Thục Nữ PK Xã Hội Đen
Chương 45: Nhạc mẫu đại nhân không dễ đối phó
Lúc còn đi học, anh nghe rất nhiều lần Nại Nại ca ngợi mẹ cô đã gian khổ thếnào, một thân một mình vừa nuôi con vừa kiếm sống. Tuy rằng ngay sau khi NạiNại tốt nghiệp, bà tuyên bố nghỉ hưu, nhưng phong cách bao năm vẫn còn. Nóinhiều tới mức mỗi lần đến nhà Nại Nại, Lữ Nghị đều sợ hãi, ban đầu khuôn mặttươi cười cùng với kiểu ăn mặc bà thím của mẹ Nại Nại khiến Lữ Nghị thoải máihơn đôi chút. Mãi cho tới ngày Nại Nại xuất giá, cảm giác mẹ vợ thiện lươnghoàn toàn huỷ diệt.
Hôm kết hôn, bà bắt Lữ Nghị đứng ngoài đợi đúng 2 tiếng đồng hồ rồi mới mở cửa.Những quan khách đến đón dâu nhất lượt kìm nén trước hành động một tay giao congái một tay giao thư đảm bảo. Còn tân lang Lữ Nghị thì nếm đủ mọi khổ đau.
Lúc đó anh to gan suy nghĩ, may mà Tần gia chỉ có một người con gái, chỉ gả congái một lần. Nếu không, không biết lại có người đen đủi nào khác đến chịu khổchịu nạn.
Lúc quay về nhà, Nại Nại còn tưởng mẹ đang chuẩn bị phong ba bão táp sắp sẵnđợi mình. Cho dù không mắng, thì ít ra cũng không nói chuyện vài ngày. Ai ngờ,vừa chớp mắt đã ngót một tuần, chẳng có một động tĩnh nào hết. Càng như vậy,ngược lại cô càng cảm thấy bất an, thà cứ bị mắng một trận nên thân còn thấy antâm hơn. Thế nên cô lặng lẽ tìm mọi cách lấy lòng mẹ, nhưng hiển nhiên là bàkhông chịu rồi.
Sáng sớm, Nại Nại cùng mẹ ra chợ mua thức ăn, đứng giữa một nhóm các bà thím,cô tất nhiên là nổi bật với mái tóc cột cao. Thế nên những mẩu chuyện tán gẫulinh tinh cuối cùng cũng lại xoay quanh cô.
“Con nhà bác năm nay hai mấy rồi?” Thím Lý hỏi.
“Đã 31 rồi đấy”. Mặt mẹ Nại Nại vẫn lạnh lùng. Nại Nại chỉ dám thận trọng xáchtúii đi theo sau, không dám nói lời nào.
“Nhìn trẻ lắm, xinh xắn khiến người ta rất thích, mắt mũi khuôn mặt rất giốngbác”. Công phu khen người của thím Lý thật đáng khâm phục.
“Thực ra, cháu nó giống bố hơn”. Tuy đẩy công lao cho người khác, nhưng tronglòng mẹ Nại Nại vẫn rất vui, miệng khẽ nhấc lên.
Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, vội vã niệm câu a di đà phật, may mà thím Lý khéo ănnói, không biết mặt mẹ còn sầm đến bao giờ.
Hôm đó khi cô gọi được điện thoại về nhà chứng minh mẹ mình chỉ đang tán gẫuchuyện phiếm với chị họ, chứ không phải nộ khí xung thiên báo cảnh sát, Nại Nạicũng chẳng dám ở lại bên Lôi Kình lâu, mau chóng được Lôi Kình chờ về nhà.
Nói anh chở cô về chi bằng nói 4 chiếc ô tô cùng lúc hộ tống cô về. Dưới trậnthế lớn vậy, thái độ mẹ Nại Nại từ âm u nhiều mây chuyển thẳng sang mưa trútsét giật.
May mà Lôi Kình có việc không lên lầu, nếu không chắc chắn đầu đã dính chưởng,chỉ có điều lần này trên tay mẹ cô là chiếc muôi!!!
