Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 39


Chương trước Chương tiếp

Do thân phận của Hàn Uy thật sự quá ngầu, không tiện gặp bạn bè trong giới của Tô Nặc, vì vậy sáng sớm hắn đã tránh đi nơi khác, chỉ để lại một trợ lí chăm sóc em trai.

Âu Dương Long vẫn gọi điện thoại tới đúng giờ, vừa dịu dàng vừa chu đáo, vì thế Tô Nặc lại càng thêm chột dạ! Thậm chí còn nảy sinh cảm giác ngoại tình! Phản bội chồng yêu dấu lén lút gặp người đàn ông khác, đúng là vô cùng khốn nạn! Nhưng mình cũng đâu có muốn! Mình không hề muốn gặp cái tên cơ bụng kia! Tô Nặc khóc không ra nước mắt, cảm thấy tủi thân không thể tả!

“Hôm nay sao thế, có chuyện gì không vui à?” Âu Dương Long rất mẫn cảm với tâm tình của Tô Nặc.

Má ơi vậy mà cũng nhận ra à! Tô Nặc cảm thấy căng thẳng, lập tức ngồi ngay ngắn, “Làm gì có, em rất khỏe.” Nhất định không thể để hắn biết chuyện ngu xuẩn này, nói không chừng còn bị đè xuống đánh đòn! Tuy rằng chút động chạm giữa tình nhân rất là thích nhưng cũng khá là đau! Tô Nặc sờ sờ cái mông của mình, cảm thấy vô cùng lo lắng!

“Không có việc gì là tốt rồi, bảo bối nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.” Âu Dương Long cách di động hôn nhẹ hắn, “Anh yêu em.”

Em cũng yêu anh! Yêu anh rất nhiều! Tô Nặc vừa bối rối vừa cảm động, tâm tình vô cùng phức tạp! Thậm chí còn cảm thấy mắt mình cay cay! Chồng của mình đúng là tuyệt đến mức không thể diễn tả bằng lời! Sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc mở ảnh chụp của Âu Dương Long trong điện thoại ra, sau đó ôm hôn cuồng nhiệt! Không thể hôn lưỡi đúng là khó chịu!

“Nặc Nặc.” Đới An đẩy cửa phòng bệnh, “Khâu tiên sinh đến rồi.”

Ngay cả hôn màn hình điện thoại cũng bị cắt ngang, đúng là một đôi uyên ương số khổ! Tô Nặc tự đồng tình với bản thân, sau đó lập tức quay về hình mẫu bông hoa cao quý, tốc độ cực kì nhanh!

“Nặc Nặc.” Khâu Tử Ngạn chào hắn, Đường Tiểu Ngữ đi theo sau, đặt quà trong tay lên bàn.

“Chào mọi người.” Biểu tình của Tô Nặc vô cùng thuần khiết, giống như chú nai con trong rừng xanh! Nhưng thật ra hắn đang điên cuồng rít gào trong lòng, có thân thiết gì đâu mà nói! Rốt cuộc phải nói cái gì! Chẳng lẽ phải nói về cách luyện cơ bụng! Mặc dù mình cũng có chút hứng thú với đề tài này nhưng lỡ như trong lúc nói chuyện mình để lộ ra việc mình rất muốn có cơ bụng thì sao!

Mình không muốn chút nào hết! Tô Nặc nắm tay!

Đới An nhìn biểu tình rối rắm của hắn, ho khan hai tiếng nhắc nhở —— Đừng có dọa người như thế!

“Vừa rồi tôi hỏi thăm Đới tiên sinh, anh ta nói tình trạng của anh không tệ, sắp có thể xuất viện rồi.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên giường, “Anh đừng quá lo lắng.”

“Cảm ơn mọi người đã tới thăm tôi.” Tô Nặc tựa vào giường, trông vô cùng có khí chất! Cho dù nằm trên giường bệnh cũng phải giữ phong thái hoàng tử! Bởi vì mình có đẳng cấp hơn tên cơ bụng!

“Hôm qua đạo diễn Chung gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có muốn đóng một bộ phim với cậu không.” Khâu Tử Ngạn nói.

Nani?! Tô Nặc giật mình, “Sao tôi không hề biết gì về chuyện này?”

“Chắc đạo diễn Chung vừa mới nghĩ ra.” Khâu Tử ngạn cười cười, “Cậu cũng biết đó, hành vi của đạo diễn Chung lúc nào cũng đặc biệt.”

