Sau bữa trưa, cha Tằng tìm đến luật sư của ông, tất nhiên phải thừa dịp trước khi tụi nhỏ đi, nói rõ ràng chuyện di sản.
Cha Tằng mở miệng. “Ba đồng ý cấp tài sản cho các con, cũng đã sắp xếp xong xuôi, ủy thác cho người bạn kia của ba, ngay mai ông ấy sẽ liên lạc với các con. Ba không ở bên cạnh các con, nhưng tình trạng gần đây của mấy đứa, công việc và quan hệ của mấy đứa, ba đều để ý, rất rõ ràng.”
Giờ khắc này rốt cuộc đã tới, Từ Lỵ Hoan có chút lo lắng, cô nhìn về phía Lê Thượng Thần, buổi sáng sau khi rời giường, anh chợt trở nên im lặng, mặc kệ hỏi anh cái gì, anh đều không trả lời nhiều, nhưng thỉnh thoảng anh nhìn con trai, như có điều suy nghĩ. Cô rất muốn nói chuyện của con với anh, muốn nhắc nhở anh nhanh chóng thực hiện việc tranh giành quyền giám hộ. Anh không lấy tiền, cô không còn lợi thế nào buộc anh buông tha?
Cha Tằng nói tiếp: “...Ba vốn muốn rằng, cho dù hai đứa không mang người tới, căn bản không nguyện ý đến gặp ba, ba vẫn sẽ cho các con di sản.”
So sánh với Âu Quan Lư khiếp sợ khi nghe tin này, Lê Thượng Thần đã sớm biết trấn định hơn nhiều, nhưng anh vẫn không hiểu, vì sao cha lại phí công làm điều này? Chẳng lẽ chỉ vì con cháu dưới gối làm bạn?
Cha Tằng nói: “Nhưng mấy đứa đều tới, ba nghĩ, bất kể thế nào, hai đứa sẽ mang bạn gái mình đến gặp ba, cũng là người mấy đứa thích, chung sống với các con mấy ngày, ba vô cùng hài lòng. Theo điều kiện ban đầu, ba sẽ chia cho các con một khoản tiền, bởi vì Thượng Thần ngoài ý muốn cho ta một đứa cháu, ba sẽ cho nó thêm ba mươi triệu. Cho Quan Lữ sơn trang này, nơi này đáng giá hơn một tỷ, hàng năm còn có thu nhập, coi như là tiền nuôi dạy tương lai cho con của con...”
Lê Thượng Thần vẫn trầm tư, chỉ thấy cha dứt lời, ánh mắt hướng về phía anh, khẽ mỉm cười.
Nụ cười này, có áy náy, có vui mừng, có sự thấu hiểu sâu sắc, có càng nhiều hơn là mong đợi.
Anh chợt hiểu rõ: “Cha nếu hiểu rõ tình trạng anh em bọn họ, còn có ý sắp đặt kì nghỉ này, có lẽ là thúc đẩy bọn họ phía bỏ hiện trạng – khiến cho Âu Quan Lư còn độc thân có bạn gái, còn cho anh cơ hội thứ hai với vợ trước, cha có thể cũng biết tình cảm của anh, muốn thúc đẩy anh đối mặt với tình yêu này.
Đáng tiếc, đối với dụng tâm của anh, anh chỉ có thể nói xin lỗi.
Âu Quan Lữ có lời muốn nói với cha, hai cha con rời chỗ ngồi trước, Trình Dư Nhạc trở về phòng thu dọn hành lí.
Trên bàn chỉ còn lại luật sư, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan, cùng với từ Tử Kình đang còn ăn hoa quả.
Từ Lỵ Hoan thấp thỏm. Lúc này luật sư còn ở đây, không khí có chút quỷ dị.
Lê Thượng Thần mở miệng. “Hà tiên sinh, ba tôi nhờ ông giải quyết di sản của ông ấy, tôi có việc, cũng muốn nhờ ông xử lí, là về con tôi, không biết có được hay không?”
