Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 2: Cận thị nặng và hoàng tử tao nhã. .
“Tôi buồn ngủ quá!” Quả nhiên, người mẫu Tô như bạch tuộc ôm chăn, nhắm mắt giả chết.
“Tôi có mang theo cháo phi lê cá và tôm cuộn cậu thích ăn nhất nè.” Người đại diện mở hộp đồ ăn, một tay liều mạng quạt cho bay mùi.
Tô Nặc trùm chăn lên đầu! Phi lê cá thật sự rất quý, tôm cuộn cũng rất mắc, nhưng để được ngủ thêm, vứt luôn cả hai cái cũng được!
Quyết liều tới cùng!
“Buổi trình diễn nội y có rất nhiều chị gái ngực to quyến rũ đó.” Dụ bằng đồ ăn ngon không có hiệu quả, người đại diện tiếp tục cố gắng, thay đổi phương pháp dụ dỗ khác!
Tô Nặc mơ mơ màng màng cười lạnh, hắn đang nhớ lại mấy đường cong gợn sóng của mình trong mơ!
Ngực to có gì đặc biệt chứ, ông đây cũng có!
“Nếu không dậy thì cơ hội làm việc sẽ bị Khâu Tử Ngạn cướp luôn!” Xét thấy Tô Nặc thật sự quá lười, người đại diện đành phải dùng tuyệt chiêu cuối, “Khâu Tử Ngạn đó! Khâu Tử Ngạn cường tráng nam tính!”
Sát! Cơn buồn ngủ của Tô Nặc đột nhiên biến mất, hắn lập tức mở mắt ra.
Mới sáng sớm đã nghe tên của cái thằng cơ bụng kia, thật đáng ghét hết sức!
“Nghe lời, đi rửa mặt đi.” Người đại diện đẩy hắn vào toilet, sau đó thở ra một hơi.
Dỗ tổ tông khổ lắm mà có mấy ai hay!
“Công nương ơi!” Năm phút sau, Tô Nặc ngửa cổ rống lên trong toilet, “Tôi không có kem đánh răng!”
Người đại diện phun một búng máu trong phòng bếp, gầm lên, “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi tôi là công nương!” Ông tên là Đới An, Đới An! Không phải Diana [1]!
“Ái phi! Ái phi ơi tôi không có kem đánh răng!” Tô Nặc thay đổi xưng hô.
Người đại diện bị hắn chọc đến buồn cười.
Bữa sáng vẫn phong phú như cũ. Bởi vì dựa theo yêu cầu của công ty, trước mặt công chúng Tô Nặc phải duy trì ngoại hình tao nhã, công ty hận không thể biến hắn thành một hoàng tử thoát tục không ăn khói lửa không dính bụi trần gian! Nhưng mỗi lần sau khi hoạt động kết thúc, tiệc ăn uống đều cố tình cực kì phong phú, nếu bắt Tô ăn hàng chỉ được nhìn không được ăn, còn không bằng lấy một đao làm thịt hắn.
*người ta thường nói người tu hành không ăn khói lửa của thế gian.
Vì thế người đại diện đành phải dùng kế “đường vòng cứu nước”, buổi sáng cho hắn ăn no một chút, mắc công giữa trưa hắn lại ra ngoài dọa người.
*Cụm từ “đường vòng cứu nước” xuất hiện trong chiến tranh chống Nhật, khi không thể giải quyết bằng cách trực tiếp, phải dùng cách gián tiếp.
“Cái gì vậy?” Tô Nặc rửa mặt xong, ngửi được mùi thơm liền chạy vào phòng bếp.
“Phật nhảy tường [2].” Người đại diện tắt lửa, cẩn thận bưng vại gốm xuống, “Của tiệm mà cậu thích ăn nhất, phải đặt trước ba ngày đấy.”
“Thật sao?” Hai mắt người mẫu Tô tỏa sáng, nôn nóng nhìn chằm chằm vào tay người đại diện.
Người đại diện dở khóc dở cười dặn dò, “Ở nhà thì thế nào cũng được, ra ngoài đường phải chú ý cẩn thận, biết chưa?”
“Chắc chắn rồi.” Tô Nặc tự lấy cái chén nhỏ múc ra, tự tin nói, “Tôi có gạt anh bao giờ đâu?”
“Mới tháng trước.” Nhắc tới lịch sử đen tối, người đại diện lập tức cảm thấy ai oán.
Tô Nặc sờ sờ mũi, chột dạ nhìn trời.