Từ hôm đó trở đi, không khí trong nhà quái lạ khác thường. Dù tin rằng khôngđộng tĩnh gì là tốt, nhưng mưa gió bão bùng sắp ập tới vẫn khiến người ta sợhãi bất an.
“Có người yêu chưa?” Thím Trần xông xáo góp vui: “Nhà tôi có đứa cháu đượclắm”.
Nại Nại khựng lại, đang định quay người giả bộ mua đồ không nghe thấy, thìtiếng nói sang sảng của mẹ như muốn thu hút tất cả ánh mắt về phía cô: “Có rồi!nghe nói là một…….có mở công ty”.
Nại Nại nhẹ nhõm, biết mẹ cô phải khó khăn lắm mới dằn ba chữ ‘xã hội đen’không nói ra. Mặt mày hối lỗi, Nại Nại vội vã lấy một nải chuối chạy đến bêncạnh mẹ nói: “Mẹ! mẹ thích ăn chuối, mình mua nhiều một chút nhé”.
Thím Trần ngó qua giỏ đi chợ rồi tán thưởng: “Bà xem con gái hiếu thảo chưakìa, mua gì cũng chọn loại to đẹp”.
Hic! Nại Nại không biết nên khóc hay nên cười, ghé sát người mẹ cười trừ bùlỗi.
“Thế lúc nào kết hôn?” Thím Trần không nén được tò mò, tiếp tục thăm dò.
Mẹ Nại Nại cau mày lại, quay sang nhìn cô: “Bà hỏi nó xem, tôi còn chưa gặpđấy”.
Nại Nại lí nhí cằn nhằn: “Cái này sao trách con được, sắc mặt mẹ mấy hôm nay tệquá, con nào dám đưa về nhà”.
Mẹ Nại Nại lườm cô một cái, phía sau lưng cũng không còn câu hỏi nào nữa. Côcúi đầu xách túi thức ăn, lẽo đẽo theo sau mẹ, giống như nàng dâu chịu uất ức,chẳng dám lên tiếng.
Bỗng vang lên tiếng gọi: “Nại Nại!”
Nại Nại giật mình quay đầu lại, thì thấy Lâm Trị đang mặc quần áo thể thao.
“Sao cậu lại ở đây?” Nại Nại cười nói từ bỏ khuôn mặt tội nghiệp chịu mắng khinãy.
“Tôi? Đang tập thể dục buổi sang, nhà tôi ở gần đây!” Anh nở nụ cười lộ hàmrăng trắng bóng, khiến Nại Nại phải thầm thốt lên, tuổi trẻ thật tốt, ngay nụcười trông cũng thoải mãi dễ chịu hơn Lôi Kình.
Nụ cười của Lôi Kình, phải nói sao nhỉ, thường mang đến cảm giác thiếu nhânđạo, hoặc không cẩn thận sẽ bị ám toán. Nhưng cùng nụ cười ấy trên mặt Lâm Trịtrông lại cực kì vô hại.
Thấy Lâm Trị định tới giúp mình xách túi, cô liền chần chừ, sợ người xung quanhhiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không cần đâu, chúng tôi sắp về đến nhà rồi”.
Lâm Trị cười nói: “Đừng hiểu lầm, nhà bạn gái tôi cùng toà nhà với chị”.
“Thật không? Sao cậu lại biết?” Nại Nại ngạc nhiên hỏi.
“Hôm đưa bạn gái về nhà, tôi thấy bạn trai chị cũng đang tiễn chị”. Lâm Trịmiệng vẫnNại Nại cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười: “Vậy thì tốt quá!Sau này chúng ta có thể làm hàng xóm rồi”.
Thực ra nhiều chuyện trên đời luôn kì lạ vậy đấy. Tuy rằng lúc đầu chính mìnhtừ chối, người ta tất nhiên có quyền lựa chọn khác, nhưng vẫn có chút tiếc nuốitrong lòng.