Luật sư gật đầu đồng ý.
Hiện tại anh muốn bàn về quyền giám hộ? Từ Lỵ Hoan ứng phó không kịp. “Anh phải nói chuyện này trước mặt Tiểu Mị sao?” Anh không chút băn khoăn về cảm thụ của con trai sao?
“Thừa dịp luật sư ở đây, nói rõ ràng một lần, tránh phiền phức.” Chuyện này chỉ cần vài ba lời là có thể giải quyết, vừa đúng có luật sư làm chứng... mặc dù mới đầu anh từng uy hiếp cô, nhưng anh không có ý tranh đoạt đứa bé, từ lúc mới bắt đầu anh đã muốn buông tay.
Được rồi, cần liền nói. Cô ươn ngực, nhắc lại lập trường. “Em từ chối buông tha quyền giám hộ Tiểu Mị. Em không phản đối anh xin được hưởng quyền lợi của ba đối với Tiểu Mị, nhưng Tiểu Mị là do một tay em nuôi lớn, em là người nó thân thuộc và tin cậy nhất, anh muốn mạnh mẽ giành lấy nó, rất tàn nhẫn, nó sẽ sợ, sẽ cảm thấy khó khăn,...”
“Nhưng trước đó anh ở với nó mấy ngày không sao, nhất định nó biết anh.”
“Cũng chỉ mới ba ngày, anh đối với nó chỉ là bạn chơi trong thời gian ngắn.”
Một người bạn? Cằm anh co rút. “Anh tin anh không chỉ là một người bạn chơi, ở phương diện học làm ba, anh tiến bộ rất nhiều, Tiểu Mị cũng đồng ý mở miệng gọi anh rồi, tối hôm qua nó gặp ác mộng, là nó chủ dộng muốn anh ôm, em cũng dạy anh nên làm thế nào, điều này đại biểu cho việc cả em và nó đều đón nhận anh.” Chỉ cần cô khẳng định một câu, một ánh mắt ấm áp...
“Cho nên mấy ngày qua anh đang khảo nghiệm cơ hội làm ba của mình?” Cô khiếp sợ, tối hôm qua anh đang thử dò xét con trai có nguyện ý theo anh không sao? Anh thân mật, quan tâm nó, thậm chí anh còn ôm cô, hôn cô, tất cả là để dụ cô gỡ phòng bị xuống, để cho anh đến gần với con trai hơn sao?
“Xem là thế đi.” Anh cẩn thận từng li từng tí vượt qua mấy ngày này, quý trọng nó như một giấc mơ.
“Tôi còn không cho rằng ba ngày này có ý nghĩa gì...” Cô tức giận đến toàn thân phát run. Anh có thể hèn hạ như thế sao?
“Biểu hiện của anh còn chưa đủ sao?” Cho dù là một chút xíu cũng tốt, anh hi vọng anh từng mang lại vui vẻ cho cô và đứa trẻ.
“Còn chưa đủ để coi như là ba của con trai.” Cô tuyệt đối không nhượng bộ, tuyệt đối không giao con cho anh!
Mặt anh không chút thay đổi, lạnh cả người.
Anh không cảm thấy mình có khả năng có một gia đình, bảo vệ người nhà, anh chỉ hi vọng có thể ở cùng cô và con trai trong ba ngày, lưu lại kỉ niệm tốt đẹp. Có lẽ anh đã có chút hiểu lầm nhỏ, kì vọng mình sẽ ngoài ý muốn trở thành người cha tốt, chỉ là giờ phút này hàn băng lạnh lẽo trong ánh mắt cô, nhưng ý tưởng hoang đường đều bị đánh tan.
Đã sớm biết đó chỉ là một giấc mộng, không phải sao? Vì sao cảm giác đau lòng lại chân thực như vậy?
“Được, vậy cứ như vậy đi.” Mấy giây sau, anh lần nữa mở miệng, trong giọng nói không hề có cảm xúc, trống rỗng không có gì cả, giống như tim của anh.
