Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 140: Yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm


Chương trước Chương tiếp

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Cơ Khinh Hoa không chú ý đến biến hóa của Hách Liên Dực, nàng cũng nghe thấy những âm thanh kia, biết chuyện hỏa pháo giấu trong quan tài đã bị lộ. Mặc dù giờ khắc này nàng có thật nhiều lời muốn nói với Hách Liên Dực trước ngày chia xa nhưng lại không thể dừng lại một giây. Nàng nhìn về phía đoàn người đi trước, phát hiện nơi đó đã chật cứng người.

Cơ Khinh Hoa cắn chặt răng, lúc này sắc mặt nàng trắng bệch.

“Bắt người lại!!!” Quý đại nhân hạ lệnh thủ vệ thành xông lên bắt Cơ Khinh Hoa.

“Dực, chuyện này ta sẽ giải thích cho chàng sau.” Cơ Khinh Hoa vội vàng nói, cửa thành giờ đã được thủ vệ sâm nghiêm, sức một mình nàng khó lòng mà thoát được.

Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Tay áo nàng phất lên, giữa không gian có tiếng pháo trúc, đây chính là lệnh triệu hồi người nàng đã an bài ở??Nam Hạ nhiều năm về trước.

Người nàng gọi không kịp thời gian đến cứu, trước hết nàng phải bảo vệ thật tốt bản thân mới được.

Nàng xoay người chạy về hướng ít người nhấ, Hách Liên Dực sau lưng nàng thừa dịp nàng xoay người liền muốn ra tay. Hắn muốn bắt lấy Cơ Khinh Hoa nhưng trong lúc đó, có một hắc y nhân xuất hiện ngăn cản hành động của hắn.

Hách Liên Dực chau mày, Cơ Khinh Hoa đánh cắp hỏa pháo tân tiến nhất của Nam Hạ, mà những ngày gần đây, hắn lại rất thân quen với Cơ Khinh Hoa. Cơ Khinh Hoa có thể thuận lợi đánh cắp hỏa pháo từ Bộ binh phòng thủ sâm nghiêm, người khác chắc sẽ nghĩ có sự giúp sức của hắn.

Đáng giận! Đáng hận! Thời điểm Cơ Khinh Hoa trộm hỏa pháo, hắn thế nhưng một dấu vết cũng không nhìn ra. (MTLTH.dđlqđ)

Có hỏa pháo này, nếu như có địch quốc công thành, tuyệt đối khiến cho kẻ địch có đi mà không có về. Đây chính là vũ khí sắc bén để mở rộng lãnh thổ.

Cơ Khinh Hoa trộm hỏa pháo về Đông Lăng, chỉ sợ hầu hết các nước sẽ kiêng kị Đông Lăng. Mà nàng cũng sẽ trở thành công thần của Đông Lăng, có sự nể trong của Hoàng Đế Đông Lăng.

Trước mắt, hắn chỉ muốn bắt Cơ Khinh Hoa lại, không những có thể thoát khỏi hiềm nghi mà còn có thể lập công chuộc tội.

Hắn dùng hết tám phần lực để ra tay, không một chút lưu tình.

Cơ Khinh Hoa dù thế nào cũng không thể ngẫm ra được, nam tử mới khắc trước còn cùng nàng tình thâm ý trọng, vậy mà trong chớp mắt có thể không chút hạ thủ muốn bắt nàng.

Đối mặt với hắc y nhân phiền toái này, Hách Liên Dực xuất thủ tàn bạo. “Xoạt” một tiếng, chiếc khăn che mặt bị xé xuống.

Bên kia, Cơ Khinh Hoa bị thủ vệ thành quấn thân, khó có thể chạy trốn, Trong lúc đối phó với thủ vệ thành, nàng lơ đãng nhì thấy khuôn mặt hắc y nhân bị Hách Liên Dực xé khăn: “Vô Ảnh.” Nàng âm thầm khiếp sợ.

“Diệp Thanh Linh.” Khuôn mặt nàng lộ ra sát ý, vặn vẹo dữ tợn. Không thể tưởng được, chuyện tốt của nàng đều là do vị biểu muội tốt này toàn bộ phá hỏng!

“Đại Công chúa, đi mau!” nhân thủ Cơ Khinh Hoa vừa triệu hồi xuất hiện, bọn họ che chở Cơ Khinh Hoa chạy trốn.

Vô Ảnh bị Hách Liên Dực đánh bay, té trên mặt đất, lúc này có đồng bọn đến đỡ nàng: “Tiểu thư có lệnh, mau rút lui.” Người đỡ nàng nói nhỏ.

Vô Ảnh gật đầu, hiện tại mục đích đã đạt được, thừa dịp cửa thành nhiều người hỗn loạn, là thời cơ tốt để chạy trốn. (MTLTH.dđlqđ)

Cơ Khinh Hoa chạy không được bao lâu, Hách Liên Thành mang theo một nhóm nhân mã xuất hiện ở cửa thành.

“Người đâu?! Bắt lấy Vinh Vương!” Hách Liên Thành hạ lệnh.

Thị vệ vừa bước lên, Hách Liên Dực đã lui về sau mấy bước, lạnh lùng nhìn Hách Liên Thành đang ngồi trên lưng ngựa: “Hách Liên Thành, ngươi dựa vào cái gì mà dám bắt bản vương?”

Hách Liên Dực gọi thẳng tục danh của Thái tử điện hạ, đây là tội bất kính. Võ quan bên cạnh Hách Liên Thành bất mãn lớn tiếng: “Làm càn! Dám vô lễ với Thái tử điện hạ….”

Hách Liên Thành đưa tay, ý muốn nói võ quan không cần nhiều lời: “Là ý tứ của Phụ Hoàng, bản Thái tử cũng là phụng mệnh mà làm việc.”

