Thục Nữ Mất Hồn
Chương 10: End
Ngọn đèn vẫn chiếu sáng như trước nhưng không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị. Cả toà nhà đều sáng nhưng bầu không khí khiến người khác chán ghét lại không mất đi. Diêm Vũ Nghiên một mình ngồi trên ghế ở đại sảnh, trong tay cầm ly rượu, một ngụm lại một ngụm uống vào.
Tay bà run lên, phải dùng rượu để trấn tĩnh. Sau khi bà hành hung thì tất cả khách mời đều nhanh chóng rời đi. Bà không rõ, tất cả khách mời này vì sao lại nhìn bà bằng ánh mắt khủng bố như vậy.
Bà ở trong gian phòng trống rỗng gào lên, thậm chí ngay cả người hầu đều bị bà đuổi đi. Uống nhiều rượu rồi, bà lại bắt đầu ăn nói lung tung.
“Bọn người các người là làm sao vậy? Bất quá là một ả đàn bà đê tiện mà thôi, cô ta là phụ nữ Lãnh gia, ta đối phó cô ta như vậy cũng là đương nhiên. Các người cũng là người xã hội thượng lưu, cùng có huyết thống tốt đẹp như ta, vì sao phải để ý tới ả đàn bà đê tiện như thế? Cô ta chỉ là đồ cặn bã của xã hội, cùng những người vĩ đại như chúng ta không giống nhau…” Bà vừa nói vừa cười đến điên loạn, cách ăn mặc vốn tao nhã đã trở nên hỗn độn. Giờ phút này bà không giữ được vẻ đẹp cao quý nữa mà chỉ là một phụ nữ tuổi trung niên đang điên điên khùng khùng.
Thân ảnh cao lớn bước qua đống chén, bàn hỗn độn đầy đất, lặng im đi vào đại sảnh. Hắn đứng đó hồi lâu, nhìn thấy Diêm Vũ Nghiên không ngừng uống rượu. Đây là mẹ của hắn, là người có huyết thống gần gũi nhất với hắn nhưng cũng chính là nguyên nhân làm cho hắn thống khổ nhiều năm.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ đê tiện.” Hắn chầm chậm nói, thanh âm trầm thấp bình tĩnh ngoài ý muốn.
Diêm Vũ Nghiên sợ tới mức từ trên ghế nhảy xuống, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, ngay cả tóc cũng dựng đứng. Bà mở to hai mắt nhìn hắn, cho dù thấy người tới là đứa con duy nhất, thì sự phòng bị vẫn không hề lơi lỏng.
“Cô ta có chết không?” Bà vội vàng hỏi, trong hai mắt lóe ra chờ mong.
Diêm Quá Đào nheo mắt nhìn bà, không thể tưởng tượng nổi một người làm sao có thể ác độc như vậy? Người này chính là mẹ của hắn sao? Hắn kế thừa dòng họ của bà, trong cơ thể chảy dòng máu của bà, nếu không có Ngạc Nhi, nhiều năm bị hận thù tôi luyện như vậy thì hắn cũng sẽ trở nên giống như bà mất!
“Cô ấy bị thương nặng, tuy là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không giữ được đứa bé.” Nhắc tới đứa bé đã mất đi, trong lòng hắn vừa đau khổ lại vừa tức giận. “Tại sao? tại sao bà lại có thể làm vậy? Đứa bé đó là cốt nhục của tôi, cũng là cháu của bà!” Hắn nắm chặt hai tay, gào thét.
“Cháu ta? Ai là cháu của ta, ta không hề thừa nhận. Đứa bé kia hẳn là rơi rớt ở đâu đó, cô ta vốn không đủ tư cách mang thai đứa con nối dõi của Diêm gia. Bằng thân phận như vậy thì cô ta làm sao có thể có con với ngươi?” Diêm Vũ Nghiên cười lạnh, căn bản không coi chuyện ác độc đã làm lúc trước là việc gì to lớn.
Ánh mắt hắn buồn bã, tràn ngập phẫn nộ cũng tuyệt vọng. “Trên người tôi cũng có huyết thống đê tiện, có lẽ ngay cả tôi cũng không đủ tư cách kế thừa dòng họ của bà.” Hắn đi đến trước mặt mẹ mình, tự biết có rất nhiều chuyện phải chấm dứt tại đây.
Hai mươi năm trôi qua thì tất cả đã thay đổi, thế nhưng chỉ có thù hận là vẫn bị truyền lại. Hắn không cần vĩnh viễn mang trên vai sự mối thù này nữa, làm cho Diêm Vũ Nghiên ghen tị, cắt đứt hy vọng tìm kiếm hạnh phúc của hắn. Nhiều năm qua trong thế giới của hắn cũng chỉ còn lại một tia hy vọng mỏng manh, bởi vì huyết thống ràng buộc, hắn nhẫn nại cùng nhượng bộ. Nhưng khi Diêm Vũ Nghiên ác độc thương tổn Ngạc Nhi thì hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Diêm Vũ Nghiên nheo mắt, không hờn không giận nhìn đứa con, đáy mắt cùng chân mày đều là biểu tình hèn mọn.
