Thử Ly Hôn

Chương 17: Người Tốt Đâu Dễ Nhận Ra


Chương trước Chương tiếp

Chương Tây đoán rất đúng, tập chứng cứ đó chính là do Tân Xương Kiện cung cấp. Hôm đó, sau khi tạm biệt Chương Tây, Tân Xương Kiện biết cô gặp phải một vài khó khăn, tuy anh không biết cô gặp khó khăn gì, nhưng anh muốn giúp cô.

Thế là Tân Xương Kiện tìm Lâm Nham Bình. Lâm Nham Bình là thám tử tư, có quan hệ rất thân thiết với anh. Anh cũng biết khả năng của Lâm Nham Bình nếu muốn giải quyết vấn đề này thì quá đơn giản. Nhưng quan trọng nhất là người này rất có đạo đức nghề nghiệp, miệng còn kín hơn cả nút chai, không hề tiết lộ chuyện gì dù là một chữ bẻ đôi.

Quả nhiên Lâm Nham Bình cũng rất biết cách làm việc. Đầu tiên, anh ta điều tra được chuyện gây phiền phức nhất đến Chương Tây không phải chuyện gì khác mà chính là vụ kiện ly hôn. Là một thám tử tư nên anh ta rất có kinh nghiệm xử lý việc này. Khi thu thập chứng cứ liên quan đến Dương Thành Hải, vị thám tử tư đó còn phát hiện ra việc làm mờ ám của Dương Thành Hải, bí mật chuyển đổi quyền sử dụng tài sản chung nên thuận tiện thu thập thành chứng cứ.

Quả nhiên chứng cứ này rất có lợi cho Chương Tây.

Chương Tây nghe qua điện thoại giọng của Tân Xương Kiện truyền đến: “Cô Chương, xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi, có gì không phải, cũng mong cô đừng để bụng”, ngữ khí của Tân Xương Kiện vô cùng thành khẩn.

Rõ ràng anh ta đã giúp cô một việc rất lớn nhưng lại không hề nhận công về mình, còn khiêm nhường hạ thấp bản thân để mong sự thông cảm của Chương Tây. Thế này là sao?

Chương Tây rất cảm động, nói: “Anh nói quá rồi, nếu không nhờ anh, chắc tôi sẽ tay trắng ra đi mất”.

“Đừng nói như vậy, đó là việc tôi nên làm mà”, Tân Xương Kiện cười sảng khoái, “Cô Chương, tối nay liệu có tiện không? Cùng tôi ăn bữa cơm, coi như nhận lời xin lỗi của tôi?”.

Chương Tây có chút ngập ngừng, anh ta đối với cô mà nói kỳ thực không thể xem là người thân thiết được. Cô không thích mấy bữa tiệc xã giao, cũng rất hiếm khi nhận lời mời của người khác. Nhưng, người ta đã giúp cô nhiều như thế, mở miệng từ chối thì thật chẳng còn mặt mũi nào. Vả lại, lý do mà anh ta mời cũng không phải là để cô cảm ơn mà lại là mong cô tha thứ về sự thiếu chu đáo của mình.

Tân Xương Kiện nói vẻ vô cùng quan tâm: “Hay là có hẹn với bạn rồi, không tiện sao? Nếu như thế thì để lần sau vậy”.

“À, không phải!”, Chương Tây nói, “Được, tối gặp nhé! Nhưng phải để tôi mời anh, cũng là để cảm ơn anh đã giúp tôi thắng vụ kiện này”.

“Cô Chương thật hóm hỉnh”, Tân Xương Kiện cười, “Vậy tối gặp nhé!”.

Cúp điện thoại, Lư Hiểu Dương giảo hoạt bước đến bên cạnh Chương Tây nói: “Tối nay có hẹn với ai à? Tối gặp cơ đấy? Định bỏ rơi bọn mình phải không? Hay là mối tình thứ hai đấy?”.

Chương Tây trừng mắt nhìn Lư Hiểu Dương, khua khua chiếc điện thoại trong tay, nói: “Là một độc giả, chứng cứ lần này đều là do anh ta cung cấp”.

“Là người đàn ông họ Tân sao?”, Lư Hiểu Dương kinh ngạc hỏi lại.

Chương Tây gật đầu.

