Lâu lâu Chu Lập lại nhìn lướt qua nàng một cái, Tô Từ khẳng định, nếu như không phải có Tiger ghé vào bên cạnh nàng, hắn khẳng định đã nhảy tới trước mặt nàng từ sớm rồi.
Cái loại ánh mắt mà hắn nhìn nàng thật sự làm nàng chán ghét.
Tuy biết Chu Lập e ngại Tiger, nhưng nàng vẫn phải để tâm đề phòng hắn, Tô Từ chịu đựng ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ càng lúc càng lên cao, sau khi ăn cơm, nàng chỉ dựa vào tàng cây giám thị Chu Lập.
Sơn động này thật thư thái, thật an toàn, chỉ có điều lên núi, xuống núi rất khó khăn, hơn nữa trong sơn động là một mảnh hắc ám; trừ bỏ những điểm này Tô Từ phi thường vừa lòng. Mà hiện tại, Chu Lập đã biết rõ nơi đó là nhà nàng và Tiger, nếu như lần sau hắn đựa theo ấn tượng mà tìm tới, chỉ sợ khó tránh khỏi phiền toái.
Nàng từng nghĩ đến, đợi khi sức khỏe bình phục sẽ giết Chu Lập diệt khẩu cũng xem như đầu xuôi đuôi lọt, sẽ không phải lo lắng an toàn, lo lắng hắn ta quay lại gây rối, nàng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đem hắn tiến vào sơn động, nơi mà nàng xem như nhà của nàng cùng Tiger.
Tô Từ che miệng ho khan, lại nghĩ đến những lần bị thương trước đây.
Nàng đã hai lần bị thương, vô luận là tiêu hao bao nhiêu diệp tử trong động, Tiger chưa từng gián đoạn đi ngắt diệp tử trở về, hiện tại diệp tử dùng để chữa thương chỉ có thể dùng được trong buổi sáng, cho nên hôm nay Tiger nhất định phải ra ngoài đi hái về, nhưng đến bây giờ Tiger cũng vẫn nằm im không nhúc nhích.
Tô Từ xoay người xoa xoa đầu Tiger, kêu một tiếng Tiger. Đợi cho đôi mắt màu vàng của nó nhìn qua, nàng mới khoa chân múa tay diễn tả hình đang diệp tử chữa thương, sau đó đưa ra cánh tay bị thương đang băng bó, trên mặt lại tỏ vẻ thống khổ.
Tiger lập tức đứng lên, đầu chà lại cánh tay làm rơi mảnh vải băng bó, đầu lưỡi không ngừng liếm lấy chỗ vết thương, cổ họng vẫn ừng ực ừng ực không ngừng, giống như là an ủi.
Liếm được một lúc, thấy thần sắc Tô Từ trở lại bình thường không còn vẻ thống khổ, nó lại liếm liếm mặt Tô Từ, xoay người rất nhanh biến mất trong khu rừng.
Tô Từ nhìn bóng lưng Tiger đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt, chuyển sang hướng Chu Lập, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Tô Từ nói: “Nhìn cái gì?”
Chu Lập vẫn luôn quan sát hành động của Tô Từ và Tiger, hắn thấy phương thức chung sống của bọn họ có chút kỳ quái, ít nhất là, không phải quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật như hắn đã suy nghĩ trước đây.
Chu Lập cười ha ha, nói: “Ngươi cùng con hổ này… phương thức sống chung thật sự là kỳ quái.”
Tô Từ nhìn hắn một cái, hỏi: “Phải không?” Sau đó lảo đảo đứng đậy, nhặt lên gai xương tại chỗ ba lô cũ nát, nghiêng người tựa vào đại thụ, phía sau có một cục đá, chuyên tâm mài gai xương, cũng không nói chuyện nữa.
Nguyên nhân mà nàng giám thị Chu Lập là sợ Chu Lập quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, thậm chí nhớ được đường đi đến đây, sợ về sau bọn hắn sẽ chạy tới gây rối, nhưng sợ nàng lại không nỡ xuống tay ngoan độc với họ được.
Còn về phần an toàn, Tô Từ hoàn toàn không sợ.
Có Tiger ở đây, trừ phi Chu Lập không muốn sống nữa, nếu không cũng không dám động nàng.
Nếu như vạn nhất Chu Lập thực là có lá gan như thế, thì gai xương nàng đang mài trong tay đây cũng không phải chỉ dùng để dọa thôi đâu. Điều đáng tiếc là, chùy thủ bị rơi trong đám cỏ nơi ‘chiến trường’ hôm bữa, đến nay nàng vẫn chưa có cơ hội nhặt về.