“Nói thực ra thì ngươi không đủ tư cách. Nếu ta có thể lựa chọn con đường khác, ta căn bản sẽ không cho ngươi kế thừa Diêm gia.” Đối với bà mà nói, huyết thống quan trọng hơn tất cả. Bà đối với Diêm Quá Đào cực kỳ bất mãn, nhưng lại không thể phủ nhận hắn là đứa con duy nhất của bà.
“Trong mắt bà, vốn không có người có đủ tư cách, không phải sao? Trừ bà ra thì tất cả mọi người đều thấp hèn ti tiện.” Hắn rốt cục thấy rõ mẹ mình có bao nhiêu ác độc, là đến từ việc luôn cho mình là đúng đến điên cuồng. Bà sống trong một thế giới đã bị đóng kín, khinh thường mọi người.
Bà hừ một tiếng, không thèm trả lời, không hề suy nghĩ đến nghi vấn của con trai. Bà đứng dậy, tuy rằng bởi vì say rượu mà chân có chút mềm nhũn, nhưng bà vẫn miễn cưỡng duy trì tao nhã mà bước đi, muốn chạy trở về phòng.
Đi được vài bước, hắn lại đột nhiên cầm cánh tay bà, hung hăng tới gần bà.
“Tôi có lời muốn hỏi bà.” Trong mắt hắn có ngọn lửa phẫn nộ, quyết tâm phải tìm ra đáp án đến cùng.
Từ trước đó, hắn đã thông qua điều tra đặc biệt, tra ra tất cả về Quách Tại Trung. Giống như lời Lãnh Mật Nhi nói, Quách Tại Trung cả đời đều là kẻ lừa đảo, cuối cùng chết trong tay phụ nữ. Như vậy thì những lời mà bà nhắc đi nhắc lại với hắn nhiều năm qua rằng Quách Tại Trung bị phụ nữ của Lãnh gia câu dẫn đủ loại tất cả đều chỉ là lời nói dối?
“Đây là cách ngươi hỏi chuyện sao? Ta chưa từng dạy ngươi phép lịch sự sao? Ngươi căn bản đê tiện đến mức giáo dục không được rồi sao?” Diêm Vũ Nghiên đã lấy lại tinh thần, nổi giận quát hắn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của hắn, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Trước đây, bà thường hay đánh hắn, nhốt hắn trong nhà kho, dùng mọi biện pháp hành hạ hắn. Cho đến một ngày, khi hắn dùng ánh mắt phẫn nộ đáng sợ nhìn bà chằm chằm, bà mới bởi vì sợ hãi mà không dám xuống tay. Cũng từ ngày đó bà liền biết, hắn đã trưởng thành, đã không còn tùy ý để bà tra tấn nữa.
“Nếu bà chính là đại diện của tiểu thư cao quý, như vậy tôi thà rằng làm kẻ đê tiện.” Hắn châm chọc nói, dùng sức xiết chặt tay cánh tay bà. Mặc dù có huyết thống gần gũi nhất, nhưng hắn lại hoàn toàn không hiểu nổi bà. “Tôi phải biết chân tướng, không phải chuyện do bà bịa đặt ra, mà là chuyện thật sự khi đó.” Hắn gằn từng tiếng nói.
“Ta đã biết, ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi!” Diêm Vũ Nghiên có chút run rẩy, cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm chế của đứa con. Bà hít sâu một hơi, hất tóc trước trán.
“Lúc trước là Quách Tại Trung chủ động bỏ đi, không phải bị mẹ Ngạc Nhi câu dẫn! Hắn vốn là kẻ lừa đảo, còn bà không muốn thừa nhận đã gả lầm cho một kẻ lừa đảo cho nên đã đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Lãnh gia.” Hắn nói ra sự thật đã bị che giấu nhiều năm, tự tay mở ra cánh cửa thù hận Diêm Vũ Nghiên đã thay hắn khóa kín.
Mỗi câu nói ra, liền phủ định thù hận những năm qua, cùng với đó, hắn cũng được giải phóng khỏi gông cùm xiềng xích dài đến hai mươi năm kia.
“Vậy thì thế nào? Phụ nữ Lãnh gia khắp nơi câu dẫn đàn ông, đó là sự thật.” Diêm Vũ Nghiên còn mạnh miệng. Bí mật giấu kín hai mươi năm bị vạch trần ngay tại đây, nhưng là do chính đứa con vạch trần, bà chẳng những không có một chút hối hận, thậm chí chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận.
“Như vậy thì sự thù hận của bà từ đâu mà đến? Chính là bởi vì sự ghen tị của mình mà bà làm cho tôi gánh trên vai sự thù hận hơn hai mươi năm, thậm chí dùng lý do buồn cười này để đẩy chị em Ngạc Nhi đến bước đường cùng?” Hắn không thể tin được mà hỏi, nhớ tới cuộc sống trong quá khứ, hắn không ngừng chịu đựng hận ý của mẹ mình.
Bị nhốt tại nhà kho tối tăm, thứ duy nhất làm bạn với hắn chỉ có bức ảnh đã cũ, hắn luôn nhớ rõ bé gái hai tuổi có nụ cười sáng lạn xinh đẹp biết bao.
“Đây là ngươi đang chỉ trích ta sao? Ta có gì sai? Người sai chính là bọn họ, bọn họ là phụ nữ không biết xấu hổ, mà ta lại tôn quý, ta không sai, không sai, không sai!” Nói đến cùng, Diêm Vũ Nghiên đã như phát điên mà thét chói tai, điên cuồng mà kêu to, không ngừng nhắc đi nhắc lại.
