Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 81: Bức ảnh


Chương trước Chương tiếp

Căn nhà mang phong cách từ những năm chín mươi trông khá cũ kĩ, cửa số màu lam đã nhuốm màu của thời gian, màu sắc của những bức tường đã ngả màu, trên mặt đầy những ống nước nhựa cũ nhèm.

Lan can màu ghi nổi bật là những màu rỉ sét loang lổ, Long Trạch đến thị trấn thì trời đã gần sáng, trên đường không một bóng người, đèn đường cao áp lờ mờ khiến cho không khí rờn rợn. Hắn quan sát tình hình xung quanh, sau đó leo lên căn nhà trước mắt để tìm người.

Mặc dù căn nhà hơi cũ nhưng nội trí trong nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, có lẽ mấy năm gần đây đã được sửa mới nhiều lần,diện tích căn nhà cũng không nhỏ, có thể đây là nhà dành cho ba người. Trong phòng mọi người vẫn đang ngủ say, đi tới một căn phòng, thấy có một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ ngủ, sang tới phòng khác là của một người đàn ông.

Long Trạch đi tới căn phòng của người đàn ông, chính là người trong bức ảnh Trang Lăng đã đưa cho hắn, xác định đây là người mình đang tìm.

Người đàn ông này tên là Dương Hiền, là một giáo viên trung học, thân phận không có gì đặc biệt, nhưng lại có mối quan hệ thân thiết với Trình Thiên khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ. Long Trạch thổi thuốc mê khiến cho giấc ngủ của Dương Hiền sâu thêm, sau đó trói hắn vào một chiếc ghế, nhét giẻ vào miệng.

Phòng bên cạnh, người phụ nữ và đứa trẻ cũng đã chìm vào giấc ngủ sâu dưới tác dụng của thuốc mê, Long Trạch đi tới bàn lấy một cốc nước lạnh hắt vào mặt Dương Hiền.

Dương Hiền đang trong cơn mê ngủ choàng tỉnh, phát hiện mình không thể cử động, thấy người trước mặt chỉ để hở đôi mắt, quá sợ hãi định kêu lên nhưng miệng lại bị bịt kín.

Nòng súng lạnh ngắt đặt ở sau ót hắn, Long Trạch trầm giọng hỏi: “ Tôi hỏi, anh đáp, nếu nói thật, sẽ giữ được mạng.”

Dương Hiền vội vàng gật đầu, hai mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.

Long Trạch rút giẻ ra khỏi miệng Dương Hiền, sau đó dùng tay bịt chặt miệng hắn, thấp giọng hỏi: “ Có quen Trình Thiên không?.”

“ Có quen, có quen.” Giọng nói Dương Hiền run rẩy.

“ Hai người có quan hệ gì?.” Long Trạch cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn.

“ Tôi ... Tôi ... Trước kia ở thành phố Y là một tên du côn, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, may mắn anh ta cứu tôi.” Dương Hiền trả lời.

“ Sau đó?.” Giọng nói của Long Trạch lạnh như băng.

“ Sau đó thì quen biết Trình Thiên, anh ta là ông chủ lớn, tôi đương nhiên sẽ chủ động kết thân với anh ta.”

“ Hắn có đưa thứ gì cho anh không?.” Long Trạch chất vấn.

“ Cái gì?.” Dương Hiền mang theo nỗi sợ hãi trả lời.

Long Trạch trầm giọng: “ Là tôi đang hỏi anh.”

Bị trói trên ghế, toàn thân Dương Hiền run cầm cập: “ Thỉnh thoảng tôi cũng làm việc cho Trình Thiên, anh ta cho tôi rất nhiều tiền, ra tay rất rộng rãi.”

“ Tôi nghĩ rằng, nếu hắn gặp chuyện không may, anh sẽ giao ra thứ gì đó. Nếu đưa thứ đó cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho anh. Nếu không, anh sẽ phải chết.” Long Trạch uy hiếp.

“ Tôi không biết anh muốn lấy thứ gì.” Mặt Dương Hiền dường như bị rút hết gân.

“ Vậy thì anh phải chết.” Giọng nói Long Trạch lạnh lùng cất lên, nòng súng đặt ở thái dương Dương Hiền, sau đó hắn tháo chốt bảo hiểm, quan hệ với Trình Thiên hẳn không phải là người tốt.

“ Xin anh ... Đừng giết tôi ...” Dương Hiền vừa khóc vừa nói: “ Tôi thực sự không biết ... Anh tìm lầm người ...”

Hai mắt Long Trạch như phủ một lớp băng mỏng, Dương Hiền thì đang run rẩy cầu xin tha chết: “ Tôi không biết gì cả... Tôi chỉ là một thầy giáo...”

