Thực Tâm Giả

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Giáng sinh vừa qua không bao lâu là đến năm mới, những ngày lễ này đối với Phương Đăng mà nói không có ý nghĩa gì, có chăng là ở Cô nhi viện Thánh Ân bên cạnh thỉnh thoảng lại tổ chức mấy bữa tiệc miễn phí.

Hôm đó A Chiếu kêu cô đến ăn cơm Thánh, khó có khi thằng nhóc đó tìm Phương Đăng với lý do tốt như vậy, còn cao hứng y như mình là chủ nhân của buổi tiệc long trọng này, Phương Đăng dĩ nhiên cũng không muốn bỏ qua. Đúng ra tất cả đều thuận lợi, cô và A Chiếu xếp làm hai đội, lãnh được một túi cá chiên lớn cùng khoai tây, tính ra có thể tiết kiệm tiền ăn trong hai ngày, ai ngờ giữa đường Phó Chí Thời lại nhào ra. Tên đó thấy mặt kẻ thù thì giống như mèo ngửi được mùi tanh của cá, la ầm lên là cô không có tư cách tham gia bữa cơm Thánh. Phương Đăng không muốn dây dưa với cậu ta, nhưng cậu ta lại kéo cả một đám lâu la đuổi theo, nếu không phải là lão nữ tu của cô nhi viện đứng cạnh đó cản lại, e là cô đã xơi tái hắn rồi.

Phương Đăng leo tường thoát thân, trở về nhà, nghĩ đến gương mặt đáng ghét của Phó Chí Thời lúc đuổi theo mình, càng nghĩ càng cảm thấy tức. Dĩ nhiên cô không nông cạn nghĩ đến vấn đề trả thù đập cho cậu ta một trận nữa, Phó Thất sẽ trách cô không kềm được nóng giận, tự chuốc phiền phức, nhưng nếu không làm vậy, chẳng lẽ không có cách nào dạy cho tên khốn đó một bài học?

Nhớ đến mấy ngày trước đi mua muối trong tiệm của lão Đỗ, vừa đúng lúc Phó Chí Thời mua quà vặt rồi bỏ đi. Lần đầu tiên cô mới thấy một đứa con trai tham ăn như cậu ta, giống như không ăn được mấy thứ quà vặt đó cậu ta sẽ chết đói.

Lão Đỗ đang đứng ở sau quầy đếm mấy đồng tiền có hình thù kỳ lại, nhìn thấy Phương Đăng không quên ra vẻ, hỏi cô mấy thứ này có đáng giá hay không.

Phương Đăng vốn là không muốn nói nhảm, nhưng suy nghĩ lại thấy có thể mấy đồng tiền kỳ lạ này có liên quan đến tên Phó Chí Thời kia, mới đưa mắt nhìn. Lão Đỗ thần thần bí bí nói cho cô biết, Phó Chí Thời thường đến tiệm mua đồ ăn, thiếu không ít tiền, bị lão truy nợ gấp quá nên lấy hai đồng tiền cổ này ra đổi. Phương Đăng lập tức hiểu ra đôi chút, cô còn tưởng Phó Chí Thời được gia đình cưng chiều như ông trời con, mỗi ngày cho nhiều tiền xài vặt để cậu ta phung phí. Nào ngờ cậu ta mua thiếu đồ của lão Đỗ, lại không dám xin tiền trả nợ, hai đồng tiền cổ này chắc chắn Phó Chí Thời trộm từ người lớn mà đem ra ngoài.

Phương Đăng thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, dù sao cũng đã nắm được điểm yếu của Phó Chí Thời. Người không phạm ta ta cũng chẳng phạm người, một ngày nào đó nếu tay ông trời con đó chạm đến cô, cô cũng có cách đâm một dao sau lưng hắn. Đúng thật là vài ngày sau, Phó Chí Thời lại chọc giận cô.

Bắt trộm phải bắt tận tay, đạo lý này Phương Đăng hiểu rõ. Cô bỏ túi cá chiên và khoai tây qua một bên đi tìm lão Đỗ ngay, hỏi lão ta ượn hai đồng tiền kia một chút sau đó sẽ quay lại trả liền. Lão Đỗ vốn là tay keo kiệt, nhưng lại hiếm khi thấy Phương Đăng ngọt ngào nở nụ cười xinh đẹp nhờ vả, đúng là lợi ích hiếm thấy, ngay lập tức nửa người mềm nhũn ra, vui vẻ cầm tiền đưa cho Phương Đăng mượn.