Lần đó là tham dự tiệc kỉ niệm của một tờ tạp chí, theo lệ thường, sau khi hoạt động kết thúc, người tổ chức sẽ mời mọi người đi ăn cơm. Lúc đó Tô Nặc vừa hết bệnh cảm, suốt hai tuần lễ đều cháo trắng, vì vậy khi đột nhiên nhìn thấy tôm hùm nhím biển, hai mắt hắn lập tức thẳng đơ! Là một người mẫu chuyên nghiệp, dĩ nhiên hắn vẫn biết kiềm chế, không có lộ ra vẻ thèm khát quá mức, tuy hắn ăn rất nhiều nhưng trong mắt người khác vẫn còn rất thanh lịch.
Hỏng ở chỗ là bên cạnh có một đĩa cua hấp, cái đĩa vàng óng vừa được bưng lên, vừa nhìn là biết vô cùng ngon! Nhân cách người mẫu và nhân cách ăn hàng trong lòng Tô Nặc bắt đầu quyết đấu! Người mẫu Tô chỉ trích sắc bén: cậu suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, cậu có còn đạo đức nghề nghiệp không vậy!! Tô ăn hàng nước mắt tuôn rơi: cái này là cua hấp đó! Người mẫu Tô tiếp tục rống giận: cậu có thấy Khâu Tử Ngạn ăn nhiều như vậy ở trước mặt mọi người bao giờ chưa?! Tô ăn hàng nghẹn ngào: cái này là cua hấp đó! Người mẫu Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: cậu không thể ăn rau xanh nấm hương được à? Tô ăn hàng vô cùng đau khổ: cái này là cua hấp đó! Người mẫu Tô gào thét: Ngoài câu đó ra cậu còn nói được câu nào khác không! Tô ăn hàng ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn: Cái này là cua hấp đó. . . Rốt cuộc người mẫu Tô bị tức hộc máu, Tô ăn hàng thành công thượng vị, kích động cầm chiếc đũa nhắm thẳng vào mục tiêu!
Sau đó ngay thời khắc mành chỉ treo chuông, người phục vụ bưng món mới lên, bưng đĩa cua hấp đi.
Vì thế chiếc đũa của Tô Nặc phanh lại không kịp, chọc thẳng xuống mặt bàn gỗ lim, kít kít hai tiếng đũa gãy làm đôi, nửa cây đũa rơi tõm vào bát của tổng biên tập tạp chí.
Thế giới lập tức yên tĩnh.
. . . . .
Tuy rằng sau đó người mẫu Tô đã thừa nhận, để có thể ổn-chuẩn-chính xác kẹp lấy con cua, lúc đó hắn thật sự có dùng sức hơi mạnh một tí, nhưng vẫn chưa tới mức có thể bẻ gãy đũa đâu! Rõ ràng cây đũa trúc kia đã bị mục từ trước! Không liên quan đến mình! Mình vô tội!
Nhưng cho dù chiếc đũa kia thật sự có vấn đề, không ai thèm đếm xỉa đến điều đó. Vì thế sau khi buổi tiệc kết thúc, một diễn đàn đăng topic bát quái có tên " Người mẫu Tô Nặc đói không chịu nổi, vì ăn cua mà bẻ gãy đũa " đã trở nên cực kì hot! Nhóm anti-fan Tô Nặc bên dưới chế nhạo như điên, ra vẻ mình đã nhìn thấu bản chất thật của Tô Nặc từ trước, Tô Nặc vốn không phải là bông hoa siêu phàm thoát tục cao quý cao sang gì mà chỉ là một kẻ ngu xuẩn ham ăn! Fan Tô Nặc thì đáp lại một cách mỉa mai: Mấy người mới là ngu xuẩn cả nhà mấy người đều ngu xuẩn! Nặc Nặc nhà tôi thế này là ngây thơ hồn nhiên! Lũ hèn hạ thiếu não mấy người vốn không biết thưởng thức vẻ đẹp của anh ấy!
Tóm lại tôi mắng ông đánh trả, ông nâng lên tôi đạp xuống, ngoài ra còn có vô số người qua đường vây xem, chuyện này náo nhiệt suốt một thời gian. Cuối cùng nhờ công ty người mẫu ra mặt liên hệ với trang web kia, yêu cầu người tháo topic đó xuống.
Trải qua kinh nghiệm đau thương này, người đại diện Đới An càng thêm lo lắng về Tô Nặc, hận không thể bám dính bên cạnh hắn suốt hai mươi bốn tiếng, mắc công hắn lại ra ngoài làm thiêu thân lần nữa!
“Phải nhớ cho thật kĩ, không được ăn cua nữa.” Sáng sớm trên bàn cơm, Đới An vừa rải gừng vào phi lê cá cho hắn vừa tận tình khuyên bảo.
“Biết rồi.” Tô Nặc chỉ lo ăn chẳng quan tâm đáp, miệng phồng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôm cuộn.
Đới An nâng trán thở dài, nếu bị đám phóng viên chó săn nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn này thì phải làm sao đây!