“Tô Từ.” Chu Lập an phận được một hồi, lúc này lại đứng dậy đi đến gần Tô Từ. Tô Từ giương mắt, nói: “Lui ra phía sau.”
Hắn đứng tại chỗ hai, ba giây, mới miễn cưỡng thối lui đến vị trí lúc ban đầu.
Sau đó, lại không ngừng nói rất nhiều với Tô Từ, nhưng nàng mặc kệ không để tâm.
Trong mắt Chu Lập lệ khí chợt lóe mà qua, yên lặng một lúc, sau đó lại đột nhiên mở miệng nói: “Tô Từ, ta thấy ngươi xử lý da thú vẫn chưa được tốt lắm a.”
Tô Từ đang mài gai xương, dừng tay một chút.
Chu Lập lập tức đại chấn tinh thần, nói: “Da thú mà ngươi đang dùng nhìn thật cứng rắn, giống như là bán thành phẩm, da thú trên người ngươi làm thế nào xử lý vậy? Thật là lãng phí nguyên liệu tốt a.”
Tô Từ giương mắt, nói: “Làm sạch sẽ huyết nhục, sau đó phơi khô.”
Chu Lập lại hỏi: “Chỉ có như thế thôi hả?”
“Đúng vậy. Ta nghe người ta nói qua phải dùng bọt nước, nhưng bất kể là ta xử lý sạch sẽ huyết nhục sau đó ngâm nước, hay là phơi khô sau đó mới ngâm nước, da thú vẫn sẽ trở nên thối rữa, hoặc là liền trực tiếp rách thành một vài lỗ.” Vấn đề xử lý da thú vẫn luôn quấy nhiễu tâm tư Tô Từ, Tô Từ nói rõ những vấn đề nàng mắc phải khi xử lý da thú, sau đó lại hỏi: “Ngươi biết rõ cách xử lý da thú?”
Chu Lập tiến lên hai bước ngồi xuống, Tô Từ hơi nhíu mi, gặp hắn cũng không có tiếp tục tiến lên nữa nên cũng không nói gì, lúc này Chu Lập mới cười hắc hắc, nói: “Bởi vì trình tự ngươi xử lý da thú hoàn toàn sai, bất quá ngươi làm bừa làm loạn như vậy cũng có thể làm ra một khối da thú có thể dùng, cũng xem như có bản lĩnh.” Đôi mắt Chu Lập chăm chú nhìn vào da thú trên thân Tô Từ xem vài lần.
Tô Từ thấy ngứa mắt, nhưng hiện tại đang xin người ta giúp đỡ, nên vội truy vấn cách làm: “Như vậy ta phải làm như thế nào mới đúng?”
Chu Lập lại cười hai tiếng, mới nói: “Muốn xử lý tốt da thú, trước tiên chúng ta phải ngâm nó trong nước khoảng bốn tiếng, làm sạch sẽ da thú không còn dính huyết nhục hay dơ bẩn, dùng nước kiềm chà một lần, sau đó mới dùng phèn chua, muối ăn để ngâm, tái âm đến tám phần làm thời điểm dùng tay xoa nắn (*câu này ta không hiểu nha T_T), lúc này mới xem như đã hoàn thành một khối da thú.”
Phèn chua? Muối ăn?
Những thứ này nàng hoàn toàn không có nha.
Tô Từ nhíu mày, “Không dùng phèn chua và muối ăn có được hay không?”
Chu Lập nhún nhún vai, “Ta làm sao mà biết, hướng dẫn viên du lịch nói với ta như vậy thôi, ta lại chưa bao giờ làm qua.” Nói xong, mới nhớ lại dường như mình đã lỡ miệng nói, hắn hơi lộ ra vẻ chán nản.
Tô Từ nghe đến hướng dẫn đu lịch, lập tức truy vấn, “Hướng dẫn viên du lịch? Hắn còn sống không?”
Đối với hướng dẫn viên du lịch, ấn tượng của Tô Từ đối với hắn còn xem như không tệ, ít nhất tốt hơn so với mấy tên nam nhân còn sống.
Chu Lập đã lỡ miệng nói ra, Tô Từ lại muốn hỏi đến cùng, hơn nữa cũng không phải là cái gì bí mật, nói ra bất quá hắn không thể lại đem phương pháp xử lý da thú chiếm làm của riêng, nhưng vừa rồi có rất nhiều chi tiết hắn cũng không nói rõ ràng, nếu như Tô Từ muốn làm da thú, khẳng định vẫn là phải đến hỏi hắn, nên hắn cũng không giấu diếm nữa, nói ra tình hình của hướng dẫn viên du lịch.
