Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Chương 33: Cùng nhau tắm
“Vết thương nhỏ này không coi vào đâu.” Tô Lực Hằng nói thật nhẹ nhàng.
Thấy mắt cô lần nữa hồng lên,Tô Lực Hằng lập tức nói: “Em quên quy định của anh ư,điều thứ hai là cái gì?”
“Không thể khóc.” Giọng có chút nghẹn ngào,cố gắng bị đè nén nước mắt muốn chảy ra.
Thấy vẻ mặt cô dần dần khôi phục bình thường,Tô Lực Hằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới là cô gái tốt.”
Bởi vì mới vừa rồi đánh nhau bây giờ trên người Tô Lực Hằng toàn là cát và vết máu.
Pha xong nước tắm Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị rời khỏi phòng tắm,thân thể bỗng nhiên bị vòng vào lồng ngực quen thuộc, phía sau truyền đến giọng nói đáng thương của hắn: “Anh chỉ có một bàn tay,làm sao tắm?”
Nhìn tay phải hắn bôi đầy thuốc,xem ra vết thương vô cùng nghiêm trọng,suy nghĩ một chút Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng nói: “Em giúp anh được không.”
“Nhìn em có thành ý thế,anh đành miễn cưỡng đồng ý để em làm.” Tô Lực Hằng vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mã.
Liễu Uyển Nhi giúp hắn cỡi áo cùng quần trên người,đến khi còn sót lại quần lót trên người,bàn tay nhỏ bé dừng lại,hai gò má đó hồng,hai con mắt tránh trái tránh phải,trời ơi ~ còn cần tiếp tục nữa không?
“Tiểu Tiểu,em đợi nước lạnh rồi mới tắm cho anh sao?” Nhìn cô bé xấu hổ, Tô Lực Hằng cười xấu xa.
Không quản được nhiều,Liễu Uyển Nhi nhắm mắt,không suy nghĩ gì từng chút kéo vật còn sót lại che đậy trên người hắn.
“Tiểu thư thô lỗ quá giống như cường bạo trẻ con?” Tô Lực Hằng tỏ dáng vẻ sợ hãi,nhưng ngữ khí mang theo trêu chọc.
Liễu Uyển Nhi nghe vậy,cả khuôn mặt thoáng cái đỏ hồng,không biết nên trả lời ra sao,lại không dám nhìn thân thể trần truồng của hắn.
Rơi vào thế khó xử cô bỗng nhiên dùng lực đẩy ra người đàn ông đắc ý trước mắt.
Tô Lực Hằng theo bản năng cùng lúc bắt được Liễu Uyển Nhi.
“A ~” một tiếng thét sợ hãi,hai người thẳng tắp ngã xuống bồn tắm lớn.
Nước nhanh chóng phủ lên mặt Liễu Uyển Nhi,cô cố gắng vùng vẫy bò dậy,bàn tay nhỏ bé vừa lúc chạm phải vị trí quan trọng trên người Tô Lực Hằng.
“Đừng động!” Một tiếng rống,Liễu Uyển Nhi hoảng sợ phản ứng.
“Nhóc con chết tiệt,em muốn mưu sát hạnh phúc của mình sao?”
Vật khác thường trong tay khiến Liễu Uyển Nhi hiểu hàm ý trong lời hắn,ngẩn người sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt,cử động nhẹ cũng không dám.
Ánh mắt hoảng sợ giống như nai con,đáng yêu làm người ta thích thú.
Nhếch nhẹ lông mi treo giọt nước trong suốt,hơi thở nặng nề động lòng người.
Tô Lực Hằng hô hấp càng ngày càng dồn dập,trong bụng bắt đầu khởi động một ngọn lửa hung mãnh.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt Liễu Uyển Nhi,cảm giác món đồ trong tay đang biến hóa,cô bối rối muốn buông tay mình ra,lại bị hắn đưa tay đè lại.
“Chúng ta cùng nhau tắm.” giọng nói mang theo trêu chọc.