“Ngươi nói bậy!” Hách Liên Dực không cam lòng cả giận quát. Chuyện Cơ Khinh Hoa trộm hỏa pháo bại lộ mới bao lâu, làm sao có thể truyền vào tai Phụ Hoàng nhanh như vậy được, rõ ràng có người tính kế hắn!

“Vinh Vương cấu kết với Trưởng Công chúa Đông Lăng đánh cắp vũ khí của Nam Hạ, mau mang đi!” Hách Liên Dực cũng không dài dòng nữa, trực tiếp hạ lệnh bắt Hách Liên Dực.

Thanh Linh đứng ở một góc phố, nhìn Hách Liên Dực bị mang đi, đáy mắt thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.

Chuyện có người trà trộn vào đám dân thường tấn công sứ đoàn Đông Lăng quốc mà làm bại lộ chuyện Đông Lăng rắp tâm đánh cắp vũ khí tối tân của Nam Hạ vừa xảy ra không lâu. Vì không muốn người khác chú ý mà Vô Ảnh đổi một bộ y phục nữ tử tầm thường.

Trên đường phố rất nhốn nháo, Vô Ảnh đuổi theo Thanh Linh: “Tiểu thư, Vô Ảnh vô dụng, khiến cho Cơ Khinh Hoa đào tẩu.” Nàng thấp giọng hổ thẹn nói.

Thanh Linh cười nhẹ: “Không trách ngươi, có thể kịp thời Hách Liên Dực động thủ với Cơ Khinh Hoa, ngươi đã làm rất tốt.”

Mụ đích của nàng chính là vạch trần Cơ Khinh Hoa, khiến cho Hách Liên Dực thiếu đi một trợ lực tiềm năng. Không để Hách Liên Dực bắt được Cơ Khinh Hoa, chính là làm cho mọi người đều nghi ngờ hắn cùng Trưởng Công chúa cấu kết với nhau, chắc chắn việc này sẽ gây ra cho Hách Liên Dực phiền toái không nhỏ.

Hiện tại mục đích đã đạt được, Cơ Khinh Hoa đào tẩu cũng không sao.

Đối với sự hiểu biết của nàng về Hách Liên Dực, nếu như hắn biết chuyện Cơ Khinh Hoa đã làm, chắc chắn sẽ xuống tay với nàng ta không chút suy nghĩ. Quả nhiên nàng đã đoán đung, Hách Liên Dực thực sự định động thủ với Cơ Khinh Hoa, cũng may trước đó nàng đã phân phó Vô Ảnh, bất luận như thế nào, đều phải ngăn cản hành động của Hách Liên Dực.

Nàng bước một bước, đột nhiên nàng nhìn thấy vạt áo tuyết trắng thoáng qua. Lòng nàng thầm giật mình, tâm tư rối loạn, vừa nhớ hắn, lại không muốn gặp hắn. Đôi tay nắm chạt vạt váy, đáy mắt thống khổ giãy giụa.

Một lúc sau, nàng ngoan tuyệt quay đầu, không nhìn hắn. Thừa dịp hắn không nhìn thấy bản thân, xoay người rời đi.

Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến, khi đi qua một con ngõ nhỏ, eo của nàng đột nhiên bị cuốn lấy. Nàng thấp giọng hét, sau đó nàng rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc đã khảm vào tận tâm nàng.

Tần Liễm dùng áo lông bao nàng thật chặt, khiến cho nàng chỉ còn một cái đầu nho nhỏ ở bên ngoài.

Trước mắt Thanh Linh tối sầm lại, nàng kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hô liền bị nụ hôn hung ác chặn lại. (MTLTH.dđlqđ)

Người này, cứ đến ngõ hẻm là lại như vậy!

“Ô…” Nàng trợn to hai mắt, chống lại một đôi phượng mâu thâm sâu, chợt cảm thấy cả linh hồn đều bị hút vào. Nàng chỉ ngẩn ra một chút, vậy mà khắp nơi trong khoang miệng nàng đều có mùi đàn hương của hắn. Quấn lấy lưỡi nàng, cùng nàng nhảy múa.

Nàng ảo não nhéo bắp đùi của mình, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Nam tử trước mắt đẹp như trích tiên, là nam tử mà nàng yêu, là phu quân kiếp này nàng nhận định lại là người gián tiếp gây ra cái chết kiếp trước của nàng, nàng không có cách nào khiến bản thân quên đi những chuyện đã phát sinh, bản thân lại đang cùng hắn ân ái triền miên trao nhau nụ hôn.

Cho dù chuyện hắn giết nàng là chuyện của kiếp trước, hay hắn là vị hôn phu kiếp này của nàng.

Dù hắn giết nàng thì sao? Dù dự thật nàng yêu hắn đến tha thiết thì sao? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nàng nên làm cái gì? Giết hắn báo thù sao? Chẳng khác nào khoét đi trái tim nàng.

Hai tay nàng chống trước ngực hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại không cho phép, cánh tay ôm eo nàng ngày càng chặt, khiến cho cả cơ thể nàng phải dán sát vào hắn.

Nàng ngửa đầu ra sau, muốn tách ra khỏi nụ hôn của hắn. Hắn dùng tay giữ chặt ót nàng, làm nàng không thể tránh thoát, cùng hắn tiếp tục hôn sâu.

Nàng không cam lòng tức giận trừng hắn, lưỡi liều mạng tránh né, hắn lại không ngừng truy đuổi, bức nàng đến không đường lui. Mắt to nổi lên hơi nước mịt mờ, vừa mềm mại vừa đáng thương, lại không thể khiến cho nam tử đang hôn nàng mềm lòng mà dừng lại, càng ngày càng có xu thế hung dữ hơn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...