàn nhẫn đánh cho 1 trận, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường chưa dậy nổi! Tiểu thư, người nhìn xem, tên Trác Bắc Dương hung ác cỡ nào!”

“Đó là bởi vì Chu Đại Bằng chọc ghẹo dân nữ.” Thuỵ Hương đem bút lông bỏ vào trong đồ rửa bút thuần thục rửa, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Ách……” Hạ Tuyết ngừng lại, lập tức phản bác, “Kia cũng chứng minh Trác Bắc Dương thực thực sự thô lỗ, nghe nói Trác gia vì hắn mà, mỗi ngày đều có người tìm đến cửa, hôm nay đánh Trương Tam, ngày mai đánh Lí Tứ, bởi vậy có thể thấy được Trác Bắc Dương chính là một tên nam nhân lỗ mãng chỉ biết dùng nắm đấm, từ đầu đến chân 1 chút cũng không xứng với tiểu thư nhà chúng ta, cũng không ngẫm lại……”

“Hết màu.” Hạ Nhược Tịnh nhàn nhạt nói, cắt đứt trận thao thao bất tuyệt.

Hạ Tuyết ló đầu nhìn nhìn, “Thiếu màu thiên thanh, ta lập tức đi lấy.”

Rất nhanh trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Hạ Nhược Tịnh ngồi ngay ngắn ở trước bàn học, tay nhỏ trắng nõn cầm bút tinh tế vẽ trên giấy, trên bệ cửa sổ gốc lan tuyết trắng lẳng lặng nở hoa, trong tranh vẽ cảnh vật bên ngoài.

Hai nữ tử trẻ tuổi, một người mài mực, một người chậm rãi vẽ, thời gian bình yên, năm tháng tĩnh lặng.

Rất nhanh một bức lan thạch đồ đã nở rộ trên giấy, về phần thiếu hụt màu thiên thanh, thực ra cũng không cần.

“Tiểu thư vẽ hoa lan càng đẹp ra.”

Hạ Nhược Tịnh cười nhạt lắc đầu, “Cổ nhân nói:[ nửa đời họa trúc, cả đời họa lan ], ta vẽ cái này thật sự là không đáng nhắc tới.”

“Nếu Hạ Tuyết mà có ở đây khẳng định sẽ nói, học giả tiếng tăm tài ba gì đó, cũng không bằng một ngón tay của tiểu thư nhà ta.” Thuỵ Hương dịch chuyển cái chặn giấy, đem tranh chuyển qua trước cửa sổ trên án kỳ, để mực nhanh khô hơn.

Hạ Nhược Tịnh nới lỏng sợi dây tơ tằm buộc ở ống tay áo, đó là vì phòng ngừa khi vẽ tranh sẽ dơ ống tay áo, nàng không nhanh không chậm sửa sang lại nếp gấp, “Nàng vẫn còn rất trẻ con.”

Thuỵ Hương nhìn tiểu thư đoan trang tao nhã, lặng im không nói, nàng không biết, cần phải có bao nhiêu năng lực cùng tài năng tỉ mỉ mới có thể nuôi dưỡng ra một nữ tử giống như Hạ Nhược Tịnh, khí chất nhàn tĩnh, cử chỉ nhu hòa, cùng tiểu thư nhà khác hiển nhiên là rất khác nhau!

“Hạ Tuyết luôn luôn là như vậy miệng mồm nhanh nhẹn, tiểu thư xin đừng để ý.”

Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu hướng nàng cười ôn nhu, “Miệng mồm nhanh nhẹn cũng không có gì, chỉ sợ lỡ lời, nay ở trong nhà của mình thì không sao, về sau cần phải sửa.” Họa là từ trong miệng mà ra, cho tới bây giờ đều là chí lý.

“Dạ, ta sẽ nhắc nhở nàng.”

“Ai……” Hạ Nhược Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Nàng nếu có thể sửa, sẽ không phải là Hạ Tuyết.”

Chủ tớ cả 2 nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

Lúc này, tiểu nha đầu ngoài viện giọng nói thanh thúy hô: “Phu nhân đã tới, đại tiểu thư.”

Không bao lâu, rèm cửa độn bông thật dày bị xốc lên, Hạ Nghi Thu đi đến, đi theo phía sau còn có hai đại a đầu Bảo Châu, Bảo Bình, vừa vặn Hạ Tuyết đi lấy màu cũng đã trở lại, mấy người cùng nhau đi vào.

