Thời Hạn Chia Tay

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Âu Quan Lữ lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh ban công. Anh trai anh và chị dâu đang bước nhanh ra khỏi phòng, chị dâu anh đi phía trước, anh trai anh theo phía sau, hai người đi về phía rừng cây, hình như đang tranh chấp điều gì đó.

“Bọn họ muốn đi đâu?” Trình Dư Nhạc theo tới nhìn.

“Giống như đang cãi nhau.” Hai người dừng lại ở một gốc đại thụ tiếp tục cãi vã. Vẻ mặt Từ Lỵ Hoan quật cường, vẻ mặt Lê Thượng Thần lại lạnh nhạt. Nhìn vẻ mặt tức giận của Từ Lỵ Hoan có thể suy ra anh trai anh đang nói những lời không dễ nghe.

“Bọn họ không phải đang ăn trưa sao? Sao lại cãi vã?”

“Tôi đi xem một chút.” Hai người ầm ĩ quả thật rất ác liệt, Âu Quan Lữ không yên lòng, xoay người xuống dưới.

Anh vừa ra khỏi nhà gỗ, xa xa chỉ nhìn thấy Từ Lỵ Hoan đề cao giọng nói. “Anh nói cái gì?”

“Anh nói em nên biết chừng mực, đừng quên thân phận bây giờ của em.”

“Em rất rõ, không cần anh nhắc nhở! Em thích cậu ấy…” Một làn gió lay động lá cây, tiếng xào xạc át đi lời của cô.

Bọn họ nói về cái gì vậy? Âu Quan Lữ suy đoán, càng tới gần, Từ Lỵ Hoan phát hiện anh ở đây, lạnh lùng nói với Lê Thượng Thần. “Em muốn vào nhà, lười nói với anh.” Sau đó đi về phía Âu Quan Lữ.

Hình như trong mắt cô có nước mắt? Âu Quan Lữ âm thầm kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên thấy Từ Lỵ Hoan trượt chân, ngã về phía trước.

Anh rất tự nhiên đưa tay ra đỡ, không ngờ hai tay chị dâu giống như một con rắn, quấn lên cổ anh, anh kinh ngạc, sau đó cả người cô ngả vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Tình huống này là thế nào? Âu Quan Lữ ứng phó không kịp, sững sờ tại chỗ, anh nhìn về phía anh trai, chỉ thấy cằm dưới của anh trai không vui co rút. Có một giây, anh cảm thấy anh trai muốn nhào tới, kéo Từ Lỵ Hoan từ trên người mình ra. Nhưng vẻ mặt này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, liền nghe thấy giọng nói chế giễu lạnh nhạt của anh trai cất lên.

“Bạn gái người ta đang ở phía sau, em khắc chế một chút.”

Bạn gái anh? Âu Quan Lữ ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Trình Dư Nhạc đứng cách anh mấy bước, cô trợn mắt há mồm, cũng khiếp sợ giống như anh.

Lúc này, Từ Lỵ Hoan mới buông anh ra, cô lui về sau mấy bước, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy áy náy, nhưng ánh mắt lại vô cùng cô đơn.

“Thật xin lỗi, chị bị trượt chân, ngã xuống, chị không phải cố ý với Quan Lữ…” Cô áy náy nhìn về phía Trình Dư Nhạc và Âu Quan Lữ.

“Hai người đừng hiểu lầm, thật xin lỗi.” Cô vội vàng trở về phòng, nói lại một câu. “Chị rất hâm mộ hai người.” Âm thanh tuy rất nhẹ, nhưng tại đây ba người họ đều nghe được.

Lê Thượng Thần đi theo vào nhà, Âu Quan Lữ ngăn anh lại. “Anh và chị dâu sao vậy?”

“Gây gổ, chuyện thường xảy ra.” Nét mặt Lê Thượng Thần khó nắm bắt. “Tâm tình cô ấy không tốt, hành động vừa rồi, hai người đừng để trong lòng.” Anh cũng đi vào nhà.

Để lại Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, bốn mắt nhìn nhau, Âu Quan Lữ nhíu mày. “Cô tin hai người đó gây gổ sao?”

“Không phải sao? Tôi theo sau anh, không nghe được gì cả.” Sắc mặt Trình Dư Nhạc lạnh lùng, hai cánh tay đó giống như một con rắn ôm lấy anh, cô theo sau nhìn thấy rõ ràng.

Anh không chú ý vẻ mặt của cô, nói tiếp. “Tôi nghe thấy một chút, hình như là chị dâu thích người khác, anh trai ghen. Cô cảm thấy thế nào? Nếu như chị dâu yêu người khác, cần gì tới nơi này cùng anh trai?”

“Sao tôi biết được?” Cô trầm ngâm.

“Còn nữa, tôi cảm thấy chị ấy không phải trượt chân, ít nhất không phải do không cẩn thận mà trượt chân.”

“Hả?”