Sau đó, Tô Từ mới biết rõ, lúc ấy nhóm 3 người của hướng dẫn viên du lịch quả thật gặp phải nguy hiểm.
Trong lúc hai nhóm chia ra xem xét tình hình, một người trong nhóm hướng dẫn viên du lịch không chú ý, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, bị hoa ăn thịt người một ngụm cắn nửa thân trên, hai người còn lại lập tức tiến lên muốn giúp đỡ kéo hắn ta ra, nhưng họ chỉ mới đi vài bước, lại thấy gần đó cũng có mấy loại cây hoa ăn thịt người khác.
Nếu như không phải hướng dẫn viên du lịch cơ trí, lập tức lui về sau một bước dài, hắn sẽ không chỉ bị hoa ăn thịt người cắn chặt nửa bả vai, sau đó không để ý mình đang bị thương, dùng sức kéo túm ra, hắn cũng sẽ không sống được.
Bất quá đợi nhóm Chu Lập tìm thấy bọn hắn, hắn cũng đã té xỉu do mất máu quá nhiều và trúng độc của hoa ăn thịt người.
Sống trong khu rừng này, nơi chỉ có thể lo được hôm nay không lo được ngày mai, nếu bị thương sẽ đại biểu cho tử vong.
Tuy rằng Chu Lập nói bọn hắn đã cố hết sức giúp đỡ đồng bạn, nhưng Tô Từ biết rõ, nếu như không phải hướng dẫn viên du lịch có kinh nghiệm phong phú về sinh tồn dã ngoại, mà kinh nghiệm này vô cùng có ích cho bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không dùng thuốc men, một thứ vô cùng trân quý ở nơi này để chữa thương cho hướng dẫn viên du lịch.
Đáng tiếc tuy rằng cứu được hướng dẫn viên du lịch, nhưng cũng không chống đỡ được mấy ngày liền chết.
Đang nói, Tô Từ lại nghe thấy lùm cây trước mặt có động tĩnh, ngẩng đầu lên liền thấy Tiger ngậm về một bó to diệp tử, đang ủy khuất nhìn nàng.
Sau đó mới chuyển sang nhìn Chu Lập, cổ họng thấp gầm nhẹ. (*Keke! “Hổ huynh” đang ghen)
Sắc mặt Chu Lập trắng bệch, vừa lăn vừa bò leo đến bên cạnh Tô Từ, lại thấy Tiger đột nhiên ném bỏ diệp tử, nhìn chằm chằm Chu Lập, từng bước một đi tới, đầu lưỡi không ngừng liếm lấy răng nanh sắc bén, răng dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng lạnh.
Giống như là bị cướp đi vật tâm ái (*trân bào yêu quý), sau đó hướng đến người có tâm cướp đoạt trân bảo, thị uy doạ nạt.
Biểu tình Tô Từ có một chút vặn vẹo, kéo ra cánh tay đang bị Chu Lập bấu chặt sinh đau, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy toàn thân đang run rẩy của Chu Lập bị Tiger cắn vung lên, bị sút đến một bên, lăn vài vòng mới dừng lại.
Sau đó cái đầu cực đại chà lấy Tô Từ, trong miệng nức nở, đôi mắt màu vàng rõ ràng biểu lộ ủy khuất cùng khẩn trương.
…Uống dấm? (*ghen)
Tô Từ cười cười sờ đầu Tiger, an ủi một trận sau đó mới đứng đậy đi đến bó diệp tử bị Tiger ném qua một bên tìm kiếm một mảnh lá non, ngắt lấy một mảnh nhỏ dùng nước rửa sạch, thử thăm dò muốn bỏ vào miệng, thấy Tiger không có hành động ngăn cản, mới nhắm mắt cầm diệp tử trong tay nhét vào trong miệng.
Đau đớn, chua sót, chua cay, lại giống mang điềm ma ỷ, chỉ một hồi đầu lưỡi liền đã tê rần.
Nghĩ đến lồng ngực bị đau cùng với tình trạng hay ho khan của chính mình, tuy rằng không muốn, Tô Từ vẫn đành phải ăn thêm một mảnh lớn diệp tử với vẻ mặt đau khổ, sau đó uống mấy ngụm nước mới xem như trừ bớt hương vị khó chịu trong họng.
Lúc này Tiger đang chà nàng, thúc giục nàng về huyệt động chữa thương.