Thấy nữ nhi đứng ở cạnh cửa chờ, Hạ Nghi Thu đi qua đi cầm tay nữ nhi, “Trời lạnh, còn đứng ở đầu gió làm cái gì?”

“Mẫu thân.” Hạ Nhược Tịnh nhẹ nhàng hành lễ, đưa tay cởi xuống áo choàng bám đầy bụi của nàng, đưa cho Thuỵ Hương, sau đó đỡ nàng đi đến bàn có lò sưởi ngồi xuống.

“Con đang làm cái gì đấy?”

“Không có làm cái gì, vừa mới cùng Thuỵ Hương nói chuyện giải buồn.”

“Nữ nhi ngoan, mấy ngày nay cũng làm khó cho con.” Hạ Nghi Thu vỗ vỗ tay nữ nhi, trên mặt mang theo ảo nảo, “Trác gia hôn sự……” Nói một nửa, lại dừng lại.

“Mẫu thân cứ nói đừng ngại, nữ nhi nghe đây.”

“Lần này cầu hôn, Tịnh nhi nghĩ như thế nào?”

“Nữ nhi tùy mẫu thân định đoạt.”

“Ai, theo lý, ta là hy vọng con có thể gả đến Lê gia.” Hạ Nghi Thu nghiêng người tựa vào gối mềm, nhíu mày, “Lê bá mẫu từ nhỏ đã thích con, Trọng nhi cũng là người tri thư đạt lễ, con người nhã nhặn khéo léo, con gả qua, ta cũng rất yên tâm nhưng mà.”

Chủ mẫu Lê gia Hà Phượng Kiều là bạn tốt nơi khuê phòng của Hạ Nghi Thu, hai người từ nhỏ làm bạn lớn lên, sau này Phượng Kiều gả đến Tế Vĩnh thành, cách vài năm còn mang theo con về nhà thăm cha mẹ, thuận tiện còn cùng bạn tốt gặp nhau, cho nên đối với Lê Trọng đứa nhỏ này, Hạ Nghi Thu cũng hiểu biết chút đỉnh, hào hoa phong nhã, săn sóc hiếu thuận.

“Trọng nhi từ nhỏ văn chương xuất chúng, mười lăm tuổi đổ tú tài, nếu không phải Lê bá phụ con nhất định bắt hắn phải kế thừa gia nghiệp, tin tưởng Trọng nhi hiện tại nhất định có thể làm 1 chức quan phụ mẫu nho nhỏ.”

“Dạ.” Hạ Nhược Tịnh vì mẫu thân châm trà, im lặng nghe nàng nói chuyện.

Hạ Nghi Thu dùng nắp tách trà nhẹ nhàng lướt qua bọt trà, “Hiếm thấy chính là, tuy rằng các con chỉ gặp nhau có một lần, nhưng hắn đối với con ấn tượng vô cùng tốt, cho nên lần này mới có thể theo ý tứ của mẫu thân thỉnh người đến đây cầu hôn, việc hôn nhân này thật vừa lòng nhưng mà.”

“Dạ.”

“Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác lại vướng vào Trác gia.” Hạ Nghi Thu chán ngán nhíu mày, buông bát trà, “Nếu là nhà khác cũng không sao, nhưng lại là nhà đó.”

Hạ Nhược Tịnh vẫn thực ôn hòa cúi đầu trầm mặc.

“Trác gia mấy đời đại nho, môn sinh khắp thiên hạ, ngay cả đương kim Phụ Chính Vương gia cũng là đệ tử của Trác lão thái gia, mà Trác lão gia chức vụ hiện là ngự sử giám sát, nhà hắn quyền cao chức trọng, đắc tội không nổi; Từ xưa đến nay, đều là bần không đấu với phú, dân không đấu với quan, chúng ta Hạ gia tuy rằng tiền tài vô số, nhưng cũng không có cách nào sánh cùng Trác gia.”

“Nữ nhi hiểu được.”

“Nếu Trác Bắc Dương là một đệ tử thư hương, hiểu văn giỏi chữ, chúng ta đây cùng nhà hắn kết thân, cũng đã là trèo cao; nay hắn lại…… Ai……” Cả An Dương thành, ai chẳng biết đại danh của Trác Bắc Dương? Chức vị của Phụ thân ở kinh thành, mà hắn bởi vì tổ mẫu yêu thương không muốn rời, liền theo tổ phụ cáo lão hồi hương, định cư ở An Dương thành.