“Bên này mặt đất rất bằng phẳng, không có hố, cũng rất khô ráo, tôi cảm thấy chị ấy cố ý ngã lên người mình.” Mà ánh mắt anh cả trước khi đi cũng không thân thiện, giống như chị dâu ngã lên người anh tất cả là do anh, thật kỳ quái, anh cũng không muốn chị dâu ngã? Ánh mắt chị dâu buồn như vậy là vì chuyện gì?

“Ừm, ý anh là, chị ấy có ý với anh, cố ý ngã lên người anh, mượn cơ hội để gần gũi anh…”

“Sao có thể? Chị ấy là chị dâu của tôi!” Âu Quan Lữ kinh ngạc, điều này không phải quá hoang đường rồi sao?

“Bọn họ đã ly hôn, chị ấy không phải chị dâu anh, chị ấy dĩ nhiên có thể thích anh.”

Anh nghe vậy, chân mày chậm rãi nhíu lại. “Nhạc Nhạc, cô là lạ.” Phải nói, từ sau khi cô xuống đây, vẻ mặt cũng rất khác thường.

“Có sao? Tôi đều suy luận theo lời của anh mà.”

“Nhưng chị ấy là chị dâu tôi, coi như đã ly hôn, dù sao chị ấy cũng từng là chị dâu tôi, mọi người vừa gặp mặt ngày hôm qua, tôi cũng chưa từng gặp qua chị ấy trước đây…”

“Vậy thì sao? Anh chưa từng nghe qua câu vừa thấy đã yêu à?” Giọng nói cô tràn đầy châm chọc.

Anh nheo mắt lại, cô giống như không vui, tại sao vậy?

Anh trai tức giận, cái này không khó hiểu, đối với việc còn tình cảm với vợ trước, tất nhiên không thích việc cô gần gũi với người đàn ông khác, cho dù là em trai ruột cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng cô tức giận là vì ai? Chung quy cũng không phải vì anh trai anh, cũng không phải giận chị dâu anh chân tay vụng về, nhưng sao cô lại tức giận với anh? Anh không hề làm gì cả, chỉ đưa tay đỡ chị dâu, chọc anh cả ghen…

“Cô đang ghen sao, Nhạc Nhạc?” Kết luận trực tiếp phát ra từ miệng anh, không có qua suy nghĩ để phân tích.

Mặt cô không chút thay đổi, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, giống như hừ mũi coi thường.

“Đúng, tôi đang ghen.” Cô lộ ra vẻ mặt lảng tránh giống với anh trai anh. “Lấy thân phận ‘bạn gái’ anh để ghen, anh thuê tôi không phải dùng làm việc này sao?”

Nói xong, cô xoay người đi về nhà gỗ.

Để lại Âu Quan Lữ với một đầu sương mù.

Sau đó cả buổi chiều, Trình Dư Nhạc ở trong phòng nghỉ ngơi. Triệu chứng cảm của cô lại bộc phát, ho khan, hắt hơi, chảy nước mũi, nhiệt độ tăng cao, cô không muốn xuống núi gặp bác sĩ, uống thuốc được chuẩn bị sẵn, gối chiếc gối lạnh mà Âu Quan Lữ chuẩn bị, mê man nằm trên giường.

Nhưng hình ảnh vào buổi trưa ở trong đầu cô không xua đi được… Từ Lỵ Hoan ngả vào ngực Âu Quan Lữ, anh tiếp được cô ấy, đôi bàn tay trắng nõn đặt lên cổ anh, cô cảm thấy cổ mình như bị nhéo.

Anh nói chị dâu anh thích người khác, người đó có thể là anh không? Như vậy Từ Lỵ Hoan mới có thể làm bộ trượt chân, cố ý ngã vào lòng anh?

Làm ơn, hai người họ biết nhau còn chưa tới một ngày, chị Từ sao có thể đột nhiên động lòng? Đối tượng còn là em chồng của mình, như vậy không thỏa đáng? Huống chi là chồng trước và con trai còn đang ở đây, chị ấy không thể chờ tới lúc xuống núi mới hành động hay sao? Chị ấy cảm thấy cô đơn khó nhịn như vậy sao?

Cô chợt xấu hổ, ai, cô từ khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy? Người phụ nữ đã ly dị không thể tự mình tìm tới hạnh phúc sao? Thật ra thì cô rất rõ, cô ghét Từ Lỵ Hoan, vì đối tượng của chị ấy là Âu Quan Lữ.

Nếu anh biết Từ Lỵ Hoan cố ý, anh nghĩ thế nào? Chị ấy đẹp như vậy, không người đàn ông nào có thể thờ ơ, quan hệ em chồng chị dâu thì thế nào? Nếu không phải cha Tằng mời mọi người gặp mặt, đến nay còn là người xa lạ, có lẽ anh không phải không yêu, chỉ chưa gặp được đối tượng thích hợp, có lẽ anh cảm thấy Từ Lỵ Hoan không tệ, sau đó… Tưởng tượng có người phụ nữ khác đến gần anh, cô không muốn tiếp nhận.