Phương Đăng cầm được chứng cứ trong tay không thôi mừng thầm, Phó Chí Thời gọi cô là “ăn trộm”, cô cũng muốn cho cha mẹ cậu ta biết người nào mới thật sự là kẻ chôm chỉa. Để kế hoạch có kết quả thuận lợi nhất thì phải có cả Phó Kính Thuần trước mặt vợ chồng họ mà nói vài câu, Phương Đăng cố tình đi tìm Phó Thất, muốn cùng anh tương kế tựu kế, tiện tay đem túi cá chiên cầm cho anh ăn thử. Nào ngờ phản ứng của Phó Thất khi nghe chuyện này khiến cô mất hứng, đầu tiên anh nhìn hai đồng tiền kia một lúc, thờ ơ nói đó là tiền xu của thời kỳ chính phủ Bắc Dương, bây giờ lưu thông trên thị trường không nhiều, đúng là Phó Chí Thời không biết nhìn của. Phương Đăng không cần quan tâm đó có phải là tiền của lão Đỗ hay không, cô hỏi Phó Thất có phải tiền đó do nhà anh họ của anh cất giấu, Phó Thất lại cau mày hỏi ngược lại cô, lão Đỗ là người thế nào, sao có thể để người khác gạt mất món đồ tốt trong tay mình dễ dàng như vậy.

Phương Đăng nghĩ đến chuyện gạt người như lúc trước, Phó Thất thấy cô né tránh, sắc mặt càng trở nên khó coi. Anh không thích cô dùng sự nữ tính của mình để có được bất kỳ lợi ích gì, dù là đối phương trên thực tế cũng chẳng lợi dụng được cô. Phương Đăng thấy anh không chịu giúp, lấy đồng tiền trên tay anh lại, nghĩ thầm cùng lắm tự mình nghĩ cách vạch trần Phó Chí Thời.

Phó Thất không những không đồng ý cách làm của cô, còn khuyên cô đừng để tâm chuyện của Phó Chí Thời. Phương Đăng bị tạt một gáo nước lạnh, rất không vui. Rõ ràng là Phó Chí Thời năm lần bảy lượt khiêu khích cô, tại sao khi qua miệng Phó Thất giống như cô đang làm sai mà nghĩ đến chuyện gian ác hại người. Cô là người có thù nhất định phải báo, đây là quy tắc hữu hiệu và đơn giản nhất mà thế giới mạnh được yếu thua này dạy cho cô từ lúc lớn lên, chỉ có như vậy mới khiến kẻ ỷ mạnh hiếp yếu sợ hãi. Cô ghét cái kiểu trước khi làm gì cứ suy đi nghĩ lại của anh, nói trắng ra chẳng khác nào hèn nhát.

Nhìn thấy Phương Đăng giơ chân, giọng căm hận nói sẽ tính cách đối phó Phó Chí Thời. Phó Thất lạnh lùng nói với Phương Đăng, đừng nên lúc nào cũng coi mình là đúng, dù cô có đánh Phó Chí Thòi hay không, hoặc chơi trò gài bẫy để cha mẹ cậu ta cho con mình một trận cũng được, trừ hả được giận trong lòng thì chẳng thay đổi được gì, quả đấm cùng trò đùa ác nghiệt không thể nào thu phục người khác. Biện pháp trả thù tốt nhất là đừng làm gì cả, cứ nhẫn nhịn chờ thời cơ, khi bản thân trở thành người có sức có tài, có thể làm cậu ta cam tâm tình nguyện quỳ xuống liếm gót chân cô.

Phương Đăng không chấp nhận lời giải thích này, đối với cô đó chỉ là cái cớ. Hai người nói tới nói lui một hồi thì giải tán, Phương Đăng cầm tiền quay về, suy nghĩ buồn bực trong lòng, hôm sau liền đem đồ trả lại cho lão Đỗ. Hai ngày liên tiếp cô không để ý đến Phó Thất, Phó Thất cũng chẳng tìm cô.