Đặc biệt cái gì chứ, Chung Ly Phong Bạch rõ ràng là một tên tâm thần! Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là tôi hoàn toàn không muốn đóng phim với anh! Trong đầu Tô Nặc lập tức hiện ra hình ảnh một tên tiểu nhân đang giơ ngón giữa!

“Hình như lại là phim tâm lí tình cảm.” Khâu Tử Ngạn tiếp tục nói.

Phim tâm lí tình cảm. . . Tô Nặc lập tức tưởng tượng ra hình ảnh dưới trời mưa to, mình lạnh lùng bước trên thảm đỏ gắn đầy kim cương, bước tới một dãy xe hơi xa hoa, xung quanh là một đám vệ sĩ mặc đồ đen cầm dù đen! Xung quanh, ánh đèn chớp nháy liên tục, người hâm mộ gào thét chói tai, đúng là quá sức tuyệt vời! Trong lúc đó, một tên ăn mày quần áo rách nát đột nhiên xông ra khỏi đám người, điên cuồng ôm lấy bắp đùi mình, trên khuôn mặt đau khổ dính đầy bùn đất, khóc lóc thảm thiết nói, “Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Khâu Tử Ngạn nè! Khâu Tử Ngạn có cơ bụng tám múi đó!”

“Phốc!” Tô Nặc nghĩ đến xuất thần, nhịn không được bật cười!

“Cậu muốn nhận bộ phim này?” Khâu Tử Ngạn đoán, bởi vì hắn cảm thấy Tô Nặc có vẻ rất thích ý tưởng này!

Nếu tình tiết giống như những gì tôi vừa nghĩ thì chơi luôn! Tô Nặc vô cùng hưng phấn!

“Nếu cậu đồng ý, khi nào rảnh chúng ta có thể cùng nhau xem thử kịch bản.” Khâu Tử Ngạn mời.

“Chờ tôi xuất viện rồi tính sau.” Tô Nặc định lợi dụng quan hệ cá nhân với Chung Ly Phong Bạch, dụ hắn thêm một vài cảnh như “Khâu Tử Ngạn lăn lộn trong nước bùn, lên cơn điên giơ lan hoa chỉ nói hôn tôi đi” vào phim! Đúng là quá đê tiện và vô liêm sỉ!

Tuy rằng hai người có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau về bộ phim này, nhưng ít ra cũng có đề tài để nói, vì thế cuộc gặp gỡ này cũng xem như trót lọt!! Đới An ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, lột trái chuối đưa cho Đường Tiểu Ngữ, “Ăn không?”

“Cảm ơn.” Đường Tiểu Ngữ nhận lấy, cười cảm ơn hắn.

Đẹp trai thật. . . Đới An kéo ghế lại gần cậu ta, “Cậu thật sự là tài xế của Khâu tiên sinh?” Chẳng lẽ không phải là đàn em, một gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại đi làm tài xế thì đúng là uổng phí!

“Đã có rất nhiều người đại diện tìm tôi.” Đường Tiểu Ngữ ăn chuối, “Tôi không muốn gia nhập giới giải trí.”

Đới An còn chưa mở miệng đã bị đuổi trở về, đành phải tiếc nuối thở dài!

Một lát sau, Đường Tiểu Ngữ rời phòng bệnh đi toilet, không ngờ thiếu chút nữa đụng phải một người ở hành lang.

“Là mày?” Đối phương là một người đàn ông mặc áo thun màu đen, nhìn thấy Đường Tiểu Ngữ thì vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt Đường Tiểu Ngữ tái nhợt, xoay người muốn bỏ chạy.

“Đứng lại!” Người đàn ông đuổi theo kéo áo cậu ta, “Anh Hàn đang tìm mày, dạo này mày chạy đi đâu thế?”

“Tôi không làm nữa.” Đường Tiểu Ngữ né tránh.

“Mày đi mà nói với anh Hàn.” Người đàn ông không nói thêm nhiều, kéo cổ tay Đường Tiểu Ngữ lôi ra ngoài.

Đường Tiểu Ngữ đá vào bụng hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông không kịp đề phòng, đau đến chảy nước mắt, nhịn không được chửi bậy một câu, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Bởi vì Tô Nặc đang nằm viện nên Hàn Uy sắp xếp khá nhiều đàn em cản phóng viên ở gần đó. . . Đường Tiểu Ngữ còn chưa chạy ra khỏi cửa bệnh viện thì đã bị một đám người kéo vào rừng cây.

“Mấy người muốn làm gì?” Đường Tiểu Ngữ nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh, xem thử có thể dùng vật nào để đánh nhau —— Từ lúc ở chung với Khâu Tử Ngạn, cậu đã bỏ thói quen mang vũ khí trong người.

