Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 44


Chương trước Chương tiếp

Trước mắt nó dần dần biến hóa huyền ảo thành khói đang từ từ tiêu tán...

“Ngươi nhớ kĩ cho ta, nếu để cho ta gặp ngươi ta sẽ xé nát ngươi.” Giận đến nỗi ở trên trần nhà trực tiếp dẫm chân.

“Giọng điệu thật lớn.” Có người nói.

“Không tin ngươi đến ần đây.” Nhe răng trợn mắt đe dọa.

“Đều bị ta bắt gặp.” Vẫn là âm thanh kia, nhàn nhạt mang theo chút trêu trọc.

Sau đó, Doãn Thiên Lương bỗng nhiên thanh tỉnh, âm thanh này, là Lục Quân Tắc a.

Mở mắt, thấy hai tay mình đang gắt gao túm lấy cổ áo anh ta, chân lại bị anh ta kẹp lấy, khó trách có cảm giác hành động bất tiện.

Đại khái, có phải hay không lúc nàng ngủ thiếp đi, đem Lục Quân Tắc nghĩ thành tiểu Thần tiên vô lương tâm để đánh? Khó trách nàng cảm giác trần nhà nhà mình sao lại mềm như vậy, thì ra là đạp vào chân Lục Quân Tắc... Ách, làm sao bây giờ ? Ở thời điểm này lộ ra nguyên hình rồi hả?

Sau đó, Doãn Thiên Lương không nói một câu, buông lỏng tay ... tận lực bắt trước người sau khi bị quỷ nhập ... quỷ đi rồi, thể xác mềm nhũn bất tỉnh, đại khái chính là như vậy.

Lục Quân Tắc kia lại bóp mặt nàng: “Hả? Đã xong rồi? Chẳng lẽ quỷ nhập vào người?”

Không để ý tới, giả chết.

“Xem ra muốn mời người tới đuổi quỷ.” Lục Quân Tắc nói.

Đuổi đi, bà cô ta mới vừa chân chính đóng gói xong, sợ anh sao. Tiếp tục ngườiủ mê man chờ anh bắt quỷ.

Nhưng mà, thật đúng là không ngườiủ được, Doãn Thiên Lương 22 tuổi ở trong thân xác đứa trẻ 14 tuổi trong cuộc sống có thể hay không bị người bắt nạt? Có thể hay không theo không kịp trương trình học? Có thể hay không ngượng ngùng mặc quần cụt? Nhiều vẫn đề thế, làm sao bây giờ?

Đều do tiểu Thần tiên vô lương tâm kia, không biết có thể gặp lại nó hay không ... thật TMD muốn đánh ngất nó, sai lầm cũng sai lầm rồi, đâm lao phải theo lao có gì không tốt? Tuy nói nàng chiếm 8 năm tiện nghi, nhưng... đầu năm nay người bị chết cũng sớm có được hay không? Nếu như nàng ở xã hội hiện đại có thể sống đến 80, đoán chừng ở chỗ này cũng liền năm sáu chục, thường ...

Nếu như gặp lại được tiểu tử kia nhất định buộc nó đi Địa phủ, ở sổ Sinh tử gia tăng cho nàng 20 năm tuổi thọ.

Có người ở bên tai nàng thổi hơi, ngứa một chút. Dĩ nhiên không thể nào là gió đông nhẹ mở cửa sổ gỗ xuyên thấu qua nàm giường đến đùa giỡn nàng ... tảng đá chết, đùa – giỡn – lưu – manh –

Nắm chặt quả đấm, Doãn Thiên Lương quyết định chết cũng nhẫn nại tới cùng.

Nhưng ...

Loại sinh vật lưu-manh này quả nhiên thích được voi đòi tiên, lại nắn vành tai nàng? Còn nắn còn nắn? Nắn nữa bà cô chém ngươi.

“Quận vương, ngài ở đây làm gì?” Doãn Thiên Lương mở mắt làm trạng thái mơ hồ.

“Oh a, trên lỗ tai nàng có chút bẩn.” Lục Quân Tắc nói, còn cố ý đem tay khua múa trước mặt nàng một chút: “Nàng xem, rơi rồi.”

Nhìn cái quỷ a? Ánh hoàng hôn này ... mấu chốt còn có bóng che ...

“Cảm ơn.” Thuận tiện lật người.

“Oh a?” Bản thân ngủ không yên còn làm trò tiêu khiển cho người khác.

“Hả?” Tiếp tục dùng âm thạn mơ hồ không rõ.

“Thấy ác mộng?” Lục Quân Tắc hỏi.

“A? A, ừ ...” Một lần cuối cùng trả lời anh.

“Ngủ ngon đi.” Lục Quân Tắc nói.

Ách ... Không giống tác phong của tảng đá thối bám lấy để hỏi? Uống lộn thuốc hay bị nàng dúng mãnh làm cho sợ? Tốt nhất là cái sau. Nếu như vừa rồi “dũng mãnh” tạo bong ma trong lòng anh ta, nàng hi vọng có thể thêm kì hạn ... một vạn năm.

Mặc dù đưa lưng về phía Lục Quân Tắc, nhưng cảm giác lạnh lẽo sau gáy, giống như có hai tiểu quỷ nhìn chằm chằm.

Dậy sớm, Lục Quân Tắc vẫn không có đi trước, áo mũ chỉnh tề ngồi chờ nàng, Doãn Thiên Lương vội vàng bò dậy, mẹ già nói không thẻ lười biếng, muốn chúc tết vân vân, đoán chừng phong tục ở đây cũng không kém gì.

Rửa mặt xong rồi đi theo Lục Quân Tắc qua thỉnh an ngừi đẹp mẹ chồng, người đẹp mẹ chồng mới vừa ăn mặc xong, được gọi là một phong thái rạng rỡ hoa nhường nguyệt thẹn. Doãn Thiên Lương không có qua năm mới ở nơi này, thật may còn có Lục Quân Tắc làm khuôn mẫu, để cho nàng học theo.

Quỳ xuống đất cho Quận Vương phi thỉnh an, chúc “lão nhân gia” bà phúc thọ An khang, Vạn sự Như ý, sau đó mắt ba ba chờ tiền mừng tuổi. Quận Vương phi tự mình cầm hai túi nhỏ của mình đưa cho bọn họ, nụ cười trên mặt thần thần bí bí.

Doãn Thiên Lương bất giác cảnh giác lên, người đẹp cười thật quỷ dị.

Thỉnh an xong rồi ăn điểm tâm, nhìn một chút Quận Vương phi và Lục Quân Tắc không có ý tứ muốn nhúc nhích, suy nghĩ một chút thì, ở Vân Trung quận anh ta là lão đại, chờ người ta tới chúc tết là tốt rồi.

Chờ đợi a, chờ đợi a, nàng chờ đến muốn ngủ thiếp đi cũng không có người đến chúc tết, ngắm Lục Quân Tắc một cái, không nghĩ tới tiểu hỏa này nhân duyên kém như vậy, kể cả quan lại cùng làm cũng không chúc tết anh ta... làm người thật thất bại.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...