Lâm Thiển đối với Lệ Trí Thành cũng không phải hài lòng một trăm phần trăm.
Ví dụ, đám cưới vào ngày hôm nay do anh chuẩn bị chỉ khiến cô cảm thấy rườm rà, vô vị. Khách sạn năm sao lộng lẫy, sự xuất hiện của những nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh và chính trị, người chủ trì lải nhải vợ chồng tình cảm ngọt ngào ra sao, cả hội trường chật ních khách mời… Đúng là ở thời đại này, hôn lễ của bất cứ nhà giàu nào cũng như nhau cả.
Nhưng Lâm Thiển biết, đây là lẽ đương nhiên. Ai bảo hai người đầu là nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân.
Sau khi khách quan ra về, cô dâu và chú rể mệt phờ, thừ người trên sofa. Nhìn tập quảng cáo du lịch đặt trên bàn, cô dâu nghĩ bụng, đám cưới thì thôi, tuần trăng mặt không thể để bất cứ ai quấy rầy. Thế là cô hưng phấn ngồi dậy, cầm mấy tấm ảnh chụp hải đảo, hỏi Lệ Trí Thành: “Tuần trăng mật để em sắp xếp, anh có yêu cầu gì không?”
Lệ Trí Thành nhìn người phụ nữ mặc xường sám màu đỏ, miệng đáp: “Đi đâu cũng được, anh có cô dâu là được rồi.”
***
Ba ngày sau, tại một hòn đảo ở nước ngoài.
Nơi này trời biển xanh biếc, bãi cái trắng tinh và khu rừng trải dài vô tận. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển khoác ba lô, nắm tay nhau như bao cặp đôi đi du lịch khác. Đây là chuyến đi mà Lâm Thiển mong ước từ lâu nên cô rất phấn khởi.
Hai người đi dọc theo bãi cát tới khách sạn nằm ở gần nơi tiếp giáp giữa rừng và biển. Lệ Trí Thành cười cười đi theo sau Lâm Thiển.
“Ở đây địa hình phức tạp, em cẩn thận không bị lạc đường đấy.” Anh nói giọng trầm trầm.
Lâm Thiển quay đầu lườm anh.
Không thể trách phản ứng này của cô. Kể từ lúc hai người ổn định tình cảm và sự nghiệp, hình như anh ngày càng thích bộc lộ bản tính của một con “sói xám” trước mặt Lâm Thiển. Biểu hiện cụ thể là: thường trêu chọc cô, chòng ghẹo cô, “ăn” cô sạch sành sanh…
Vì vậy, câu quan tâm của anh lọt vào tai Lâm Thiển tựa hồ mang hàm nghĩa: “Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Dựa vào anh, đi theo anh mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất của em.” Sói xám chìm đắm trong việc thể hiện quyền độc chiếm của mình.
“Xì, lẽ nào anh thông thuộc nơi này?” Lâm Thiển hỏi.
“Tất nhiên.”
“Vậy chúng ta đánh cược đi.” Lâm Thiển lại bị khơi gợi tính hiếu thắng: “Em sẽ đi trốn, nếu anh tìm thấy em, em sẽ… rửa bát một tuần.”
Lệ Trí Thành nheo mắt, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô. Gương mặt tuấn tú của anh khiến cô rung động hơn bất cứ người đàn ông nào.
“Không. Nếu anh thắng, thì em…”
Bên cạnh có người đi qua, Lệ Trí Thành hạ thấp giọng nói, chỉ một mình Lâm Thiển nghe thấy. Cô đỏ mặt, đẩy vai anh: “Đáng ghét!”
Trò cá cược vẫn được xác lập.
Từ trước đến nay Lâm Thiển luôn thua Lệ Trí Thành nên lần này, cô thận trọng đưa ra điều kiện ba ván thắng hai. Ván đầu tiên, cô chọn môn lặn biển. Trong làn nước mờ mịt, người nào cũng mặc bộ đồ lặn và đeo mặt nạ, anh có thể tìm thấy cô mới là lạ.
Buổi chiều, nắng vàng rực rỡ, gió biển mát rượi.
Lâm Thiển đeo bình dưỡng khí, hưng phấn bơi đi bơi lại giữa vùng nước đầy san hô, những đàn cá nhỏ, con sứa cỡ lớn như sinh vật ngoài hành tinh, bên cạnh là năm sáu người phụ nữ trẻ cũng mặc bộ đồ lặn như cô. Mọi người đều có thân hình tương tự nhau, cô không tin Lệ Trí Thành có thể phân biệt đâu là mình.