Cô cảm thấy mình quá để ý anh, chỉ là diễn quá nhập tâm, nên sinh ra ham muốn giữ lấy sao? Cô từ trước đến nay luôn rất lý trí, phải nhìn thấu đáo mọi chuyện, nghĩ tới lúc hiểu, khống chế tốt ý tưởng và hành động của chính mình, nghĩ tới cô cùng một người đàn ông không thể nào, lòng cô phập phồng không yên.

Cô động lòng với anh sao? Không phải rất rõ cô và anh là không thể nào sao? Nếu không phải động lòng, nhớ như vậy, những điều canh cánh trong lòng là tại sao?

Cô mơ mơ màng màng, ngủ trong một căn phòng có rèm che, ý nghĩ cũng giống như bị che mất, mơ màng, không nghĩ được nữa. Cô lăn qua lăn lại cũng không ngủ ngon, cho đến gần tối, Âu Quan Lữ gõ cửa đi vào.

“Cũng đến lúc ăn tối rồi.” Anh mở đèn ở đầu giường, ngồi xuống bên cạnh. “Cô cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều.” Cô mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn khàn. Bởi vì tâm tình của mình khác thường, cô không dám nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi khác.

“Nghe không giống tốt hơn nhiều chút nào.” Anh cau mày.

“Thật mà, tôi cảm thấy tinh thần của mình tương đối khá.”

“Cô không thoải mái, đừng miễn cưỡng. Vừa rồi tôi tới cửa hàng tiện lợi, mua kẹo ngậm cho cô, xem ra là đúng rồi.” Anh đưa cho cô một hộp kẹo ngậm. “Còn có cái này…” Anh cầm một hộp nhỏ lên cao. “Miếng dán hạ nhiệt.”

“Miếng dán hạ nhiệt? Là cái gì?”

“Cô không biết? Vật này rất tiện dụng, thời điểm bị sốt thì dán nó lên trán, hoặc gáy, nó sẽ giúp cô giảm nhiệt, giống như cô mang theo gối băng bên mình. Lúc tôi bị cảm, nóng sốt, sẽ dán cái này sau gáy rồi đi làm, hiệu quả không tệ, tinh thần cũng khá tốt.”

“Chưa từng nhìn thấy anh xin nghỉ ốm, tôi còn cho rằng anh là người sắt, chưa bao giờ bị bệnh.” Cô có chút kinh ngạc, tại sao anh lại chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy? Là vì cô bị bệnh, mới có được sự đối xử đặc biệt sao?

Bất kể thế nào, anh chăm sóc, khiến cô có cảm giác được an ủi, cô chưa có ăn kẹo ngậm, lại cảm giác cổ họng khô khốc nở ra, cô nắm lấy hộp miếng dán hạ nhiệt, cảm giác không thoải mái cũng giảm bớt.

Là nhờ có ánh đèn sao? Nhìn anh rất dịu dàng, trong mắt như socola đen, thể hiện sự quan tâm ấm áp, anh tỉ mỉ chăm sóc cô, khiến nhịp cô đập nhanh.

“Ừ, thỉnh thoảng bị cảm vặt. Muốn dán lên lúc này không?”

“Tạm thời thì không cần, nhiệt độ trong người tôi hình như giảm rồi.”

Nhìn cô cố gắng mở bao kẹo ngậm ra, hai tay bủn rủn vô lực, anh làm thay, cầm lấy bao kẹo ngậm, xé ra, đặt trong lòng bàn tay cô. “Còn cần gì nữa không?”

“Tôi muốn uống nước.” Cô ngồi dậy, đầu choáng váng khiến thân thể cô lắc lư một cái, anh dìu cô, bàn tay đặt lên vai cô để cô có thể ngồi vững rồi mới rời đi, sau đó anh đi rót một ly nước nóng, thử nhiệt độ, đưa cho cô.

Cô nhận lấy ly nước, từ từ uống. Cô biết dáng vẻ mình tiều tụy, tóc tai bù xù, nhưng hình như ánh mắt anh ngừng lại nhìn cô, ánh mắt đó rất chuyên chú, thái độ tự nhiên, cô lại đứng ngồi không yên.

Cho là anh sẽ truy cứu những lời cô nói vào buổi trưa, thế nhưng anh không nói lời nào… Anh thật sự cho rằng cô đang diễn sao?

“Nếu như cô không thoải mái, bữa tối không cần ra ngoài, tôi nhờ nhà bếp nấu cho cô bát cháo mặn rồi đưa lên cho cô.”

“Tôi có thể ra ngoài ăn.” Cô mỉm cười, âm thầm thích được anh quan tâm như vậy.

“Ông già nhà tôi nghe nói cô bị bệnh, bảo phải tới hỏi cô có khá hơn không, hiện tại sắp tới thời gian ăn tối, ông ấy dứt khoát muốn tới đây, bây giờ người đang ở dưới phòng khách.” Âu Quan Lữ than thở, giống như bị quấy nhiễu. “Cô có thể ra ngoài ứng phó với ông ấy sao? Tôi không muốn nói chuyện cùng ông ấy.”