Sau khi tên ăn hàng hưởng thụ đồ ăn ngon, tâm tình nhanh chóng vui vẻ hẳn lên! Một tiếng sau Tô Nặc buông đũa, hài lòng ợ một cái, “Đi thôi, lên đường sớm đừng để tới trễ, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”
Người đại diện lập tức cảm động rớt nước mắt, thằng nhóc quậy phá đột nhiên hiểu chuyện như vậy thật sự khiến người ta chịu không nổi!
Áo ngực Ma lực UP là nhãn hiệu nội y nổi tiếng quốc tế, vì vậy buổi trình diễn thời trang hôm nay rất phô trương, quá trình cũng rất phức tạp! Tô Nặc cắt băng khánh thành với ban lãnh đạo, sau đó ngồi ngay bục hàng đầu nghiêm túc xem trình diễn nội y.
Nhưng thật sự là chán quá xá. Tô Nặc lười biếng ngáp một cái, ăn xong thiệt là uể oải quá đi. . . Nhạc trình diễn lại là nhạc piano cổ điển nữa chứ, càng buồn ngủ!
“Nặc Nặc.” Người đại diện đứng đối diện hắn, cười tươi như hoa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt từ xa truyền tới ——Phong thái hoàng tử!
Sát! Tô Nặc bắt bản thân phải tập trung tinh thần.
Người đại diện tiếp tục chỉ đạo ——đừng quá chăm chú! Phải biểu hiện vô dục vô cầu*! Không có hứng thú với cơ thể của người khác! Nét mặt bây giờ của cậu quá khát khao rồi!
*không có ham muốn không có nhu cầu.
Tô Nặc nghe lời thu mắt lại, cố làm cho mình giống như bị ánh sáng thần thánh u buồn bao phủ! Đặc biệt cao quý!
Người đại diện hài lòng, gật đầu khen ngợi —— Ngoan, lát khuya về mua đồ ăn cho cậu.
Đây cũng là điều mà Đới An thích ở Tô Nặc, mặc kệ bản chất thật là thế nào, nếu cần diễn chắc chắn sẽ diễn tốt, đạo đức nghề nghiệp cũng tốt, coi như là hàng hiếm trong giới giải trí. Về phần có chút tùy hứng và chút lười biếng —— con người chẳng ai hoàn hảo cả, ai mà không có khuyết điểm.
Nói chung có thể hợp tác với Tô Nặc, Đới An vẫn cảm thấy thoả mãn.
Hai giờ sau, nhà thiết kế và người mẫu đi ra chào cảm ơn. Tô Nặc nói vài câu xã giao xong liền trở lại trong xe, cả người đều choáng váng, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy ngay hai khối trước ngực mấy chị gái xinh đẹp, quá to quá đồi truỵ quá không hợp với trẻ nhỏ!
“Ráng thêm chút nữa thôi, gặp giám đốc Âu Dương xong là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.” Người đại diện đưa cho hắn một lon nước bạc hà.
Tô Nặc gật đầu, “Không thành vấn đề.” Đừng nói đến việc khác, nếu muốn đoạt công việc từ tay Khâu Tử Ngạn cơ bụng, nhất định phải cố gắng thêm một trăm hai mươi ngàn lần!
Chiếc xe màu bạc tăng tốc, rất nhanh đã đến khu cao ốc văn phòng của trung tâm thành phố.
“Văn phòng của giám đốc Âu Dương ở tầng 3.” Cô gái đứng trước quầy tiếp tân của Nhân Thụy hiển nhiên là fan của Tô Nặc, vừa nhìn thấy hắn thì hai má đỏ ửng, mị nhãn như tơ*, thanh âm hận không thể mềm như nước.
*ánh mắt đong đưa
“Cảm ơn.” Người mẫu Tô trả lời vô cùng lịch sự, khóe miệng nhếch lên thành độ cong quyến rũ, tuy rằng đang đeo kính râm nhưng vẫn thành công phóng ra dòng điện ngàn vôn.
Cô gái nhất thời như nai con đi lạc, sùng bái nhìn hắn bước vào thang máy. Huhuhu thật đẹp trai thật u buồn, thật muốn bắt về làm của riêng!
Người đàn ông hoàn hảo như vậy, không biết sau này sẽ tiện nghi cho con hồ ly tinh nào! Hừ!
“Hắt xì!” Âu Dương Long cảm thấy lưng mình hơi lạnh.
“Giám đốc.” Thư ký đúng lúc đẩy cửa vào, ân cần nói, “Ngài bị cảm lạnh à?”
“Không có việc gì.” Âu Dương Long lắc đầu, “Sao vậy?”
“Đới tiên sinh đã dẫn Tô Nặc tiên sinh đến gặp ngài, xin hỏi đến phòng tiếp khách hay là ở đây?”
“Phòng tiếp khách đi, 5 phút nữa tôi qua.” Âu Dương Long nắm chặt thời gian xử lý công việc trên tay.