Không đợi cô kịp phản ứng,Tô Lực Hằng đã kéo cô ấn vào trong nước.
“Không nên a ~” Thật mắt cỡ quá đi.
Cô bé kháng nghị bị nụ hôn mạnh mẽ của phái nam bao phủ.
Nước gợn nhộn nhạo,đàn ông thở gấp,phụ nữ rên rĩ,thiên cổ không thay đổi vận luật lay động lòng người. .
Kết quả sau khi phóng túng chính là vết thương trên tay Tô Lực Hằng bị nhiễm trùng còn dẫn tới sốt nhẹ.
Biết được tin tức kia,Inge cùng bốn em gái của hắn vọt đến khách sạn thăm hắn trước tiên.
Nhìn vết thương lần nữa được băng lại,Inge nghi ngờ nói: “Được rồi,tại sao bị nhiễm trùng?”
Vấn đề này khiến Liễu Uyển Nhi hai gò má đỏ ửng,cúi đầu không dám nhìn người, Inge thấy thế lập tức hiểu .
“Đáng đời!”
Bị bạn tốt nhìn thấu bí mật của mình,Tô Lực Hằng cũng có chút lúng túng.
Bốn chị em đang nghi ngờ lời Inge nói,quay sang thấy vẻ mặt Liễu Uyển Nhi cùng Tô Lực Hằng lập tức hiểu .
“Ghét!”
“Ghê tởm!”
“Quá tổn thương!”
“Không để ý tới anh!”
Dứt lời bốn người xoay người bỏ đi.
Lúc này Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi có một loại cảm giác,mồ hôi rơi a ~
Sau khi chờ Inge đi,Tô Lực Hằng uống thuốc rồi ngủ một giấc.
Đợi lần nữa tỉnh lại,mặt trời ngoài cửa sổ đã lặng xuống phía Tây.
“Tiểu Tiểu,anh muốn ra ngoài một chút.” Hắn đã ở trên giường cả ngày,chán muốn chết,ít nhất cũng nên ra ngoài hóng mát một chút.
“Gió biển lớn,anh xác định có thể ra ngoài không?” Liễu Uyển Nhi có chút không yên lòng.
“Thân thể của anh rất cường tráng,còn nằm nữa mới bị bệnh ấy.”
Cho nên Liễu Uyển Nhi đi theo,bọn họ cùng nhau chậm rãi bước trên bờ biển,một đường đi lưu lại được một dãy dấu chân thật dài.
“Tiểu Tiểu,tại sao tối qua em lại chạy đến Sa Hải Than?” Tô Lực Hằng đột nhiên hỏi.
Thì ra nơi đen tui ấy là Sa Hải Than,Liễu Uyển Nhi thế mới hiểu.
“Em cũng không biết,đi vòng vòng tự dưng đến nơi đó,bất quá nơi đó thật là khủng khiếp,ngay cả cát cũng màu đen .”
“Đồ ngốc!Nghe nói thời xa xưa có một lần núi lửa dưới đáy biển bộc phát,đem khoáng chất đáy biển nhảy ra mặt đất,trải qua nước biển gió êm dịu tác dụng quanh năm suốt tháng,dung nham màu đen hóa thành bờ cát đen.” Tô Lực Hằng giải thích.
Thì ra là vậy,thiên nhiên thật quá thần kỳ.
“Hôm nào anh dẫn em đến nơi đó xem,để cảm nhận được vẻ khác ở nơi đó.” Tô Lực Hằng nói.
“Hằng,anh mau nhìn xem.” Lúc này Liễu Uyển Nhi giống như phát hiện đại lục mới, “Mới vừa rồi kia còn là đảo nhỏ,hiện tại lại kết nối với lục địa.”
Tô Lực Hằng bất đắc dĩ nói: “Xem ra môn tự nhiên em học rất tệ! Đó là bởi vì thuỷ triều xuống,cho nên đảo nhỏ mới nối liền nơi đây.”