Cô nghe vậy, bắt đầu lo lắng, thì ra anh vào đây nhìn cô tốt một chút chưa, là vì muốn dò xét cô có thể ra ngoài ứng phó với cha anh không? Cô rất thất vọng, không khỏi tức giận, lúc trước cô sẽ ngay lập tức xuống giường giúp anh, nhưng bây giờ không muốn.

“Nhưng cổ họng tôi không thoải mái, nói một chút liền đau.” Cô cố ý ho hai tiếng.

“Không sao, vậy cô tiếp tục nghỉ ngơi. Khi nào ăn cơm, tôi sẽ gọi cô.” Anh cũng không miễn cưỡng cô, tắt đèn ở đầu giường, sau đó rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, cô liền hối hận. Có phải cô quá ngây thơ rồi không? Cô rất rõ, cô giận anh, trách anh không hiểu ý của cô, nhưng nếu anh không hiểu, không phải càng đáng sợ hơn sao? Cô sợ sẽ xấu hổ, nhưng anh nhìn ra được tâm ý của Từ Lỵ Hoan, lại chưa từng để ý cô.

Ở trong mắt anh, cô chỉ là một đồng nghiệp sao? Anh đối với cô mà nói, cũng đã không đơn thuần… nhưng một chữ cô cũng không nói.

Cô chán nản nằm xuống, không muốn cử động. Thôi, nếu không thể thay đổi cái gì, nằm trên giường cũng không làm gì cả, vẫn nên ra ngoài thì tốt hơn. Cô xuống giường, điện thoại chợt vang lên, là điện thoại của Tiểu Huệ.

“Nhạc Nhạc? Cậu đang ở đâu?”

“Mình đang ở nhà.”

“Sao? Sao? Cậu đang ở nhà? Cậu thật sự ở nhà?”

“Sao vậy?”

“Mình vừa gọi điện tới nhà cậu, em trai cậu nói cậu đang đi du lịch với mình! Mình đi du lịch với cậu lúc nào mà mình không biết? Bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

“A…” Lộ rồi. “Mình ra ngoài du lịch là không sai…, mình đang ở trên núi.”

“Cho nên cậu thật sự đi du lịch, sao lại không nói cho mình biết? Cậu lấy mình làm cái cớ cũng không sao, chỉ cần nói với mình một tiếng, tại sao ngay cả mình cũng không nói? Cậu đi một mình sao?”

“Không phải…” Không thể nói dối đươc, cô đành thừa nhận. “Mình đi cùng Âu Quan Lữ.” Cô cầm áo khoác mỏng mặc lên, lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ một cái, chỉ thấy Âu Quan Lữ và cha Tằng đang đứng trên bãi cỏ ngoài nhà gỗ, hình như hai người đang nói chuyện phiếm, cô rất kinh ngạc. Cô cho rằng anh sẽ viện cớ để tránh mặt cha, sao lại cùng ông ấy… nói chuyện?

“Âu Quan Lữ? Âu Quan Lữ của công ty chúng ta?” Tiểu Huệ sợ hãi kêu lên.

“Nếu không còn có Âu Quan Lữ nào khác nữa?” Lấy tính tình của anh, có thể không đến mấy phút liền xảy ra cãi vã với cha, cô tốt nhất nên nhanh chóng xuống dưới.

“Cậu bị bắt cóc sao? Cậu bị bắt cóc đúng không! Nếu không sao cậu có thể cũng với người cậu ghét nhất, muốn đâm đinh lên người nộm tên anh ta, đưa anh tới làm bia đỡ đạn, đi du lịch cùng Âu Quan Lữ…”

“Mình không bị bắt cóc, chúng mình đang giả làm người yêu, tới đây nghỉ phép.”

Tiểu Huệ mạnh mẽ hít một hơi, nghe giống như bệnh tim sắp phát tác.

“Tiểu Huệ, hiện tại mình không có thời gian giải thích với cậu, mình có việc bận, tối nay sẽ nói với cậu, tạm biệt.” Cô cúp điện thoại, vội vã chạy ra khỏi phòng.

**

Từ phòng khách đi ra ngoài, Âu Quan Lữ thong thả bước xuống, cha vẫn còn chờ anh trong phòng khách nhỏ, nhưng bây giờ điều khiến anh phiền muộn là Trình Dư Nhạc.

Thật ra anh rất muốn hỏi cô, cô nói ghen, là thật sao? Lúc ăn trưa, cô còn mang chuyện hai người có khả năng trở thành người yêu làm chuyện cười, cùng anh nói chuyện để tiêu khiển, không đến mười phút sau, cô lại nói cô ghen?