Đang chìm trong suy tư, Lâm Thiển đột niên nhìn thấy một người đàn ông từ phía xa đang bơi nhanh đến.
Lâm Thiển giật mình, vội tính toán thời gian. Cô và Lệ Trí Thành tách nhau từ nửa tiếng trước, vùng biển này không lớn, chắc bây giờ anh cũng đã tìm đến nơi này. Lại ngắm kỹ thân hình và tư thế bơi của người đàn ông, Lâm Thiển càng thấy giống anh.
Thế là Lâm Thiển trốn ở sau tảng nham thạch. Một khi cô không bơi, chắc chắn Lệ Trí Thành sẽ không nhận ra cô.
Người đàn ông ngày càng tiến lại gần. Đôi mắt anh giấu ở đằng sau cặp kính lặn. Còn cách đám phụ nữ chừng hai ba mét, anh liền dừng lại quan sát bọn họ.
Lâm Thiển giả bộ thản nhiên như không, nhưng thật ra cô cũng hiếu kỳ. Dù xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhưng anh có thật sự lợi hại như vậy? Có thể bám theo và tìm ra cô? Anh là bộ đội lục chiến, còn ở đây là dưới nước…
Đang mải nghĩ ngợi lung tung, Lâm Thiển chợt thấy Lệ Trí Thành bơi về phía người phụ nữ ở chếch bên phải phía trước.
Á, nhầm rồi chồng ơi!
Trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác không phải vui mừng mà là buồn bực. Thấy anh chuẩn bị cầm tay người phụ nữ kia, Lâm Thiển không hề nghĩ ngợi, lập tức xông ra giữa hai người rồi ngẩng đầu trừng mắt với Lệ Trí Thành. Nào ngờ, anh dường như đoán được chuyện xảy ra, cánh tay lập tức đổi hướng, ôm thắt lưng cô. Lâm Thiển bị mất thăng bằng, cùng anh xoay hai vòng theo quán tính.
Lệ Trí Thành ôm cô rất chặt, tay còn nhéo thắt lưng cô một cái. Đến bây giờ Lâm Thiển mới biết mình bị mắc lừa. Anh đã sớm nhận ra cô, nhưng cố ý làm vậy để cô tự lao vào vòng tay anh.
Người đàn ông này… Lâm Thiển mấy máy môi nói: “Vô liêm sỉ.”
Khóe mắt Lệ Trí Thành tràn ngập ý cười.
“Hứ.” Lâm Thiển giả bộ muốn thoát khỏi vòng tay anh, bị anh kéo thẳng lên mặt nước. Ở giây tiếp theo, mặt nạ của cô bị tháo ra, Lệ Trí Thành cúi xuống hôn cô. Mặt biển lấp lánh ánh vàng, mặt trời lặn lơ lửng ở phía trước, cảnh sắc đẹp đẽ mê hồn. Lệ Trí Thành nói nhỏ bên tai Lâm Thiển: “Quá khen.”
Lâm Thiển đã bị hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Anh đừng vui mừng quá sớm, vẫn còn hai ván nữa đấy.”
Kết quả, ván thứ hai cô vẫn thua tơi bời.
Nơi đánh cược là do cô chọn, khu rừng rậm ở đằng kia.
Lâm Thiển tốt xấu gì cũng là người yêu thích hoạt động dã ngoại. Cô tin tưởng mình có thể thoát khỏi sự truy bắt của bộ đội đặc chủng. Phương án của cô rất đơn giản, tìm một cái cây to cành lá xum xuê ở sâu trong rừng, sau đó leo lên ẩn nấp.
Cô không tin Lệ Trí Thành tìm thấy cái cây có cô ở trong khu rừng.
Vậy mà cô vẫn bị anh tìm thấy.
Năm phút sau, Lâm Thiển ngồi trên cành cây cao, nhìn Lệ Trí Thành leo lên, cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
“Này, sao anh có thể tìm ra em? Không phải anh ăn gian đấy chứ?” Cô không cam lòng, mở miệng hỏi.
Lệ Trí Thành đã leo đến bên Lâm Thiển, nghe nói vậy lập tức mỉm cười.
“Anh lần theo dấu chân trên lối đi, cành cây bị bẻ gãy…” Lệ Trí Thành kéo cô vào lòng: “Lính trinh sát mới vào nghề của anh cũng có thể tìm ra em.”
Lâm Thiển cúi đầu quan sát. Rừng cây rậm rạm, cô chẳng nhìn ra dấu vết mà anh nói.
Lâm Thiển định leo xuống dưới: “Được thôi, anh thắng rồi, khi nào em về em sẽ rửa bát…”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị anh kéo lại.
