Nhìn cửa sổ phòng Tô Tiểu Tiểu,Vu Thiểu Đình trong lòng cảm thấy phiền muộn.Kể từ khi hắn bị Tô Lực Hằng điều đi xử lý việc trong công ty hắn rất ít nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu,mỗi ngày sáng sớm đã ra cửa,khi trở về Tô Tiểu Tiểu đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi,muốn đi đến phòng tìm cô lại sợ bản thân đường đột,chỉ có thể mỗi đêm đứng ở trong sân yên lặng nhìn chăm chú vào cửa sổ phòng cô.
Nghĩ tới cô dễ dương dịu dàng trong lòng cháy bỏng.Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện ảo giác tốt đẹp của hắn,người hắn ngày nhớ đêm mong đang đi về phía mình,trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ,nếu như đây không phải là mộng thì tốt biết mấy.“Anh Thiểu Đình.” Thật biết gọi Thiểu Đình thức tỉnh,thì ra đây là thực không phải mộng,cô thật đang đứng trước mặt hắn.“Đã trễ thế này tại sao em còn chưa ngủ?” Khó nén kích động trong lòng,giọng nói của Vu Thiểu Đình có chút run rẩy.Liễu Uyển Nhi lúng túng nói cho Vu Thiểu Đình mình bởi vì thi Anh ngữ bị trứng vịt nên ngủ không được,mới xuống lầu đi dạo một chút ,cho nên tùy tiện tìm một cái cớ: “Em khát nước,xuống lầu uống thêm chút nước.”“Ừm.” Vốn định bảo cô sớm trở về phòng ngủ,nhưng lại không bỏ được cô rời đi,Vu Thiểu Đình không biết nên nói gì cho phải.Sợ Vu Thiểu Đình thúc dục cô trở về phòng ngủ,bởi vì chỉ cần vừa nhắm mắt lại con ngươi,trứng vịt thê thảm không nỡ nhìn sẽ chạy đến cười nhạo cô,Liễu Uyển Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh Thiểu Đình,tại sao trễ vậy anh còn chưa ngủ?”“Anh ~” Anh đang nhớ đến em,nói như vậy Vu Thiểu Đình không dám nói ra khỏi miệng,dù sao cô chỉ mới mười bảy tuổi, còn là một nhóc con chưa biết gì,hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi,chờ cô lớn lên.“Anh ngủ không được,định ra ngoài hóng gió.” Nhìn người trước mắt Vu Thiểu Đình hi vọng cô có thể hiểu lòng của mình cỡ nào.Thì ra Anh Thiểu Đình cũng giống mình không thể ngủ,nhìn gương mặt giống phụ thân ,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên muốn thổi sáo cho hắn nghe: “Anh Thiểu Đình,anh chờ một chút.”Nhìn Liễu Uyển Nhi rời đi,Vu Thiểu Đình không biết cô muốn đi đâu.Khác nhau là thấy trong tay cô cầm lấy một cây sáo trở lại sân,ngay sau đó đầu ngón tay nhảy động một khúc nhạc sâu thẳm phiêu tán trong không khí.Tiếng sáo trong suốt,ngón tay mềm mại như cỏ non,đôi mắt đẹp nhìn quanh,khóe môi mỉm cười. . . . . .Vu Thiểu Đình say mê nhìn ánh mắt Liễu Uyển Nhi tràn đầy nhu tình.Ánh mắt của hắn khiến Liễu Uyển Nhi nhớ lại khoảng thời gian bọn họ ở chung,hắn yêu thương,hắn bảo vệ,hắn dịu dàng, hắn quan tâm. . . . . . Làm cho cô không còn cô độc ở thế giới xa lạ này.Trong lúc vô tình gương mặt phụ thân đã từ nhạt đi trên người Vu Thiểu Đình.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .“Cháu đang làm gì ở đây ?” Giọng nói âm trầm phá vỡ tất cả tốt đẹp.Trong phòng Tô Lực Hằng bị tiếng sáo của Liễu Uyển Nhi hấp dẫn,khi hắn đẩy ra cửa sổ lại thấy được cảnh làm hắn giận giữ,cô đang làm gì! Đêm hôm khuya khoắc thổi sáo cho một người đàn ông nghe,còn liếc mắt đưa tình cùng người kia,thực sự làm hắn tức chết!Tô Lực Hằng vọt vào sân trước tiên đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi đến bên cạnh mình: “Đã trễ thế này cháu còn ở đây,không biết sáng mai còn phải đi học sao!”Hoàn toàn không để ý tới Vu Thiểu Đình đang đứng bên cạnh,Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi sải bước rời khỏi sân.Kéo Liễu Uyển Nhi vào phòng của mình,Tô Lực Hằng bày ra dáng điệu người chú,bắt đầu giáo huấn: “Cháu có biết bây giờ đã muộn không?”Liễu Uyển Nhi nhát gan gật gật đầu.“Đêm hôm khuya khoắc còn thổi sáo,cháu muốn người khác không thể nghỉ ngơi sao.”“Không, không.” Liễu Uyển Nhi vội vàng phủ nhận,vì nhìn Vu Thiểu Đình giống với phụ thân cô nhất thời khó kìm lòng nổi mới có thổi sáo cho hắn nghe,cô không nghĩ tiếng sáo của mình ảnh hưởng đến người khác.“Cây sáo này ta tịch thu,sau này không cho phép thổi nữa.” Tô Lực Hằng đoạt lấy cây sáo trong tay Liễu Uyển Nhi.Thấy thế Liễu Uyển Nhi vội vàng,cây sáo làm cho cô nhớ về phụ thân,cô không muốn mất đi: “Chú,đừng tịch thu có được không? Cháu thật rất thích cây sáo này.”“Không được!” Muốn thổi cho người đàn ông khác nghe sao, không thể nào!“Cháu bảo đảm sau này buổi tối sẽ không thổi sáo nữa?”Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng có chút mềm lòng.“Được rồi.” Đang muốn đưa cây sáo trả lại cho Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì,bàn tay cầm lấy cây sáo một lần nữa thu trở lại, “Cháu còn phải bảo đảm sau này không khổi sáo trước mặt người đàn ông khác,phát hiện một lần sẽ tịch thu.”Liễu Uyển Nhi thật sự không thể không có cây sáo,cho nên bất kể Tô Lực Hằng nói ra yêu cầu thế nào,đều gật đầu đáp ứng.Tô Lực Hằng rốt cục hài lòng mỉm cười,đem cây sáo trả lại cho Liễu Uyển Nhi.