Vương Nhã Khả lém lỉnh nói: “Người này thật có lòng, có lẽ không đơn giản chỉ là một độc giả của cậu chứ?”.

Lư Hiểu Dương cực kỳ bất mãn nói: “Cậu lại xem thường bọn mình nhé, đi hẹn hò với đàn ông, bỏ mặc những người bạn vào sinh ra tử!”.

Chương Tây không nhịn nổi cười mắng: “Tại sao cứ nói đến đàn ông là miệng lưỡi của cậu lại trở nên như thế? Người ta giúp mình việc lớn vậy, mình đâu thể từ chối, các cậu là người nhà, còn anh ta là người ngoài, mình phải lịch sự với anh ta chứ”.

“Mặc kệ cậu! Cũng chỉ mất công Nhã Khả luôn nghĩ đến cậu, trốn cả việc để đến động viên cậu!”, Lư Hiểu Dương rất hài lòng với câu trả lời này nên không tiếp tục truy cứu đến cùng.

“Hả!”, Vương Nhã Khả mặt mày biến sắc. Đúng là cô đã trốn việc, lại còn tắc điện thoại mà quên không mở lại. Thời gian này, Mã Phong không tìm thấy cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.

Vương Nhã Khả vội bật nguồn, màn hình vừa sáng lên liền có cuộc gọi đến, nhưng đó không phải là của Phòng Marketing mà của Ân Tấn Minh. Vương Nhã Khả không biết Ân Tấn Minh gọi cho mình có việc gì. Sau khi lý vào lá đơn, hai người đường ai nấy đi, đã không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi.

Vương Nhã Khả không muốn nhận điện, nhưng Chương Tây đứng bên cạnh lại khuyên nhủ: “Cứ coi như là một người lạ gọi điện đến, chẳng lẽ cậu cũng không thể nghe máy sao?”. Lúc đó, Vương Nhã Khả mới bắt máy, “Anh còn gọi đến làm gì?”.

“Vương Nhã Khả, cô đang chơi trò mất tích đấy hả?”, giọng Ân Tấn Minh nghe như bốc hỏa ngùn ngụt, “Còn tắt máy nữa, đúng là trẻ con!”.

Toàn thân Nhã Khả cứng đờ, ngay đến tóc tai cũng dựng ngược hết cả, sẵn sàng chiến đấu: “Tôi chơi trò mất tích thì liền quan gì đến anh? Chúng ta đều đã ký vào đơn, anh đi đường anh còn tôi đi đường tôi. Anh đừng có chơi trò mèo vờn chuột nữa, đừng có quản những chuyện không liên quan đến mình!”.

“Ai thèm quản việc của cô chứ?”, Ân Tấn Minh hậm hực buông lại một câu rồi tắt máy.

“Chẳng ra làm sao cả!”, vô duyên vô cớ Vương Nhã Khả bị anh châm ngòi lửa giận, còn bị anh cúp máy đánh “rụp” một cái trước nên sắc mặt trắng bệch, căm hận mắng, “Đồ vô liêm sỉ”.

“Sao vậy?”, Chương Tây quan tâm hỏi.

“Ai biết thần kinh anh ta bị làm sao!”

Ân Tấn Minh không hề thần kinh, cũng không phải vô duyên vô cớ mà gọi điện thoại cho cô. Đã hai ngày nay Vương Nhã Khả không về nhà, anh biết cô ở chỗ của Lư Hiểu Dương. Trước đây hai người cứ có chuyện gì không vui, cô đều đến chỗ đó, tính ra cô chăm chỉ đến chỗ đó hơn cả về nhà mẹ đẻ.

Ân Tấn Minh cảm thấy như vậy cũng tốt, đôi bên không gặp nhau thì ít nhất cũng phải gượng gạo đối mặt với nhau.

Tự nhiên lại xuất hiện chuyện thử ly hôn như thế này, anh vẫn chưa thể thích ứng được. Thân phận của anh và cô đã thay đổi, hai người đều cần có thời gian để từ từ chấp nhận sự thực họ không còn là vợ chồng nữa. Đã qua mấy ngày rồi, có lẽ mọi người đều có thể bình thản mà đối diện nhau rồi.