Do thời điểm Nguyên đán, trường học được nghỉ, chạng vạng tối đêm giao thừa, Phương Đăng cầm viêm đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng Phó Thất, gọi anh cùng cô ra giáo đường xem lễ hội. Cô biết rõ hôm nay lão Thôi vào thành phố mua đồ, đoán chừng tối muộn mới có thể về đến nhà, không biết Phó Thất một mình có ăn tối đầy đủ không.

Hòn đá nhỏ trong tay cô bay lên cánh cửa sổ lá sách phát ra một âm thanh rõ rệt, trước đây mỗi lúc thế này, anh chỉ giả vờ giận rồi đẩy cửa sổ để cho cô chờ một lát, sau đó nhanh chóng từ trên lầu đi xuống. Vậy mà hôm nay, Phương Đăng đã ném hết mấy hòn đá nhỏ trong tay mà cánh cửa sổ lá sách vẫn không hề động tĩnh.

Phương Đăng bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, Phó Thất rất sợ lạnh, mùa đông chỉ thích ở trong nhà, hôm nay trên đảo lạnh đến mức không chịu nổi, anh không có lý do gì lại đi lang thang ngoài đường. Cô để ý trước cửa sổ anh không biết tại sao không thấy chậu hoa mỹ nhân, chẳng lẽ lần này anh giận cô thật hay sao?

Cô hướng về phía cửa sổ kêu tên anh mấy lần, không ai đáp lại nên buồn bực quay về nhà. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ: Phó Thất không dễ dàng tiếp chuyện với người khác, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người hẹp hòi, hơn nữa có nhiều lúc hai người cãi nhau, anh không đồng ý cách xử sự của cô, cũng không đến nỗi như vậy. Bây giờ cô còn chủ động đến tìm anh, anh không có lý do gì không để ý, hơn nữa cũng không đến nỗi giận cô đến mức đem cả chậu hoa mỹ nhân mà ném bỏ.

Đêm xuống, A Chiếu giục Phương Đăng ra ngoài, nếu trễ hơn một chút giáo đường sẽ rất đông người, khó thể chen vào được. Thật ra Phương Đăng không có tâm trí đi chơi, nhưng lại không thể ngồi lì ở nhà suy nghĩ nát óc rồi chờ đợi. Đúng lúc xuống lầu thì cô gặp lão Thôi xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, liền đến gần lão Thôi hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra với Phó Thất.

Đầu óc lão Thôi cũng mơ hồ, còn nói sáng nay trước khi đi, Tiểu Thất đã dặn tối nay không cần phải nấu cơm, cậu ấy sẽ cùng với Phương Đăng đến giáo đường xem trình diễn ca nhạc, tiện thể sẽ ăn hoành thánh ở ngoài. Phương Đăng càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, nếu nói như vậy, Phó Thất căn bản là không có giận cô, còn mời cô ăn hoành thánh có nghĩa là anh đã cố ý làm lành. Cô giục lão Thôi vội vàng mở cửa, rồi chạy theo sau, lo là anh lại bị bệnh. Đến gần phía dưới cửa sổ phòng anh một tí, đập vào mắt Phương Đăng là chậu hoa vỡ tan tành.

Đó chính là chậu hoa mỹ nhân ở bệ cửa sổ của Phó Kính Thù, lúc này chậu hoa bể tan nát, bùn đất bên trong đều đổ ra ngoài, nhìn có vẻ như là từ lầu hai rớt xuống mới thành ra thế này. Đang không biết chuyện gì xảy ra, lão Thôi cũng vội vã chạy xuống lầu, nói Tiểu Thất không có trong phòng, kỳ lạ nhất là không hề đem theo chìa khóa, ngay cả áo khoác cũng không có mang đi.

“Chẳng lẽ anh Thất lại ra ngoài chơi một mình sao?” A Chiếu và Phương Đăng đối mặt nhìn nhau.

Phương Đăng lắc đầu, đừng nói Phó Thất vốn là người không ham chơi, dù anh có chuyện đi ra ngoài, cũng sẽ không vội vàng đến vậy, hơn nữa việc chậu hoa mỹ nhân rơi vỡ cũng là điều kỳ lạ.