Trong lúc đó, Diêm Quá Đào đột nhiên mất đi phẫn nộ cùng tình cảm, hắn lẳng lặng nhìn bà, chỉ còn lại bi ai cùng khổ sở.
Nhiều năm qua, hắn chưa từng làm trái lời bà, là bởi vì trong lòng hắn vẫn còn coi bà là mẹ mình. Ở trước mặt người thân duy nhất, hắn không muốn quá mức tuyệt tình. Nhưng là, hắn thật sự hiểu được, Diêm Vũ Nghiên tuyệt đối sẽ không cho hắn tình thân.
“Bà vốn không có tình cảm, chỉ có sự hận thù, đúng không?” Hắn đã rõ ràng tất cả, khóe môi thậm chí hiện ra vẻ tươi cười. “Tôi sẽ không tiếp tục chờ mong từ bà tình thương của một người mẹ, thậm chí sẽ không chờ mong bà trả lại cái gì. Bà đã không có tình cảm thì cả đời này chỉ có thể yêu bản thân mình, không thể yêu thương người khác.”
Diêm Quá Đào ngẩng đầu nhìn quanh tòa nhà sang trọng mà âm u, bóng ma trong lòng chậm rãi biến mất. Hắn xoay người, đi ra đại sảnh.
“Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu? Ngươi muốn đi tìm ả đàn bà đê tiện họ Lãnh kia sao? Ta không cho ngươi đi, có nghe hay không! Mặc dù ngươi có dòng máu đê tiện, nhưng ta lại hao phí tâm huyết dạy dỗ ngươi, ngươi không có khả năng lại yêu thương cô ta…” Diêm Vũ Nghiên điên cuồng mà hét, không muốn tin sau hai mươi năm nàng lại thất bại lần nữa.
“Bà có thể giữ dòng họ của bà, dòng máu của bà, cùng với thù hận của bà, tôi không thể phụng bồi.” Hắn thản nhiên nói, lần đầu cảm thấy không hề bị tầng tầng lớp lớp thù hận của nơi âm u này giam cầm.
“Trở về cho ta, ngươi không được rời khỏi nơi này, có nghe không? Nếu ngươi rời khỏi đây, ta sẽ làm cho ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng!” Nàng nói giọng cảnh cáo, vẫn nghĩ gia thế cao quý cùng gia tài bạc triệu có thể giữ chân bất kỳ ai.
Diêm Quá Đào quay đầu, lần cuối nhìn lại người hắn từng gọi là mẹ, rồi lại hận hắn, hành hạ hắn hơn hai mươi năm. Nguồn gốc của thù hận không phải là nữ nhân Lãnh gia, mà là ghen tị đến điên cuồng của Diêm Vũ Nghiên. Châm chọc nhất chính là, chuyện này dĩ nhiên lại do hai chị em Lãnh gia bị hắn ngộ thương giúp hắn làm sáng tỏ!
“Diêm phu nhân, gặp lại sau.” Hắn trầm tĩnh tuyên bố. Lúc sau quả quyết bước đi, đi ra khỏi căn nhà đã làm cho hắn thống khổ hai mươi năm.
Đi ra khỏi nơi này, hắn cũng đồng thời trút bỏ hết thù hận.
Hai tháng sau
Ở giữa vùng núi hẻo lánh, một ngôi nhà nhỏ màu hồng tọa lạc, yên tĩnh mà lịch sự, tao nhã.
Ngôi nhà với phong cách kiến trúc châu Âu, vẻ ngoài đơn giản. Nơi này chẳng những là nơi bí mật, hơn nữa lại cực kỳ thoải mái, có thể làm cho người ở trong ngôi nhà đó luôn có tâm trạng vui vẻ.
Ngôi nhà nhỏ màu hồng cùng với cánh rừng bao quanh nơi này là do Đường Bá Vũ mừng sinh nhật Đường Tâm mười hai tuổi, là không gian riêng tư cho Đường Tâm khi nàng trưởng thành. Một khi nàng bước vào nơi này sẽ không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy. Mà hiện tại, Đường Tâm đón Ngạc Nhi mới ra viện đến ở nơi này, bề ngoài là muốn Ngạc Nhi ở đây cùng nàng, trên thực tế chính là để cho Ngạc Nhi có một nơi tĩnh dưỡng thật tốt.
Sau khi xuất viện, Ngạc Nhi trở nên trầm mặc, trên khuôn mặt xinh đẹp luôn hiện vẻ buồn rầu. Nàng thường xuyên ngồi ở ngoài sân, mỗi lần đều mấy giờ, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Nàng không biết bản thân mình bị làm sao, rõ ràng đã thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, người đàn ông tàn nhẫn kia sẽ không bao giờ… liên quan đến nàng nữa, nàng lẽ ra phải là cực kỳ vui sướng mới đúng. Nhưng là một khi nhớ tới mọi chuyện về hắn, trong ngực liền như trống rỗng, có một chỗ trống hoàn toàn không thể lấp đầy.
Nàng không muốn thừa nhận chính mình đang nghĩ đến hắn, đang nhớ hắn.