Nhìn chung phụ nữ đều rất ích kỷ, dù là từ chối người ta, nhưng vẫn muốn có mộtchỗ trong trái tim người đó, và lúc nào cũng nhung nhớ về mình khôn nguôi.
Cô thở dài nói tiếp: “Khi nào cậu kết hôn, nhớ mang thiệp tới mời tôi, dù gìchúng ta cũng từng đi xem mặt nhau”.
Lâm Trị cười tít mắt: “Chắc chắn rồi, nếu không có chị khai thông đầu óc, sợrằng bây giờ tôi vẫn loay hoay một mình. Bây giờ thì hay rồi, tôi đã tìm đượcngười trong tim”.
Có lẽ, anh lại có một câu chuyện khác ẩn giấu sau đó.
Nại Nại cảm thấy chút xót xa, vội vã vẫy tay tạm biệt Lâm Trị rồi rảo bước đuổitheo mẹ. Không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy, tại sao lại hoang mang, côchỉ bất giác muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, càng nhanh càng tốt.
Cô không thích ly biệt, cô mong muốn mọi người đều ở cạnh bên mình mãi. Tínhcách kiểu công chúa này từ nhỏ đã có, dù bị bao người đả kích, nhưng đến nayvẫn tàn dư chút ít. Bây giờ Lâm Trị đã tìm được người tình như ý, Nghe đồngnghiệp nói Tiểu Trần sẽ kết hôn vào mùa đông, duy mình cô vẫn đang thận trọng,mò mẫm trên đường dài đi đến hạnh phúc.
Chuyện kết hôn hiện nay giống như một điều cấm kị. Anh và cô đều không ai nhắcđến nữa. Đương nhiên chuyện gặp phụ mẫu trước kết hôn cũng theo đó mà đẩy luilại. Không phải không muốn mà là tìm không ra thời điểm.
Cô không thể nào hùng dũng nói với Lôi Kình: “Này, mẹ em muốn gặp anh, em vớianh về nhà gặp mẹ đi”. Con người truyền thống như cô không thể làm thế được. Côcòn hy vọng, anh tự mình đến nhà ra mắt.
Thế là cô chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, mong ngày mẹ cô và Lôi Kình mauchóng đến.
Không phải cô muốn lấy chồng mà là rất rất rất muốn lấy chồng rồi.
Có một gia đình thuộc về riêng mình, có một đứa trẻ của riêng mình, thật hạnhphúc biết bao nhiêu!
Lôi Kình vẫn luôn có chút do dự về chuyện đến gặp mẹ Nại Nại.
Nói sao nhỉ, nhìn hành động cử chỉ hàng ngày của Nại Nại là biết mẹ cô dạy dỗthành công. Trong mọi tình huống, cách xư xử của Nại Nại đều cho thấy rõ hai từ“gia giáo”. Nhưng con người Lôi Kình lại không thích ràng buộc, từ bé đã tự dosinh trưởng, sau này người nhà mất hết càng khiến anh cách xa ràng buộc quy tắccủa gia đình. Trong các trường hợp càng gò bó, hành động của anh càng tuỳ tiện.Con người coi thường mọi quy tắc đạo đức như anh rất dễ đem lại ấn tượng khôngtốt cho mẹ Nại Nại. Nếu như bà phản đối chuyện của hai người, Nại Nại nhất địnhsẽ rất buồn, vậy nên anh không muốn Nại Nại khó nghĩ.
Thế nhưng, những lời nói của Lão Thất cũng khiến anh suy nghĩ nhiều.
Lão Thất nói: Nại Nại là một người truyền thống, sự ỷ lại và tín nhiệm vào giađình của cô đạt ở mức độ cao nhất. Cho nên, nhận được lời chúc phúc của ngườinhà, có thể bình tâm vui vẻ, cũng thật sự thừa nhận sự tồn tại của Lôi Kình.
Cho nên Lôi Kình vẫn quyết định đi gặp mẹ vợ mà theo miêu tả của Hứa Thuỵ Dươnglà có khuynh hướng bạo lực.
