Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Vừa đến cửa nhà, Tân Tử lập tức mở cửa chính ra, quay lại đưa tay ra muốn đỡ Thiển Thâm, lại bị cô vung tay đẩy mạnh ra: “Tôi tự đi được…”

Còn chưa kịp nói xong, trên đùi cô đã lập tức mềm nhũn ra trực ngã nhào về phía trước. Tân Tử nhanh tay lẹ mắt bước lên trước một bước dài đúng lúc đỡ được cô, sau đó cúi người ôm lấy, Lương Thiển Thâm bị anh ta bế lên rất vững chắc.

“Anh thả tôi xuống dưới.” Thiển Thâm từ từ cảm thấy được trên người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đầu càng lúc càng đau đớn, nhưng tính tình vẫn cứng đầu miệng ương bướng nói.

“Bộ dạng em thế này làm sao có thể lên lầu được?”

Tân Tử không để ý đến Thiển Thâm đang giãy giụa cứ ôm cô khư khư đi đến phòng ngủ, vừa muốn đặt cô lên trên giường, nhưng mà nhìn thấy phần lót trên giường của cô ấy, anh hít mạnh một hơi, nhịn không được trầm giọng chất vấn: “Đã là tháng mấy rồi, tại sao em vẫn còn ngủ chiếu?”

Lương Thiển Thâm đã không còn sức để mở mắt ra, mơ mơ màng màng hừ nhẹ nói: “Vì không ai đổi giúp tôi, tôi cũng không biết nệm ở đâu…”

Nhìn cô ấy mệt mỏi như vậy, Tân Tử vội vàng đem cô ấy ôm trở về phòng của chính mình, sau khi buông cô ấy ra, anh sờ sờ lên trán cô ấy, dường như càng nóng hơn.

Tân Tử đắp kín chăn giúp cô ấy, rồi vội vàng tìm cái hộp thuốc trong nhà lấy thuốc hạ sốt ra.

“Uống thuốc đi.” Tân Tử ôm hờ Thiển Thâm vào trong ngực, đem thuốc đưa vào trong miệng cô ấy, bắt cô ấy uống thuốc: “Uống thêm hai ngụm nữa, nếu không sẽ không thể nuốt thuốc xuống được.”

Không dễ dàng mới nuốt được thuốc xuống, anh lại quấn cô thật kỹ trong chăn để toát mồ hôi ra, ngồi trông ở bên cạnh không cho cô ấy đá tung chăn ra, nhìn cô ấy khó chịu vì sốt, mấy sợi tóc trên trán vì dính mồ hôi mà ướt đẫm, anh liền lấy khăn mặt lạnh lau giúp cả một chút.

Cả đêm lặp đi lặp lại như thế, khiến cho anh kiệt sức, đến sau nửa đêm nhiệt độ của cô ấy cuối cùng cũng giảm xuống, nhưng mà vẫn không thể ngủ yên được, lông mày nhíu chặt không có giãn ra, trong miệng thỉnh thoảng lại nỉ nong điều gì đó. Mới đầu anh ta không có nghe ra, nhưng sau đó mới phát hiện hóa ra cô ấy đang gọi “mẹ”.

Ngọn đèn đầu giường chiếu tới mờ mờ, ánh sáng lung linh mờ ảo, sắc mặt ửng đỏ của cô ấy đã giảm bớt không ít, lúc này chỉ hơi hơi phớt hồng, trên hàng mi thật dài chợt hiện lên một chút nước mắt khe khẽ rung động.

Tân Tử ngồi ở đầu giường, lấy khăn mặt ở trên trán cô ấy xuống, lại thay bằng một cái khăn lạnh khác. Nếu cứ dừng ở trên mặt cô ấy như vậy, dường như thời gian đều ngừng lại ở đây, khoảng thời gian từng trôi đi kia dường như trong một giây này quay ngược trở về, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có một bước, nhưng lại xa tận chân trời.