Lão Thôi có hơi tức giận, xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: “Thằng bé đó rốt cuộc là đi đâu chứ? Cũng không nói tiếng nào.. Phương Đăng, cậu ấy không tìm cô thật sao?”

“Nếu anh ấy tìm tôi, tôi còn đứng đây sao?”

“Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy.” Lão Thôi nói xong liền bước ra ngoài.

“Cháu cũng đi”. – A Chiếu cũng chạy theo.

Qua Âm Châu chỉ bé như hạt đậu, hai người chia nhau mỗi người tìm một hướng cũng đủ rồi. Phương Đăng sợ Phó Thất chỉ đi lòng vòng đâu đó, một lát sau sẽ quay về, nên mới trở lại gác trọ của mình, tựa vào cửa sổ chờ đợi, chỉ cần anh xuất hiện ở đầu hẻm là cô có thể nhìn thấy rõ ràng.

Phương Học Nông lại không ở nhà. Gần đây ông ta lăn lộn bên ngoài, trời chưa khuya hẳn thì rất khi về gác trọ, Phương Đăng có khi thuận miệng hỏi ông ta đi đâu, ông ta cũng không muốn cô phải xen vào. Đêm giáng sinh, Phương Đăng cố ý để lại cá chiên cùng khoai tây cho ông ta, ông ta đều không ăn một miếng, khác với lúc xưa, ngồm ngoàm nhắm rượu như là ma đói đầu thai. Phương Đăng tức mình, không cần biết kẻ nát rượu kia đi đâu về đâu, tiện tay đem nồi cá chiên và khoai tây gần thiu ném vào thùng rác.

Phó Kính Thù không xuất hiện trong tầm mắt như mong đợi của Phương Đăng, ngược lại lão Thôi cùng A Chiếu kẻ trước người sau quay về Phó gia Hoa viên. Phương Đăng chạy xuống, quả thật chỗ nào Phó Thất có thể đi họ cũng đã ghé qua, đều không có chút tung tích nào của anh cả.

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?” – Trong lòng Phương Đăng như lửa đốt.

“Không thể, ban ngày ban mặt, tôi mới vừa đi khỏi đảo một ngày, buổi sáng cậu ấy vẫn ổn mà”. Lão Thôi ngoài miệng nói vậy nhưng sắc mặt có phần trắng bệnh, do dự hỏi: “Hay là chúng ta đến đồn công an một chuyến ?”

“Nếu không tìm thấy người, bốn mươi tám giờ sau mới có thể báo cảnh sát”. A Chiếu tuy nhỏ nhưng biết rất nhiều. “Cháu cảm thấy, anh Thất thông minh như vậy, làm sao xảy ra chuyện gì được? Nhất định là anh ấy buồn bực, một mình ra ngoài dạo chút thôi. Chị Đăng, chị nghĩ sao?”

A Chiếu đưa mắt nhìn Phương Đăng đang đứng bên ngoài.

Phương Đăng cũng không biết tại sao mình không tài nào chờ nổi nữa, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, một cảm giác bất an bao phủ lấy cô. Chuyện này đồn công an trong lúc nhất thời cũng sẽ không quản, A Chiếu với lão Thôi cũng nói chỉ là anh tạm thời rời khỏi nhà, một lát sau sẽ quay lại ngay. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy không phải như vậy, anh là một người rất cẩn thận, lần trước mắc mưa ngã bệnh trốn trong phòng không chịu gặp ai đã là chuyện khác biệt lắm rồi. Phương Đăng thậm chí còn có cảm giác chậu hoa mỹ nhân bên bệ cửa sổ của Phó Thất bị vỡ là lời ám nhủ nào đó của anh dành cho cô, anh đột nhiên biến mất, nhất định là không hề đơn giản.

Phó Kính Thù cả đêm không trở về, Phương Đăng cũng thức trắng đêm không ngủ. Sau nửa đêm, Phương Học Nông trở lại, miệng ngân nga một bài hát đồng dao. Gần đây mỗi lần quay về, bộ dạng ông ta đều như đã ăn uống no say thỏa đáng.

