Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 47: Hàng giả kém chất lượng


Chương trước Chương tiếp

Editor: Phương Thúy

Beta: PhuongAnhCrazy

"Được rồi, ngồi xuống đi." Chu Lăng Vân nâng cằm, "Đừng đứng mãi như thế, tôi đến đây là để nói chuyện với cậu."

Bạch Lạc Nhân kéo ghế dựa, ngồi trước cửa phòng vệ sinh, để ngăn cái tên điên trong kia có nghe thấy lời gì khó chịu cũng không thể chạy ra.

"Cậu sao lại ngồi xa như thế?" Chu Lăng Vân thắc mắc.

Bạch Lạc Nhân không biết trả lời như thế nào, vì thế nói đại một lý do.

"Tôi thích mùi của nhà vệ sinh."

Chu Lăng Vân, "...... Hay chúng ta vào trong đó nói chuyện đi?"

"Đừng!" Bạch Lạc Nhân khẩn trương ngăn lại,"Tốt hơn là để mình tôi tận hưởng thôi!"

Chu Lăng Vân vững như Thái Sơn, ngồi đối diện Bạch Lạc Nhân, mắt nhìn Bạch Lạc Nhân đầy xa xăm khó hiểu. Trầm mặc một hồi lâu, Chu Lăng Vân đột nhiên nhếch miệng, buồn bã nói: "Tôi đã thấy Cố Hải ."

"Cái gì?"

Bạch Lạc Nhân theo quán tính tỏ vẻ ngạc nhiên, che chắn tốt lắm rồi, sao còn bị phát hiện?

Cố Hải vừa nghe lời này, đang muốn mở cửa ra, tay vừa mới chạm tới nắm cửa, lại nghe được từ bên ngoài một câu, "Đang ở trong phòng của tôi!" Kết quả vừa mới mở ra được một chút lại bị Bạch Lạc Nhân hung hăng đóng chặt.

Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, nói nửa ngày mới phát hiện là đang nói tới Cố Dương.

"Cậu làm gì thế?" Ánh mắt Chu Lăng Vân liếc về phía cánh cửa sau lưng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân gượng cười trả lời, "Gió."

Chu Lăng Vân gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu ta sao lại bị ngài bắt được?"

"Hôm nay cậu ta đi từ ký túc xá cậu ra, trên đường trở về bị tôi bắt giữ."

Biểu tình của Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, Cố Dương có phải là quá xui xẻo hay không? Đầu tiên bị Cố Hải đánh một trận, trên đường về lại bị Chu Lăng Vân ngăn lại, chắc chắn là không chịu nổi.

Chu Lăng Vân nhìn biểu cảm của Bạch Lạc Nhân, trấn an nói: "Cậu yên tâm, cậu ta dù gì cũng là em trai cậu, tôi nhất định sẽ đối xử tử tế với cậu ta."

"Đối xử tử tế" Bốn chữ này Chu Lăng Vân nói ra đặc biệt cẩn trọng.

Bạch Lạc Nhân hoàn toàn có thái độ ngược lại, "Sư trưởng, ngài không cần để ý đến tôi, đây là vấn đề của hai người, người ngoài như tôi tốt nhất không nên xen vào."

"Nhưng tôi nghe nói tình cảm hai người rất tốt!" Chu Lăng Vân giả vờ hỏi.

Bạch Lạc Nhân lập tức phủ nhận, "Tôi và cậu ta tình cảm cũng bình thường, là ngài nghĩ quá thôi, chúng tôi lại không có quan hệ huyết thống, mười bảy tuổi mới quen nhau, quen nhau không bao lâu tôi đã nhập ngũ, căn bản không thời gian bồi dưỡng tình cảm."

"Cậu nói như vậy làm tôi rất yên tâm!" Biểu tình của Chu Lăng Vân hào phóng khác thường, "Cậu cũng biết, tôi đối xử với ai càng tàn nhẫn càng chứng minh tôi thích người đó. Tôi chỉ sợ không biết chừng mực, để cậu biết, trong lòng nhất định sẽ ghét tôi."

"Tuyệt đối không!" Bạch Lạc Nhân càng dị thường hào phóng, "Tùy ý ngài, tôi có thể hiểu được mọi hành động của ngài."

Chu Lăng Vân cười vừa lòng, "Xem ra bình thường không tổn thương cậu nhiều."

Cố Hải giấm chua muốn tràn hết ra ngoài, lại muốn đi ra ngoài, kết quả vẫn bị Bạch Lạc Nhân hung hăng đóng lại.

"Lại sao thế?" Chu Lăng Vân lại đem mắt đặt vào cánh cửa phía sau Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân lại xấu hổ cười cười, "Gió."

Chu Lăng Vân cười theo, cười đến nỗi tóc gáy Bạch Lạc Nhân đều dựng đứng.

