Thứ Nữ

Chương 111


Chương trước Chương tiếp

“Đồ quỷ, ngươi nói nhăng gì đấy, thật là mắc cỡ chết người.” Tứ nhi giơ tay đánh Phong nhi, lúc này Phượng hỉ vén rèm đi vào, đối với Phong nhi nói: “Phong nhi tỷ tỷ, ma ma đem Liễu Lục tỷ tỷ mang đến, ngươi nhìn, có muốn hiện tại gặp Thiếu phu nhân hay không?”

Tứ nhi nghe được ngẩn ra, mang vẻ khó hiểu nhìn về phía Phong nhi, Phong nhi đối với Tứ nhi thở dài nói: “Là ta đề nghị cùng Thiếu phu nhân, cái kia. . . . . . Tú cô không phải là muốn kết hôn con dâu sao? Liễu lục cũng đã bị giam thời gian dài như vậy . . . . . Có tâm tính gì thì cũng bị mài hết rồi, ai, cũng không thể để cho nàng vừa đi sang Tam lão gia như Xuân Hồng, chúng ta đều là người đáng thương, có thể giúp, thì giúp một chút.”

Tứ nhi nghe xong đem ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phong nhi, một hồi lâu mới nói: “Hi vọng nàng sẽ không cô phụ lòng tốt của ngươi, người này, là ngươi đề nghị, thì sau này ngươi phải theo dõi chặt chẽ, hơn nữa, ngươi cầu xin Thiếu phu nhân đem nàng thả là được, tại sao phải đề nghị đem nàng phối cho Hỉ Quý, Tú cô chịu đáp ứng sao? Tú cô là sĩ diện người, Nếu Thiếu phu nhân thật nói ra, không chừng hảo tâm sẽ gặp phải hiểu lầm, cho là Thiếu phu nhân nhìn Hỉ Quý không vừa mắt, ngươi nha, đừng tự cho rằng mình thông minh.”

Phong nhi nghe trên mặt đã lộ ra vẻ không được tự nhiên , nhỏ tiếng nói: “Tứ nhi tỷ tỷ nói đúng, ta quả thật nhất thời nóng lòng, chỉ nghĩ đến việc có thể giúp nàng đi ra ngoài, mà không suy nghĩ chu toàn như thế, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ theo dõi chặt nàng.”

Tứ nhi nghe liền nói: “Ta biết, ta và ngươi đều từ trong một phủ ra, các ngươi lại là trong một viện lớn lên , có mấy phần tình nghĩa cũng là đúng đích, chẳng qua ngàn vạn lần đừng quên chúng ta cũng là nô tỳ, bổn phận của chúng ta chính là trung thành với chủ tử, hầu hạ tốt chủ tử, mấy người chúng ta coi như là may mắn , gặp được người tốt hiếm thấy như Thiếu phu nhân, ngươi hôm nay lại là một tay Thiếu phu nhân cất nhắc, cũng đừng cô phụ một mảnh Tâm ý của Thiếu phu nhân mới tốt, những thứ không biết yên thâm, có lòng trèo cao, đã được kết quả gì ngươi hẳn đều thấy được, nàng tới, ta bất kể, ngươi ngó chừng nàng, ta liền ngó chừng ngươi, tóm lại không thể làm cho Thiếu phu nhân bận tâm nữa là được.”

Tứ nhi dứt lời, đã liếc nhìn trong phòng, trong lòng mặc dù có chút lo lắng Vân Nương ở trong Đông sương phòng, nhưng hiện giờ nàng một chút cũng không muốn đi quấy rầy Thiếu phu nhân cùng thiếu gia, nên không thể làm gì khác hơn là đi qua đi lại trong Đông sương phòng, tìm cớ giúp Thiếu phu nhân giải thích. Phong nhi bị Tứ nhi một phen nói xong thì đỏ mặt một trận, thật lâu mới tự đáy lòng đối với Tứ nhi nói: “Ta biết rồi, Tứ nhi tỷ tỷ, sau này ngươi hãy nhìn biểu hiện của Phong nhi đi, nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng .”

Phượng Hỉ báo tin xong đứng ở phòng ngoài, nên lời nói của Tứ nhi nàng một chữ cũng nghe không sót, trước kia nhìn Tứ nhi lớn lên cũng không có gì đặc sắc, nói chuyện cũng không nhiều, cũng không xen vào việc của người khác, nhưng lại rất được Thiếu phu nhân tín nhiệm, nàng cho đây chẳng qua là vì tình nghĩa theo hầu hạ Thiếu phu nhân từ nhỏ đến lớn, nên trên mặt tình cảm đã chiếm được lợi thế, nhưng nghe Tứ nhi nói mấy lời này, Phượng hỉ ở trong lòng đã bội phục , theo như phần trung thành kia của Tứ nhi, cùng kinh nghiệm, cũng đáng được mình hảo hảo học tập, nhất thời lại nghĩ, nếu không phải Tứ nhi được Thiếu phu nhân tín nhiệm, Lãnh thị vệ cũng sẽ không đối với nàng có vài phần kính trọng sao, sau này. . . . . . Có lẽ, bên cạnh thiếu gia còn sẽ có những thứ khác thị vệ khác xuất hiện, nếu là có phúc, chưa chừng cũng có thể gặp gỡ một. . . . . . Vốn so sánh với việc phối lung tung cho bọn sai vặt trong phủ vẫn tốt hơn nhiều.

“Phượng hỉ, để cho Liễu Lục vào trước phòng ngoài chờ đi, Thiếu phu nhân hiện tại đang nghỉ trưa.” Phượng hỉ đang suy nghĩ miên man, thì đã nghe Phong nhi ở trong phòng nói vọng ra.

Phượng hỉ nghe xong bận rộn đi tới hành lang phía trước, đối với bà Tử mang Liễu Lục đến nói: “Ma ma trước mang Liễu Lục tỷ tỷ vào đi, phía ngoài gió rét, uống chén trà nóng cho đỡ lạnh đi.”

Bà tử này nghe xong nhanh chóng cáp eo gật đầu cám ơn, dẫn theo Liễu Lục vào phòng, Phượng Hỉ liền cẩn thận đánh giá Liễu Lục, chỉ thấy Liễu Lục thần sắc héo úa, dung nhan gầy gò, hai gò má có chút lõm vào, con mắt lớn nguyên vốn giống như mắt nai con, lúc này nhìn xem có chút dọa người, ánh mắt khổ sở nhát gan, chính là nhìn thấy một tiểu nha đầu, cũng tỏ vẻ nịnh nọt, thần sắc hiền lành, cúi đầu, rụt vai, lén lút nhìn quanh, giống như đang tìm người nào.

Một hồi sau Phong Nhi từ trong đi ra, Liễu Lục vừa thấy, trong mắt lộ ra vui mừng cực điểm, há to miệng định nói gì rồi lại không dám lên tiếng, chỉ là khẩn trương nhìn chằm chằm vào Phong Nhi.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...