Anh nhìn sang luật sư. “Hà tiên sinh, xin nhớ kĩ câu trả lời của tôi, xử lí việc này.”
Luật sư nghi ngờ. “Từ tiểu thư nếu có ý kiến...”
“Lấy ý kiến của tôi làm chủ, ý kiến của cô ấy không quan trọng.”
Cô không quan trọng? Từ Lỵ Hoan cắn răng, nhẫn nại, nhịn trước đã, Phương đã tìm luật sư giúp cô, hiện tại biết trước ý đồ của anh, sau khi về nhà lập tức định ra chiến lược, vẫn không tính là chậm...
“Ba đưa tôi tổng cộng là một tỉ với ba mươi triệu, tôi lấy ba mươi triệu, còn lại đưa hết cho Từ tiểu thư.”
Cô đần người. Cô không nghe lầm chứ?
“Ngày trước anh không biết anh có con trai, nếu biết rồi, về sau anh nhất định chi trả phí giáo dục cho nó, số tiền thì để em và Hà tiên sinh thảo luận sau, quyết định một con số, anh nhất định sẽ theo đó mà làm.” Lời nói đúng là nói với Từ Lỵ Hoan, nhưng anh không có nhìn cô, anh nhìn về phía Luật sư Hà. “Anh cần gấp số tiền đó, phiền em ưu tiên anh xử lí nó.”
“Đợi đã! Không phải anh đồi quyền giám hộ Tiểu Mị...”
“Em là mẹ của nó, vĩnh viễn đều như vậy, nó sinh ra không có ba, về sau vẫn giống như vậy...”
Từ Lỵ Hoan bị khiến cho hồ đồ. Anh đổi ý, không tranh con trai với cô sao? Tại sao? Cô mờ mịt, thốt lên hỏi: “Anh muốn để con của anh, cũng giống anh không có ba sao?”
Anh lại lộ ra ánh mắt ngày đó nhà hàng để tìm cô. “Nếu em muốn anh nhận nó, thì anh sẽ nhận. Nếu như em không muốn, tương lai nếu như em tái hôn, có thể tìm được một người đàn ông nguyện ý tiếp nhận Tiểu Mị, anh cũng vậy không có ý kiến. Anh sẽ tận lực thực hiện nghĩa vụ của một người ba, nhưng sẽ không đòi quyền lợi của một người ba, nó thuộc về em. Về sau, anh sẽ không tham gia vào cuộc sống của hai người.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ. “Anh phải đi đón Tiểu Tưởng, trở về với công việc, anh có thể tự mình gọi taxi chở về không?” Anh sẽ gọi xe giúp em. Như vậy, anh đi trước.” Anh gật đầu nhẹ với luật sư Hà, đứng dậy rời đi.
Cô không hiểu, vì tranh quyền giám hộ, anh cố gắng bỏ ra nhiều như vậy, anh đã có sự tin tưởng của con trai, quan hệ của anh nhiều hơn cô, nếu thật sự muốn tranh quyền giám hộ, anh không nhất đinh sẽ thua, tại sao lại buông tha?
“Thượng Thần?”
Anh hình như không nghe thấy, bước chân vừa vội vừa nhanh, trong giây lát đã rời khỏi tầm mắt cô.
Cuối cùng, Từ Lỵ Hoan đưa con trai đáp taxi về nhà, tiền xe do Lê Thượng Thần trả hết.
Vừa về đến nhà, Phương Phương lập tức mang theo tài liệu chạy đến. “Mình giúp cậu hỏi quan tòa về quyền giám hộ, còn có một nữ luật sư cũng từng thắng một vụ kiện như vậy trên tòa, thu tiền phí vừa phải...”
“Không cần, Thượng Thần không tranh con trai với mình.” Từ Lỵ Hoan ngồi trên sô pha, còn có chút hoảng hốt.
Phương Phương trợn to mắt. “Sao anh ta lại có lòng tốt vậy?”