Vừa mới đi làm, anh liền nhận được điện thoại của hai nhân viên cốt cán Phòng Marketing mà anh phái đến vùng Hoa Bắc, họ dẫn một đội gồm tám người đều thuộc Phòng Marketing làm mũi tiên phong, hôm nay là lúc báo cáo công việc thường kỳ.

Trong một tháng, kế hoạch và dự tính của anh đạt kết quả như thế nào đề được thể hiện trong báo cáo của họ.

Nhưng, kết quả lại khiến người ta thất vọng. Thành tích được ghi chép trong báo cáo không khiến Ân Tấn Minh hài lòng. Anh đã cử hàng chục nhân viên xuất sắc đến thị trường Hoa Bắc trong vòng một tháng vậy mà lại công toi, chỉ thu về được một đơn hàng hạng trung cùng mấy đơn hàng nhỏ. So với dự tính ban đầu, doanh số đạt được chưa đến một phần mười.

Mở rộng thị trường mới e rằng sẽ hao tổn tinh thần của quân sĩ. Nếu nhân viên cốt cán mà mất đi lòng tin, thì khó mà đạt được thành tích cao. Vả lại, thành tích như vậy, Trần tổng sao có thể hài lòng đây.

Ân Tấn Minh rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng cổ vũ tinh thần cấp dưới qua điện thoại, chỉ thị tùy cơ ứng biến. Giọng nói của hai nhân viên cốt cán càng lúc càng trở nên mơ hồ cho thấy hiệu quả công việc đúng là rất thấp. Nói chuyện điện thoại mà Ân Tấn Minh chỉ hận không thể mang hết kinh nghiệm marketing của mình ra để giải quyết bế tắc của mấy nhân viên đó lúc này.

Anh cũng biết, chuyện này không thể trách hai nhân viên đó vì đã không lãnh đạo tốt toàn đội được. Anh điều động hai nhân viên thông minh lanh lợi này đi cũng bởi bình thường thành tích của họ khá tốt, tuổi còn trẻ, ý chí lại kiên cường và không bị ảnh hưởng bởi chuyện gia đình. Nhưng hiện tại sự gian nan trong quá trình mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc đã vượt quá sức tưởng tượng của Ân Tấn Minh. Bỗng nhiên anh cũng nhận ra rằng không thể chỉ dựa vào trí tuệ cùng khí thế hùng dũng trước đó mà có thể chiếm lĩnh được tất cả thị trường Hoa Bắc.

Những trở ngại trong khâu marketing tại vùng Hoa Bắc dường như là khó khăn lớn nhất mà họ gặp phải kể từ khi bắt đầu làm việc trong Phòng Marketing đến nay. Họ vốn quen với cảm giác mãn nguyện với thành công nay lại trở thành do dự không quyết, quen hiên ngang tiến về phía trước, giờ lại phải bước từng bước gian nan.

Trong lòng Ân Tấn Minh rất buồn phiền. Anh cố gắng động viên tinh thần nhân viên, song, khi thực tế làm việc thì những người khác nhau sẽ có những kết quả khác nhau.

Cũng như chế biến món ăn vậy, cùng một nguyên liệu, cùng một công thức, các bước tiến hành cũng giống nhau, nhưng người khác nhau sẽ tạo ra những hương vị khác nhau. Ngay cả độ lửa nữa, không phải ai cũng có thể xử lý thích hợp một cách chắc chắn.

Cho nên, Ân Tấn Minh đang suy tính xem liệu mình có nên đích thân đi một chuyến hay không. Trước đó anh vẫn do dự, những khó khăn trong hôn nhân khiến anh quá mệt mỏi, mối quan hệ với Nhã Khả mãi vẫn chưa giải quyết được nên anh rất buồn phiền.

Nhưng hiện tại Ân Tấn Minh đã trở thành người độc thân, không còn gì phải vướng bận nữa.

Nghĩ đến Vương Nhã Khả, anh chợt cau mày, thầm quyết định lúc này không thể để ba chữ đó đó quấy nhiễu đến suy nghĩ của anh. Vì thế, anh quay người, rút một điếu thuốc và châm lửa hút.

Trong màn khói mờ ảo vấn vít, anh nhìn chằm chằm vào số liệu mà đoàn marketing vùng Hoa Bắc gửi về, bắt đầu tiến hành phân tích tình hình marketing ở Hoa Bắc.