Có lẽ đây là một phần của vở diễn? Bởi vì hành động của Từ Lỵ Hoan, cô là ‘bạn gái chính thức’ nên ghen, không có gì là không đúng, chẳng qua lúc đó, chỉ có hai người cô và anh, cô muốn diễn cho ai xem? Câu nói đó không phải nói cho anh nghe, thì là ai?

Cô thật sự đang ghen? Chỉ vì anh không cẩn thận mà ôm Từ Lỵ Hoan?

Bờ môi của anh cong lên, qua mấy giây mới phát hiện mình đang cười khúc khích, nhanh chóng vuốt tóc. Anh vui cái gì? Suy luận của anh nhất định có lỗi, cô căn bản không thể ghen, bởi vì bọn họ không thể nào yêu đối phương… cho nên câu nói đó đến tột cùng là ý gì?

Anh khổ sở suy nghĩ, không có một đầu mối nào, nhưng anh giống như… càng ngày càng để ý cô, vài ba lời nói của cô cũng khiến anh suy nghĩ lung tung, tâm tình phập phồng, cảm giác được cái gì đó rất lâu lại rục rịch, anh cực kì mê muội, sao có thể? Tâm tĩnh lặng như nước nhiều năm như vậy, sao cô có thể tới xúc động anh? Nhất định là anh sai rồi.

Anh đi tới phòng khách, cha Tằng đang chờ bên cạnh quản gia của ông, cha Tằng hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”

“Tinh thần của cô ấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.” Bất luận thế nào, cô là bạn gái giả đã chinh phục được cha anh.

“Không sao, không sao, con bé muốn nghỉ ngơi thì để nó nghỉ ngơi, không cần miễn cưỡng nó. Ba đã dặn đầu bếp rồi, bữa tối nấu món cháo mặn mà con bé thích ăn, thêm nhiều chất dinh dưỡng một chút.” Cha Tằng liên tiếp nhìn quanh cầu thang, giống như hi vọng Trình Dư Nhạc đột nhiên khỏi hẳn, khỏe như rồng như hổ xuất hiện trước mặt ông.

“Nếu Nhạc Nhạc đang nghỉ ngơi,bữa tối chỉ có ba với con thôi. Con có nguyện ý... nói chuyện với ta không?”

Vẻ mặt cha thận trọng, giống như anh sẽ cắn người, Âu Quan Lữ nhếch môi. “Có gì không thể?” Anh ra khỏi phòng. Ở cùng một ngày, sự tức giận đầu anh đối với cha cũng không mãnh liệt như ban đầu.

Quản gia đẩy xe lăn của cha Tằng ra bên ngoài bãi cỏ, cha Tằng thở dài. “Nhạc Nhạc là một cô gái tốt, hẹn hò với con bé, là may mắn của con.”

“Con biết.”

“Hôm nay, con bé chỉ vì con, cũng là vì ba, tản bộ cùng mọi người, nói không chừng vì trúng gió, con bé mới bị cảm nghiêm trọng như vậy...”

“Đợi chút, ba nói cô ấy chỉ vì ba? Ba cho rằng ba vẫn là tình thánh được nhiều người phụ nữ ôm ấp yêu thương sao? Chẳng lẽ bạn gái con trai mình, ba cũng muốn xuống tay sao?” Anh chế giễu.

“Dĩ nhiên không phải, ba không có ý đó.” Đối với lời châm chọc của con trai, vẻ mặt ông buồn bã, nhưng vẫn dễ dàng tha thứ. “Con bé theo cha là vì con, con bé biết con không muốn nói chuyện với ba, sau khi con tới, còn chưa kêu ba một tiếng ba.”

“Nhiều năm không kêu, con không quen, vậy thì miễn đi. Dù sao cũng có người khác gọi như vậy.’

“Con giống như con bé, luôn rất quật cường.” Cha Tằng cười khổ. “Ba nói Nhạc Nhạc vì ba, là vì buổi sáng vào thời điểm tản bộ, con bé gần như đều nói về con.”

“Nói con? Con có gì tốt để nói?” Âu Quan Lữ âm thầm cảnh giác. Trước đó, anh đã thảo luận qua với cô, không có ai hỏi thì cố gắng nói ít một chút, miễn bị phát hiện sơ hở, cô đã quên sao?๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

“Có lẽ con bé nghĩ, con không có lời nào để nói với ba, vậy thì con bé nói. Con bé nói rất nhiều về con,... sở thích của con, con thích ăn gì, thích nghe loại nhạc nào, con thích leo núi. Con bé nói nhiều nhất là chuyện trong công ty, con bé nói năng lực làm việc của con rất mạnh, sắp trở thành trưởng bộ phận rồi.”

“Cô ấy nói những thứ này?” Cũng may, vẫn còn trong phạm vi an toàn.

Cha Tằng mỉm cười gật đầu. “Con bé là một cô gái tỉ mỉ, con bé biết, ba luôn muốn biết về con, coi như tương lai hai đứa chia tay, chỉ cần con bé biết tin tức của con, con bé sẽ nói cho ba.”