“Em định nuốt lời à?” Giọng nói trầm thấp vang lên: “Em vẫn chưa thực hiện thỏa thuận đâu đấy.”
Lâm Thiển đỏ mặt ngay tức thì.
Buổi tối hôm đó, sau khi phải thực hiện thỏa thuận ở trên cây và trong phòng khách sạn, Lâm Thiển lê tấm thân mỏi rã rời xuống dưới, tới dạ hội hóa trang lửa trại do dân địa phương tổ chức ngoài bãi cát.
Tối nay là lần đánh cược thứ ba của hai người, việc thắng thua đã không còn ý nghĩa. Tuy nhiên, Lâm Thiển vẫn hóa trang theo kế hoạch. Cô đeo mặt nạ quỷ quái, mặc bộ váy mới mà Lệ Trí Thành chưa từng thấy bao giờ. Thậm chí, Lâm Thiển còn độn miếng lót bằng vải vào ngực và eo, khiến thân hình thay đổi.
Không ngờ màn hóa trang của cô lại có hiệu quả.
Trong ánh lửa bập bùng, vô số du khách và dân địa phương nhảy múa cùng nhau. Lâm Thiển hòa vào đám đông. Vừa nhảy một lúc, cô nhìn thấy Lệ Trí Thành từ xa đi tới.
Anh không hóa trang. Lâm Thiển cũng biết, với tính cách của anh đời nào chịu chơi mấy trò này. Anh chỉ mặc áo sơ mi và quần âu đơn giản, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời.
Anh ngày càng tiến lại gần.
Lệ Trí Thành đưa mắt về phía Lâm Thiển, cô lập tức cúi đầu né tránh. Quả nhiên anh không phát hiện ra, ánh mắt lạnh nhạt thản nhiên lướt qua đám đông rồi dõi sang phương hướng khác.
Lâm Thiển bất chợt mỉm cười. Cô nghĩ, rốt cuộc cô yêu anh đến mức nào mà chỉ chứng kiến dáng vẻ anh tìm cô trong đám đông, cô đã cảm thấy xót xa. Dù chỉ là trò chơi nhưng cũng khiến cô không chịu nổi.
Lâm Thiển âm thầm đi tới đằng sau Lệ Trí Thành.
“Này, anh nhìn đi đâu đấy?” Cô cất giọng thánh thót.
Lệ Trí Thành liền quay người về phía cô, khóe mắt thấp thoáng nụ cười.
“Anh tìm thấy rồi.” Anh lên tiếng.
Lâm Thiển đứng cách anh một bước, không nhịn được cười: “Lần này không tính, là em chủ động lộ diện, là em… muốn bị anh nhìn thấy.”
Lệ Trí Thành giơ tay, kéo cô vào lòng.
“Anh biết. Từ trước đến nay đều là vậy.” Anh nói nhỏ bên tai cô.
Lâm Thiển giật mình. Lệ Trí Thành lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.
Từ trước đến nay đều là vậy…
Trước khi yêu nhau, em luôn tỏ ra thương xót anh, luôn cho anh cơ hội xích lại gần em. Khi chúng ta sớm tối kề cận, trong mắt em tràn ngập tình cảm mà ngay cả bản thân em cũng không phát giác. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, em đã muốn bị anh tìm thấy, muốn bị anh chiếm giữ trái tim em.
Làm sao anh không hiểu, đó là sự rung động quý giá nhất của một người phụ nữ.
Anh thấy mình thật may mắn vì cuối cùng cũng có em trong đời, không phụ tình cảm của em.
…
“Hừm, câu này có ý gì vậy? rõ ràng anh theo đuổi em trước.”
“Ừ. Bởi vì anh nhận được tín hiệu từ em, sau đó mới hành động theo tín hiệu đó.”
“Em phát tín hiệu cho anh lúc nào?”
Lệ Trí Thành giơ tay chạm nhẹ vào mắt Lâm Thiển: “Ở đây này.”
Từ cách đây rất lâu, anh đã nhìn thấy vẻ quyến luyến trong đôi mắt em.
2. Câu chuyện sinh con
Giống như nhiều người phụ nữ khác, Lâm Thiển cũng từng băn khoăn về vấn đề sinh con trai hay con gái.
Con trai chắc sẽ giống bố. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được, ngẩng đầu ngắm Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa phía đối diện. Cảm giác cũng không tồi.
Nhưng con gái cũng có cái hay của con gái, tinh tế, ngoan ngoãn, hơn nữa chắc sẽ được bố cưng chiều như một nàng công chúa nhỏ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vời.
Lâm Thiển hỏi ý kiến “đối tác” về chuyện sinh con: “Anh mong sinh con trai hay con gái?”