Hắn xấu tính cùng tính cách tàn nhẫn rất thích tranh đấu, đừng nói ở An Dương thành, tiếng xấu ngay cả thành kế bên cũng biết đến, Hạ Nghi Thu cũng nghe qua không ít, vì thế nàng làm sao có thể đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho nam tử như vậy.

“Nhưng là nếu cự tuyệt hắn, khẳng định sẽ đắc tội với Trác gia, như vậy chẳng phải là hai bên đều khó xử?” Tuy rằng nghe nói Trác gia cho tới bây giờ đều công chính quang minh, nhưng bá vương Trác Bắc Dương kia dường như cũng không phải là dễ chọc, nếu cự tuyệt hắn, hậu quả như vậy…… Chỉ sợ Tịnh nhi muốn gả qua Lê gia cũng không có khả năng.

“Như thế nào lại khiến cho Trác Bắc Dương kia coi trọng đâu?” Bất đắc dĩ thở dài.

Nữ nhi của nàng dưỡng ở trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, luôn luôn theo khuôn phép cũ, làm sao có thể gặp nam nhân như vậy?

Hạ Nghi Thu giữa mày vẻ buồn rầu càng đậm, một bên là nàng vừa lòng, bên kia là không thể đắc tội, tuy rằng nàng là tuyệt đối sẽ không vì lợi ích nhà mình, mà đem nữ nhi đưa vào hố lửa, nhưng nàng cũng hy vọng có thể tìm được biện pháp tốt giải quyết, đẹp cả đôi đường.

“Tịnh nhi, con thấy thế nào?”

“Hôn nhân đại sự, từ xưa đều là lệnh cha mẹ, nữ nhi cũng không nghĩ đến.”

“Ta biết con khẳng định cũng hy vọng gả cho Trọng nhi.” Nghĩ cũng biết, ai cũng muốn gả cho một trượng phu nhã nhặn nho nhã, mà không phải là nam tử thô lỗ.(anchan: ai biết dc, chị còn chưa nói là mún gả cho ai mà sao thím cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên người chị thế)

“Vi nương thật sự là rất phiền não.”

“Phu nhân mỗi ngày buổi tối đều thở dài, ngủ cũng không đủ giấc.” Bảo Bình một bên nhẹ nhàng nói.

Hạ Nhược Tịnh cúi đầu, sau một lúc lâu, rốt cục nâng đầu lên, “Nếu mẫu thân nhất thời không thể nghĩ ra phương pháp giải quyết, nữ nhi có một biện pháp, không biết có nên thử một lần?”

“Biện pháp gì?” Hạ Nghi Thu ánh mắt sáng lên.

Hạ Nhược Tịnh đứng dậy, đi đến trước bàn học, cầm lên cây bút lông nhỏ trên bàn, chấm mực trong nghiên, trên tờ giấy thong thả viết xuống.

Ngừng bút, cầm lấy giấy đi qua đi đưa cho mẫu thân, “Chống đở không xong thôi thì nghĩ kế chọn con rễ đi, nếu hai người bọn họ có thể đối lại vế trên của ta, hơn nữa hợp tâm ý của ta, như vậy nữ nhi gả cho người đó.”

Hạ Nghi Thu nhìn thấy, chữ đen trên giấy trắng, viết một hàng câu chữ, [Thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ.] Chữ viết thanh mãnh, có lực, súc tích rất là xinh đẹp.

“Câu đối này quả nhiên thực tinh vi.” Hạ Nghi Thu mày giãn ra, tiếp theo lại nhăn lại, “ Trác gia nhiều thế hệ đại nho, sao lại không đối được?”

Hạ Nhược Tịnh khóe miệng cong lên, mỉm cười, “Cho nên nữ nhi nói, muốn hợp tâm ý của ta.”

Hạ Nghi Thu trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười, “Tịnh nhi, vi nương có có được nữ nhi như con, thật sự là đã tu luyện mấy kiếp thật tốt mới có được.”

“Mẫu thân quá khen, nữ nhi mới là có phúc, mới có thể làm nữ nhi của người.” Nàng đôi mắt buông xuống, dung nhan như nước, bình thản mà xinh đẹp.

Đêm dài yên tĩnh, nến sáng chập chờn.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra thanh âm lật giấy.