“Còn nữa, ông nội của Tiểu Mị cho nhiều hơn ba mươi triệu, Thượng Thần anh ấy chỉ lấy ba mươi triêu, còn lại tất cả cho mình.”
“Oa, vậy không phải cậu trở thành nữ hoàng tỉ phú rồi sao?”
“Mình cảm thấy anh ấy có gì đó không đúng, anh ấy vẫn luôn lấy Tiểu Mị ra uy hiếp mình, buộc mình hợp tác, vừa bắt đầu anh ấy cũng nói vì tiền, nhưng đến cuối cùng anh ấy không lấy tiền cũng không lấy đứa bé, mình thật sự không hiểu tại sao...”
“Như vậy không tốt sao? Không phải cậu sợ anh ta tranh giành Tiểu Mị, anh ta không giành không phải tốt hơn sao? Ai, chẳng lẽ cậu không bỏ được anh ta?”
“Đâu có?” Hai gò má cô nóng lên. “Anh ấy nói sau này sẽ không tham gia vào cuộc sống của mình và Tiểu Mị nữa, giọng điệu này không giống anh ấy, anh không phải loại người dễ dàng buông tha cho người khác.”
“Ưm... Bình thường làm cho một người có ý chí kiên định thay đổi ý định là có một biến cố lớn.” Phương Phương im lặng, đột nhiên kêu to: “Chẳng lẽ anh ta mắc phải bệnh gì? Bởi vì còn sống mấy tháng, anh ta muốn làm chuyện tốt, cho nên...”
“Bệnh nan y?” Từ Lỵ Hoan sợ ngây người.
“Ai da, mình chỉ đoán bừa thôi! Cũng không nhất định là đúng, cậu lo lắng như vậy, sao không đi hỏi anh ta?”
Vấn đề là, cô không dám đi hỏi, sợ anh thay đổi quyết định, quay lại tranh con trai với cô.
Nhưng mấy ngày nay không khí hòa thuận không phải là giả, cô từng lén ảo tưởng, nếu anh lần nữa theo đuổi cô, cô sẽ xem xét, nếu như hợp lại, bọn họ có thể cùng nhau chăm sóc con trai, mọi chuyện sẽ có kết cục hoàn mĩ, kết quả tất cả đều là cô đơn phương, tốc độ anh rời đi giống như rời khỏi một tai nạn, không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Chẳng lẽ... anh thật sự mắc phải bệnh nan y?
Cô nhớ lại những hành động thất thường của anh, tinh thần có chút không tập trung. Buổi tối, khi cô đang ở trong phòng sắp xếp lại hành lí thì Tiểu Tưởng gọi tới.
“Chị dâu, chị về nhà rồi sao?” Giọng Tiểu Tưởng nghe rất vui vẻ.
“Đúng vậy, cậu thì sao?” Anh đang ở bên cạnh em họ anh sao? Có lẽ có thể hỏi thăm thông qua Tiểu Tưởng.
“Em và Tịch Na trả phòng từ tối hôm qua rồi, em mang cô ấy tới gặp bạn bè em, bọn em một đống người đang uống rượu nói chuyện ma, chơi rất vui! Anh họ đâu? Anh ấy không ở cùng chị sao?”
“Không có, có lẽ bây giờ anh ấy đang ở phòng chụp ảnh.” Xem ra anh không ở cùng với em họ, cô khó nén thất vọng. “Bọn chị buổi trưa chia nhau xuống núi, sau đó chị cũng chưa thấy anh ấy. Tiểu Tưởng, chị hỏi cậu...” Cô nắm chặt ống nghe. “Không phải anh ấy đang mắc phải bệnh nan y gì chứ?”
“Bệnh nan y? Đâu có, anh ấy rất khỏe mạnh! Sao chị lại hỏi cái này?”
“Bởi vì ba anh ấy cho anh ấy tiền, phần lớn anh ấy cho chị, anh ấy vốn muốn tranh quyền giám hộ con trai, cũng không có hành dộng gì, anh ấy thậm chí không muốn duy trì liên lạc với bọn chị.”