Thực ra, về cơ bản cũng không thấy sự yếu kém trong cục diện marketing ở vùng Hoa Bắc, mấy nhân vật tinh anh do Ân Tấn Minh phái đi cũng không phải là người gặp khó khăn là chùn bước, yếu đuối không có chí tiến thủ, chỉ là kết quả không được như mong đợi của anh thôi.

Nhưng, Ân Tấn Minh không thể giao kết quả này cho Trần Tử Nam được. Hơn nữa sắp tới còn phải làm báo cáo quý, nếu tình trạng này vẫn còn tiếp diễn thì kết quả sẽ thật tồi tệ, Trần Tử Nam mà đọc được bản báo cáo này không biết sắc mặt sẽ như thế nào nữa.

Vả lại bên cạnh Ân Tấn Minh còn có một An Thư Mỹ lúc nào cũng rình rập như hổ đói, sao anh có thể lơ là thiếu cảnh giác được.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc bất chợt rung lên, cắt đứt mạch suy tư của Ân Tấn Minh. Trong lòng có chút bực bội, anh áp ống tai nghe vào tai, tức giận hỏi: “Ai vậy?”.

“Giám đốc Ân, tôi là… tôi là Cát… Cát Đằng Phòng Kế hoạch”, rõ ràng Cát Đằng bị giọng hằm hằm của Ân Tấn Minh dọa cho một phen nên lời nói cũng trở nên lắp bắp, “Là thế này, vợ… vợ anh, Vương Nhã Khả bây giờ vẫn chưa thấy đi làm, mà cô ấy lại nắm giữ tài liệu liên quan đến khách hàng, giám đốc Mã vô cùng tức giận, đang quát tháo ầm ĩ, cho nên, tôi muốn hỏi anh có biết Vương Nhã Khả ở đâu không?”.

Hỏa khí trong Ân Tấn Minh lập tức xông thẳng lên não, anh tức giận nói: “Tôi phải nói rõ hai chuyện. Thứ nhất: Vương Nhã Khả không còn là vợ tôi nữa; Thứ hai: Bất cứ chuyện gì liên quan đến Vương Nhã Khả tôi đều không biết!”.

Cát Đằng vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời của Ân Tấn Minh. Thấy giọng anh phừng phừng lửa giận, cô ta cũng không dám nhiều lời, chỉ đành cười mỉa nói: “À à, vậy tôi không làm phiền anh nữa, xin lỗi Giám đốc Ân, xin lỗi!”.

Dập máy, Ân Tấn Minh dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, nhìn điếu thuốc cong queo như cái xác khô mà nghiến răng nghiến lợi.

“Tấn Minh, làm gì mà hút thuốc ghê vậy?”, An Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ, phong tình vạn chủng. Cô ta vốn chỉ tiện đường đi qua, đúng lúc nghe thấy Ân Tấn Minh đang nói chuyện điện thoại liền đảo mắt như nghe ra nội tình của sự việc, vội bước vào trong.

Ân Tấn Minh rất không hài lòng vì cô ta vào mà không gõ cửa, mặc dù cửa phòng anh không khóa. Anh nói vẻ khó chịu: “Cô có chuyện gì sao?”.

“Ừm!”, An Thư Mỹ tiến đến trước mặt Ân Tấn Minh, ngồi xuống ghế dành cho khách rồi chăm chú nhìn anh, rất thành khẩn nói, “Tấn Minh, anh biết đấy, chức Cố vấn Phòng Marketing, thực sự tôi cũng không đảm đương nổi. Chỉ là nhất thời Trần tổng chưa sắp xếp được vị trí thích hợp nên mới bảo tôi phải theo anh để học hỏi. Đúng là tôi đã mang đến cho anh nhiều phiền phức, nhưng đồng thời tôi cũng học được rất nhiều điều, thật lòng cảm ơn anh”.

Chỉ là đến để cảm ơn thôi sao, trong lòng Ân Tấn Minh nghĩ chắc chắn cô nàng này không đơn giản như thế. Tâm trạng anh đã bình tĩnh trở lại, liền mỉm cười nói: “Mọi người đều là đồng nghiệp, cô không cần phải khách khí như vậy. Tôi nào có dám nhận hai chữ ‘chỉ bảo’ đó”.