Long Trạch suy nghĩ một lúc, tiếp tục uy hiếp: “ Nếu không nói, tôi sẽ giết chết vợ anh, sau đó là con anh, vừa hay cho ba người cùng đoàn tụ dưới đó.”

“ Anh nhầm ...”

“ Tôi sẽ giết chết một người trước, sẽ biết có nhầm hay không.”

Dứt lời, Long Trạch xoay người đi ra ngoài. Trước sau hắn chưa hề nhắc đến chuyện bức ảnh, Long Trạch đi tới phòng khách sau đó quay trở lại, cười nhạt: “ Nào có thầy giáo nào bình tĩnh như anh? Ở trước mặt người khác tỏ vẻ sợ chết nhưng anh không qua được mắt tôi, anh đóng kịch dở quá. Đến vợ con cũng không lo, anh chỉ đơn giản là thầy giáo thôi sao?.”

Long Trạch bắt lấy tay của Dương Hiền nhìn nhìn, cười khẩy: “ Anh xem tay mình đi, vết chai trên tay mình, chẳng lẽ do cầm phấn viết bảng nhiều năm nên tạo thành chai tay?”

Dương Hiền kiên trì: “ Tôi không biết gì cả.”

Long Trạch đã có suy nghĩ riêng của mình, người này quả thực không đơn giản không nên giải tên này ở đây, hắn đánh Dương Hiền ngất rồi khiêng xuống lầu nhét vào cốp xe oto, sau đó rời đi. Mặc kệ là thành phố lớn hay thị trấn đều có những nơi dơ bẩn, chỉ cần tốn một chút tiền thì có thể sai khiến được bất cứ ai.

Long Trạch đối với địa hình thành phố Y nắm rõ trong lòng bàn tay, sau khi đưa Dương Hiền xuống dưới tầng hầm Long Trạch trói hắn vào một chiếc cột. Rất nhiều chuyện hắn chưa từng làm qua nhưng không có nghĩa hắn không biết. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bóng tròn duy nhất, bên trong truyền ra tiếng người đàn ông kêu rên vì đau đớn.

Hình thức tra tấn bằng điện là đơn giản và là phát minh hữu hiệu nhất của thế kỉ hai mươi, dòng điện chạy qua người, len lỏi vào từng ngõ ngách tận xương tủy, giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào người.

Long Trạch nhìn nhận mọi chuyện rất đơn giản, người khác đối với hắn tốt, hắn sẽ đối tốt lại với người. Nếu người muốn hại hắn, hắn tất nhiên sẽ trải đường chết cho họ. Người đàn ông ở trước mặt đau đớn đến ngất đi tỉnh lại, Long Trạch đứng ở bên người Dương Hiền đợi cho hắn tỉnh lại sau đó lại tiếp tục tra tấn.

Nhìn thấy Dương Hiền chỉ còn nửa cái mạng, toàn thân run rẩy vì đau đớn nhưng Long Trạch vẫn không hề có chút mảy may thương xót. Cho dù Dương Hiền không giữ trong tay những bức ảnh của hắn thì con người này cũng không phải người tốt.

Sau hai tiếng, máu cùng với mồ hôi trộn lẫn dính dấp trên người, Dương Hiền dưới màn tra tấn đau như chết lặng, hơi thở đứt quãng, giọng nói hổn hển: “ Có ... Có một thứ, trước đây Trình Thiên đưa cho tôi giữ ... Không ... Chưa nói rằng sẽ xử lí ra sao.”

Long Trạch vừa lòng, tin tức Trang Lăng cung cấp quả thực không phải là giả.

Dương Hiền ở thị trấn còn sở hữu bất động sản, ở trong phòng ngủ của hắn, sau vách tường thủy tinh là một chiếc két sắt nhỏ, bên trong có một túi plastic, mở ra là một túi khác được bọc rất kĩ càng, lớp bên trong là một quyển sổ nhỏ cùng với hai tờ giấy.

Long Trạch mở ra nhìn nội dung trên tờ giấy, là lai lịch của Long Trạch, không chỉ có như vậy, Trình Thiên còn tạo ra bằng chứng giả tạo tội danh cho Long Trạch nhưng đều dùng giấy bút để viết lại, với đống giấy vụn này không thể đem lên tòa làm là chứng cớ được.

Tuy rằng vài năm qua, Long Trạch làm việc cho Trình Thiên nhưng hắn không giết người phóng hỏa, chủ yếu là giúp hắn đi đánh bạc, cho dù có giúp hắn bắt người nhưng với tốc độ của Long Trạch, chắc chắn Trình Thiên không thể nắm trong tay bất cứ bằng chứng gì nên hai tờ giấy này đối với hắn không có sức đe dọa nào cả.