Nói cho cùng, mẹ vợ là người giám hộ của bà xã, muốn ‘lừa bắt’ con gái người tađi, chí ít phải qua cửa của bà trước.
Nại Nại vừa mở cửa, đã thấy Lôi Kình đứng đó, ngạc nhiên tới mức mắt sắp rụngra ngoài.
Lôi Kình nhìn cô cười gật đầu rồi tự mình bước vào nhà. Nại Nại mất hồn chợtbừng tỉnh, nhanh chóng chạy theo sau anh, thì thầm hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Đặt làn hoa quả to bự lên tay cô, Lôi Kình hôn nhẹ lên trán Nại Nại rồi nói:“Đến ra mắt mẹ em”. Lời nói của anh khiến cô lâng lâng, nhớ lại những gì suynghĩ sáng nay, mặt bỗng đỏ bừng.
Cô vừa muốn gả, thì đã có người chịu lấy!
Hai người đang đứng nhìn nhau tình tứ, thì mẹ Nại Nại đứng sau nhẫn nhịn hồilâu cuối cùng cũng ho lên nhắc nhở: “Xong thì tìm chỗ nào ngồi xuống”.
Í, Nại Nại giật mình, hoang mang nói: “Mẹ, sao mẹ đứng sau lưng mà không lêntiếng?”
“Con cũng phải nhìn mẹ thì mẹ mới nói được chứ”. Bà bình thản trả lời.
Tên tiểu tử đáng chết, rõ ràng nhìn thấy bà đứng ngay phía sau mà vẫn tiếp tụccảnh tượng không lợi cho người già, đừng tưởng bà không biết anh đang định giởtrò gì.
Cho dù Nại Nại bằng lòng cũng không được. Lại dám trêu ghẹo con gái trong địabàn của bà. Tên tiểu tử đáng chết.
Lôi Kình quay người qua, cung kính tự giới thiệu bản thân: “Chào bác, cháu tênLôi Kình, cháu là … bạn tốt của Nại Nại”.
Giây phút ngừng nghỉ giữa câu của Lôi Kình, tim Nại Nại như sắp bật ra ngoài,chỉ sợ anh dùng từ ngữ quá thân mật.
Mẹ Nại Nại gật đầu, ánhmắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá, sau khi đã nhìn đối phương tỉ mỉ một lần, bàquay sang nói với Nại Nại: “Ngồi xuống đi, còn con mau đi rót nước”.
Thần thái Nại Nại không mấy thoải mái, nhìn Lôi Kình ra hiệu nói ít thôi, rồimới quay người đi vào bếp.
Gần đây hình như mình chuyên đi rót trà pha nước? Nại Nại vừa tìm trà pha vừanghĩ. Lần trước pha trà rót nước xong, đối thủ biến bạn bè, lần này không biếtmẹ cô và Lôi Kình có bắt tay hoà thuận trong lúc cô pha trà không nữa? Nếu thựcsự như vậy thì phải cảm ơn trời đất rồi.
Lôi Kình ngồi trên sô pha, dáng vẻ vẫn được xem là lễ độ, mắt nhìn vào ngườiđàn bà thần thái giống hệt Nại Nại.
Anh nhớ lại những lời Lão Thất nói, Nại Nại từ nhỏ mồ côi cha, một tay mẹ nuôinấng đến lớn, cho nên sự kính phục và ỷ lại vào mẹ là vô cùng lớn.
“Nại Nại nhà tôi không thông minh”. Bà thẳng thắn vào đề, lúc nói còn nhìn NạiNại đang bận rộn trong bếp, nói khá nhỏ.
“Cái này cháu cũng biết”. Lôi Kình cười nói, sau đó cũng nhìn theo hướng mắtbà, Nại Nại đang bận rộn đi lại trong bếp, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Trước mắt biểu hiện của Lôi Kình lúc này vẫn rất tốt. Nhưng bà không dám nhẹ dạcả tin nữa. Biểu hiện trong lần đầu gặp mặt của Lữ Nghị cũng rất tốt. Ai ngờrằng sau này lại có nhân tình nhân ngãi bên ngoài. Cho nên lần này bà phải “giữthành” nghiêm túc, ra tâm ra sức vì con bé ngốc Nại Nại.
