Lễ tình nhân đầu tiên.
Lễ tình nhân đầu tiên Giang Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn ở chung một chỗ.
Bọn họ trong một cửa hàng bán bánh ngọt không lớn, ai cũng không thể ẩn giấu nụ cười trên mặt.
Không có hoa hồng đỏ, vì sợ cô xấu hổ mang về nhà.
Cũng không có thú nhồi bông, lý do giống như trên.
Anh chỉ cầm tay cô, ngắm nghía từng ngón một, cho đến khi trên mặt cô nổi lên màu đỏ.
Nhưng Thiên Thu lại cho rằng mặt nóng lên vì ngồi trong xe còn mang khăn quàng cổ, vì vậy giơ tay lên muốn tháo khăn quàng cổ xuống.
Đang làm được một nửa thì anh cúi người nghiêng qua: “Để anh.”
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào khăn quàng, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào mặt cô, hơi thở ấm áp của anh phả lên người cô, cô không tự chủ hơi lùi ra phía sau.
Nhưng chỗ ngồi trong xe chỉ có như vậy, có tránh nữa cũng chẳng biết tránh chỗ nào.
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn, động tác trên tay cũng dừng lại.
Thu Thiên biết anh đang nhìn mình, ai tới nói cho cô biết hiện giờ nên làm như thế nào không. Lêquydoon
“Thu Thiên…” Anh thấp giọng gọi cô, mang theo chút khàn khàn.
“Quà tặng!” Thu Thiên đột nhiên ngẩng đầu không đúng lúc, “Chẳng lẽ anh không muốn mở ra xem quà tặng của em sao?”
Chàng trai nào đó sửng sốt mấy giây, ngay sau đó đáy mắt anh hiện lên ý cười: “Em là nói…. Bảo anh mở sáu hộp quà tặng là dưa muối ra nhìn hả?”
Đỡ trán… Bạn học Thu Thiên hóa đá.