"Phòng cậu nhỏ mà có gió nhiều thật."

Bạch Lạc Nhân sau lưng đổ mồ hôi "Bình thường không có việc gì cũng tự nhiên nổi gió lên."

"Làm chuyện gì thiếu đạo đức phải không?" Chu Lăng Vân nhếch miệng nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đổi đề tại, "Mà này, sư trưởng, ngài sao lại không trở về phòng tìm Cố ... Cố Hải đi? Ở đây với tôi làm gì chứ? Người cũng do ngài bắt giữ, ngài còn không nhanh chóng giao lưu tình cảm đi?!"

"Tôi không vội, tôi có thể giữ cậu ta lại!"

Bạch Lạc Nhân âm thầm líu lưỡi, "Còn giữ lại sao?"

Chu Lăng Vân lặng lẽ quan sát Bạch Lạc Nhân, "Cậu ta lúc trước gần như chỉnh tôi tàn phế, tôi có thể ra tay nhanh với cậu ta như vậy sao? Tôi phải tìm ra biện pháp trừng phạt thật tốt, triệt để xử lý cậu ta."

Bạch Lạc Nhân gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Chu Lăng Vân lại nói, "Cố Hải biết đóng kịch sao? Rõ ràng ác độc hơn bất kỳ ai, còn giả vờ làm người chính trực!"

Bạch Lạc Nhân lại một lần nữa đem dùng lực thật mạnh chặn cánh cửa đằng sau lại, cố ý giữ chặt tay nắm cửa.

"Cũng đúng ...... Còn có chút nham hiểm." Bạch Lạc Nhân tận lực giả vờ hùa theo.

Chu Lăng Vân vừa nhắc đến Cố Hải, ánh mắt không chỉ sáng lên, mà giọng nói càng cao hứng hơn nữa.

"Một chút? Một chút gì chứ? Tôi sớm thấy cậu ta chính là củ cải thối, từ ngọn đến gốc đều hư hỏng, xấu xí! Nếu cho cậu ta tự do phát triển, khẳng định sẽ sớm bị mục rữa, nhưng nếu để tôi chăm sóc, bảo đảm sẽ khiến cậu ta trở thành một cây nhân sâm !"

Chu Lăng Vân bên này còn đang say mê cười, Bạch Lạc Nhân bên kia đã nhanh chóng giữ chặt cánh cửa phía sau.

"Được rồi, không còn sớm, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi về !" Chu Lăng Vân đứng lên.

Bạch Lạc Nhân thở phào, "Sư trưởng đi thong thả."

Chu Lăng Vân đi ngang qua Bạch Lạc Nhân, đột nhiên dừng lại, "Tôi mượn phòng vệ sinh của cậu giải quyết chút, đi bộ về chỗ tôi mất những hai mươi phút."

Mặt Bạch Lạc Nhân tái mét.

"Sao? Cậu mắc bệnh sạch sẽ à?" Chu Lăng Vân hỏi.

Bạch Lạc Nhân lắc đầu.

"Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng từng là tân binh, đâu phải chưa từng ở qua ký túc xá tập thể, chưa từng vào nhà vệ sinh công cộng? Cậu không phải thích mùi nhà vệ sinh sao? Đúng lúc tôi có thể cho cậu thêm chút mùi mới, cho cậu ngửi đủ!"

Bạch Lạc Nhân, "......"

Chu Lăng Vân đẩy Bạch Lạc Nhân ra đi vào, Bạch Lạc Nhân đã tự ra quyết định, nếu như Chu Lăng Vân nhất quyết muốn vào đó mà ra tay với Cố Hải, cậu sẽ cùng Cố Hải đối phó với lão Chu, trước mắt phải đem được Cố Hải ra ngoài.

Kết quả, bên trong truyền đến tiếng nước rất bình thường.

Bạch Lạc Nhân cả kinh, ánh mắt hướng vào phòng vệ sinh, suýt chút cười ra tiếng. Chu Lăng Vân hoàn toàn không bật đèn, trực tiếp tiến tới bồn vệ sinh, đi xong liền xả nước, kéo khóa quần trong ánh nhìn chăm chú của Cố Hải, thản nhiên như không có gì đi ra khỏi cửa.

Cố Hải vẫn đứng ở phía sau góc cửa âm u hẻo lánh, Chu Lăng Vân không hề phát hiện ra hắn.

"Được rồi, tôi về đây."

Nghe tiếng đóng cửa ầm một cái, Cố Hải lạnh mặt mở ra cửa, Bạch Lạc Nhân liền đứng ở cửa phòng vệ sinh.

"Xin lỗi, bắt cậu phải ngửi cái mùi đó rồi!"