An Thư Mỹ cũng không muốn nán lại lâu hơn, nói xong, cô ta liền đứng lên, chào: “Tấn Minh, sau này hy vọng anh giúp đỡ nhiều hơn, tôi không làm phiền anh nữa!”

“Đừng khách sáo.”

An Thư Mỹ xoay người rời đi, mùi hương nước hoa của cô ta vẫn còn vương vấn. Ân Tấn Minh chau mày khó chịu bèn đứng lên mở toang cửa sổ.

Có cơn gió thoảng vào, Ân Tấn Minh đứng trước cửa sổ, hướng mắt về phía những tòa cao ốc xa xa bên ngoài, chợt nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, Vương Nhã Khả giờ này vẫn chưa đi làm, không bàn giao công việc cũng không xin nghỉ ư? Đây đâu phải là phong cách làm việc của cô.

Lẽ nào, chuyện thử ly hôn lần này lại là một đòn tấn công mạnh mẽ đến mức cô không thể chấp nhận được sao? Không thể nào, bởi ly hôn là do Nhã Khả đề xuất. Cô gặp phải chuyện gì mà lại không đi làm? Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn cả việc đi làm?

Ân Tấn Minh quay người cầm điện thoại di động trên bàn, ấn mấy chữ số, ngập ngừng giây lát lại xóa đi. Anh chán nản nới lỏng cà vạt, đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Vương Nhã Khả…

Điện thoại không liên lạc được.

Ân Tấn Minh tự giễu bản thân, Cát Đằng phải gọi điện đến hỏi anh, nhất định là do trước đó đã gọi cho Nhã Khả nhưng không được. Đúng là làm việc dư thừa, lại đi gọi vào di động của cô làm gì cơ chứ.

Đợi chút, anh đang quan tâm đến Nhã Khả sao?

Ân Tấn Minh sững người chốc lát, cố tìm cho mình một lý do. Đó là quan tâm sao? Tuy họ bậy giờ không còn là vợ chồng, nhưng so với người lạ thì cũng gọi là thân thiết hơn một chút. Đây là sự quan tâm đến người khác xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chắc là như thế rồi. Nó thuần túy chỉ là sự quan tâm của đồng nghiệp với đồng nghiệp, của bạn bè với bạn bè, ngoài ra không có bất cứ ý gì khác.

Nhưng điện thoại không kết nối được. Vương Nhã Khả đi đâu? Lẽ nào cô ấy bị ốm? Cô có còn ở nhà Lư Hiểu Dương nữa không?

Điện thoại nhà Lư Hiểu Dương cũng không có ai nghe máy, di động thì lại tắt nguồn.

Chương Tây thì sao? Điện thoại của Chương Tây cũng tắt nguồn.

Mất tích tập thể sao?

Ba người họ đang làm cái quái quỷ gì không biết.

Cũng lâu rồi Ân Tấn Minh và Vương Nhã Khả không nói chuyện cho nên anh hoàn toàn không biết gì về chuyện ly hôn của Chương Tây.

Không tìm thấy Vương Nhã Khả, Ân Tấn Minh vứt điện thoại lên bàn. Hai người đã không còn quan hệ gì nữa, anh cũng đã phát huy lòng nhân ái của bản thân rồi, sự quan tâm đến bạn bè cũng đến ngần ấy thôi, đồng nghiệp quan tâm đến nhau cũng chỉ như thế, không liên quan gì đến anh nữa. Vương Nhã Khả có bị ốm hay mất tích cũng được, chẳng liên quan gì đến anh.

Thời gian này anh nên đặt toàn bộ tâm trí vào vào kế hoạch phát triển thị trường vùng Hoa Bắc. Điểm mấu chốt lúc này chính là đích thân anh sẽ phải xuất chinh. Anh không tin thị trường Hoa Bắc còn có thể đóng băng được nữa. Dù có đóng băng thật, anh cũng sẽ làm cho nó tan chảy.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng số liệu và biểu đồ hiện lên trước mắt khiến Ân Tấn Minh hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng, anh vẫn không thể bình thản mà làm việc được, đành với tay lấy điện thoại cho số máy hồi nãy.

Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Ân Tấn Minh luôn cố gắng bắt bản thân mình nhìn rõ thực tại, nhưng cách đối đáp của Vương Nhã Khả lập tức khiến anh trở lại trạng thái cũ. Quan hệ của hai người đã trở nên cô cùng khó xử, sự quan tâm cũng trở nên thừa thãi.

Trong lòng Ân Tấn Minh rất hậm hực, lửa giận bốc lên đùng đùng. Anh tắt điện thoại, tức tối nói: “Người tốt đâu dễ nhận ra!”.

Vương Nhã Khả ở nhà Lư Hiểu Dương đúng một tuần. Trong tuần này Lư Hiểu Dương phải dạy bốn tiết, nên có bốn lần gặp mặt anh chàng đẹp trai Hoàng Sở Hạo. Lần thứ tư cô còn đưa được anh ta về tận nhà.

Nhưng, lúc Lư Hiểu Dương gặp được anh chàng đẹp trai Hoàng Sở Hạo thì cũng là lúc thấy cả thằng nhóc ‘mặt búng ra sữa’ kia, thằng nhóc ‘mặt búng ra sữa’ chính là cách mà Lư Hiểu Dương gọi Phó Lượng Bằng, độc nhất vô nhị.

Sự nhiệt tình của thằng nhóc Phó Lượng Bằng còn nồng nhiệt hơn cả ngọn lửa bùng cháy giữa ngày đông, mời ăn cơm, mời đi uống cà phê, đi quán bar. Chỉ cần Lư Hiểu Dương bằng lòng, anh chàng nguyện trở thành chiếc máy rút tiền tự động của cô.

Lư Hiểu Dương chán ngán vô cùng. Cô chỉ có một ham muốn nhỏ nhoi đó là được thân mật hơn với anh chàng đẹp trai Hoàng Sở Hạo, thế mà thằng nhóc Phó Lượng Bằng kia cứ lù lù trước mặt. Cô chỉ hận thân này chẳng xẻ được làm đôi, mà cũng chẳng muốn bị tâm thần phân liệt nên không còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận vậy.

Đáng nói đến lần gặp mặt thứ tư, Lư Hiểu Dương mời Hoàng Sở Hạo về nhà. Phó Lượng Bằng thấy cô mời thì hai mắt sáng rực lên. Song, Hoàng Sở Hạo không biết mình mới là nhân vật chính nên vô cùng miễn cưỡng và đau khổ đồng ý đi cùng.

Để làm tốt công tác chuẩn bị, trước tiên là Lư Hiểu Dương muốn hiễu rõ về cái dạ dày của Hoàng Sở Hạo, sau đó dần dà tiến đến trái tim. Vì thế, vừa tan ca, cô liền về trước, trên đường về còn gọi điện cho Vương Nhã Khả như pháo nổ, hết cuộc này đến cuộc khác.

Vương Nhã Khả nhận điện cầu cứu của Lư Hiểu Dương thì cũng vô cùng tất bật, chạy như bay ra chợ rồi lại đến siêu thị, mua nguyên liệu cho tận bốn năm món, đến khi quay trở về thi Lư Hiểu Dương cũng về đến nơi.

Vương Nhã Khả đã sắm sửa đầy đủ nguyên liệu, chợt nhớ ra một Lư Hiểu Dương chỉ biết nấu mỗi mỳ ăn liền sao có thể chế biến những nguyên liệu thành thứ người ta ăn được đây. Kết quả, khuôn mặt Lư Hiểu Dương đầy vẻ mãn nguyện, tươi cười rạng rỡ tặng cho Nhã Khả chiếc tạp dề mới mua, rồi vừa khẩn cầu vừa ép buộc cô vào bếp.

Vương Nhã Khả dở khóc dở cười, đứng ở trước cửa phòng bếp nói: “Vấn đề tình cảm mà cậu cũng phải nhờ đến người khác sao? Mình bị cậu điều khiểu rồi hả?”.

“Chúng ta còn tính toán với nhau làm gì, có chuyện gấp là cứ phải cầu cứu anh hùng trong thiên hạ, cậu vào bếp cho mình một lần đi mà! Năn nỉ, năn nỉ mà!”, Lư Hiểu Dương khoanh hai tay trước ngực, tươi cười nịnh nọt, lại còn sán lại gần đấm đấm, bóp bóp vai cho Nhã Khả.