Hắn mở quyển sổ nhỏ ra, bên trong đều là những bức ảnh, hắn nhìn xấp hình trong tay, từ trạng thái căng thẳng chuyển sang dở khóc dở cười.

Bức ảnh đích thực là có chụp người trong hình dáng rắn, nhưng vì là ảnh cắt từ những đoạn quay nhỏ ra nên không thể nhìn rõ, ảnh mờ mịt và có những bức thì nhòe nhoẹt. Tuy rằng nhìn thấy rõ thân rắn nhưng không hề thấy được khuôn mặt của chủ nhân bức hình này là ai, cái rõ nhất chỉ là nửa khuôn mặt của hắn nhưng vì góc chụp và kĩ thuật quá kém nên cũng không thể xác định được có phải là Long Trạch hay không.

Nếu những bức ảnh này bị truyền ra ngoài, ở một xã hội hiện thực như này có thể khiến mọi người chú ý giống như phát hiện được người ngoài hành tinh, nhưng nếu muốn nói rằng đây chính là Đổ Thần Long Trạch thì quá miễng cưỡng, hoàn toàn không thể dựa vào lai lịch và những bức ảnh không rõ mặt này buộc tội hắn được.

Cho dù những bức ảnh này được truyền ra ngoài nhưng khi đó Trình Thiên đã chết, không cò có ai đứng ở đằng sau hô mưa gọi gió, chuyện Long Trạch bị bắt sẽ không có khả năng xảy ra. Long Trạch có thể phản bác rằng mình bị hãm hại, ghen tị hắn là Đổ Thần, người ghen tị tài năng của hắn không ít, hơn nữa khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển mạnh như vậy có thể đây là những bức ảnh ghép lại.

Long Trạch xé nhỏ những bức ảnh này ra rồi đốt chúng thành tro. Trên mặt vô cùng thoải mái, vài năm nay, ngoại trừ Tiết Đồng, hắn không hề tiếp xúc gần gũi với ai, chẳng trách những bức ảnh này có chất lượng xấu đến thế. Trình Thiên luôn tìm mọi cách diệt trừ Long Trạch, mọi kế hoạch hắn đều chuẩn bị rất tỉ mỉ, cài bom trên máy bay, thuê sát thủ đến giết hắn nhưng cũng không làm gì được Long Trạch.

Chỉ cần một chút sơ hở, nhất định Trình Thiên sẽ thua rất thê thảm.

Tuy rằng những bức ảnh này không có tính uy hiếp cao, nhưng cũng không nên để nó tồn tại trên cõi đời này, Long Trạch không thích phiền toái, muốn cuộc sống sau này được yên bình, hắn cần xử lí mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.

Nâng tay nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn mười giờ, nếu hành động nhanh, buổi tối có thể tới thành phố C.

Long Trạch gọi điện cho Trang Lăng, không ngoài dự liệu, di động tắt máy.

Sáng nay, Trình Thiên cũng không gọi được cho Trang Lăng, nhiều năm như vậy, tình huống như này chưa từng xảy ra, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ở trên giường bệnh ngồi dậy, lập tức gọi điện cho tên thuộc hạ thân cận: “ Trang Lăng có ở công ty không?.”

Người trong điện thoại trả lời: “ Hôm nay không thấy, có lẽ ở dưới sòng bạc.”

Trình Thiên trầm giọng: “ Lập tức đi tìm hắn, gọi Trang Lăng đến đây. Còn nữa, đi tìm hiểu vấn đề tài chính của hắn.”

Trình Thiên cúp điện thoại, gọi đến người lái xe của Trang Lăng: “ Trang Lăng đâu?.”

Giọng nói của Trình Thiên rét lạnh khiến cho Tiểu Trương hoảng sợ: “ Tối hôm qua, anh ấy nói không cần tôi lái xe, nói đến Cung Đêm, tự mình lái xe.”

Trình Thiên không trả lời, hai mươi phút sau, có điện thoại đến: “ Trước mắt không tìm được, cũng không biết Trang Lăng đang ở đâu. Về mặt tài chính, không có gì đặc biệt, Trang Lăng không có tài sản nhiều ở trong nước.”

Trình Thiên nắm điện thoại đến gân xanh mu bàn tay nổi rõ lên, trong lòng đầy ngờ vực cùng với sự phẫn nộ, hắn gọi điện thoại cho Trang Lăng thì chỉ nghe thấy tiếng“ Tút ... tút “ không thấy có người trả lời, sau đó điện thoại chuyển sang hệ thống hộp thư thoại trả lời: “ Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được ...”

Trình Thiên nổi cơn thịnh nộ, ném mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, đầy phẫn hận: “ Trang Lăng, anh dám bán đứng tôi!.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...