Còn nhớ ngày đó hai người bọn họ đọc sách ở thư viện, cô ấy xem chưa được bao lâu hai mí mắt đã đánh nhau, chỉ chốc lát sau liền nằm gục mặt xuống quyển sách ngủ. Cũng chỉ có lúc này, anh mới có cơ hội từ từ, cẩn thận, can đảm, tỉ mỉ miêu tả hình dáng của cô ấy. Lúc cô ấy ngủ nhìn cái mũi nhăn nhăn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tưởng tượng khi cô ấy tỉnh dậy trên mặt có những ngấn hồng hồng, mỗi lần như vậy anh đều không kìm lòng được mỉm cười nhìn dung nhan khi ngủ của cô ấy. Người khác đều nói Lương Thiển Thâm mang trên mình gương mặt của thiên thần, nhưng lại có tâm địa của một con ma nữ. Khi đó nghe xong anh cảm thấy thật buồn cười, Thiển Thiển của anh rõ ràng chính là có gương mặt thiên thân, tâm hồn trẻ thơ. Nhưng mà một nữ sinh có nhiều người theo đuổi như vậy tại sao cuối cùng lại lựa chọn anh ta, anh cảm thấy đó là ơn huệ của thượng đế.

Ý nghĩ này về cô ấy tan biến sạch khi cô ấy bỏ đi. Cô ấy không phải là ơn huệ gì, cô ấy rõ ràng chính là kiếp nạn của anh, kiếp nạn không thể tự thoát khỏi được.

“Em nói tôi hận em, hận không thể giết chết em, tôi đang trả thù em, nhưng em lại không hay biết rằng hận em bao nhiêu tôi càng yêu em bấy nhiêu. Tôi không muốn hận em, nhưng mà khi gặp lại em còn có thể thản nhiên đối diện với tôi như vậy, bày ra vẻ mặt vô tội như vậy, giống như người sai trong chuyện đó là tôi, em làm cho tôi không biết làm gì với mối hận trong lòng mình đây?” Anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài rối tung của cô ấy lên, nhiệt độ trên mặt cô ấy truyền đến đầu ngón tay lạnh cóng của anh, một đợt cảm giác tê dại thấm vào đáy lòng, anh đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng thu hồi tay lại.

“Thiển Thiển, trái tim của em rốt cuộc làm bằng gì, vì sao em có thể thoải mái buông tay, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi chuyện, còn tôi vẫn đang vật lộn trong đau khổ.”

Thiển Thâm mơ mơ màng màng ngủ một giấc, mới đầu đầu vô cùng đau đớn, sau khi uống thuốc xong từ từ không còn thấy khó chịu như vậy nữa, nhưng mà vẫn ngủ không được thoải mái như trước. Trong lúc ngủ mơ màng ánh sáng và hình ảnh đan xen lồng vào nhau, bản thân đang ở trong đó những không biết mơ thấy cái gì, tủi thân mấy ngày nay để ở trong lòng, làm cô đột nhiên nhớ… rất nhớ mẹ. Dần dần, nhiệt độ giảm bớt, cảnh trong mơ cũng ổn định lại, nhưng mà dường như co nghe thấy ở xa xăm đâu đó có tiếng thở dài, khẽ kêu lên “Thiển Thiển”, là ai vậy, là ai còn đang gọi cái tên này của cô.

Cô rất muốn nói rằng, không cần tiếp tục gọi nữa, cô nghe thấy rất khó chịu, rất muốn khóc, nhưng mà cô không có cách nào đáp lại được, chỉ có thể để mặc cho ý thức liên tục mơ hồ, đến tận khi rơi vào trong tầng sâu nhất của giấc ngủ mơ.

Thiển Thâm cảm thấy mí mắt như được khối chì nặng ngàn cân trám vào, cô mất rất nhiều sức lực mới thoáng mở được một khe hở hẹp. Rèm cửa sổ trong phòng đang khép, chỉ có ánh sáng rất yếu, cô cố gắng động đậy mi mắt thêm một chút, cuối cùng nhìn thấy rõ được cảnh tượng trước mắt.

Đây không phải là phòng của cô, phòng của cô không dùng những đồ dùng có màu sắc xám đen nặng nề như vậy, giường bên dưới thân cũng không phải là giường của cô, trên giường của cô chỉ có trải chiếu, buổi tối lúc ngủ lạnh đến mức cô phải đem một nửa cái chăn lót dưới thân mình nhưng vẫn lạnh run lên, còn cái giường này lại ấm áp mềm mại như vậy, cô còn có thể cảm nhận được mùi thơm ngát sạch sẽ trên chăn. Nhưng mà đại não của cô đang ở trong trạng thái bị bao vây ngừng hoạt động nên nhất thời không nghĩ ra được nguyên cớ vì sao.