Cô căn bản không có học qua tự nhiên làm sao biết được,Liễu Uyển Nhi ở trong lòng kêu oan cho mình.
Tô Lực Hằng bỗng nhiên đề nghị: “Có muốn tản bộ qua bên kia không,xem đảo nhỏ đó một chút?”
Tia sáng trong mắt Liễu Uyển Nhi rõ nàng có khát vọng.
Cho nên hai người tay trong tay đón gió biển,vượt qua thuỷ triều bước lên hòn đảo nhỏ mê người.
Đứng trên đá ngầm đón trời chiều,ôm eo cô,đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai cô,gió biển nhẹ nhàng mang theo hương thơm trên người cô phát ra tứ phía.
“Hằng,anh nhìn xem,bên kia có một mảnh rừng tùng thật lớn, thật là đẹp a!”
Nghe giọng nói lạnh lùng của cô,Tô Lực Hằng nhắm mắt lại,cảm nhận sự yên lặng hạnh phúc cùng thỏa mãn ngay lúc này.
“Tung ra tin tức nói công ty con của tập đoàn Lâm thị tại hải ngoại có liên quan đến rửa tiền,rồi cho người toàn lực chèn ép cổ phiếu của bọn họ,tôi muốn làm tập đoàn Lâm thị sửa thành họ Tô.”
Tô Lực Hằng quyết định muốn thù mới thêm hận cũ thanh toán một lượt với Lâm Cẩm Quyền.
“Hằng.”
Vẻ mặt tối sầm của Tô Lực Hằng khiến Liễu Uyển Nhi sợ hãi,hắn như vậy cô chưa từng thấy qua,hắn thật giống như muốn đả kích người nào,cô hình như nghe được bốn chữ tập đoàn Lâm thị.
“Tiểu Tiểu,em đứng ở đây bao lâu rồi?” Tô Lực Hằng lúc này mới phát hiện sự tồn tại của cô,lập tức thu hồi tia âm tàn trên mặt.
“Hằng,có phải anh đang uy hiếp người nào?” Liễu Uyển Nhi thử dò xét nói.
Cô nhíu chặt chân mày làm trong lòng Tô Lực Hằng kinh ngạc,chẳng lẽ cô đã nghe được?
“Ha ha.” Tô Lực Hằng mỉm cười nhìn cô,trong lòng đã tính toán sẳn,”Có người nhân lúc anh ra khỏi nước nghỉ phép muốn hãm hại công ty,anh đang tổ chức mọi người phản kích.”
“Công ty không có chuyện gì chứ?” Liễu Uyển Nhi lo lắng nói.
“Không có chuyện gì,có anh ở đây em cứ yên tâm.”
Lời hắn nói không thể xóa đi nghi ngờ trong lòng Liễu Uyển Nhi,cô mơ hồ cảm giác được trận này tranh đấu này có liên quan đến cô,hiện tại chỉ có thể hi vọng đối phương trận tranh đấu không phải là ông ngoại Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu,hôm nay khí trời rất tốt,chúng ta ra biển đi.” Tô Lực Hằng không muốn cô dây dưa vấn đề này nữa.
Gật đầu lung tung,cô hiện tại có chút loạn,để mặt hắn muốn làm gì thì làm.
Khi bước lên du thuyền tư nhân nhà Inge,khi du thuyền nhanh chóng rời khỏi cảng,thấy Inge cùng bốn em gái của hắn mặc áo tắm, Liễu Uyển Nhi đã hối hận.
“Cho cô,mặc áo tắm vào đi.” Nhất Anh đưa Bikini cho cô,Liễu Uyển Nhi lập tức nhắm mắt lại cúi đầu,đánh chết cũng không nhận lấy bộ đồ gọi là quần áo kia.
Lần đầu tiên trên bãi biển thấy đàn ông mặc quần bơi cùng phụ nữ mặc Bikini,con ngươi của Liễu Uyển Nhi thiếu chút nữa rơi ra,sau đã thấy nhiều cũng quen đi, nhưng muốn cô mặt áo này xuất hiện trong tầm mắt người khác còn khó hơn bảo cô đi chết.