Vương Nhã Khả bị chọc cho cười không ngừng, cuối cùng nói: “Xem sau này cậu có còn dám cười nhạo mỗi khi mình xuống bếp nữa không?”.

“Không cười, không cười, chắc chắn sẽ không cười”, Lư Hiểu Dương luôn miệng bảo đảm, còn cố gắng nịnh hót, a dua: “Ai nói cậu xuống bếp nực cười đâu, cậu xem, nếu cậu không nấu thì mình biết làm sao bây giờ. Coi như cậu xem việc giúp người làm vui đi, mở lòng nhân từ như Quan Thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Sau này nhất định mình sẽ theo cậu học hỏi, ngày ngày bước bào nhà bếp báo cáo ba lần…”.

“Dừng dừng dừng!”, những lời này thật khiến cho Vương Nhã Khả muốn ói, những thứ vào bụng từ đêm qua cũng sắp bị cho ra hết rồi. Cô vừa cười vừa giận nói: “Đúng là không thể nhận ra cậu lại là một người xấu tính như thế. Được rồi, để cho lỗ tai mình được yên tĩnh, cậu lượn ra ngoài đi”.

Thấy tình hình đã ổn, Lư Hiểu Dương lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cậu làm nhanh chút nhé, bọn họ sắp đến rồi. Nếu họ đến mà thấy cậu ở trong bếp thì bại lộ hết”.

“Yên tâm đi! Không bại lộ được đâu!”, Vương Nhã Khả đẩy Lư Hiểu Dương ra khỏi bếp rồi xắn tay áo bắt đầu công việc.

Mổ cá, thái thịt, rửa rau…

Nghe thấy Hoàng Sở Hạo và Phó Lượng Bằng nhấn chuông, Vương Nhã Khả liền đi ra mở cửa. Khi ấy, cô đã sớm rửa tay sạch sẽ, đang ngồi trên sofa xem tivi rồi.

Phó Lượng Bằng bước vào nhà liền thấy Lư Hiểu Dương đang bê dĩa sườn xào chua ngọt từ trong bếp ra bàn ăn, cậu ra vội buông những thứ đang cầm trên tay xuống, nói: “Hiểu Dương, để anh giúp”.

Lư Hiểu Dương đặt món ăn trên bàn, cười rạng rỡ, tạp dề vẫn đeo trên người, tay thì dính đầy dầu mỡ, đúng hình mẫu một người vợ hiền mẫu mực, mực dù cô chẳng biết làm gì.

Lư Hiểu Dương nhiệt tình nói: “Không cần không cần, mọi người cứ ngồi đi, nấu xong cả rồi, nhanh thôi”, nói là như thế, nhưng Phó Lượng Bằng vẫn đi cùng cô. Tuy chẳng giúp được gì nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lư Hiểu Dương, cậu cũng thấy ngọt ngào rồi.

Vương Nhã Khả thấy khuôn mặt rạng rỡ của Lư Hiểu Dương, trong lòng vô cùng cảm khái. Khi một người phụ nữ phải hạ mình xuống bếp vì một người đàn ông thì đó chính là tấm chân tình.

Nhưng cũng có rất nhiều người phụ nữ giỏi nội trợ, chuyện dầu mỡ mắm muối đều giỏi giang đâu ra đấy nhưng lại chẳng thể chế biến được món ăn chính của cuộc đời là hôn nhân. Thậm chí có người ngày ngày chỉ cắm mặt trong nhà bếp, bỏ quên cả tuổi thanh xuân của mình nhưng sau đó lại bị hôn nhân vô tình rũ bỏ. Có ai ngờ rằng sự ngọt ngào thoáng qua khi đó sẽ đưa đến kết quả khủng khiếp như ngày hôm nay?

Lư Hiểu Dương vì Hoàng Sở Hạo nên mới vào bếp, còn Hoàng Sở Hạo chưa chắc đã biết mà đón nhận tấm chân tình của Lư Hiểu Dương.

Hoàng Sở Hạo chào hỏi Lư Hiểu Dương rồi ngồi xuống chỗ ghế sofa còn trống, mỉm cười nói với Nhã Khả: “Thật là trùng hợp, lại gặp cô ở đây”.