Hắn tàn nhẫn vô tình như vậy, từ sau khi nàng đuổi hắn đi liền không có tin tức. Điều này đã chứng minh phán đoán lúc đầu của nàng, chứng thực hôn ước hắn tuyên bố lúc trước cùng với việc muốn giữ nàng ở lại thì tất cả chỉ vì muốn tra tấn nàng cả đời?
Nếu hắn thật sự có tâm, hắn hẳn là sẽ tìm đến nàng đi?
Nàng căm hận chính mình, vì sao trong lòng luôn luôn tồn tại hy vọng, trách cứ chính mình sao lại có hy vọng xa vời với một người đàn ông lòng tràn đầy thù hận, lại có thể thật lòng yêu thương nàng?
Giữa hương hoa thơm và tiếng chim hót, Ngạc Nhi lặng lẽ thở dài.
Đường Tâm cùng nàng ngồi ở đình viện, khuôn mặt mềm mại dào dạt sức sống tuổi trẻ, đôi mắt to trong suốt nhìn vào tờ báo kinh tế và tài chính, một tay bưng lên cốc ca-cao nóng.
Tầm mắt nàng dừng trên trang nhất của tờ báo, đọc được tin tức lớn nhất đã làm rung chuyển cả giới tài chính và kinh tế trong hai tháng qua. Nàng lén lút khen ngợi một câu.
Thân là con gái của Đường Bá Vũ, hơn nữa lại có trí tuệ trời cho, nàng cũng có kiến thức về kinh doanh, biết người kia làm ra loại chuyện này là đã muốn cắt đứt tất cả những chuyện trước đây.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngạc Nhi quay đầu lại hỏi, giọng nói như là không chút để ý. Nàng đối với chuyện gì cũng đã không còn hứng thú, liền ngay cả chị gái Mật Nhi đề nghị nàng dọn về nhà nàng cũng không quan tâm.
“Không có gì, chỉ là sự kiện tài chính và kinh tế lớn nhất, rất đáng buồn.” Đường Tâm nhún nhún đôi vai mảnh khảnh, dùng báo che khuất ánh sáng trong mắt. Tầm mắt nàng dừng ở đường mòn thanh u dẫn vào ngôi nhà nhỏ, đang chờ đợi một người khách nào đó đến.
“Có tin tức gì về Diêm gia không? Hắn đã rời khỏi Đài Loan sao?” Nghe được tin tức tài chính và kinh tế, Ngạc Nhi nhịn không được mà hỏi, quan tâm theo bản năng. Hắn đã ở trong lòng nàng, trên người đều lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa, nàng không thể dễ dàng quên đi.
Đường Tâm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chớp mắt. “Anh Lôi Đình không cho phép em nói với chị chuyện về Diêm gia, anh ấy không hy vọng chị cùng Diêm gia lại bất kì dính dáng nào.” Nàng vừa nói vừa thăm dò, cẩn thận quan sát biểu tình của Ngạc Nhi.
Đương nhiên rồi, Lôi Đình thật sự không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này, nhưng là nàng không cần phải nói gì nghe nấy đi? Đường Tâm nàng cũng không có ngoan ngoãn như vậy đi.
Ngạc Nhi mím môi cười khổ, nhớ tới chuyện tình nhiều năm trước. “Năm đó, sau khi anh rể thương tổn chị gái chị, chị cũng không cho chị ấy tiếp tục liên lạc với anh ấy nữa, thậm chí ngày cả anh ấy chịu đòn nhận tội mà đến thì chị vẫn đem chị ấy kéo vào trong phòng, kiến quyết nhốt anh ấy ở ngoài cửa.” Nàng tươi cười chua sót, nhớ tới đường tình của phụ nữ Lãnh gia, đều là lận đận như vậy.
Trong mắt Đường Tâm hiện lên ngọn lửa hy vọng, buông cốc ca-cao nóng trong tay, vội vàng đến sát Ngạc Nhi. “Chị nói, là chị thật sự yêu thương hắn?”
Tuy rằng nàng đã phỏng đoán nhiều ngày nhưng còn chưa thật sự nghe Ngạc Nhi thừa nhận qua. Như vậy cũng tốt, chứng minh trực giác của nàng là đúng, nàng cũng không phải là làm loạn khúc nhạc uyên ương đi.
Hồi lâu sau, Ngạc Nhi mới từ từ thở dài một hơi. Nàng là người quật cường nhưng sẽ không lừa mình dối người, chỉ cần nghĩ cả đời sẽ không còn được gặp lại hắn, nàng khổ sở đến mức muốn lập tức chết đi.
“Đúng vậy, chị thương hắn, nhưng như vậy vẫn là không đủ.” Cứ nghĩ tới hắn bởi vì bảo thù mà tiếp cận nàng, giữ lấy nàng, ánh mắt trong suốt liền bị bóng ma che phủ. “Mẹ của chị muốn chị ngàn vạn lần đừng yêu thương đàn ông. Nhưng mà, mẹ chị lại yêu một người đàn ông không hề tin tưởng mẹ, còn chị lại yêu thương một người đàn ông hận chị.”
Nàng đã nếm đủ sự đau khổ của tình yêu nhưng lại không có biện pháp thu lại tình cảm đã trao đi.