“Tại sao?” Âu Quan Lữ khiếp sợ, ban đầu cô còn lo lắng về sau phải tiếp tục đóng giả làm bạn gái anh, vì sao bây giờ lại chủ động nói vậy? Thật ra thì anh hiểu, cô vì an ủi cha anh, nhưng tại sao phải làm đến mức này? Chẳng lẽ vì đồng tình sao?

Cha Tằng nhìn được nghi vấn của anh. “Cho nên ba nói, Nhạc Nhạc thật sự là cô gái tốt. Con bé còn nói, trong công tác con rất cố chấp, thường bắt nạt con bé, con bé luôn trộm mắng con ở sau lưng.”

“Đó không phải là bắt nạt, khi làm việc chung, trong công việc, ý kiến bọn con thường mâu thuẫn, đó là việc khó tránh khỏi.” Cô còn tố cáo? Anh không biết nên khóc hay nên cười.

“Con bé nói mình cũng biết, cho nên một mặt trộm mắng con, một mặt lại rất bội phục con. Trước kia, con bé cảm thấy con đáng ghét, bây giờ cái nhìn về con thay đổi rất nhiều, con bé nói, về sau, cảm giác của con bé với con hoàn toàn bất đồng, giống như một lần nữa biết con.”

“A.” Cho nên bây giờ cảm giác của cô với anh là gì? Không đúng, những thứ này cô nói để thỏa mãn suy nghĩ về con trai của cha anh, đừng coi là thật.

“Con bé cũng nói chuyện xe hai đứa bể bánh, con đội mưa đổi bánh xe, còn nhặt hết đinh trên đường lên, con bé nói, khi con bé nhìn thấy con cầm những mẩu đinh lên xe, lúc đó tóc và quần áo đều ướt hết rồi, con bé nói thời điểm đó, con đẹp trai hơn tất cả những người đàn ông mà con bé biết từ trước tới nay, khiến cho con bé mê say.” Cha Tằng rất vui, nghe con trai của ông và bạn gái ở cùng nhau ngọt như mật!

“A.” Giọng nói của Âu Quan Lữ giống như bị nghẹn, có thể bởi vì đại não của anh bị khống chế.

Cha đang nói ai vậy?

Ông nói đó là Nhạc Nhạc mà anh biết sao? Đúng là Nhạc Nhạc đối với anh… say mê? Anh đột nhiên nói không ra lời, mặt nóng lên, nhịp tim cũng nhanh hơn. Anh nhìn về phương xa, nhánh cây trên đỉnh đầu lay động, dưới chân cỏ xanh vẫn phát ra tiếng sột soạt như cũ, nhưng toàn bộ thế giới hình như không giống trước đó.

Anh đang muốn chạy đi hỏi, chợt thấy Từ Lỵ Hoan và Lê Thượng Thần sóng vai đi từ con đường nhỏ đầu kia tới, hình như hai người ra ngoài tản bộ, nhưng đều nghiêm mặt, bất kể họ đi nơi nào, hiển nhiên đều không vui vẻ.

“Ba.” Lê Thượng Thần mở miệng, gật đầu với Âu Quan Lữ. “Còn chưa tới lúc ăn tối, sao ba tới sớm vậy?” Anh nhìn hai cha con, đối với việc hai người nói chuyện hòa bình khiến anh rất kinh ngạc.

Cha Tằng nói: “Nhạc Nhạc cảm thấy không thoải mái, ngủ một buổi chiều, ba tới xem con bé có khá hơn không, lại nói chuyện với Quan Lữ ở chỗ này. Ba đi xem đầu bếp đã nấu xong cháo mặn chưa.” Quản gia đẩy xe ông vào nhà.

Âu Quan Lữ nói: “Cũng sắp tới giờ ăn, em muốn đi tìm Nhạc Nhạc.” Hiện tại anh không nhất thiết phải gặp Trình Dư Nhạc, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút.

Anh đang muốn rời đi, chỉ thấy Từ Lỵ Hoan nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kiên định, giống như đã quyết định làm việc gì đó mà thiên lôi đánh cũng không thể ngăn cản nổi. Cô đi tới trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh.

“Thật sự xin lỗi.” Giọng nói của cô đủ thấp cho chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, sau đó cô lấy tay giữ lấy mặt anh, đôi môi đỏ mọng tinh xảo dính sát vào, cô hôn anh.

Âu Quan Lữ khiếp sợ không thôi, cảm giác đôi môi của phụ nữ mềm mại đang kề sát môi mình. Nụ hôn này, không có tình yêu, chỉ là môi đụng môi, nhưng cuối cùng nó cũng là một nụ hôn, anh kinh ngạc quên cả phản ứng.

Nụ hôn này chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, Từ Lỵ Hoan liền buông anh ra, nhưng đây là sự thật không cách nào xóa đi được – cô hôn anh.

Cô lui ra, anh nhìn thấy anh trai đứng sau lưng cô, sắc mặt tái xanh.