“Anh Hàn đang tìm mày, mày nói xem bọn tao muốn làm gì?” Tên cầm đầu trông rất lưu manh, ánh mắt như mèo vờn chuột nhìn Đường Tiểu Ngữ.

Tô Nặc nằm phòng bệnh riêng sang trọng, nơi đó cây nhiều người ít, huống chi là sâu trong rừng cây. Đường Tiểu Ngữ nắm chặt nắm tay, như con báo vận sức chuẩn bị xông lên.

“Mày không định một chọi hết thật chứ?” Bọn côn đồ cười lớn.

Đường Tiểu Ngữ vung một đấm qua, hai tên đứng trước theo bản năng né ra, Đường Tiểu Ngữ tranh thủ bỏ chạy, nào ngờ bị một hòn đá bay tới đập trúng lưng, té xuống đất.

Mấy tên côn đồ đồng loạt xông lên, vừa đấm vừa đá cậu ta. Đường Tiểu Ngữ ôm đầu, cổ họng đau rát.

“Sao Tiểu Ngữ vẫn chưa trở lại?” Trong phòng bệnh, Khâu Tử Ngạn cảm thấy thật buồn bực, đi toilet gì mà lâu vậy.

Đới An nghĩ, chắc cậu ta cũng bị táo bón giống tôi rồi!

Gọi điện thoại lại phát hiện cậu ta không mang di động theo, Khâu Tử Ngạn cảm thấy không yên lòng, tự mình đi toilet tìm, nào ngờ chẳng thấy ai cả.

“Không tìm được Tiểu Ngữ?!” Đới An và Tô Nặc cũng bị tin tức này làm giật mình!

“Tôi không tìm được cậu ta, Tiểu Ngữ chưa bao giờ như vậy.” Khâu Tử Ngạn nói, “Tôi muốn về trước tìm cậu ấy.”

“Tôi giúp anh!” Dù sao vì đến thăm Tô Nặc mà người ta mới bị mất tích, Đới An cũng đi theo ra ngoài.

Tô Nặc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Uy, nếu mất tích ở đây thì còn ai trồng khoai đất này nữa chứ! Anh hai đúng là phiền quá đi mà! Sao không thể thôi làm cho mình lo lắng vậy!

“Đường Tiểu Ngữ?” Sau khi nhận được điện thoại của Tô Nặc, Hàn Uy kinh ngạc, “Vừa rồi có người gọi điện thoại nói tìm được nó trong bệnh viện, nó tới thăm em à?” Thế này là thế nào!

“Anh bắt cóc cậu ta thật sao?” Tô Nặc nổi giận.

“Anh không có bắt cóc nó.” Hàn Uy dở khóc dở cười, “Chỉ là hai phút trước nhận được điện thoại nói đã tìm được nó thôi.”

“Anh tìm cậu ta làm gì?” Tô Nặc cảm thấy khó hiểu.

“Còn nhớ lúc trước anh tìm nó bắt gian không?” Hàn Uy hỏi.

“Nhớ chứ, không phải chuyện đó đã giải quyết xong rồi sao?” Tô Nặc buồn bực.

“Lần đó không có gì, nhưng lần khác thì có.” Hàn Uy nói, “Nó nhận tiền, cố ý thả tên chơi bẩn ở trong sòng bạc.”

“. . . Sao anh dám chắc được, có khi cậu ta thật sự không nhìn ra.” Tô Nặc bất bình.

“Lúc trước anh cũng nghĩ như thế, vì vậy mới không tính toán với nó.” Hàn Uy nói, “Sau này anh tìm người khác, rốt cuộc bắt được tên đó. Để tự bảo vệ mình, tên đó đã khai ra một đống người có liên quan, trong đó bao gồm Đường Tiểu Ngữ cố ý thả hắn đi.”

“Có khi nào có hiểu lầm gì hay không?” Tô Nặc nhíu mày.

“Anh đã gọi điện thoại cho nó, nhưng bị nó cúp máy.” Hàn Uy cười lạnh, “Cái con thỏ kia cư nhiên dám qua mặt anh.”

“Bất kể thế nào anh cũng thả người đi!” Tô Nặc sốt ruột, “Cậu ta đến đây thăm em, bây giờ cậu ta là tài xế của Khâu Tử Ngạn!”

“Quan hệ rắc rối gì thế này?” Hàn Uy cảm thấy nhức đầu.

“Em định hỏi anh về chuyện của cậu ta từ sớm rồi nhưng lại quên béng đi mất!” Tô Nặc nói, “Tóm lại anh mau thả người đi!”

“. . . Được rồi.” Hàn Uy bất đắc dĩ, “Thật hết cách với em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc thở dài. Lúc đầu khi biết Đường Tiểu Ngữ là tài xế của Khâu Tử Ngạn, hắn đã định nói chuyện này cho anh hai, ai ngờ sau đó mải vui bên tình mới nên đã quên béng đi! Sớm biết thế thì đã nói từ lâu rồi, thật bực mình.

Đường Tiểu Ngữ bị ném vào trong xe, toàn thân đều là bùn đất và vết thương, bị đánh cũng nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự muốn khóc.

Vốn dĩ đã sắp quên cuộc sống kia, còn cho rằng khoảng cách giữa mình và anh ấy đã bắt đầu xích lại gần, ai ngờ sự thật lại tiếp tục cẩu huyết như vậy, dập tắt chút hi vọng xa vời trong lòng mình.

“Anh Hàn nói không cần nữa?” Tên lái xe nhận được điện thoại, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người bên kia điện thoại nói thêm vài câu, tên tài xế đột nhiên dừng xe ở ven đường. Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống xe, thiếu chút nữa ngã dập mặt.

Xe phóng vụt đi, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Thế này là. . . Tha cho mình sao? Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó hiểu, khập khiễng ngồi xuống băng ghế ven đường trong chốc lát, sau đó đắn đo tới buồng điện thoại công cộng gọi cho Khâu Tử Ngạn —— Chắc chắn bây giờ anh ấy đang rất lo lắng.

“Tiểu Ngữ?!” Khâu Tử Ngạn lập tức bắt máy, “Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở đường Thanh Đồng.” Đường Tiểu Ngữ nhìn bảng chỉ đường.

“Có nguy hiểm gì không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“Không có.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu.

“Ngoan, chờ tôi.” Khâu Tử Ngạn cúp điện thoại, sau đó hỏi mượn xe của Đới An.

Mặt trời chiều rất lớn, Đường Tiểu Ngữ ngồi dưới bóng cây, cảm thấy mình thật thảm hại.

Khâu Tử Ngạn dừng xe ở trước mặt cậu ta, sau khi xuống xe sau thì bước nhanh qua, ôm người vào trong lòng.

“Anh Tử Ngạn!” Đường Tiểu Ngữ có chút lo lắng, tuy rằng con đường này rất vắng vẻ nhưng dù sao anh ta cũng ngôi sao lớn! Lỡ bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!

Khâu Tử Ngạn không để ý đến sự kháng cự của Đường Tiểu Ngữ, kéo cậu ta vào ghế lái phụ, mình thì ngồi vào vị trí lái.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Đường Tiểu Ngữ chột dạ cúi thấp đầu.

“Sao lại thế này?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“. . . Là người tôi quen ngày xưa.” Sự tình rất phức tạp, Đường Tiểu Ngữ không biết nên giải thích như thế nào.

“Cậu vẫn còn liên lạc với bọn họ?!” Lần đầu tiên Khâu Tử Ngạn nổi giận với Đường Tiểu Ngữ.

“Không có.” Hốc mắt Đường Tiểu Ngữ đỏ lên, “Là bọn họ tìm tôi, tôi không có liên lạc với bọn họ.”

“Thật sao?” Khâu Tử Ngạn nắm cằm cậu ta.

Đường Tiểu Ngữ gật đầu, trên mặt dính đầy bụi đất, vừa bẩn vừa chật vật.

Bộ dạng này thật là. . . Khâu Tử Ngạn thở dài, đột nhiên ôm cậu ta vào trong ngực.

Đường Tiểu Ngữ cứng đờ.

Trong phòng bệnh, Tô Nặc gọi điện thoại cho Khâu Tử Ngạn, sau khi xác nhận Đường Tiểu Ngữ không có việc gì thì mới nghiêm khắc khiển trách anh hai lần nữa! Cuối cùng không còn ai cản trở thì vui vẻ gọi điện thoại cho ngài giám đốc, định nấu cháo điện thoại một phen!

Ai ngờ hắn lại bị từ chối một cách tàn nhẫn vô tình!

“Bảo bối ngoan, anh có hẹn bàn công việc với một người bạn, người ta đã tới rồi.” Âu Dương Long, “Nửa tiếng nữa anh gọi lại cho em, được không?”

Không được chút nào hết! Tô Nặc vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng vô cùng hiểu chuyện, “Ừm, vậy em chờ điện thoại của anh.”

Đúng là quá hiểu chuyện!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...