Cô gái xinh đẹp khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, nhìn thấy thân ảnh cao lớn nào đó vừa bước tới, đứng ở chỗ sâu trong rừng, bởi vì nghe thấy lời nói của Ngạc Nhi mà toàn thân cứng ngắc. Đường Tâm như cười như không nhìn Ngạc Nhi, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, để tránh vì quá hưng phấn mà lộ ra dấu vết.
“Chị Ngạc Nhi, ngày hôm qua quản gia đưa tới một ít đồ dùng hàng ngày cùng đồ ăn. Em đem chai rượu champagne ngon nhất để trong tủ lạnh, chị giúp em lấy ra, chúng ta cùng nhau uống hết chai rượu ngon đó đi!” Đường Tâm đề nghị, trên khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp tràn đầy tươi cười, làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Ngạc Nhi gật gật đầu, không nghĩ hắn đang ở đây, đứng dậy, thân mình nhỏ xinh chầm chậm đi vào trong ngôi nhà nhỏ.
Đường Tâm nhẫn nại đợi đến khi thân ảnh gầy yếu của Ngạc Nhi biến mất ở chỗ rẽ, mới từ trên ghế nhảy dựng lên, bằng động tác nhanh nhất chạy ra bên ngoài cửa sổ. Khi nàng chạy tới, nơi đó đã ẩn nấp một ông già và một đứa trẻ.
“Tiểu thư, xin cô giữ cử chỉ tao nhã.” Mạc quản gia cung kính nói, sau đó quay đầu đi, một tay lấy ra ly thủy tinh, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào trên vách tường. Đường Chấn đi theo bên cạnh cũng làm động tác giống hệt, tuổi còn nhỏ đã có tư thế cực kỳ “Chuyên nghiệp”.
Đường Tâm hừ một tiếng. “Người nghe trộm đến phát cuồng còn có tư cách khuyên chị giữ gìn sự tao nhã sao?” Nàng không để ý tới, cũng ghé vào vách tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng nhỏ.
Rừng núi rộng lớn có tác dụng điều hòa nhiệt độ tốt nhất, cho dù đang là giữa mùa hè, căn phòng nhỏ vẫn hơi lạnh.
Ngạc Nhi đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra chai rượu champagne, khi nhìn đến nhãn hiệu trên chai rượu, trong lòng hơi sửng sốt.
Đêm đầu tiên nàng cùng Diêm Quá Đào gặp mặt cũng uống loại rượu này. Nàng còn hạ thuốc mê trong này lại dễ dàng bị hắn nhìn thấu, cuối cùng chính nàng lại uống rượu đã bị hạ thuốc.
Chuyện cũ trước kia về hắn làm cho nàng khổ sở nhưng lại không muốn quên đi. Nàng mang rượu đến phòng khách, dùng dụng cụ mở chai, lúc sau khẽ nhấp một ngụm rượu quen thuộc.
Một đôi tay nam tính đột nhiên ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Nàng kinh ngạc buông tay, còn không kịp thét ra tiếng, người nọ đã khóa chặt đôi môi đỏ mọng của nàng. Chai rượu rơi trên mặt đất, vỡ vụ, rượu chảy ra khắp sàn, mùi rượu tràn ngập không khí.
Ngạc Nhi kinh hoàng giãy giụa, không hiểu tại sao ở nơi an toàn như vậy, không biết kẻ bắt cóc dùng phương pháp đặc biệt gì xông vào được? Nàng bị người đàn ông kia bế đến phòng ngủ, cho dù dùng toàn bộ sức lực cũng không thoát được. Sợ hãi chồng chất trong lòng, nàng tuyệt vọng cắn hắn, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên có chút quen thuộc.
Cho dù là dùng thủ đoạn kiên quyết bế nàng vào giữa phòng ngủ nhưng động tác của người kia lại không hề thương tổn nàng, thậm chí còn cẩn thận bảo vệ nàng.
Nghe được tiếng kêu đau đớn kia, lại cảm nhận được hơi thở nam tính trên người hắn, Ngạc Nhi dần dần nhận ra thân phận của người này.
Trong cơ thể, tâm trạng lơi lỏng lại khẩn trương lần lượt thay đổi, nàng dùng sức mở mắt, trong lòng hét lên ra lệnh cho chính mình tuyệt đối không được khóc.
Khi hắn thả lỏng tay ra thì nàng vội vàng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nam tính hoàn mỹ của Diêm Quá Đào.
Hắn dường như không giống như trước, cũng là vẻ mặt đó, nhưng điểm khác biệt chính là đôi mắt màu đen kia, trong ánh mắt đã không còn lạnh như băng cùng sự hận thù mà ngược lại tràn ngập tình cảm mạnh mẽ, tham lam nhìn nàng.
“Anh…” nàng còn chưa kịp hỏi hắn làm sao tìm được nơi này, vì sao mà đến đây, hắn đã lấy ra một sợi dây mỏng bằng tơ lụa, thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng, liền gọn gàng mà nhanh chóng đem nàng cột vào trên giường. Nàng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được hắn còn dám đối với nàng như vậy!
“Ngạc Nhi, em uống rượu là muốn gọi anh đến hôn em sao?” Diêm Quá Đào nhìn nàng, tay mơn trớn cẩn thận da thịt của nàng, nhìn thấy thân ảnh gầy yếu của nàng, hắn vẫn không muốn buông ra. Hắn cúi đầu, triền miên mà kịch liệt hôn nàng, chia sẻ hương rượu champagne trong miệng nàng.