Tròng mắt đen của Lê Thượng Thần trước nay luôn ôn hòa, giờ phút này lại sắc bén như có thể giết người, anh ấy nhàn nhạt mở miệng: “Nhạc Nhạc, anh tưởng em còn đang nghỉ ngơi.”

Nhạc Nhạc? Âu Quan Lữ nhanh chóng xoay người, Trình Dư Nhạc đang đứng trên hành làng của nhà gỗ, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt như người bạn gái nhìn thấy bạn trai mình ngoại tình.

“Nhạc Nhạc?” Anh vừa gọi cô, cô liền quay đầu bỏ chạy

Trình Dư Nhạc không biết tại sao mình muốn chạy.

Có lẽ chuyện đó khiến cô tức giận, có lẽ vì ba người họ nhìn chằm chằm cô, giống như mong cô có thể nói chút gì đó, cô lại không biết phải làm sao, có lẽ hình ảnh Từ Lỵ Hoan dán lên người Âu Quan Lữ khiến cô không thể hô hấp, cho nên cô xoay người chạy.

Không giải thích được! Anh có muốn thẳng thắn thuê chị dâu mình giả làm bạn gái được không?

“Nhạc Nhạc!” Âu Quan Lữ đuổi tới. “Nhạc Nhạc!”

Nghe thấy giọng nói của anh, cô nổi giận đùng đùng chạy nhanh hơn, cô chạy vào rừng cây sau nhà gỗ, dẫm lên rễ cây, cả người đổ về phía cây đại thụ, cô sợ hãi kêu, tay chân luống cuống ổn định chính mình, lúc này Âu Quan Lữ chạy tới, duỗi bàn tay giữ lấy cô còn đang muốn chạy.

“Cô chạy cái gì? Cô định đi đâu vậy?”

“Buông tôi ra!” Cô cố gắng muốn thoát khỏi anh, lại bị anh kéo trở về, cả người ngã vào lồng ngực anh.

“Tôi muốn hỏi cô muốn chạy đi đâu! Cô nhìn cô này, đi không vững còn muốn chạy! Cô quên cô còn đang bệnh sao?”

Miệng anh hung ác, dứt khoát ôm lấy cô, để tránh cô lại chạy đi. Trên trán cô bị rách da một đoạn, xuất hiện tia máu, thấy vậy anh liền kinh hãi vội càng che vết thương cho cô.

“Tôi cũng đang muốn hỏi anh làm cái gì! Sao anh lại để người phụ nữ đó hôn anh! Rốt cuộc anh muốn tìm ai làm bạn gái mình?”

“Làm sao tôi biết được chị ấy đột nhiên hôn tôi? Tôi còn cho là chị ấy muốn nói gì đó với tôi, đâu biết…”

“Vậy sao anh không phản kháng? Ngoại trừ việc ngoan ngoãn đứng đó để chị ấy hôn, anh không thể làm chuyện khác sao?” Giọng điệu của cô cũng hung ác như anh, vẻ mặt phun lửa về phía anh.

“Không phản kháng cũng không đại biểu là tôi nguyện ý, được không? Là vì quá đột ngột, tôi ngây người! Chờ đến lúc tôi muốn đẩy chị ấy ra, chính chị ấy đã lui ra! Giải thích như vậy cô hài lòng chưa?” Giọng điệu anh chậm rãi. “Nhạc Nhạc, cô đang tức giận cái gì vậy?”

Mặt cô cứng lại, không nói lời nào.

“Được, tôi biết chuyện vừa rồi là không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi anh trai tôi cũng trừng tôi, anh ấy giống như tức muốn nổ tung, nhưng thật sự không liên quan tới tôi! Là chị dâu tôi chủ động! Tôi đứng ở đó, chị ấy đi tới, đột nhiên hôn tôi… đúng rồi, trước đó chị ấy còn nói là ‘thật sự xin lỗi’, đây thể hiện là chị ấy cố ý!” Anh bừng tỉnh, đều nghĩ thông rồi.

“Tôi đoán tám phần là chị ấy cãi nhau với anh tôi, lấy tôi để chọc giận anh ấy, chỉ có như vậy. Hiện tại cô tin tôi rồi chứ?”

Cô không trả lời, nhưng cô tin, cô tin Từ Lỵ Hoan cố ý, không phải anh chủ động, cô biết anh không có cảm giác với Từ Lỵ Hoan, anh không có chút chú ý nào tới phụ nữ, những điều này cô đều hiểu rõ, nhưng cô vẫn không vui… Cho dù đối với anh không có ý nghĩa, cô cũng không muốn nhìn anh thân mật với người phụ nữ khác.

Cho dù anh vĩnh viễn không động lòng với cô, cô lại yêu anh.

Cho dù trốn tránh như thế nào, không nhìn không nghĩ, vì các loại cảm giác khác thường mà kiếm cớ, tâm cô là bị anh chạm vào, không ngừng ghen vì hành động mờ ám của Từ Lỵ Hoan, cô tiếp tục làm bộ không quan tâm, nhưng lại nói không nên lời. Anh có thể cho rằng cô đang nói đùa, thậm chí ngược lại cười nhạo cô, dù sao hai người cãi nhau cũng đã nhiều năm, cuối cùng cô lại yêu anh? Loại bước ngoặt này, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.