Hạ Nhược Tịnh lật sách, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang nâng má ngủ gà ngủ gật, bên môi treo lên một nụ cười yếu ớt, “Hạ Tuyết.”

“Ngô…… Ách…… Tiểu thư.” Giật mình, Hạ Tuyết bừng tỉnh lại, ánh mắt trừng lớn cầm cái kéo, “Có phải không đủ sáng? Hay là tiểu thư muốn uống trà? Hay là……”

“Ngươi đi ngủ đi.”

“Ta bồi tiểu thư.” Tiểu thư đọc sách, nàng phải giúp tiểu thư bưng trà, đưa nước, cắt tim đèn.

“Ngươi đi ngủ đi.” Hạ Nhược Tịnh nhìn sách, “Ta muốn một mình xem sách.”

“Tiểu thư……”

“Đi thôi, đêm đã khuya.”

“…… Dạ.” Lưu luyến không rời buông kéo, lo lắng dặn dò nói: “Vậy tiểu thư không nên xem khuya quá, giường ta đã trãi rồi, tiểu thư đi ngủ sớm một chút.”

“Ân.”

“Còn có ấm trà, ta hâm nóng ở trên bếp lò bên ngoài, tiểu thư nếu muốn uống nước……”

“Hạ Tuyết.”

“Dạ.”

“Đi thôi.”

“Nha.”

Rốt cục, trong phòng ấm áp cũng an tĩnh trở lại, nến sáng mềm mại, bóng đêm yên ổn.

Nàng ở dưới ánh nến lẳng lặng lật xem sách cổ, yên tĩnh tốt đẹp.

“Cái tiểu nha đầu đáng ghét cuối cùng cũng đi rồi.” Một tiếng thở dài nặng nề theo bên cạnh truyền đến.

Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu, thấy cửa sổ vón dĩ đóng chặt bị mở ra, hé ra khuôn mặt tươi cười dưới ánh sáng của nến trong sáng vô cùng.

Khuôn mặt mười phần dương cương, lông mi to đậm, đôi mắt đen nhánh, cái mũi thẳng tắp, môi bởi vì cười mà kiêu ngạo giương lên.

Không phải thư sinh nho nhã, không phải văn nhân thanh tú, hắn là Trác Bắc Dương, rất nam tính, rất lỗ mãng Trác Bắc Dương.

“Trác công tử, ngươi đêm khuya đến nơi đây, chỉ sợ là không tốt đi?” Nàng thực bình tĩnh mở miệng.

“Nếu trời không tối, ta có thể ở chỗ này sao?” Hắn không tự nhiên đưa tay mở rộng cửa sổ, cánh tay chống đỡ nhảy vào trong phòng.

Này…… Có tính là cái loại hành vi của hái hoa tặc không? Nàng có nên lớn tiếng kêu cứu?

Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, “Này không hợp lễ, mời Trác công tử rời đi.”

Trác Bắc Dương hai tay ôm ngực tựa vào trước tủ đàn mộc, ánh mắt chợt lóe sáng, “Nàng thực sự không muốn ta ở trong này, đã sớm hét to, không phải sao?”

“……”

“Ta đã nói nàng thật là phức tạp, nhưng mà, ta thực thích!”

Này có thể không cần lại nói, “Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến tận đây, là để nói cái này?”

“Đương nhiên không phải! Ta đến, là hỏi nàng có muốn gả cho ta không?”

Quả nhiên là đủ thẳng thắn! Hạ Nhược Tịnh nhìn hắn, “Nhà chúng ta đã quyết định dùng câu đối chiêu tế, tin tưởng bà mối đã nói qua với ngươi, nếu Trác công tử đối ra vế dưới, tự nhiên có thể lấy Nhược Tịnh.”

“Đối câu đối cái gì, ta lại không biết chữ.” Trác Bắc Dương hung hăng trừng nàng liếc mắt một cái, “Ta đã làm ký hiệu, nàng chính là của ta, ai cũng không thể gả!” (anchan: anh đủ bá đạo ha, bất quá ta thích, khứa khứa)

Này quá bá đạo, Hạ Nhược Tịnh tự nhận không phải đối thủ, “Vậy mời Trác công tử đối ra vế dưới.”

“Ta biết nàng cũng muốn gả cho ta.” Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhếch môi, cười rất là đắc ý.

“Phải không? Xin hỏi ngươi từ nơi nào nhìn ra?”