Liếc cô một cái,Nhất Anh bất mãn nói: “Tiểu thư,cô thật không có lễ phép,muốn ta cằm tới khi nào?”
Tô Lực Hằng vội vàng giúp Liễu Uyển Nhi nhận lấy một bộ áo tắm,nhìn sang người bên cạnh nói: “Tiểu Tiểu,em không muốn mặt nó sao?”
Gật đầu,đánh chết cũng không mặc!
“Vậy thì không mặc.” Thật ra thì Tô Lực Hằng cũng không muốn cho cô mặc Bikini,vẻ đẹp của cô chỉ có thể để mình hắn thưởng thức.
Cô mặc không mặc áo tắm Nhất Anh không thèm để ý tới,giọng nói dịu dàng thúc dục Tô Lực Hằng: “Anh Lực Hằng,anh mau thay quần áo nha,chúng ta xuống biển bơi lội đi.”
“Hằng,anh cũng muốnmặc giống như Inge sao? !” Nghe vậy Liễu Uyển Nhi mở to hai mắt nhìn.
Cô hét lớn khiến Inge cùng ba cô gái khác đang phơi nắng trên bong thuyền cũng bị hấp dẫn vào.
“Em không muốn anh bơi?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Anh dĩ nhiên có thể bơi,chẳng qua,chẳng qua giống như bọn họ cũng thật quá phóng túng.” Giữa anh em còn mặc đồ thoải mái,còn tắm chung,còn ra thể thống gì!
Lời vừa nói ra,trong mắt bốn chị em vội xuất hiện tia khó chịu,ngay cả Inge luôn dịu dàng với phụ nữ cũng giận trợn mắt nhìn.
“Cái gì gọi là phóng túng? !” Bốn chị em trăm miệng một lời,quát về phía Liễu Uyển Nhi.
“Các người ngàn vạn đừng nóng giận,Tiểu Tiểu chỉ một lúc nói sai.” Tô Lực Hằng vội vàng kéo Liễu Uyển Nhi ra phía sau,dùng toàn lực dụ dỗ năm anh em kia.
Hiazz~ nhóc con này thật biết gây chuyện, Tô Lực Hằng trong lòng đổ mồ hôi hột.
Sau khi Tô Lực Hằng dùng mọi cách xin lỗi an ủi,năm anh em kia rốt cuộc mới hạ cơn giận.
Lúc này bọn họ đang vui vẻ ngâm mình trong biển,còn Tô Lực Hằng thì ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi ngồi trên bong thuyền,hóng gió biển thổi đến nhìn phía xa có chim bay qua mặt biển.
“Anh Lực Hằng,em khát nước,anh có thể lấy cho em một ly nước trái cây không?” Chỉ thấy Tam Anh đi lên boong tàu,nhìn sang Tô Lực Hằng nói.
“Được.”
Thấy Tô Lực Hằng đi vào khoang thuyền,trong mắt Tam Anh lộ ra một tia giảo hoạt.
Cô đi tới bên cạnh Liễu Uyển Nhi : “Cô không xuống bơi sao?”
“Tôi không biết.” Nhìn dáng vẻ Tam Anh nửa cười không cười,Liễu Uyển Nhi cảm giác người này không có ý tốt.
“Không sao,có thể học mà.”
Nháy mắt với ba chị em ngâm dưới biển,Tam Anh bỗng nhiên dùng sức đẩy Liễu Uyển Nhi xuống dưới biển.
Không kịp thét lên,cả người Liễu Uyển Nhi đã bị nước biển bao phủ,nước biển mằn mặn thoáng cái xông vào miệng mũi,hình ảnh kiếp trước bị nha hoàn tiểu Mai đẩy vào hồ nước thoáng cái xuất hiện,trong lúc giãy dụa,hoảng sợ bối rối bất lực cô dần dần mất đi ý thức.