Ngọn đèn mờ ảo phía bên trái thu hút sự chú ý của cô, cô quay đầu, thân mình cũng giật giật theo, không ngờ đụng phái cái gì đó còn cách một lớp chăn. Cô đưa tay trái ra kéo chăn quấn chặt lấy thân mình, đưa mắt nhìn sang, đầu của cô đang u mê đột nhiên tỉnh táo lại.

Tân Tử cởi áo khoác, mặc một bộ quần áo ngủ có kẻ màu vàng nhạt gục ở bên giường, hình như đang ngủ, trong tay anh ta còn cầm một chiếc khăn mặt. Lúc này cô mới phát hiện ta bên cạnh gối của cô cũng có một chiếc khăn mặt, có lẽ khi quay đầu cô đã làm rơi. Còn trên tủ đầu giường có đặt một hòm thuốc, ca nước, một hộp thuốc được mở ra để ở một bên.

Anh ta chăm sóc cô cả đêm sao?

Trong lòng bị cái gì đó va đập vào một chút, sau đó như sóng gợn trên mặt nước từ từ nhộn nhạo tản ra. Trong phòng ngủ im lặng, lúc này dường như là lần yên lặng nhất kể từ khi hai người họ gặp lại đến nay, khí tức trên thân thể anh ta lúc này ôn hòa yên bình như thế, cô không dám tiếp tục cử động nữa, sợ khi anh ta vừa tỉnh dậy liền trở lại vẻ bình thản xa cách bình thường.

Mái tóc tơ sáng màu của anh ta nhìn qua mềm mại trơn tuột, cô không nhịn được nhớ lại cái cảm giác dịu dàng thoải mái kia. Có một tiếng nói nho nhỏ ở trong lòng cô đang thúc giục: Chạm vào đi. Thiển Thâm nín thở chầm chậm vươn tay ra, khi đầu ngón tay sắp đụng tới liền rụt rụt lại, đợi đến khi xác định anh ta vẫn còn đang ngủ mới dám nhẹ nhàng chạm vào.

“Tỉnh rồi sao?”

Người nằm sấp động đậy, Thiển Thâm hoảng sợ vội vàng thu tay về, cả người lập tức vùi vào trong chăn.

Tân Tử ngồi lên trên giường, thấy cô ấy vội vàng chui kín người vào trong chăn liền tiến lên kéo chăn của cô ra: “Đừng trốn vào trong chăn, đi ra cho tôi xem xem có còn sốt hay không.”

Thiển Thâm bất đắc dĩ, nhúc nhích một chút hơi thò đầu ra bên ngoài một chút, lập tức có bàn tay đặt lên trán của cô. Vẻ lành lạnh của bàn tay kia làm cô vô cùng thoải mái, Thiển Thâm từ từ nhắm hai mắt chờ anh ta kiểm tra nhiệt độ xong. Tân Tử lo lắng, lại lấy nhiệt kế ra bắt cô đo thử, xác định chính xác nhiệt độ cơ thể đã giảm mới thôi.

Một lần nữa anh ta điều chỉnh chăn giúp cô, hỏi: “Trên người còn có chỗ nào không thoải mái không? Cổ họng có đau hay không, đầu còn đau không?”

Thiển Thâm lắc đầu, cẩn thận mở mắt nhìn anh ta, anh ta đang lo lắng chăm chú nhìn cô.

“Em chờ một chút.”

Tân Tử đem mấy đồ ở đầu giường thu dọn xong, sau đó ra ngoài bưng một ly nước ấm cùng một chiếc bát con tiến vào.

“Trước tiên súc miệng đi đã, tôi nấu chút cháo, em uống chút đi.”

Anh ta đỡ cô ngồi dậy, lấy một cái đệm lớn mang tới để cô dựa vào, sau đó bản thân mình ngồi lên trên ghế bên cạnh giường, cầm lấy bát múc một thìa cháo thổi thổi, đưa đến bên miệng cô.

Thiển Thâm ngẩn ra nhìn một loạt động tác của anh ta, cháo đã tới bên miệng cũng không biết phải há mồm ra.

“Không muốn ăn sao?” Tân Tử khó hiểu hỏi.

Thiển Thâm lập tức há mồm, nhưng mà một giây sau bị cháo nóng bỏng khiến cho không thể nuốt trôi nhưng lại không nhả ra.