Tuy rằng sẽ không cố ý giấu diếm công dụng chữa thương của diệp tử, nhưng Tô Từ không muốn chữa thương ở chỗ này, do dự một hồi, nghĩ đến tuy rằng đặc thù hoàn cảnh xung quanh nơi này rất rõ ràng, nhưng chỉ cần hắn ta không quá hiểu rõ là được, hơn nữa doanh địa của bọn Chu Lập lại cách nơi này quá xa, lấy năng lực bọn họ muốn chạy đến đây gây khó khăn cho nàng, tỷ lệ này rất thấp.
Nghĩ vậy, Tô Từ mới đem diệp tử để lên lưng Tiger, sau đó chính mình cũng bò lên lưng nó, tay chân đè nặng diệp tử.
Sau đó nhìn sang hướng Chu Lập vẫn còn đang hoảng sợ, nói: “Xem bộ đáng Tiger không thích ngươi tới gần ta, về sau cần phải chú ý. Ta buổi tối mới ra đến, phần thịt còn thừa kia đủ để ngươi ăn cơm trưa. Nơi này tuy rằng là địa bàn của Tiger, nhưng chung quanh vẫn có rất nhiều dã thú ẩn hiện, dưới vách núi có sơn động, ngươi tốt nhất vào đó nghỉ ngơi, đừng có chạy lung tung, bằng không gặp phải phiền toái đừng trách sao ta không nhắc nhở ngươi.”
Hiệu quả chữa thương của diệp tử rất tốt, chỉ mới ba ngày, căn bệnh ho khan mà Tô Từ nghĩ mình bị viêm phổi đã tốt lên rất nhiều, miệng vết thương trên thân cũng đã khép lại, đang lên vảy.
Mà thân thể Tiger lại khôi phục một cách nhanh chóng, trừ ra vết thương ở chân sau từng bị cắn một miếng thịt còn chưa khỏi, những vết thương khác trên thân gần như hoàn toàn hồi phục.
Chẳng qua những vết sẹo trên thân làm bộ lông trắng hoàn mỹ của nó hơi lôi thôi một chút.
Còn về phần Chu Lập, sáng sớm ngày thứ ba liền bị Tiger ngậm chạy đi, lúc Tiger trở về trong miệng cũng chỉ có một nhánh hồ tiêu đã chín.
Tuy rằng chán ghét Chu Lập, nhưng dù sao cũng là đồng loại, hơn nữa quả thật hắn ta giúp nàng nấu cơm mấy ngày, Tô Từ có chút lo lắng Chu Lập bị Tiger thuận miệng ném đến địa phương xa lạ, muốn gọi Tiger mang nàng đi nhìn xem, nhưng Tiger chính là nằm ngã trên mặt đất không đi, cuối cùng nàng đành phải từ bỏ.
Tiger tuy rằng chỉ đặc biệt tốt đối với nàng, nhưng đối với bọn người Chu Lập cũng không giống như có quá nhiều địch ý, cũng không có xem bọn hắn như con mồi.
Hơn nữa nó mang về tới mấy nhánh cây hồ tiêu, mà loại cây này Tô Từ thấy gần doanh địa của bọn người Chu Lập, Tô Từ cũng đành phải quyết định chủ ý, ngày mai hống (*dỗ ngọt) Tiger lén lút đi nhìn xem, xác định Chu Lập đã trở về chỗ cũ mới yên tâm.
Tiger đang lăn lộn làm nũng với Tô Từ, sau đó lại đột nhiên ngậm nàng vung ngược lên lưng nó, nhảy mấy cái đã vào sơn động.
Tô Từ vốn cho rằng Tiger lo ngại nhiệt độ không khí bên ngoài quá nóng, muốn mang nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng kế tiếp sau đó, Tiger vẫn giữ tốc độ chạy băng băng, với tốc độ của Tiger thì đã sớm đến huyệt động rồi, nhưng Tiger lại giống như không biết đã đến huyệt động, vẫn thẳng hướng chạy tiếp.
Dần dần, Tô Từ cũng không để ý, an tĩnh ghé vào trên lưng Tiger, đợi xem mục đích của nó là gì.
Đã ở chỗ này một thời gian dài, Tô Từ cũng hơi hiểu rõ đối với sơn động này, nhưng bởi vì không có ánh sáng, cho dù cầm cây đuốc cũng không duy trì được bao nhiêu thời gian, có một lần, nàng cẩn thận dè dặt đi vào trong gần nửa tiếng, trước mặt lại vẫn là sâu tận cùng không có điểm cuối, nên nàng cũng không lại đi tra xét.
Nhưng tốc độ của Tiger so với tốc độ của nàng khác biệt vô cùng lớn.
Tô Từ có thể cảm giác được, con đường đi sâu vào trong một lúc thì hẹp, một lúc thì rộng rãi, nhưng xu thế càng lúc càng dốc xuống dưới.