“Anh tới làm gì?” Nàng bị hắn hôn đến thần trí mê muội, lại vẫn muốn lấy lại chút lý trí còn sót lại, hỏi hắn mục đích tới nơi này.
Hắn liền như hy vọng của nàng, đến đây tìm nàng. Nhưng như vậy là không đủ! Nàng muốn nghe chính miệng hắn thừa nhận, nói ra lời nàng hy vọng hắn nói nhất. Cho đến giờ phút này, nàng mới biết được kỳ thật chính mình có bao nhiêu yếu đuối, tuy rằng bị hắn làm tổn thương nhưng chỉ cần hắn nói một câu thì nàng sẽ bất chấp tất cả đi theo hắn.
Diêm Quá Đào ngẩng đầu, cho tới bây giờ mới biết được hắn đã nhớ nàng, muốn gần nàng điên cuồng đến mức nào. Lúc quản gia Đường gia đến truyền lời của Đường Tâm, đồng ý dẫn hắn đến nơi này tìm Ngạc Nhi thì trong lòng hắn mừng như điên không thể hình dung ra được.
Hắn tìm nàng đã rất lâu, rất lâu, vốn đã nghĩ đến nàng biết mọi chuyện hắn làm, biết tâm ý của hắn nhưng mà nàng lại luôn luôn xa cách, làm cho tâm hắn chịu đựng sự dày vò.
“Ngạc Nhi, chúng ta trong lúc đó không hề chấm dứt.” Hắn thong thả nói, thấy trong mắt nàng hiện lên một tia thống khổ.
Nàng cắn chặt môi, chịu đưng đau đớn trong lòng. Nguyên lai hắn đến lần này, chỉ là vì tiếp tục báo thù, hoàn toàn không có thay đổi sao? Hắn thế nhưng vẫn hận nàng? Toàn thân nàng run rẩy, nuốt nước mắt, quay đầu đi.
Hắn lại tựa vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói, giọng nói ôn nhu mà ít khi hắn biểu lộ ra. “Ngạc Nhi, anh đã biết rõ sự thật, càng biết anh đã trách lầm em, làm nhiều chuyện không đúng với em, em sẽ không hận anh chứ?” Hắn hôn nhẹ vành tai nàng, đem chuyện báo thù nói rất ôn nhu. “Hận anh sao? Như vậy em hãy ở bên cạnh anh, cả đời đều ở bên cạnh anh thì em có thể mặc sức mà trả thù anh.”
Nàng nhíu mày, nhìn ra thái độ của hắn không giống trước kia. Mà những lời này dường như lại có một ý nghĩa khác… Nàng nhìn hắn, trong lòng hoàn toàn không thể xác định, không dám ôm sự hy vọng.
“Trả thù như thế nào?” Nàng nhìn hắn, ngoài ý muốn phát hiện ra hắn cũng gầy đi nhiều.
Khuôn mặt ngăm đen đáng ngờ đỏ lên. “Ở lại bên cạnh anh, anh tùy em xử trí, em có thể hành hạ anh cả đời.”
Hắn nói ra lý do dở nhất.
Tim Ngạc Nhi đập mạnh, dần dần nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
“Buông.” Nàng giật nhẹ thắt lưng, không thể dùng tư thế này cùng hắn nói chuyện, sẽ làm cho nàng không ngừng nghĩ đến, hắn ở trên giường cùng nàng… Hắn không hề cự tuyệt, theo lời nàng cởi trói, đồng thời hai tay lưu luyến mơn trớn thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng.
Nhớ tới nàng từng mang thai đứa nhỏ của hắn, rồi lại bởi vì thù hận ác độc mà mất đi đứa nhỏ, trong lòng hắn tràn ngập đau xót.
“Anh tốt nhất nói cho rõ ràng, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hai tay Ngạc Nhi run lên, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay hắn. Nàng không có cách nào không chạm vào hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, nàng liền hoài nghi chính mình vĩnh viễn không thể buông tay.
Diêm Quá Đào khẽ cắn môi, lần đầu tiên rơi vào tình huống ngượng ngùng, khó xử như vậy. Nhưng là đối mặt với Ngạc Nhi yêu dấu, hắn không có cách nào tiếp tục chần chờ. “Anh đến là hy vọng em đồng ý làm vợ anh.” Hắn gấp rút nói, hai mắt như có ngọn lửa nóng rực nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng.
Trong lòng hắn hoảng loạn, không dám xác định đến cuối cùng sẽ nghe được gì. Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, cả đời này nàng chưa bao giờ rối loạn như vậy. Khiếp sợ cùng vui sướng giao chiến trong đầu nàng, làm cho nàng không nói ra lời. Vài giây ban đầu là mừng như điên, nhưng rồi đột nhiên nhớ tới Diêm Vũ Nghiên biểu tình ác độc, máu trong người đều trở nên lạnh lẽo.
“Không có khả năng, mẹ anh…”. môi nàng bị ngón tay hắn chặn lại.