Tiểu Tưởng trầm mặc mấy giây, nghiêm túc nói: “Em chỉ sợ là như vậy!”
“Có ý gì?”
“Chị biết chuyện của anh họ chứ? Thật ra anh ấy là con trai của cô em, được ba mẹ em nuôi dưỡng.”
“Chị biết rõ. Anh ấy rất ít khi đề cập tới, nhưng chị cảm thấy, hình như anh ấy rất để ý chuyện này.”
“Đây là chuyện riêng của anh ấy, mà cũng liên lụy đến người nhà em, thật sự em không có cách nào nói,... Thôi, chuyện này mọi người đều biết, cũng không có gì phải lừa gạt. Năm đó, cô của em là một nữ sinh xuất sắc của thành phố Bắc, vừa thông minh vừa đẹp, lại là tâm càn bảo bối của người nhà em, kết quả gặp gờ ba của anh họ em, chưa cưới đã mang thai. Nhà em là Thư Hương Thế Gia, trong gia tộc có rất nhiều người là Hiệu trưởng hoặc thầy giáo, quy tắc trong nhà rất nghiêm, tai tiếng này truyền khắp quê nhà, cho nên sau khi cô em sinh anh ấy ra, lập tức bị đưa ra nước ngoài du học, anh ấy để ba mẹ em chăm sóc...”
Tiểu Tưởng tạm ngừng. “Người nhà em đối với anh ấy rất không tốt. Từ nhỏ, ông nội bà nội không cho phép anh ấy ăn cơm cùng mọi người, anh ấy phải chờ mọi người ăn xong mới được lên bàn, ăn chút đồ thừa. Ba em rất thương cô, đối với anh ấy cũng rất lạnh nhạt, chỉ có mẹ em, coi anh ấy như con trai mình, thường trộm đồ awnngon cho anh ấy ăn, anh ấy ngã bệnh đều do mẹ em chăm sóc, ông nội em mỗi lần nhắc tới chuyện này sẽ rất tức giận, mắng anh ấy phá hủy cả gia đình em...”
“Nếu cho anh ấy lựa chọn, anh ấy cũng không muốn mọi chuyện biến thành như vậy!” Cô ấm ức thay cho anh, rất đau lòng.
Tiểu Tưởng thở dài. “Năm đó bảy tuổi, anh ấy mới biết cô em là mẹ ruột mình, khí đó cô đã cưới người khác, anh ấy không biết làm sao để cầu xin cô, để cho cô đồng ý mỗi tháng gặp mặt. Chuyện này không ai biết, đến năm mười bốn tuổi thì bị dượng em phát hiện, dượng em biết chuyện cô em chưa cưới mà có con, hai người thiếu chút nữa là li hôn. Ông nội em tức giận lấy roi đánh anh họ mấy cái, nói anh ấy sinh ra là để đòi nợ, cô em vất vả lắm mới có một nơi thuộc về, đều bị anh ấy phá hư.”
“Vậy sao lại trách anh ấy? Mẹ anh ấy lúc lập gia đình nên nói mọi chuyện rõ ràng, đem giấu chuyện quan trọng như vậy, người ta đương nhiên tức giận.” Cô bất bình thay cho anh, những thứ rối rắm này có lẽ là trò đùa của vận mệnh, khiến mọi người khổ sở, nhưng vì sao anh lại là người chịu đựng nhiều nhất?
“Cũng may, sau đó cô em giữ lại được cuộc hôn nhân. Anh họ em không có đi tìm cô ấy nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ấy chư bào giừ oán hận, ông nội em mắng anh ấy, anh ấy cũng chưa từng cãi lại, nhưng mà sau khi anh ấy trưởng thành rời khỏi nhà, cũng rất ít khi trở về. Một năm đó, anh ấy về nhà nói muốn cưới chị, ngoại trừ mẹ em ra, phản ứng của mọi người cũng rất lạnh nhạt. Ba em nói với anh ấy, muốn anh ấy suy nghĩ kĩ, không cần giống như cha ruột anh ấy, hủy diệt đời một người phụ nữ, tốt nhất không cần có con, để tránh sau khi hôn nhân tan vỡ, ai muốn nuôi con trai lại là một vấn đề.”