“Đợi chút… làm sao em lại vội vàng như vậy, mau nhổ ra.” Tân Tử lập tức vội rút chiếc khăn tay đưa tới bên miệng cô.

Thiển Thâm nhìn anh ta chằm chằm cuối cùng vẫn đem ngụm cháo kia nuốt xuống, sau đó mới thở ra một hơi. Tân Tử không biết phải làm sao, đành phải lại đi rót cho cô một ly nước lạnh. Sau đó, lại bón cho cô một lúc, anh ta kiên nhẫn thổi một lúc lâu mới để cho cô ăn.

Không khí có chút quái dị, không thể nói rõ tốt hay không tốt, một người bón, một người ăn, nhưng cả hai đều không nói chuyện, Thiển Thâm không muốn nói những lời khó nghe làm hỏng bầu không khí, còn Tân Tử cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đến khi một bát cháo đã gần tới đáy, Tân Tử mới mở miệng: “Trời lạnh như thế này còn ngủ chiếu, mời dì tới lại từ chối, thể chất yếu như vậy còn không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh còn đi lung tung khắp nơi, em không lo lắng cho thân thể của mình chút nào sao?”

“Không sao đâu, dù sao tôi ở nhà sống hay chết cũng không phải việc của anh.”

Nghĩ đến chuyện mấy ngày liên tiếp anh ta không trở về nhà cô liền bốc hỏa, một chút dịu dàng vừa rồi lập tức lùi lại phía sau.

Tân Tử biết cô đang bực bội, liền không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, chỉ nói: “Tốt xấu gì dì ấy cũng có thể chăm lo ba bữa cơm cho em, ngay cả cơm em cũng không nấu được lại ở nhà như vậy bộ muốn làm cho mình chết đói hay sao?”

“Ai nói tôi không biết nấu cơm!” Nếu không ở trên giường, nhất định Thiển Thâm đã giậm chân rồi.

Tân Tử lộ ra vẻ mặt không tin: “Em biết?”

Thiển Thâm liếc mắt nhìn bát cháo của anh ta, có chút đắc ý nói: “Kỹ thuật nấu nướng của tôi so với anh còn giỏi hơn nhiều, có lẽ những việc nhà khác tôi không thông thạo lắm, nhưng mà nấu nướng tôi đã từng nghiên cứu đàng hoàng.”

Tân Tử thấy cô ấy nóng lòng khoe ra bộ dáng của mình, không khỏi bật cười: “Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy em làm những việc này?”

“Là anh không cho tôi làm, nói mới nhớ, chúng ta đều ăn cơm ở bên ngoài nhiều, làm cũng vô ích.”

Tân Tử cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Khi nào thì em nấu một lần cho…”

Một tiếng chuông vang lên.

Tân Tử dừng lại, buông cái bát đang cầm trong tay ra: “Tôi đi mở cửa.”

Thiển Thâm nhìn theo bóng anh ta đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ vừa rồi rốt cuộc anh ta muốn nói điều gì? Không biết là tên chết tiệt nào, lại biết chọn thời điểm như vậy.

Lát sau, cái tên “chết tiệt” kia lại chạy lên lầu đứng trước mặt cô, vừa nhìn thấy cô đã nói những lời vô cùng đáng ghét: “Tại sao bộ dạng em lại như quỷ thế này?”

Thiển Thâm sửng sốt, lập tức hiểu ra bộ dạng mình bây giờ nhất định rất khủng khiếp, theo bản năng cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc, tên “chết tiệt” kia còn nói: “Đừng vội vàng, bộ dáng gì của em tôi còn chưa từng thấy qua, đừng làm khổ bàn tay bị gãy nữa.”

“Cậu nói luyên thuyên nhiều như vậy bộ muốn chết a!” Thiển Thâm ăn được chút cháo cảm thấy sức lực hồi phục lại không ít, liền lấy ra một phần ba công lực quát Nghê Uyên.

Tân Tử đứng ở phía sau Nghê Uyên, liếc mắt một cái nhìn hai người, thản nhiên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.”

Nghê Uyên tự động đem một đống quà tặng đặt lên trên mặt đất, ngồi lên trên ghế bên cạnh giường nhìn Thiển Thâm đau lòng nói: “Em nhìn em kìa, biết thể trạng mình yếu ớt, còn tự hành hạ mình hết lần này đến lần khác. Hay là, họ Tân kia ngược đãi em? Không được, tôi phải đưa em đi gặp bác sĩ.”