“Trừ bỏ dòng họ của anh cùng với dòng máu trong cơ thể không thể thay đổi thì anh đã đem tất cả trả lại cho bà ấy. Vị trí Diêm tổng tài cùng đặc quyền của người nhà họ Diêm, trong hai tháng qua anh đã vứt bỏ hoàn toàn.” Hắn bình tĩnh tuyên bố, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngón cái vuốt ve đôi môi anh đào non mềm của nàng.
Trong hai tháng qua, hắn dần dần rời khỏi tập đoàn Diêm thị, đem quyền quản lý trả lại cho Diêm Vũ Nghiên. Nếu uy quyền cùng tiền tài này có thể đổi lấy Ngạc Nhi, hắn sẽ không hề do dự mà đồng ý. Bất luận Diêm Vũ Nghiên uy hiếp, dụ dỗ như thế nào, hắn đã quyết định phải vĩnh viễn sẽ rời khỏi dòng họ “Diêm”, dòng họ đã mang đến cho hắn tất cả sự hận thù.
Hiện tại, hắn đã không còn là tổng tài xí nghiệp Diêm gia. Mặc dù rất nhiều cấp dưới thề sống chết đi theo hắn, đi theo hắn sang một công ty có quy mô nhỏ nhưng triển vọng vô cùng, nhưng là trước mắt mà nói, hắn là lấy trứng chọi đá, không thể có nhiều tiền giống như trước kia.
Chính là, vứt bỏ hết thảy những thứ đó, hắn lại vui vẻ như bắt được bàng.
“Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy? Nếu chỉ là vì bủ đắp cho tôi thì anh cùng không cần làm thế.”
Nàng run rẩy, rốt cuộc nghe ra hắn nói rất kiên quyết. Hắn cùng quá khứ có khác biệt rất lớn, trong đôi mắt đen kia, hiện giờ chỉ còn lại tràn ngập ôn nhu nhìn nàng.
“Ngạc Nhi, không chỉ là bù đắp.” Hắn hôn nhẹ đôi môi nàng run rẩy, gắt gao ông nàng vào trong ngực, thề cả đời đều luôn trân quý cô gái nhỏ làm hắn say lòng này.
“Tôi là kẻ thù của anh.” Ngạc Nhi quật cường nói. Mặc dù đã cảm động muốn khóc nhưng nàng vẫn mạnh miệng, chính là muốn nghe tất cả lý do của hắn, làm cho hắn phải thuyết phục nàng. Ai bảo hắn tàn nhẫn như vậy, làm cho nàng yêu hắn sâu đến thế, đau khổ đến thế.
“Không, em không phải là kẻ thù của anh, em là người con gái anh yêu hai mươi năm.” Hắn chờ mong nhìn nàng, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt.
Ngạc Nhi nói không ra lời, trợn to mắt nhìn hắn, không rõ hắn đang nói cái gì. Hắn làm sao có thể yêu nàng hai mươi năm? Hắn hẳn là bị giáo dục hận nàng mới đúng!
Diêm Quá Đào nhìn nàng, ôn nhu cười, ngón tay vuốt ve những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt mảnh khảnh của nàng. “Anh vẫn luôn bị dạy dỗ bằng thù hận, trong thế giới của anh chỉ có sự hận thù. Chính là, khi anh bị nhốt trong nhà kho nhỏ tối tăm đó, làm bạn với anh chỉ có tấm ảnh đã cũ. Anh luôn luôn nhìn tấm ảnh đó, chỉ nhớ rõ ảnh chụp một cô bé có nụ cười rất đẹp. Dựa vào nụ cười của em, anh mới có thể chống đỡ qua những tháng ngày đó.” Hắn lấy ra từ trong ngực tấm ảnh kia, tấm ảnh hắn đã cất giữ bên người suốt hai mươi năm.
Khi thù hận đã không còn, hắn rốt cục có thể thành thật mà đối diện với phần tình cảm không thể nói ra ẩn sâu trong lòng hai mươi năm qua.
“Đây là ảnh chụp trước đây của tôi.” Ngạc Nhi nhẹ giọng nói, dễ dàng nhận ra chân dung mơ hồ trong tấm ảnh, là mẹ, là chị gái, cùng chính mình.
“Anh từ khi đó đã yêu em, nụ cười của em là hy vọng duy nhất của anh. Nhưng anh không chịu thừa nhận, đem tình cảm này coi là thù hận. Nếu không phải vậy thì khi bắt đầu kế hoạch trả thù, anh sẽ không bỏ qua chị gái em mà trực tiếp tìm tới em. Báo thù chính là cái cớ để anh giữ em bên cạnh mình.” Diêm Quá Đào hôn môi nàng, thâm tình mà nhìn nàng.
“Ngạc Nhi, tha thứ cho anh nhé? Tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm tổn thương em.” Thanh âm hắn trầm thấp, bởi vì tình cảm rung động mà khàn khàn.
Nước mắt Ngạc Nhi như bắt đầu như sợi trân châu bị đứt ra, rơi xuống, một viên lại một viên. Nàng cắn môi, muốn mắng bản thân mình yếu đuối, cố tình kìm nén không cho xúc động tràn vào trong lòng, trong ngực.
“Em vốn nghĩ anh sẽ vĩnh viễn không đến.” Nàng vừa khóc vừa nói. Chỉ cần hắn đến tìm nàng, nói cho nàng, giữa hai người trong lúc không có thù hận, hắn cũng có một chút để ý tới nàng, như vậy nàng liền nguyện ý đi theo hắn.