………..
“Anh Lực Hằng,thật xin lỗi,chúng em thật không biết cô ấy sợ nước.” Tam Anh rơi nước mắt,chân thành nói xin lỗi.
Thật ra thì các cô chỉ muốn đùa với cô ta một chút,không nghĩ tới cô phản ứng nghiêm trọng như vậy,bốn người các cô thật vất vả mới đưa cô lên bờ.
Nhìn thấy cô ấy hấp hối,lúc ấy các cô thật sợ hãi.
“Lực Hằng. . . . . .” Inge cũng muốn thay em gái mình xin lỗi bạn tốt.
“Thôi,các người đi ra ngoài trước đi.” Tô Lực Hằng nắm chặc tay Liễu Uyển Nhi ánh mắt thủy chung không rời khỏi cô.
Nhìn dáng vẻ mất hồn của hắn,năm người tự trách không biết làm gì đành phải đi trước.
Khi hắn nhìn thấy cô cả người ướt đẫm hai mắt nhắm nghiền nằm trên boong thuyền không nhúc nhích,cả linh hồn hắn như bị rút đi,một khắc đó hắn biết mình không thể mất cô.
Điên cuồng hô hấp nhân tạo,không ngừng kích tim,chỉ xin cô có thể mở hai mắt nhìn mình.
“Phụ thân,mẫu thân,cứu Uyển Nhi,cứu Uyển Nhi.”Lúc này người trên giường bỗng nhiên hoảng sợ lẩm bẩm.
“Tiểu Tiểu,đừng sợ có anh ở đây.”Tô Lực Hằng xoa nhẹ trán cô,nhẹ giọng an ủi người nhắm chặt hai mắt.
Chân mày nhíu chặt rốt cuộc chịu giản ra,trong lòng Tô Lực Hằng bỗng nhiên sinh hoài nghi,Uyển Nhi trong miệng cô là ai ?Nhớ lần đó sau khi cô bỏ trốn trở về nhà,Tiểu Do cũng gọi cô là Uyển Nhi,đợi cô tỉnh lại hắn nhất định phải hỏi rõ cô.
Đến ban đêm,du thuyền cập vào cảng,Liễu Uyển Nhi cũng rốt cục tỉnh.
“Tiểu Tiểu,em cảm thấy thế nào?” Thấy cô tỉnh lại,Tô Lực Hằng trong lòng rốt cuộc thở phào.
“Em sao?” Cô nhớ mang máng mình hình như bị Tam Anh đẩy xuống nước .
“Em rơi xuống biển,bất quá bây giờ đã không có chuyện gì .”
Cảm giác kinh khủng trong nháy mắt trở lại,Liễu Uyển Nhi nắm chặt tay Tô Lực Hằng : “Hằng,em rất sợ,anh đừng bỏ lại một mình em.”
“Sẽ không,sẽ không.” Kéo cô vào trong ngực,dịu dàng an ủi.
Cho đến người trong ngực tâm trạng dần dần ổn định.
Tô Lực Hằng lúc này mới nhớ lại mới vừa rồi trong lúc hoang mang cô có gọi tên một người: “Tiểu Tiểu,ai là Uyển Nhi?”
Lời hắn nói khiến Liễu Uyển Nhi hoảng sợ,ngập ngừng nhìn sang hắn: “Tại sao anh biết Uyển Nhi ?”
“Vừa rồi em gọi tên cô ấy.”
Thì ra như vậy,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lung tung đáp: “Uyển Nhi là một người bạn tốt của em.”
“Ờ,xem ra tình cảm giữa các người rất tốt.” Bối rối trên mặt cô để Tô Lực Hằng biết cô đang gạt mình bất quá nếu cô không muốn nói thì thôi,hắn cũng không muốn ép cô.
“Hằng,chúng ta về nhà đi.” Cô bây giờ muốn về nhà.
“Được,ngày mai trở về.”
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp