Thú Nô

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Ban đêm, Phong Tình lăn qua lộn lại ngủ không được, đang nằm lại thẳng thắn bật dậy trò chuyện cùng Shogula đứng ngủ bên giường.

“Shogula, ngươi đã ngủ chưa?”

“Chuyện gì?” Shogula còn chưa ngủ.

“Ngươi có biết Vực thẳm Băng tuyết không?”

“Có đi rồi!”

“Nga?” Phong Tình đảo mắt sáng ngời nhìn chăm chú Shogula. “Nơi đó đẹp không? Rất nguy hiểm phải không? Có loại quái vật gì?”

“Hỏi cái này làm gì?” Shogula đương nhiên không muốn trả lời.

“Hồi sáng, giáo sư Dịch Lỗ Lỗ tuyên bố ngày mai tất cả mọi người đều phải đi Vực thẳm Băng tuyết sống một tháng.”

Phong Tình méo miệng mếu máo, ý không vui, vào học viện lâu như thế, gần như có bốn trên năm phần thời gian đều là kinh hồn bạt vía vượt qua ở nơi hoang dã, mặc dù có Shogula bảo hộ bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Cuộc sống trong mơ của hắn là dẫn tiểu thú đáng yêu thảnh thơi ung dung du sơn ngoạn thủy, chứ không phải đến chỗ nào cũng chạy trối chết, còn phải đánh nhau cùng các con thú đáng thương.

Sáng hôm nay nghe giảng bài, giáo sư Dịch Lỗ Lỗ tuyên bố toàn thể học viên đi vào Vực thẳm Băng tuyết sống một tháng, sau một tháng phải mang về ma thú nội hạch nào đó trong Vực thẳm Băng tuyết, trường học tiến hành phân xét khen thưởng cho học viên mang về ma hạch đã đăng ký, theo lời giáo sư Dịch Lỗ Lỗ, khen thưởng rất hậu.

Giáo sư Dịch Lỗ Lỗ còn nhấn mạnh, cũng không chỉ triệu hoán hệ, học viên cả học viện đều phải đi, học viên có thể không đi, không đi tức là cả đời mất đi tư cách tiếp tục học ở học viện Phare.

Rõ là điều khoản bá đạo.

Sáng sớm ngày mai liền phải xuất phát, thời gian gấp gáp, chạy về ký túc xá thu dọn một chút liền tới đêm khuya, giáo sư nói chỉ có thể mang vũ khí cùng một vài vật dụng sinh hoạt và đồ ăn nửa tháng, cấm mang theo sách chiến đấu hoặc thứ gì đó phụ trợ chiến đấu.

Khổ não, hắn hoàn toàn không biết gì về Vực thẳm Băng tuyết.

“Vực thẳm Băng tuyết, một trong cấm địa ngũ đại tử vong, quanh năm tuyết đọng.”

“Tuyết? Vậy chắc chắn rất đẹp!” Phong Tình ảo tưởng.” Cấm địa ngũ đại tử vong, chắc chắn rất nguy hiểm, vậy có quái thú gì?”

“Ma thú băng hệ, phong hệ.”

“Cụ thể? Nói rõ ràng đi!” Chủng loại ma thú băng hệ, phong hệ rất nhiều.

“Hiểu rõ về ma thú nhất phải là triệu hoán sư mới đúng.”

“Gì?” Ý gì, không trả lời thì thôi chọc hắn làm gì.

Phong Tình tức giận xoay người, nắm chăn qua, đem mình quấn thành một cục chăn.

“Vực thẳm Băng tuyết rất lạnh, mang theo nhiều quần áo một chút.”

Shogula nói nhẹ, quả cầu chăn bông giật giật, không biết có nên vào đó nữa hay không.

****************************

Vực thẳm Băng tuyết nằm ở phía bắc đại lục Mar, trải dài theo biên giới phía bắc, dài nhất thế giới, phía trên đỉnh núi cao nhất dãy Ukisem, Vực thẳm Băng tuyết cũng không phải ám chỉ một vách núi nào đó mà bao hàm phạm vi cả dãy núi, tuyết đọng quanh năm không tan chảy, tuyết trắng vây bọc, là lớp áo choàng bảo vệ cực kỳ lý tưởng cho ma thú trên núi.

Ma thú phổ biến nhất trên Vực thẳm Băng tuyết là tuyết quái, da dày thịt béo, lực lớn chậm chạp, một mình đối phó với một con tuyết quái cũng không khó, nhưng xung quanh tuyết quái sẽ có một con tuyết hồ đi theo, tuyết hồ là sinh vật giảo hoạt, thân thể nhỏ xinh tuyết bạch, lại ngấm ngầm đánh lén ở tuyết địa, cùng tuyết quái một ma một võ phối hợp chiến đấu, làm vô số người mạo hiểm chịu nhiều đau khổ.

Giáo sư không gian hệ đem từng nhóm học viên chuyển tới sườn núi Ukisemu, các học sinh có nhóm tốp năm tốp ba kết thành đội, có nhóm một mình hành động, xách khiêng bao lớn bao nhỏ lên núi, Phong Tình nhìn nhìn kẻ khác lại ngó ngó bản thân nơi này, nhịn không được thúc thúc Ericter bên cạnh.

“Ericter, hành lý của chúng ta đâu?”

Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, Ericter nói để y xách, không biết làm sao thoáng cái hành lý đã không thấy bóng dáng.

“Ở trong không gian của ta, yên tâm, sẽ không mất!”

“Hả?”

Phong Tình không nghe rõ.

“Ma pháp không gian hệ tới một trình độ nhất định có thể dựa vào tinh thần lực cùng mức độ ma lực xây dựng một không gian thứ nguyên chỉ thuộc về mình.”

“Wahh, thật thần kỳ...”

Thần kỳ như tiểu thuyết huyền huyễn.

“Sau đó có phải người cũng có thể tiến vào?”

“Nếu là nhân thể sẽ rất nguy hiểm, dù tinh thần lực cùng ma lực đầy đủ cũng không thể cam đoan nhất định sẽ an toàn, một chút bất cẩn sẽ bị lực từ thứ nguyên xé nát.” Ericter cười khẽ nhìn Phong Tình.” Ngươi muốn học?”

“Ừ!”

Phong Tình gật mạnh đầu, cảm giác thứ này rất cool!

“Ngô, ham học như thế là chuyện tốt!” Ericter miết miết cằm. “Nhưng dù sao cũng phải có một môn thông thạo mới được chứ? Bằng không sẽ bị nói tham nhiều nhai không nổi.”

Cái gì, lại bị xỏ xiên!

Phong Tình biết điều câm miệng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...