Không hề chống cự cảm giác đối với anh nữa, cảm thấy dễ dàng hơn. Cô cảm thấy mình đang tựa sát vào người anh, thân thể bền chắc, nhiệt độ xuyên thấu qua chất vải mỏng của mùa hè, mặt cô nóng lên, tim đập nhanh chóng, trên người anh có mùi của ánh mặt trời và hoa cỏ, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.

Thân thể của anh khiến cô có cảm giác bị áp bức, nhưng được ôm trong lồng ngực kiên cố này, lí trí của cô đã bay lên chín tầng mây, trở nên mềm yếu, muốn dựa vào… Đáng tiếc, cô chỉ có thể dựa vào trong mấy phút ngắn ngủi này.

“Buông tôi ra, được không?” Anh vẫn ôm cô, hai người dán chặt vào nhau, giãy giụa thì quá mập mờ, cô không dám hành động lung tung.

“Rốt cuộc tại sao cô lại muốn chạy?”

“Tôi… tôi làm chuyện tôi phải làm.”

Anh trố mắt. “Chạy mất là chuyện phải làm?”

“Phụ nữ nhìn thấy ‘bạn trai’ mình bị người phụ nữ khác hôn, trừ việc đau lòng khóc lớn, còn có thể đau lòng chạy mất, có cái gì không đúng?” Thật may, cô nghĩ ra được lý do thật hợp lý.

Anh á khẩu không trả lời được. “Được rồi, coi như cô chạy đi là có lý.” Thì ra vừa rồi chỉ là diễn, anh nên sớm nghĩ tới. Mặc dù ánh mắt của cô lúc chạy đi giống như bất chấp tất cả, nghe anh gọi cô cũng không ngừng lại, lúc bắt đầu có anh trai chị dâu ở bên thì thôi đi, sau đó lại chỉ có hai người, cô muốn diễn cho ai nhìn?

“Có thể buông tôi ra không?”

“Trán cô chảy máu. Tôi lau giúp cô.” Lúc này anh mới buông cô ra, lấy khăn tay.

“Tự tôi lau là được rồi…” Mặc dù nói vậy, cô vẫn ngoan ngoãn đứng im, để cho anh phục vụ, len lén hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Cô ngẩng đầu. “Ngoài miệng anh có vết son môi.”

“A? Chết tiệt…” Anh khẽ nguyền rủa, lấy mu bàn tay mãnh liệt lau môi. “Người phụ nữ đó có bệnh sao? Tùy tiện hôn người khác.”

“Anh cũng nói hai người họ cãi nhau, có thể tâm tình chị ấy không được tốt, tha thứ cho chị ấy đi.” Mặc dù cô hồi tưởng lại cũng không vui.

“Nếu chị ấy muốn giận anh trai tôi, sao không đi hôn cha tôi? Anh trai tôi nhất định trúng gió tại chỗ.”

Cô cười. “Lúc muốn cưỡng hôn đàn ông, dĩ nhiên trẻ tuổi thì vẫn tốt hơn.”

“A, cô cảm thấy tôi rất đẹp trai sao?”

Nhìn anh hả hê, cô buồn cười. “ ‘rất’ là anh tự mình thêm, tôi không nói.” Đúng, anh quả thật rất đẹp trai, bộ dạng nhíu mày cười lên đều khiến cô hoa mắt.

“Nếu tôi không giữ được cô, cô sẽ chạy tới đâu?”

“Tôi có thể chạy vào trong rừng làm khỉ.”

“Sao không chạy vào trong suối làm bạch tuộc.”

“Trên núi có bạch tuộc sao?”

“Có, bạch tuộc núi, cô không biết sao? Tôi nghe đầu bếp nói, là đặc sản nơi này, vẻ ngoài nhỏ, rất giòn, hấp gừng với một chút nước tương, để nguyên là ngon nhất, xào lên cũng không tồi, rất ngon.”

Cô nghe được sửng sốt một chút. “Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”

“Không, ở đây thật sự có bạch tuộc núi.” Anh nín cười, nhìn cô ngây ngốc, nửa tin nửa ngờ, thật đáng yêu.

Nhìn hai má cô ửng hồng, ánh mặt trời chiếu sáng lên mái tóc đen như mực của cô, tim anh cũng dâng lên một làn sóng dịu dàng, một ít tóc vương lên bờ môi cô, sợi tóc cong cong như quyến rũ, quyến rũ trái tim anh. Anh muốn đẩy sợi tóc đó, anh muốn đụng vào cô, nghĩ đến đầu ngón tay đau nhói, cơ thể căng lên… Sau đó anh bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, Trình Dư Nhạc căng thẳng.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Lỵ Hoan.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...