Vương Nhã Khả khóe miệng khẽ cong lên, nói: “Hoàn toàn không trùng hợp đâu, ngày nào tôi cũng ăn ngủ ở chỗ Hiểu Dương mà, anh đến nhất định sẽ gặp tôi!”.

“À, hai người ở cùng nhau sao?”

“Không phải”, Vương Nhã Khả nói, “Tạm thời thôi”.

“À!”, nụ cười của Hoàng Sở Hạo vẫn nhã nhặn như trước. Vương Nhã Khả nhìn thấy anh thì bỗng thấy tức cười, đặt biệt là khi tưởng tượng đến cảnh mấy người đàn ông cùng một đám phụ nữ đang làm mấy động tác thể dục thẩm mỹ.

Hai người ngồi nói chuyện chưa được đôi câu, Lư Hiểu Dương ở bên này đã gọi: “Ăn cơm thôi!”.

Một bàn ăn thịnh soạn, nào là sườn xào chua ngọt, nào là cá hấp, nào là tôm chiên, rau xào tỏi, canh gà.

Hoàng Sở Hạo nhìn thấy bàn ăn đầy hương sắc thì rất bất ngờ, anh nhìn Lư Hiểu Dương hỏi: “Những món này đều là cô làm cả sao?”.

Lư Hiểu Dương sắc mặt không đổi, bình thản như không nói: “Đúng vật, tay nghề của tôi vẫn còn kém lắm, anh đừng chê cười nhé”.

Hoàng Sở Hạo rất ngạc nhiên, thầm khen ngợi: “Tôi chỉ biết cô Lư dạy thể dục thẩm mỹ rất hay, không biết cô còn là một đầu bếp chuyện nghiệp thế này, trong thời gian ngắn mà đã làm xong cả một bàn ăn thịnh soạn. Cô đúng là lợi hại!”.

Lư Hiểu Dương như mở cờ trong bụng, ngượng nghịu nói: “Anh quá khen rồi, không biết liệu có hợp khẩu vị của anh hay không?”.

Phó Lượng Bằng vô cùng hưng phấn nói: “Trông đẹp mắt thế này, nhất định ngon rồi”.

Lư Hiểu Dương làm bộ xấu hổ: “Cảm ơn!”.

Thấy bộ dạng Lư Hiểu Dương như thế, Vương Nhã Khả không nhịn được bật cười, may mà kịp nhón chân để tiếng cười không phát ra, nhịn cười đến đau cả bụng, không dám mở miệng ra nói lời nào.

Thấy nét mặt Vương Nhã Khả kỳ lạ, Hoàng Sở Hạo quan tâm hỏi: “Cô mệt sao?”.

Vương Nhã Khả đang định nói thì Lư Hiểu Dương đã tiếp lời ngay: “Cô ấy bị đau bụng, đúng rồi, đau bụng! Hôm nay cô ấy không khỏe cho nên tôi mới bảo cô ấy ngồi nghỉ”.

Hoàng Sở Hạo lại càng quan tâm hơn, nhìn Vương Nhã Khả: “Vậy cô không sao chứ?”.

“Không sao, không sao, chắc vẫn còn bị ảnh hưởng từ hôm trước!”, Vương Nhã Khả liền hùa theo Lư Hiểu Dương nói, “Ngồi một lát sẽ khỏe thôi”.

“Đau bụng là chuyện hệ trọng, cô không thể tùy tiện như thế, hay là đến bệnh viện kiểm tra xem sao?”, Hoàng Sở Hạo lại lôi chuyện môn nghiệp vụ ra tận tình khuyên nhủ.

Vương Nhã Khả liếc thẳng ánh mắt sắc nhọn như mũi dao về phía Lư Hiểu Dương, cố nhịn cười nói: “Bệnh cũ ấy mà, không chữa cũng không chết được đâu”, nói xong lại ngồi thẳng người, nói, “Giờ không sao rồi”.

Lư Hiểu Dương vội kêu gọi: “Nào, ăn thôi, ăn thôi, đừng để thừa lại đấy, dù gì cũng cho tôi chút thể diện, phải ăn cho hết nhé”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...