“Nàng nếu không thích ta, ngày đó sẽ không để ta hôn nàng; Nếu không muốn gả, tối hôm nay cũng sẽ không cho ta vào.” Hắn gật gật đầu, “Ta không biết chữ, nhưng cũng không phải ngu.”

“……”

Kia đều là chính ngươi tự làm có được hay không? Có cho người khác cơ hội phản kháng sao?

Hạ Nhược Tịnh nhìn hắn, trầm mặc thật lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng: “Ngươi vì sao muốn thành thân với ta?”

“Coi trọng đương nhiên liền cưới.”

“Vì sao lại coi trọng?” Chỉ là vội vàng gặp mặt qua một lần, ngay cả hiểu biết chút ít cũng không có, liền coi trọng nàng? vậy yêu thích của hắn cũng thật nông cạn.

“Coi trọng chính là coi trọng, nào có nhiều lý do như vậy!” Trác Bắc Dương thẳng tắp cơ thể, hùng hồn nói.

“Ta chỉ biết ta Trác Bắc Dương coi trọng, sẽ lấy nàng!” Ngày đó theo bà nội đi Pháp Nghiêm tự dâng hương, gặp nàng, hắn chỉ biết bản thân muốn lấy nữ tử này, một khi Trác Bắc Dương hắn hạ quyết tâm muốn, không bao lâu sẽ liền đến tay! (anchan: cái này giống như anh vừa gặp chị đã iu chỉ là anh ngốc ko nhận ra mà thôi)

Tốt lắm, Hạ Nhược Tịnh ôn nhu cười, ở dưới nến thanh lệ mà uyển chuyển hàm xúc, “Ngươi là thực sự muốn thành hôn?”

Hắn lăng lăng nhìn nàng cười, nhìn không chuyển mắt, “Đương nhiên! Ta nhìn trúng nàng, liền lấy nàng.”

“Ta có điều kiện.”

“Nói xem.”

“Đồ cưới của ta, cũng chỉ có thể là của ta, muốn xử trí như thế nào, không ai có thể nhúng tay.”

“Nàng cảm thấy ta sẽ lấy đồ cưới của nàng?” Hắn một bộ mặt khó có thể tin, bị nàng hung hăng nhục nhã.

“Lão Tử có rất nhiều tiền, lại coi trọng của cải của nàng sao?”

“Ý ngươi là đồng ý ?”

Hắn vẫn là trừng mắt nhìn nàng, tức giận không thôi, “Đương nhiên!” Nặng nề gật đầu, “ đồ cưới của nàng, nàng thích dùng như thế nào thì dùng như thế ấy, đều là của nàng! Ta Trác Bắc Dương lấy lão bà, lấy được thì phải nuôi được, không dùng tiền của nàng.” (anchan: ta khoái câu lấy dc nuôi dc này của anh a)

Nàng cười càng điềm tĩnh, “Nói miệng không bằng chứng, Trác công tử có đồng ý lập hạ chứng từ?”

“Ta Trác Bắc Dương cho tới bây giờ đều là nói một không hai, còn muốn lập chứng từ cái gì?” Hắn lại bị nữ nhân này nhục nhã, không đến nửa canh giờ đã bị hai lần, lần này, nàng cười đến thật sáng lạng!

“Nhược Tịnh là nữ nhi, vừa keo kiệt lại hay nghi ngờ, Trác công tử đường đường nam tử hán coi như thành toàn Nhược Tịnh, được không?”

“Ta lại không biết chữ, như thế nào viết giấy làm chứng?” Đáng giận, không nên để hắn nói ra lần nữa.

“Không sao, Nhược Tịnh biết chữ.” Nàng đi đến trước bàn rất nhanh mài mực, vung bút, một tờ chứng từ xuất hiện trước mắt hắn, “Trác công tử ký tên là được.”

Hắn ngẩn người, thở phì phì hung ác trừng nàng.

Nàng nét mặt tươi cười như hoa, ôn nhu mở miệng, “Ấn cái dấu tay là được.” (anchan: chị khi dễ anh ko biết chữ a, anh thật đáng thương a)

“Hừ!” Hắn cầm lấy, ngón tay điểm mực đỏ ấn xuống, “ Được rồi chứ? Nữ nhân thật là phiền toái.”

Đương nhiên là có thể, nàng rất vừa lòng, cười thật ngọt ngào với hắn “Như vậy, chúng ta đạt thành hiệp định, thỉnh Trác công tử trở về đối ra vế dưới đi.”