Mà lúc này, Tô Từ phỏng chừng, ít nhất Tiger đã chạy băng băng gần nửa giờ. Lấy cước lực của Tiger, thì lúc này bọn họ chắc hẳn đã đến sâu trong lòng đất rồi.
Tuy rằng bình thường nửa giờ chẳng hề tính cái gì, nhưng hiện tại, Tô Từ lại có điểm sợ hãi, đôi tay, cặp chân gắt gao ôm Tiger, sợ bị ngã xuống.
Tiger đã nhận ra Tô Từ hoảng sợ, vội quay đầu liếm liếm Tô Từ, cổ họng vẫn thấp gầm nhẹ an ủi nàng.
Không bao lâu, sơn động lúc này cũng không dốc xuống nữa, chỉ là ngẫu nhiên Tiger lại chuyển hướng. Đôi mắt không quan sát được hoàn cảnh xung quanh, nhưng cảm giác Tô Từ càng nhạy bén, xem xét từ tốc độ tiếng gió cùng tiếng vang chung quanh, hẳn là đang có rất nhiều chỗ rẽ, tần suất Tiger chuyển hướng cũng nhiều, có lẽ những chỗ rẽ này cũng không quá rộng rãi, nên tốc độ Tiger cũng dần dần chậm lại.
Sau khi qua một chỗ rẽ, Tô Từ cũng cảm giác được nhiệt độ không khí chung quanh cao lên một chút, kế tiếp cơ hồ chính là mỗi một bước tiến về trước, nhiệt độ không khí cũng biến hóa theo, càng tiến về trước, Tô Từ thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh.
Lúc bắt đầu Tô Từ còn hiếu kỳ đánh giá những tảng đá màu hồng chung quanh, nhưng theo nhiệt độ không khí càng tăng cao, trên thân Tô Từ tràn đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy miệng khát thật lợi hại.
Tiger quay đầu lo lắng liếm liếm miệng Tô Từ, tại một chỗ rẽ lại chuyển hướng, không qua bao lâu, cảnh sắc trước mắt lại dần dần tối đen lại, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, Tô Từ chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn một chút.
Nhưng tốc độ Tiger lại càng ngày càng chậm, đường cũng càng ngày càng hẹp, Tô Từ chỉ có thể đem chân toàn khoát lên lưng Tiger, cẩn thận cúi người tại trên thân Tiger lần mò, phát hiện hai bên hông nó không có một tí khe hở.
Thế nhưng Tiger lại chen chút đi vào trong sơn đạo eo hẹp.
May mắn con đường này cũng không dài, vừa đi ra con đường này, Tô Từ lập tức vỗ vỗ lên lưng Tiger ý bảo nó dừng lại, cẩn thận lần mò hai bên hông nó, phát hiện lòng bàn tay quả nhiên bị ẩm ướt, không khỏi cắn răng thở sâu.
Tiger hẳn là biết rõ con đường này quá hẹp không thích hợp nó, nhưng con đường thích hợp với nó Tô Từ lại chịu không nổi (*nơi lúc nãy Tô Từ đi qua bị đổ một thân mồ hôi đó), nên nó đã đổi đường đi.
Tiger gặp Tô Từ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi nóng nảy, vội cọ xát đi qua, cổ họng cũng ừng ực an ủi, liền sợ là vừa rồi tổn thương đến nàng.
Tô Từ thương tâm sờ sờ đầu Tiger, lần mò lại bò lên lưng nó.
Sau đó cũng không gặp trở ngại gì, rất nhanh, dần dần chung quanh sáng ngời lên, lúc này Tô Từ liền thấy một cái sơn động đại khái hơn mười thước, một con đường hiện ra ngay trước mắt.
Bên trái là trắng, bên phải là hồng.
Trắng giống như bông tuyết, hồng giống như hoa lửa.
Tiger quá quen thuộc nơi đây, chậm rãi đi mấy bước về phía trước, sau đó ngừng lại.
Tô Từ sợ ngây người, sững sờ ngồi tại trên lưng Tiger, một lúc sau, mới vươn tay bên trái sờ sờ.
Lạnh.
Tô Từ liền rút tay về, đem tay phóng trước mặt hà hơi, một lần nữa đánh giá cái nơi kỳ dị này, nàng phát hiện bất kể là bên màu trắng hoặc bên màu hồng, đặc biệt là chỗ sâu trong huyệt động, thế nhưng cũng có thể cảm giác đến không gian có điểm vặn vẹo.
Mà ngay tại bên tay trái của bọn họ, là một nửa thân thể bị tàn phá của dã thú, bây giờ đã bao trùm lên một tầng bông tuyết bạch sắc.