Phương Đăng vén màn vải lên, ngồi dậy hỏi: ‘Đi đâu lăn lộn đến giờ này?”

“Có người mời tao ăn cơm!” Phương Học Nông tỉnh bơ đáp.

Ai sẽ mời ông ta ăn cơm? Hơn nữa còn liên tiếp chiêu đãi mấy ngày, Phương Đăng không tin trên đời có người như vậy. Lúc này cô mới để ý, chai rượu cha cô tiện tay để trên bàn ăn khác trước đây, không còn là loại rượu rẻ tiền bán trong tiệm tạp hóa lão Đỗ dưới nhà. Cô không biết chai rượu này đắt đến bao nhiêu tiền, nhưng ít ra cũng không phải là loại tửu quỷ này có thể mua được.

“Ai hào phóng vậy?”

Phương Học Nông có chút tức tối: “Mấy anh em trên công trường quý tao nên mời tao uống rượu thôi”.

Vì trên đảo đang phát triển du lịch, gần đây lại mới xây thêm một quán rượu, trên công trường rất nhiều người ngoài đến thi công, làm sao ông ta có thể một sớm một chiều mà hòa nhập vào đám người này được? Phương Đăng chợt nhớ, hai ngày trước, Thôi Mẫn mà đã lâu cô không thấy xuất hiện trên đảo giờ vẫn qua lại cùng với Phương Học Nông. Lúc ấy mặc dù trong lòng Phương Đăng chán ghét, nhưng cũng cảm thấy hai người bọn họ đúng là cùng một loại, cùng ở những nơi không sạch sẽ như nhau, đó cũng là chuyện bình thường. Có lẽ do cô nghi ngờ, hôm nay sự mất tích của Phó Thất lại khiến tâm thần cô bất an, Phương Đăng cảm thấy giống như có điểm nào đó không được đúng lắm, nhưng nhất thời lại không biết đó là gì.

Phương Học Nông thấy con gái nhìn mình chằm chằm, còn tưởng là cô đang ngó bình rượu của mình, đắc ý khoe: “Mày biết chai rượu này bao nhiêu tiền không, nói ra sợ mày sợ chết!’

Tim Phương Đăng quả thật đập không ngừng, nhưng cũng không phải vì chai rượu đó. Cô cũng biết tại sao mình lại bất an, Thôi Mẫn đột nhiên xuất hiện trên đảo, lại cùng một loại căm thù Phó gia như người cha hầm hố của cô, lại còn có người mời ông ta rượu ngon thịt béo… Có khi nào chuyện này liên quan đến Phó Thất không, thật chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy? Phương Đăng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, chuyện này khắp nơi đều có mùi quái đản, nhưng cô không dám nghĩ sâu hơn vào những điều trùng hợp mờ ám đó.

“Rượu là Thôi Mẫn cho cha sao?” Cô thử thăm dò.

Động tác cởi áo khoác của Phương Học Nông chợt chậm lại, ông ta tắt đèn, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của con gái đang ngồi ở đó nhìn mình, loại cảm giác này khiến ông ta cảnh giác, hơn nữa không thấy thoải mái.

“Con nít như mày để ý nhiều đến chuyện của tao làm chi hả?” – Một lát sau, ông ta nói: ‘”Sao tự nhiên mày nhắc tới hắn ta?”

Tuy Phương Học Nông không thừa nhận, nhưng phản ứng của ông ta càng khiến Phương Đăng hồ nghi hơn, cô sợ cha mình nghi ngờ, càng cố tâm che giấu, liền đổi giọng.

“Thuận miệng hỏi thôi, tại tôi thấy hắn ta mời cha uống rượu”. Cô lại giả giọng châm chọc như ngày thường, “Nhưng nghĩ kỹ cũng thấy không thể nào, cha nói tiền cũng không có, nói bản lãnh lại càng không, người ta dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ chiêu đãi cha, rượu này không biết cha gạt ai mà có”.

Quả nhiên Phương Học Nông không kềm chế được, ông ta ghét nhất con gái dùng kiểu này nói chuyện với mình, ở bên ngoài ông ta có thể bị người khác xem thường, nhưng ở nhà thì không được.