Nói xong, Bạch Lạc Nhân huýt sáo một tiếng vui vẻ.

Cố Hải oán hận nghiến răng, "Cũng không vì thế mà quá uất ức......"

Bạch Lạc Nhân dường như không muốn sống mà còn trêu chọc Cố Hải, "Cố đại nhân sâm, hãy để tôi xem cậu trong lòng có bao nhiêu xấu xa."

"Đừng xem lòng của tôi, trực tiếp nhìn củ cải của tôi có bao nhiêu xấu xí đi!"

Dứt lời cởi bỏ áo ngủ, lộ ra cự vật, giả vờ muốn ấn đầu Bạch Lạc Nhân xuống.

"Đừng lộn xộn!" Bạch Lạc Nhân giãy dụa đứng thẳng, vui tươi hớn hở nói, "Tôi phát hiện, phong thủy của nhà vệ sinh này không hề tốt, đừng bao giờ làm việc lén lút gì ở trong đây, nhất định sẽ có bị người bắt gặp."

"Cậu đã bị người khác nhìn thấy qua?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Đúng vậy ! Vì muốn gửi cho cậu cái bao cao su kia, tôi đã tự mình vào đó mà hành sự, kết quả bị anh trai cậu bắt quả tang."

Con người quả nhiên không thể uống rượu, uống xong liền không tỉnh táo, lời nên nói và cả không nên nói, tất cả đều ra khoan khoái mà nói ra tất cả.

Cố Hải cười lạnh, "Vì thế cậu bỏ nó dưới đất, không gửi cho tôi phải không?"

Bạch Lạc Nhân giờ mới ý thức được, cậu có vẻ quá thành thật rồi.

Cố Hải lập tức phát giận, dẫn theo Bạch tiểu lang kéo về giường.

Sau đó, đem đến một túi thật to đầy quần áo, từ trong đó lấy ra rất nhiều thứ.

Mặt Bạch Lạc Nhân mờ mịt nhìn Cố Hải, "Cái gì đây?"

Cố Hải tức giận nói: "Cậu gửi cho tôi đống quần áo này, tôi đã giặt rửa hết đem trả lại cho cậu."

Bạch Lạc Nhân suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, Cố Hải tức giận và đống quần áo này có liên quan gì.

Một hồi lâu, Cố Hải rốt cục tìm được chiếc hộp kia, lấy ra đem nhét vào tay Bạch Lạc Nhân, bình tĩnh nói: "Mở ra xem đi."

Bạch Lạc Nhân mở ra, nhìn thấy một thứ gì đó có hình dạng vô cùng kỳ quái, trong lòng sinh ra loại cảm xúc nghi ngờ.

"Đây là cái gì?"

Cố Hải khóe miệng lộ ra âm trắc trắc cười, "Đồ chơi của cậu."

Bạch Lạc Nhân như cầm phải một củ khoai lang nóng hổi, lập tức ném cho Cố Hải.

"Cậu tự chơi đi!"

"Tôi cũng có một cái, đây là thiết kế riêng cho cậu, đỡ cho cậu lúc chúng ta cãi nhau, lại phải ở một mình trong phòng. Cậu có nhìn thấy cái chốt này không? Đẩy chốt lên sẽ xuất hiện một cái động cậu có thể đưa Tiểu Nhân Tử vào, bên trong có hai chế độ, có thể là tay, cũng có thể là đầu lưỡi; Đẩy xuống......"

"Đợi đã!" Bạch Lạc Nhân cắt lời Cố Hải,"Vì sao không có cúc hoa?"

"Cậu không cần cái đó!" Cố Hải chắc chắn.

Bạch Lạc Nhân nhướng mày, "Vậy cậu có sao?"

"Đương nhiên phải có rồi!"

Bạch Lạc Nhân xù lông, "Vì sao cậu có, tôi lại không? Làm đồ chơi tình thú cũng phân biệt đối xử nữa sao?"

"Không phải, cậu nghe tôi nói." Cố Hải kiên nhẫn nói, "Bởi vì công cụ này là tín vật tình yêu của chúng ta, thiết kế đều dựa vào tính cách của tôi và cậu. Cậu liền nhìn đầu lưỡi này đi, tần số kích thích đa dạng hoàn toàn dựa vào cấu tạo vòm họng của tôi để thiết kế, giúp cậu không cần ra ngoài mà vẫn có thể hưởng thụ yêu thương lạc thú do tôi tạo ra."

Khuôn mặt lạnh lùng Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải, "Công ty cậu cũng sản xuất thứ này sao?"

"Đúng, nhân viên thiết kế chính là cái người nửa nam nửa nữ mà cậu gặp lần trước đấy, cô ta thật sự rất có tài về vấn đề này." Tiếp tục nói, "Cậu chỉ cần đẩy xuống, là có thể đem nó sáp vào cúc hoa của cậu, tần suất cùng cường độ đều có thể chỉnh, nhất là đều dựa vào tiêu chuẩn của tôi, không thể nào có cao hơn, cao hơn sẽ chết mất."

Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân tức giận không gì có thể diễn tả, "Lấy đi, không cần."

Cố Hải tự tin tràn đầy nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu lúc này bảo không cần, chỉ sợ sau khi dùng xong liền bỏ mặc tôi."

Bạch Lạc Nhân trùm chăn lên đầu, không thèm nhìn tên dâm tà kia.

Cố Hải xốc chăn lên ra lệnh: "Thử cho tôi biết hiệu quả chút đi!"

"Muốn thì tự mình thử đi."

"Tôi muốn cậu thử đó! Tôi bắt cậu trước mặt tôi tự chơi đấy! Cậu có thể thủ dâm trước mặt anh trai tôi, sao không thể trước mặt tôi mà dùng cái này chơi thử?"

Náo loạn nửa ngày thì ra là vì chuyện đó!

"Có thể giống nhau sao? Đó là do tôi vô tình bị anh ta nhìn thấy."

Cố Hải nhất quyết không tha, "Vậy cậu cứ coi như lần này là do tôi vô tình nhìn thấy luôn đi."

Bạch Lạc Nhân không còn biết nói gì hơn, Cố Hải, máu ghen của cậu dư thừa lắm phải không?

Thấy Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích, Cố Hải mặt triệt để trầm xuống, "Nếu để tôi tự động thủ, đảm bảo cậu sẽ chẳng có gì tốt để ăn đâu."

Khuyên bảo thật lâu, Bạch Lạc Nhân rốt cục đáp ứng Cố Hải tự mình làm thí nghiệm, dưới ánh mắt chăm chú kia, Bạch Lạc Nhân cởi bỏ áo ngủ, cởi quần lót, còn chưa đem thứ kia vận hành, Tiểu Nhân Tử liền bị một đôi tay thật to ôm trọn .

"Á!" Bạch Lạc Nhân tay run rẩy, "Tôi phải dùng nó cậu bỏ tay ra đi."

Cố Hải phẫn nộ lùi về sau, hắn là gần như khao khát quá độ, vừa thấy mỹ vị liền không thể khống chế.

Bạch Lạc Nhân đầu tiên là liếc mắt nhìn Cố Hải một cái, dưới ánh mắt cổ vũ của hắn, đẩy công tắc lên, đút Tiểu Nhân Tử vào, chỉnh chế độ bình thường, bên trong phân bố ra chất lỏng ướt át, ngay sau đó bắt đầu chấn động.

Bạch Lạc Nhân cắn răng chịu đựng trong chốc lát, cuối cùng vẫn động tình mà phát ra tiếng thở dốc mị hoặc.

"Thế nào? Tốt chứ?"

Bạch Lạc Nhân vô ý thức kêu rên , "Ah...... Thoải mái......"

"Có muốn thử đằng sau luôn không?" Cố Hải ác liệt ở một bên hướng dẫn.

Trán Bạch Lạc Nhân chảy đầy mồ hôi, lắc đầu trong khi hai má đã lộ ra mị hoặc tự nhiên.

Cố Hải hoàn toàn không xem kháng nghị Bạch Lạc Nhân ra gì, tay kéo sex toy xuống dưới, kết quả phát hiện mặt trên đòi mật khẩu. Cố Hải trầm tư một lát, thử nhập vào một mật mã, kết quả không chỉ không lấy ra được, mà tần suất lại đột nhiên tăng mạnh.

"A......" Bạch Lạc Nhân thất thanh kêu,"Không được, chân tôi đã tê rần rồi."

Đừng nói chân đã tê rần, tay cũng muốn rụng luôn rồi.

Cố Hải khẩn trương lại đưa vào một mật mã, kết quả vẫn sai, tần suất lại tăng nhanh một độ, hơn nữa khuôn miệng kia lại càng thu hẹp, hung hăng đè ép Tiểu Nhân Tử.

Thống khổ tiếp nối thoải mái, Bạch Lạc Nhân bị đau la hét dữ dội, "Mau lấy ra, ép chết tôi mất."

Cố Hải vẫn không nhập đúng mật mã, vật kia cứ thế mà co rút lại càng chặt, kéo ra cũng không được, điều chỉnh tần số cũng không được, đến lúc Bạch Lạc Nhân đau đến phát khóc, bàn tay hung hăng nắm chặt cổ của Cố Hải, thật sự muốn đem hắn bóp chết.

"Mẹ cậu! Cố Hải...... Sản phẩm của công ty cậu chắc chắn là hàng giả, hàng vô cùng kém chất lượng...... Đau......"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...