Hắn bị tươi cười của nàng làm mê hoặc có chút mờ mịt, ngây ngốc theo lời của nàng hướng bên cửa sổ đi đến, đi đến phía trước cửa sổ gió lạnh thổi vào, đột nhiên tỉnh táo lại, xoay người khó tin trừng nàng, “Vì sao còn muốn đối câu đối?” Không phải nói xong rồi sao, chứng từ cũng cho nàng lập rồi mà?

Hắn như vậy, lại làm cho nàng cảm thấy có điểm ngớ ngẩn đáng yêu, mím môi mỉm cười, từ cuốn sách lấy ra 1 tờ giấy, đưa cho hắn.

Hắn cau mày nhận lấy, mở ra liền thấy, ách…… Chữ rất là đẹp, nhưng hắn 1 chút cũng không biết, “Đây là cái gì?”

Nàng lui ra phía sau vài bước, nhìn hắn, rất chậm, rất chậm nói ra hai chữ: “Vế đối.”

Mắt hắn giống như bốc lên ngọn lửa, sau đó, đi nhanh vài bước nhanh chóng ở trên mặt nàng hôn mạnh một cái, “Ta đã nói nàng thích ta, ha ha ha ha, còn không thừa nhận?” (anchan: anh nì khoái ăn dưa bở a)

Theo sau một chuỗi tiếng cười sang sảng, bóng dáng của hắn biến mất ở trước cửa sổ.

Nơi này, là lầu 3.

Hạ Nhược Tịnh ở trong phòng lặng im đứng một hồi, đưa tay, đóng lại cửa sổ.

Không có ló đầu ra nhìn, cũng không cần.

Xem ra, hiệp định của bọn họ thực sự đạt thành.

Hạ gia ra câu đối chọn rể, hôm nay đưa ra kết quả sau cùng.

Thuỵ Hương cầm khay, trên đó là hai phong thư, vén lên bức rèm che, đi vào nhà giữa đưa cho tiểu thư xem qua.

Hạ Nghi Thu ngồi trên chủ vị ở đại sảnh, an tâm uống trà, ghế dựa phía dưới, bà mối hai nhà Trác Lê ngồi ở hai bên, ngóng cổ chờ Hạ gia đại tiểu thư tuyên bố kết quả.

Phía sau rèm loáng thoáng bóng dáng, tiếng mở thư rất nhỏ, mọi người nín thở, chờ đợi.

Ước chừng nửa nén hương sau, Thuỵ Hương lại lần nữa cầm khay phía sau rèm đi ra, “Tiểu thư đã chọn được vị hôn phu, viết ra vế đối này chính là người tiểu thư chọn.”

Bà mối hai nhà phía sau xông lên phía trước ló đầu coi, sau đó bà mối Trác gia mừng như điên cười to, “Là công tử nhà ta.”

“Phanh” một tiếng, bát trà trong tay Hạ Nghi Thu rớt xuống mặt bàn, sứ men xanh thượng hạng khua ra tiếng vang thanh thúy, thần sắc của nàng quái dị.

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Trác, Hạ hai nhà lập tức sẽ trở thành thân gia, tiểu nhân trước cáo lui, về nhà chủ tử của ta báo tin vui.”

Vui sướng có, thất vọng có, một đoàn hỗn loạn, rốt cục mọi người cũng rời đi, Hạ Nhược Tịnh đi ra, “Mẫu thân.”

“Tịnh nhi, làm sao có thể chọn Trác gia.” Hạ Nghi Thu sắc mặt thực tái nhợt, “Nét chữ của Trọng nhi, vi nương đã cho con xem qua, con hẳn là nhận ra.”

“Mẫu thân, nữ nhi thực sự cảm thấy vế dưới của Trác gia hay hơn.” Nhàn nhạt nhìn Thuỵ Hương, nàng liền hiểu ý đem hai vế đối bày ra.

“Lê công tử đối là,[ lệ nhân vũ, lệ nhân ngữ, lệ nhân vũ trung văn lệ nhân ngữ, vũ ngữ giai lệ nhân.]”* Tay lại chỉ một hướng khác nói, “Mà Trác công tử đối là,[ Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.]** nữ nhi vẫn cảm thấy câu đối của Trác gia công tử hợp tâm ý nữ nhi.”

“[ thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ; Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.] vế đối của Trác công tử tinh tế, tình ý triền miên, mẫu thân cảm thấy người nào tốt hơn?”