Thật quá đáng! Cô thiếu chút nữa phẫn nộ phun ra ngoài, đây chính là nguyên nhân anh không muốn có con sao? Mà cô không chỉ một lần nói anh “sẽ không phải là một người ba tốt”! Thương thế trong lòng anh, có bao nhiêu vết là do cô đâm? Cô hối hận, cô quá tàn nhẫn, anh có giận cô hay không? Cô phải làm thế nào để xin lỗi anh?
“Kết quả anh ấy cũng không nói gì, đêm hôm đó em theo anh ấy tới quán rượu, anh ấy uống say, rồi hỏi em, có phải anh ấy rất xấu, cho nên cả nhà không ai muốn chúc phúc anh? Em cố gắng an ủi anh ấy, anh ấy liền không nói, nhìn chằm chằm vào chai rượu cả một đêm, em cảm thấy anh ấy giống như bình rượu đó, trang bị đầy đủ, nước mắt chảy không ra.”
Mà nước mắt cô đã ngập tràn. Những chuyện này, sao anh không nói với cô? Vì sao phải chịu đựng một mình?
Cô chợt nhớ tới, anh muốn trở thành một con vịt, rời nhà trốn đi, cô cho là mỗi người lúc tuổi còn nhỏ đều có suy nghĩ trẻ con, thật ra thì, anh muốn rời khỏi cái nhà đó, anh muốn chạy trốn khỏi nơi không có ai thương anh...
“Sau đó, hai người kết hôn, một năm đó em thấy đó là lúc anh ấy sung sướng nhất, em cảm thấy từ nhỏ anh ấy đã không được tiếp nhận, tạo thành anh ấy không tin chính mình. Tất cả mọi người trách móc anh ấy phá hủy hạnh phúc của mẹ mình, anh ấy không tin mình có thể đem lại hạnh phúc cho người khác, anh ấy không phải không muốn chị và con trai, mà là không dám muốn...” Tiểu Tưởng thở dài.
“Cho nên, chị có thể đi tìm anh ấy không? Chị sợ sẽ chọc anh ấy mất hứng?” Cô muốn lập tức nhìn thấy anh, rồi lại sợ hãi.
“Tuyệt đối không, mặc dù anh ấy sẽ làm bộ cự tuyệt chị, nhưng em dám cam đoan, chị là người duy nhất trên thế giới này, người mà anh ấy muốn thấy nhất, dù là lúc nào...”
Cúp điện thoại, Từ Lỵ Hoan ngồi ở mép giường, ngây người hồi lâu.
Ngoài cửa sổ, thành phố về đêm đèn sáng trưng, anh đang ở trong một ô cửa sổ được thắp sáng. Cô thật sự muốn thấy anh.
Anh yêu cô trong tâm tình thế nào? Nồng nhiệt lại tuyệt vọng, là nguyện ý trong lúc chia tay sao? Có cô, rồi lại tùy thời chuẩn bị mất đi? ANh dâng hiến tất cả, cũng không cần sự báo đáp, anh yêu rất hèn mọn, bởi vì anh cảm thấy mình không có tư cách được yêu...
Đồ ngốc! Sao lại ngốc như vậy? Ngốc đến khiến cô đau lòng, cũng ngốc làm cô yêu anh hơn.
Cô không cần tiếp nhận thư anh tự cho là ý tốt, anh muốn yêu anh, cũng muốn cho anh một ngôi nhà tràn ngập tình yêu. Mặc dù anh đẩy cô ra, cũng không nói chính xác cô không thể đến gần anh, coi như anh không cho phép, cô sao phải ngoan ngoãn nghe lời?
Nhưng, ngộ nhỡ anh chết tâm, không chịu tiếp nhận cô thì phải làm sao?
Cô mỉm cười, trong lòng thông suốt. Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cô có một kế hoạch...