Trên người Ngôn Khinh Linh mặc một thân bạch y, nhưng vì Thái hậu thích cô nương xinh đẹp dung nhan rực rỡ, nên hôm nay nàng khoác thêm chiếc áo khoác đỏ ở bên ngoài, chiếc áo dùng gấm Tứ Xuyên cắt may. Trong số cống phẩm được gửi đến, chỉ có hai kiện gấm đỏ Tứ Xuyên, một tấm Lận Chước đã lấy đi, cái còn lại ắt hẳn là chiếc áo trên người Ngôn Khinh Linh. Sắc màu trên gấm tươi tắn, bên trên mặt gấm thêu con khổng tước có đôi mắt to lớn màu trắng đục trắng, nhìn qua vô cùng sống động.
Ngôn Khinh Linh thích khổng tước trắng là còn có nguyên do khác liên quan đến Lận Chước. Khi Ngôn Khinh Linh mười ba tuổi, ở trong thu săn, Lận Chước bắt được một con khổng tước trắng, trưởng bối gài bẫy hắn, bắt nhốt con khổng tước trắng trong lồng vàng đưa đến phủ Quốc Công, từ đó trở thành một câu chuyện để người đời ca tụng.
Thái tử vì chinh phục nụ cười của người đẹp nên đem lồng chim khổng tước đến tặng cho giai nhân.
Mọi người đều nói đó là con vật đính ước của bọn họ, cũng từ đây Ngôn Khinh Linh rất yêu thích khổng tước trắng đó. Phủ Quốc Công còn làm một cái vườn cho khổng tước, kết quả sau khi Lận Chước đưa con khổng tước trắng cho Ngôn Khinh Linh liền bị chim Cắt của Thiệu Tình nuôi dưỡng mổ cho bị thương. Đây đều là những lời đồn lúc sau.
Lúc đó Lận Chước còn nghe nói thứ nữ kia ghen tị, tơ tưởng muội phu cho nên mới muốn huỷ hoại tín vật định ước của đích muội mình.
Chiếc áo gấm khổng tước Tứ Xuyên này là Thái hậu lệnh cho tú nương trong cung may gấp. Ý nhắc nhở Lận Chước biết, Ngôn Khinh Linh mới là đích nữ, là dòng chính thống mới có tư cách mặc áo màu đỏ, còn Thiệu Tình chỉ là hạ đẳng, không xứng mặc!
Thật ra Lận Chước có chút bội phục Ngôn Khinh Linh có thể nhúng tay vào mọi nơi, nàng ta diễn trò như vậy là vì vài ngày trước Lận Chước có lấy một kiện gấm Tứ Xuyên trong đống đồ cống phẩm nhưng không đưa đến phủ Quốc Công, giờ hắn mới nhớ ra.
Đáy lòng Lận Chước khẽ hừ lạnh, những tiểu xảo như vậy hắn nhìn không quen, hắn càng cảm thấy Ngôn Khinh Linh không đáng đặt lên bàn cân, có điều sau khi so sánh, hắn cảm thấy Ngôn Khinh Linh đúng thật rất giả tạo.
“Đã lâu rồi không gặp Ngọc Tiết, Ngọc Tiết đến đây để Ai gia nhìn xem nào!” Ngọc Tiết là tên tự của Lận Chước, Thái hậu thường lấy tên tự để xưng hô với hậu bối đã trưởng thành.
Không dùng được ám hiệu, Thái hậu gọi thẳng người đến.
“Quả thật lâu rồi không gặp Chước Nhi, thương thế trên người thế nào rồi?” Hoàng hậu cũng tiếp lời, lúc này Lận Chươc mới tiến lên phía trước vài bước.
“Ngọc Tiết có tội, để Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu phải lo lắng!” Lận Chước nhanh trí quỳ gối, dập đầu trước Thái hậu.
“Đứa trẻ này, thân thể còn chưa hồi phục, còn không mau đứng lên!” Thấy thái độ cung kính của Lận Chước, sắc mặt Thái hậu giãn ra ít nhiều.
“Tạ Hoàng tổ mẫu!” Lận Chước chậm rãi đứng dậy, trên người hắn khoác áo choàng màu đen tuyền, thoạt nhìn mảnh khảnh hơn so với ngày thường, sau khi hắn bị thương nặng lại cảm thấy hắn càng ốm yếu hơn.
“Khinh Linh, Ngọc Tiết đã đến rồi, khí sắc rất tốt, ngươi đã yên tâm chưa?” Thái hậu thân mật vẫy tay về phía Ngôn Khinh Linh. Ngôn Khinh Linh ngượng ngùng đến trước mặt Thái hậu, đôi tay bạch ngọc đặt lên tay Thái hậu. Thái hậu nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, vỗ vỗ lên mu bàn tay, sau đó đưa tay còn lại về phía Lận Chước.
“Khinh Linh rất nhớ con, nàng lo lắng đến mức gầy yếu, mấy ngày nay nàng ở nơi này của Ai gia, sao chép huyết kinh cho con, thân thể con bây giờ tốt lên cũng một phần là công lao của Khinh Linh!” Thái hậu vẫn đưa tay về phía Lận Chước.
Lận Chước cầm tay Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu nhân từ, phụ hoàng và mẫu hậu còn chờ Tôn nhi hiếu thuận, Tôn nhi nào dám để trưởng bối đau lòng!” Không có chữ nào Lận Chước đề cập tới Ngôn Khinh Linh, tựa như không hiểu Thái hậu ám chỉ gì.
Thái hậu nào sẽ bỏ qua cho hắn? Bà là người thích ép trâu uống nước, mối nghiệt duyên của Thánh thượng và Nguyên hậu có thể nói là một tay Thái hậu thúc ép. Thái hậu sẽ không bao giờ tỉnh ra, giờ này đang bổn cũ soạn lại.