Huống chi, nàng đã có được tình yêu say đắm dài đến hai mươi năm của hắn!
“Anh phải chặt đứt tất cả quan hệ với bà ta, để bà ta không thể tiếp tục làm tổn thương em.” Hắn nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng lên, khẽ hôn những giọt nước mắt ấy, trong lòng tràn ngập quyết tâm. “Ngạc Nhi, em có đồng ý không? Đồng ý gả cho người nhà Diêm gia từng làm em tổn thương sâu sắc không?”
“Em nhất định phải gả cho anh, bất luận anh mang dòng họ gì.” Nàng gắt gao ôm hắn, nước mắt không ngừng rơi, ngẩng đầu lên nhận lấy những cái hôn dày đặc như mưa của hắn.
“Như vậy! Vợ của anh, anh hứa sẽ trân trọng em cả đời!” Hắn thâm tình nỉ non, rốt cuộc đã có được người mình yêu nhiều năm. Nụ cười của nàng có thể cứu hắn thoát khỏi tất cả thù hận.
Hai người gắt gao ôm lấy nhau, chia sẻ hơi ấm của nhau, biết rằng cả đời này họ sẽ không buông tay nhau lần nữa.
Ánh mặt trời xuyên thấu mây đen, trong thế giơi của bọn họ đã không còn gì ngăn trở. Này là thù hận của Lãnh gia cung Diêm gia, hoặc là ân ân oán oán, đều so ra không quan trọng và trân quý bằng tình yêu.
Bắt đầu từ thù hận, cuối cùng chấm dứt bằng tình yêu, một hôn lễ mỹ mãn làm cho mọi người hân hoan đang chờ đợi ở phía trước.
Ngoài cửa sổ, ba người đồng thời hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn buông ly thủy tinh, trên mặt đều có nụ cười quỷ dị của người nghe lén.
“Ta sớm đã đoán ra được sẽ như vậy.” Đường Tâm khoái trá nói.
Tuy rằng Diêm Quá Đào rời khỏi xí nghiệp Diêm gia, nhưng bằng đầu óc hơn người của hắn, hơn nữa lại có tập đoàn Thái Vĩ toàn lực trợ giúp, chắc rằng chỉ cần vài năm, hắn lại có thể nắm giữ vị trí làm chủ thương giới, một lần nữa hô phong hoán vũ. Về phần Lôi Đình thúc thúc tính tình không được tốt lắm, tin tưởng rằng có Mật Nhi khuyên bảo, có thể từ từ chấp nhận em rể này.
“Chị sớm đoán được? Coi như xong! Lúc trước, khi Diêm Quá Đào rời đi, chị còn không phải cuống cuồng cả lên? Là em đề nghị mang chị Ngạc Nhi tới đây tĩnh dưỡng, chị mới có cơ hội để cho quản gia đưa Diêm Quá Đào lên núi.” Đường Chấn vẻ mặt không cho là đúng.
“Này! Tuổi còn nhỏ đã muốn tranh giành công lao.” Đường Tâm nhún vai vẻ không quan tâm, trên mặt mang theo nụ cười.
“Nếu em để cho cha biết được chị lại quản việc đâu đâu thì cẩn thận cha sẽ lại tức giận cho coi.” Đường Chấn cau mày, cực kỳ mất hứng vì chị gái tranh hết công lao của mình.
“Cha không làm gì được chị đâu.” Đường Tâm vỗ vỗ má em trai, vẻ mặt trêu tức. Càng trưởng thành, nàng càng làm người phiền não, Đường Bá Vũ đã áp chế không được nàng.
“Chính xác, tiểu thư càng lúc càng lớn mật, làm cho lão gia rất phiền não.” Mạc quản gia cung kính nói xong, hạ mi che khuất tầm mắt. “Bất quá tôi nghĩ lão gia sẽ không cam tâm vĩnh viễn không quản được người, thậm chí càng quan tâm tới tiểu thư, lão gia chắc sắp có hành động rồi.”
Đường Chấn nhìn lướt qua Mạc quản gia, hai người trao đổi ánh mắt.
Chỉ tiếc, Đường Tâm không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của hai người họ, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo vẫn là tươi cười. Cho tới bây giờ nàng đều rất thông minh, cũng chưa từng có người làm gì được nàng, cho nên nàng đương nhiên không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt.
“Áp dụng hành động? Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cha có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ vội vàng tìm một người để gả tôi đi sao?” Đường Tâm nói đùa, dáng người yểu điệu nhẹ nhàng rời đi, thay hai người trong căn phòng nhỏ kia chuẩn bị tiệc mừng.
“Chị à, đến lúc đó đừng trách chúng ta, chúng ta chính là nhắc nhở chị rồi nha!” Đường Chấn xấu xa cười trộm.
Một lớn một nhỏ đứng tại chỗ, dường như là nhìn theo bóng dáng Đường Tâm mà lộ ra nụ cười quỷ dị. Bọn họ bắt đầu vô cùng chờ mong, nhìn xem tiểu ác ma không làm điều ác này cuối cùng sẽ bị người nào sửa trị?
Nghĩ đến, kia lại là chuyện của người xưa.