“Mày biết cái gì, nha đầu chết tiệt, đừng coi thường tao, sớm muộn tao cũng sẽ cho tụi bây thấy, so với tụi bây tao còn giỏi hơn nhiều”.

“Cha có khả năng gì chứ, nói thử nghe xem?” Phương Đăng bật cười.

Phương Học Nông không trả lời cô, kín đáo móc đại cho cô vài tờ ngân phiếu: “Chuyện của tao mày bớt xen vào đi, tiền xài trong tuần đó”.

Phương Đăng nhìn kỹ lại, so với ngày thường khá hơn một chút. Lúc này dường như nhớ ra điều gì, cha cô rút trong túi ra mười đồng tiền: “Cái này ày mua sách”.

Ông ta cho tiền cô xài vặt, đây là chuyện hiếm có. Phương Đăng cố nặn ra nụ cười, kinh ngạc cầm tiền: “Lúc này cha nhặt được tiền hay là đánh cược mà thắng vậy?”

Phương Học Nông đi về phía giường tre, bộ dạng nửa tỉnh nửa thức, trong miệng hừ hừ tức tối đáp: “Mày chờ đi, đừng tưởng tao đây sẽ chịu uất ức cả đời”.

Phương Đăng lặng lẽ đem tiền đặt dưới gối, rất nhanh tiếng ngáy như sấm của Phương Học ông đã vang lên, trong lòng cô lại càng thấy không yên, trằn trọc khó ngủ, có cảm giác trên mặt mình có một lò than hừng hực cháy.

Phương Học Nông ngủ một giấc đến chiều hôm sau, trong lúc đó Phương Đăng ra ngoài một chuyến, biết được Phó Kính Thù vẫn chưa có tin tức, lão Thôi vẫn đi mấy chỗ cũ trên đảo tìm kiếm. Lúc cô quay lại gác trọ, Phương Học Nông đang ngáp dài ngáp vắn mặc quần áo, đứng bên cửa sổ nhìn lấm lét về phía đối diện, thấy con gái đi vào mới xoay người lại: “Hôm nay tao phải ra ngoài, nhà lão Đổng trên đảo không có ai, muốn tao giúp làm tang sự, tối nay không có về đâu”.

Phương Đăng hờ hững gật đầu.

Phương Đăng nghe tiếng bước chân của Phương Học Nông đi xuống lầu, đợi đến khi thanh âm kia xa khuất, cô lập tức nhào đến giường ông ta, dùng sức vạch đống chăn lên, thò tay xuống đầu giường ông ta lục lọi. Cuối cùng, ở trong cái hốc phía sau đầu giường của Phương Học Nông, cô tìm thấy được một túi giấy dầu. Cái hốc trên tường kia cỡ chừng nửa cục gạch, cùng vách tường bị dán đầy báo lên trên, lại tựa vào phía sau đầu giường, nếu như không phải Phương Đăng cố tình sờ qua từng chút một, lại phát hiện chỗ đó có tờ báo còn thơm mùi hồ dán mới, sợ rằng rất khó phát hiện ra.

Lúc cô lục tìm thì vội vã như điên, khi cầm được túi giấy trên tay lại do dự, thở mạnh một hơi, sau đó mới mở ra trong sợ hãi, chẳng khác nào mở một chiếc hộp thần bí ra vậy.

Đồ trong túi giấy cũng bình thường, trừ mấy trăm đồng tiền, còn có nửa cây lược gỗ, giống như của cô cô Chu Nha trước kia hay dùng đến, phía trên còn quấn vài lọn tóc. Dưới cái lược là một tấm gương nhỏ khắc tinh xảo, Phương Đăng run rẩy lật nó lên, vật này nhìn vô cùng quen mắt, có người từng nghe lời cô đem theo nó ở bên người, không cần phí công phân biệt, cô cũng nhớ như in hai hàng chữ nhỏ khắc phía sau: “Bất ly bất khí, thị vị chân như”.

Phương Đăng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngồi phịch xuống giường tre, tiếng kêu kẽo kẹt ma quái từ trên giường phát ra như tiếng rên rỉ gấp gáp. Cô lấy tay ôm chặt hai bên má, bóng tối bao quanh cô khiến toàn thân lạnh buốt.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...