“Công ty này đúng là rất có tiền.” Ngồi trong phòng tiếp khách, Tô Nặc quay đầu nhìn khắp nơi, cảm thấy mỗi tấc trang hoàng ở đây đều xây bằng nhân dân tệ!
“Trời đất, sao cậu có thể nói ra chữ tiền thô tục này!” Người đại diện quá sợ hãi, “Nói nhỏ chút.”
“Sợ cái gì, có ai nghe được đâu.” Tô Nặc tu nước ừng ục.
“Lỡ như có camera thì sao!” Đới An hiển nhiên là người từng trải, “Nói không chừng giám đốc Âu Dương đang quan sát cậu từ một nơi bí mật, xem cậu có phù hợp công việc không để quyết định chọn cậu hay là Khâu Tử Ngạn đó!”
Tôi sát! Tô Nặc nghe vậy cả người liền cứng đờ, lập tức ngồi thẳng lưng, thuận tiện chửi thầm trong lòng cái đồ giám đốc biến thái tẻ nhạt! Bộ dáng chắc chắn rất đáng khinh! Mặt tròn! Râu cá trê! Đầu hói! Mũi đầy gỉ! Bụng bia! 1 mét 5! Ông chú trung niên hói đầu đáng khinh lùn tịt. . .
Nghĩ đến thất thần, một cọng tóc trên trán rơi xuống mí mắt, Tô Nặc giơ tay lên dụi theo phản xạ có điều kiện, kết quả. . . Kính sát tròng đã bị dụi rớt luôn á á á!
“Á á á á á!” Đợi đến khi hắn hoàn hồn, mắt kính đã rơi xuống dưới đất!
“Có chuyện gì vậy?” Người đại diện hỏi.
“Kính sát tròng rớt rồi.” Tô Nặc khóc không ra nước mắt, che một mắt ngồi chồm hổm xuống mặt đất tìm.
“Đứng thẳng lên!” Người đại diện xốc hắn dậy, “Rớt thì rớt, chẳng lẽ cậu muốn nhặt lên đeo lại hả?”
Tô Nặc sụp đổ, “Anh có biết không có mắt kính đối với một đứa cận thị trăm độ như tôi mà nói có ý nghĩa gì không!” Là hủy diệt đó!
“Mau tháo bên kia xuống luôn!” Người đại diện sốt ruột, hôm nay vì để tạo phong thái u buồn mới cố ý cho hắn đeo tròng mắt màu xanh đậm, bây giờ hai mắt một bên to một bên nhỏ, trông cực kì buồn cười!
“Nhưng lấy xuống là tôi hết thấy đường đó!” Tô Nặc lo lắng nói.
“Không sao đâu, cậu chỉ cần giả vờ không ăn khói lửa như bình thường là được rồi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi!” Trong thời khắc mấu chốt, người đại diện tỏ ra rất có năng lực!
Tô Nặc đành phải nghe theo, tiện thể cầu nguyện ở trong lòng. . . Làm ơn đừng xảy ra vấn đề! Mình nhất định phải đánh bại Khâu Tử Ngạn!
Quyết thắng!
__________________
[1] Công nương Diana (1961 – 1997), vợ thứ nhất của hoàng tử Charles, mẹ của hoàng tử William và Harry. Bà mất vào năm 1997 trong một vụ tai nạn xe hơi.
[2] Phật nhảy tường:
Liên quan đến món ăn kỳ lạ này, một câu chuyện được nhiều người truyền miệng nhất là vào thời nhà Đường (khoảng 1300 năm về trước), có một vị cao tăng không rõ lai lịch đến vùng đất Phúc Kiến truyền giảng Phật pháp. Bên cạnh ngôi chùa vị cao tăng trú ngụ có một quán ăn, thường phảng phất một mùi thơm rất lạ làm cho vị cao tăng dậy lên nỗi nhớ phàm trần. Đến một ngày kia, vị cao tăng nọ thật sự không thể chịu nổi sự cám dỗ, ông ta nhảy qua bức tường để thưởng thức món ăn và đã vi phạm giới luật. Từ đó, người ta gọi tên món ăn này là Phật nhảy tường. Để chế biến được món ăn này, nhiều đầu bếp cho biết phải mất đến 2 ngày.
Thành phần chính của Phật Nhảy Tường cần tối thiểu 7 nguyên liệu chính (vi cá, bào ngư, sò điệp, gân nai, bong bóng cá, hải sâm, và nhân sâm); nguyên liệu phụ có nơi còn thêm trên 20 thứ khác nhau nữa. Đây là món ăn bổ dưỡng thông thường có nhiều tác dụng như tăng thể lực, tăng trí nhớ, bảo vệ và tác động lên hệ miễn dịch giúp chống viêm, bảo vệ tế bào chống lão hóa, tăng sức đề kháng cho cơ thể.