“Nhà tôi không tiền không thế, đương nhiên cũng không dám nhìn vào các nhà cótiền có thế. Nại Nại nhà tôi đời này đã chịu nhiều đau khổ, con bé lại chẳngthổ lộ với ai, nhưng tôi biết rõ nó luôn thấy buồn tủi. Từ nhỏ đã mồ côi cha,lớn lên lập gia đình thì chồng lại ngoại tình, rõ ràng là đã 30 tuổi vậy mà vẫnđơn thuần như đứa trẻ, giao con bé cho ai tôi cũng không an tâm”.
“Cháu cũng không yên tâm”. Lôi Kình cười tiếp lời mẹ vợ.
Bà cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Lôi Kình: “Cậu có ý gì?”
“Nại Nại quá đơn thuần, quá lương thiện, để cô ấy bên ngoài coi như đợi ngườita đến lừa, ít nhất để chỗ cháu thì không có ai dám lừa gạt cô ấy”. Thấy NạiNại đang nhìn về phía mình, anh còn đưa tay lên vẫy. Tiếp đó là loảng xoảng mộttrận, hình như chiếc đĩa bị rơi trên sàn, anh càng nở nụ cười tươi rói.
“Tiếc là cái phúc này lớn quá, sợ rằng Nại Nại nó không hưởng được”. Mẹ Nại Nạilạnh lùng nói: “Nại Nại không chịu được khổ, cũng không hưởng nổi phúc, tốtnhất là cứ yên bình mà sống thôi”.
Lôi Kình lông mày nhếch lên, khuôn miệng giữ nguyên trạng thái tươi cười. Lãothái bà thật gian xảo, rõ là trong lời chất chứa bao ngụ ý.
Mẹ Nại Nại quay lại nhìn Lôi Kình cười: “Vậy thì hôm nay Lôi tiên sinh đến đâylà vì…”
“Cháu yêu Nại Nại và cũng muốn kết hôn với cô ấy”. Lôi Kình đi thẳng vào mụcđích chính.
“Ồ!” Sau khi nói một từ duy nhất đó, bà không nói thêm gì. Các cư xử đó làm LôiKình không biết nên phòng ngự ra sao.
Một hồi lâu sau chẳng ai nói gì nữa, tiếp đó thì Nại Nại bê nước từ trong bếpra, đặt trên bàn, ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, không mấy thoải mái ngồi nhìn LôiKình đối diện bị thẩm vấn.
“Cháu là nghiêm túc ạ”. Lôi Kình lại bổ sung thêm một câu.
“Năm nay Lôi tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi”. Mẹ Nại Nại đột nhiên hỏi câu nàykhiến Lôi Kình không kịp trở tay.
Anh nghiêm nghị trả lời: “35 tuổi ạ”
“Nại Nại nhà tôi năm nay cũng 31 rồi, không phải con trẻ nữa”. Bà nói tiếp.
Nại Nại ngồi bên phản đối: “Con mới hơn ba mươi thôi”.
“Thế không phải là 31 sao?” Mẹ cô chẳng giữ chút thể diện nào cho con.
“Với tuổi này thì không còn chơi đùa được nữa. Lôi tiên sinh tướng mạo đườngđường, hoàn toàn có thể tìm các cô gái trẻ tầm hai mấy. Cậu có thể nói tại saolại thích Nại Nại nhà tôi? Phải chăng vì nó ngốc nghếch?”