“Tịnh nhi……”

“Có lẽ Trác công tử cũng không xấu giống như lời đồn bên ngoài, mẫu thân. Nữ nhi thực sự thích vế đối này.”

“Tịnh nhi……” Hạ Nghi Thu tiếng thở dài lớn hơn nữa.

Hạ Nhược Tịnh nhìn khuôn mặt mẫu thân tái nhợt, cúi đầu, “Mẫu thân nếu không thích, nữ nhi không lấy chồng là được.”

“Ta lúc sinh con đã quyết định, việc hôn nhân của con nhất định phải cho con tự chọn.” Hạ Nghi Thu chậm rãi nói, “Con đã tuyển Trác gia, như vậy liền Trác gia đi! Chỉ có thể trách con cùng Trọng nhi không có duyên phận.”

“Mẫu thân.”

Hạ Nghi Thu đứng dậy, đi đến trước vế đối của Trác gia, tay đẹp tinh tế mơn trớn chữ viết, “Có lẽ Tịnh nhi nhà ta cùng hắn có duyên đi.”

Hạ Nhược Tịnh trầm mặc, sau đó đi lên phía trước, “Mẫu thân, có lẽ đồn đãi đều là nói quá, dù sao Trác gia cũng là danh môn vọng tộc.”

Hạ Nghi Thu xoay người, yên lặng nhìn nữ nhi, “Ta chỉ sợ con sẽ bị ủy khuất.”

“Đây là nữ nhi chọn, nữ nhi không ủy khuất.”

“Được rồi.” Hạ Nghi Thu rốt cục gật đầu, lát sau thở dài, “Thôi, thôi, nếu nói là do con chọn, vậy để con chọn đi.”

“Cám ơn mẫu thân yêu thương.”

“Tốt lắm, nửa ngày này ta cũng mệt mỏi, muốn đi nghỉ một chút.”

“Nữ nhi bồi người.” Hạ Nhược Tịnh nhu thuận đỡ cánh tay mẫu thân, hai người hướng hậu đường đi đến.

Hạ Tuyết tiến lên giúp Thuỵ Hương thu hồi câu đối, sau đó nhìn chằm chằm vế đối của Trác gia cẩn thận xem, “Kỳ quái, Trác Bắc Dương rõ ràng một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm sao có thể đối được vế trên của tiểu thư?”

“Ngươi quản hắn đối như thế nào làm gì, dù sao hắn cũng sắp là cô gia của chúng ta.”

“Tiểu thư cư nhiên chọn hắn, thật sự là……”

“Hạ Tuyết, ngươi hiện tại nói chuyện không đúng mực? Chuyện của tiểu thư ngươi có thể xen vào sao?”

“Ta……”

Thuỵ Hương bất đắc dĩ tay nhỏ gỏ nàng một cái, “đầu óc của ngươi ngày nào đó mà lại tốt giống cái miệng của ngươi, ta thật cảm thấy kỳ quái.”

“Chán ghét, Thuỵ Hương, lại giễu cợt người ta.”

Hai người cười đùa đem mọi thứ thu thập sạch sẽ.

Hôn sự hai nhà Trác Hạ, cứ như vậy được định xuống.

***

Giải nghĩa:

Anchan: ta dịch thoát nghĩa mấy câu đối, nếu có sai mý nàng đừng chê nha

Vế đối của Hạ Nhược Tịnh:

Thiên cổ lưu, thiên cổ lầu, thiên cổ lầu vọng thiên cổ lưu, lưu lầu cộng thiên cổ;

Dịch thoát nghĩa: Nghìn đời nay, nghìn đời xưa, nghìn đời xưa nhìn nghìn đời nay, xưa nay đều nghìn đời.

Vế đối của Trác Bắc Dương:

Nhân nguyệt ấn, nhân nguyệt ảnh, nhân nguyệt ảnh hợp nhân nguyệt ấn, ấn ảnh đồng nhân nguyệt.

Dịch thoát nghĩa: Người nhìn trăng, trăng nhìn người, trăng người nhìn nhau, nhìn hình ảnh của cả hai.

Vế đối của Lê công tử:

Lệ nhân vũ, lệ nhân ngữ, lệ nhân vũ trung văn lệ nhân ngữ, vũ ngữ giai lệ nhân.

Dịch thoát nghĩa: Người học võ, người học văn, người học võ hợp với người học văn, võ nói hai người thành đôi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...