“Cậu nói đủ chưa vậy, tôi không muốn đi bệnh viện, chỉ mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi là khỏe rồi.” Thiển Thâm miền cưỡng rụt vào trong chăn, lườm anh ta một cái.

Nghê Uyên nhìn quanh bốn phía, vừa rồi khi đi vào anh ta đã cảm thấy có chút kì quái, hiện tại anh ta đột nhiên hiểu được chút kì quái đó ở chỗ nào.

“Em ngủ chung một phòng với anh ta?” biểu cảm trên mặt Nghê Uyên có chút cứng ngắc, trong căn phòng này có hơi thở đàn ông rất rõ ràng.

Thiển Thâm biết thừa anh ta đang hiểu lầm, nhưng cô cũng chẳng muốn tốn nước bọt giải thích, dù sao anh ta cũng muốn cô ly hôn với Tân Tử, nghe nhiều đến mức lỗ tai cô phải đóng thành kén: “Cậu tới để xem tôi và anh ta có phải ngủ chung một phòng hay không à?”

Nghê Uyên phục hồi vẻ tươi cười, nịnh hót nói: “Đương nhiên không phải, tôi thật sự lo lắng cho em, nhịn không được nên tới thăm em. Nghe nói lần đó bị tai nạn thật sự rất nguy hiểm, may mà em không có việc gì.”

“Việc này cậu có nói cho ‘ông già’ không?”

“Không có, có điều… cho dù tôi không nói, đại khái ông ấy cũng có thể biết, chỉ làm bộ như không biết thôi.” Nghê Uyên vội vàng biện bạch cho chính mình.

“Hừ, ai thèm để ý tới ông ta, đừng tới quấy rầy tôi là tốt rồi.” Thiển Thâm lạnh giọng nói.

Nghê Uyên nhìn cô, vẫn biết những lời sắp nói sau đây có thể sẽ làm cho cô ấy càng lạnh nhạt với mình hơn, nhưng vẫn phải nói.

Anh ta cân nhắc, nói: “Tháng sau chính là đại thọ 80 tuổi của bà ngoại em. Ông ấy muốn tôi hỏi em một chút, em có đi hay không, nếu em không muốn đi vì có ông ấy, ông ấy sẽ không đi, em đi thăm bà ngoại, dù sao bà cũng lớn tuổi…”

Thiển Thâm quát lạnh ngắt lời anh ta: “Nghê Uyên, những chuyện này từ khi nào đến phiên cậu được xía vào sao?”

Sắc mặt Nghê Uyên tái nhợt, lập tức ngồi thẳng người, không dám nói thêm một câu nào nữa.

“Tôi thân thiện với cậu, nhưng không có nghĩa là tôi quên cậu là ai, cũng không có nghĩa là trong lòng tôi ưa thích cậu nhiều. Cậu trở về nói với ‘ông già’, đừng tưởng rằng thay tôi trừ sạch những người đó liền cho rằng có bao nhiêu ân huệ đối với tôi, bảo ông ấy sau này bớt lo chuyện của tôi đi.” Thiển Thâm dường như không muốn nói thêm gì với anh ta nữa, nhắm hai mắt lại.

“Thiển Thâm, em đừng đối xử với tôi như vậy có được không, sau này tôi sẽ không nói gì khiến em tức giận nữa.”

Đợi một lúc, Thiển Thâm không có phản ứng, Nghê Uyên đành phải đứng dậy, trước lúc đi nói với cô: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tôi có mang thuốc bổ đến, nhớ phải uống đó.”

Sau khi anh ta đi rồi, Thiển Thâm mới mở mắt ra khe khẽ thở dài.

Tân Tử đi tới, tựa bên cạnh cửa nhìn cô, tâm Thiển Thâm trầm xuống, cô lại nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt anh ấy.

“Không ngờ em rất thân quen với chủ tịch Tạ, lại còn thân thiết với chủ tịch Nghê hơn.”

Thiển Thâm không có sức tranh luận với anh ta: “Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng ra.”

“Không có gì.” Tân Tử vào phòng thu dọn bát đũa, từ trên cao nhìn xuống nói với cô: “Dưỡng bệnh cho tốt, tôi muốn đưa em tới gặp một người.”

“Ai vậy?”

“Đến lúc đó, em sẽ biết.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...