“Đương nhiên không phải…” Câu chuyện đột nhiên trở nên khó khăn, Lôi Kình mỉmcười: “Cháu cảm thấy…”
“Không có gì là cảm thấy hay không. Mà phải nói rõ rằng, tôi nhận thấy điềukiện của cậu không phù hợp với gia đình tôi. Sự nghiệp, con người cậu và NạiNại không tương xứng. Điều quan trọng nhất tôi thấy Nại Nại ở cùng rất nguyhiểm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không chấp nhận cậu”. Lời nóimẹ Nại Nại nghiêm túc và thẳng thắn.
“Cháu thấy Nại Nại đã thành niên 12 năm rồi, sao bác không hỏi ý kiến của côấy”. Lôi Kình nói.
Bà đưa mắt liếc nhìn Nại Nại đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bên: “Nó? Cho dù nó 50tuổi trong mắt tôi vẫn luôn là đứa trẻ, cho nên không cần phải nghe nó”.
Một câu từ chối thẳng thừng, không để lại chút đất xoay chuyển tình thế. NạiNại chớp mắt một cái, níu lấy tay mẹ rồi nũng nịu: “Mẹ, con có thể nói không?”
“Không được”. Bà từ chối thẳng thừng như với ai kia.
Hic, hôm nay mẹ sao lại trở nên cương quyết vậy, Nại Nại đành nở nụ cười thươngtiếc với Lôi Kình, bày tỏ mình đã tận sức tận lực rồi, nhưng vô ích, chẳng cócách nào khác.
“Nói khó nghe thì Nại Nại nhà tôi là bị người ta từ, dù cho ai đúng ai sai, đềucho thấy tôi dạy dỗ không thành. Trên người nó lại chẳng tìm được bao nhiêu ưuđiểm, đương nhiên cũng không đáp ứng được sự mong đợi của Lôi tiên sinh. Saunày nếu nó theo cậu, nói không chừng vài ba ngày bị trả về nhà, lúc đó khôngchỉ nó không sống nổi, mà e rằng tôi cũng héo hon theo nó. Cho nên lần này tôitừ chối cậu, cậu đừng chỉ nói để thuyết phục tôi mà hãy làm gì khiến tôi có thểtin tưởng”.
Nại Nại lại níu tay mẹ lần nữa, bị bà đẩy ra không thương tiếc.
Lôi Kình nghiêm túc gật đầu: “Cháu sẽ làm”.
“Được, vậy đợi làm xong rồi hãy quay lại. Nại Nại tiễn khách!” Mẹ Nại Nại mỉmcười nói: “Bây giờ chắc Lôi tiên sinh muốn ra ngoài hít thở không khí tronglành”.
Lôi Kình hiểu ý đuổi khách của bà liền đứng dậy, cung kính cúi đầu chào: “Chàobác, cháu sẽ còn đến nhiều nữa”.
“Hy vọng là vậy”. Mẹ Nại Nại rót ấm trà trước mặt, uống một hụm rồi đứng dậy,quay vào bếp tìm trà. Con ranh này căng thẳng quá, chả buồn cho lá trà vào.
Chỉ còn lại Nại Nại với Lôi Kình, Nại Nại tiếc nuối nói: “Không ngờ mẹ em lạinhư thế”.
Lôi Kình ấn nhẹ mũi cô: “Nếu trước kia em không làm người phải lo lắng nhiều,thì bây giờ mẹ em có phải hao tâm tổn sức thế không? Bà còn định ép anh rút luiđấy”.
“Vậy anh đã rút lui chưa?” Không chừng cũng có khả năng này. Anh đường đường làxã hội đen, đâu chịu nổi lời phê bình và dạy dỗ của phụ nữ trung niên, hơn nữalại còn không thể đứng dậy bỏ đi mà phải mặt dày ngồi đây nghe hết mới được về.Đổi lại là ai mà chẳng rút lui?
“Anh rút lui thì em có buồn hay không?” Anh cố tình trêu cô.
“Lôi Kình!” Cô tức giận hét tên anh lên.
“Hử?” Thấy nét mặt nghiêm túc của cô, anh cúi mặt xuống hỏi tiếp: “Sao thế?”
“Anh đi đâu mà chết đi!” Nại Nại nói vô cùng kiên định.