Lệ Trí Thành không ngẩng đầu, trả lời dứt khoát: “Con gái.”
Lâm Thiển ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Con gái không cần gánh vác quá nhiều.”
Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ vài giây mới hiểu ý của anh.
Anh quả nhiên là người đàn ông gia trưởng.
“Trong xã hội bây giờ, con gái gánh vác nhiều có vấn đề gì đâu, hoàn toàn có khả năng làm được chuyện đó.” Cô không tán thành.
Lệ Trí Thành mỉm cười, đứng dậy ngồi bên cạnh vợ, ôm cô vào lòng: “Vậy sao? Trong hai chúng ta, ở bất cứ phương diện nào, ai là người gánh vác nhiều hơn?”
Lâm Thiển đăm chiêu suy nghĩ.
Sự ngiệp không nói làm gì. Anh là chủ tịch tập đoàn Ái Đạt mới, đồng thời tham gia cổ phần một số công ty mà anh cho rằng tương lai phát triển tốt. Trong khi anh không ngừng mở rộng đế quốc thương mại của mình, thì cô vẫn chỉ có mỗi thương hiệu Khuynh Thành… Được thôi, cô thừa nhận anh gánh vác nhiều hơn.
Về phương diện gia đình, anh cũng bỏ ra nhiều hơn. Anh giải quyết anh trai rồi cưới cô về, anh còn thường xuyên cùng cô đi thăm mẹ đẻ. Thời gian gần đây, quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng được cải thiện, tất cả đều nhờ chàng rể hiền này…
Về phương diện sức khỏe, hình như cũng là anh. Dù công việc bận rộn đến mấy, anh cũng sắp xếp kế hoạch rèn luyện thân thể của hai vợ chồng. Dưới sự dẫn dắt của anh, cuộc sống của hai người trở nên có quy luật, ngày càng khỏe mạnh.
Ngay cả ở trên giường… Khụ khụ, về cơ bản cũng là anh hao tốn nhiều tinh lực hơn.
Lâm Thiển lên tiếng: “Dù anh nói có lý, nhưng bây giờ, người phụ nữ tốt có nhiều, đàn ông tốt rất hiếm gặp.” Cô nhìn Lệ Trí Thành bằng ánh mắt sâu xa. Nếu sinh con gái, liệu con bé có may mắn như cô, gặp được người đàn ông tốt giống anh không?
Lệ Trí Thành đáp: “Con gái của anh sẽ nắm chắc cuộc đời mình.”
Năm năm sau.
Không ngờ câu nói của Lệ Trí Thành năm đó lại trở thành sự thật, Lâm Thiển sinh một bé gái xinh xắn. Con bé có tính cách giống bố, yên tĩnh, độc lập, mới mấy tuổi đầu đã biết tính kế.
Ví dụ như bây giờ…
Trong phòng đồ chơi trẻ em ở nhà họ Lệ, Lệ Thừa Lan và Quý Chú[1] đang thì thầm to nhỏ với Bạc Giản[2].
[1] Con trai Quý Bạch.
[2] Con trai Bạc Cận Ngôn.
Quý Chú nói: “Bạc Giản, cậu hãy làm theo lời tớ, đứng dưới mái hiên. Đợi ánh mặt trời chiếu góc bốn mươi lăm độ xuống mặt băng, nhiệt độ tăng lên ba độ C, lúc mặt băng bốc hơi sẽ xuất hiện cầu vồng.”
Lệ Thừa Lan ở bên cạnh cũng “thêm mắm thêm muối”: “Đúng thế, anh Giản, trong sách nói như vậy đấy, anh mau thử đi.”
Lâm Thiển đi ngang qua cửa, tình cờ nghe thấy hai đứa trẻ truyền bá lý luận kỳ quái với Bạc Giản. Cô bất giác cảm thấy hiếu kỳ vì chưa nghe nói bao giờ.
Cậu bé Bạc Giản gật đầu: “Được, để anh đi quan sát rồi nói cho hai đứa biết kết quả.”
Rời khỏi phòng đồ chơi, nhìn thấy Lâm Thiển, Bạc Giản lịch sự chào hỏi như người lớn: “Con chào bác gái[3]”.
[3] “Bác gái” là cách xưng hô khi gặp mẹ người yêu.
Lâm Thiển giật mình khi nghe từ “bác gái”, cô phì cười: “Con gọi dì là được rồi.”
Kế quả Bạc Giản vừa khuất dạng, hai “tiểu phúc hắc” Quý Chú và Lệ Thừa Lan liềm ôm bụng cười. Còn Bạc Giản đứng im ở ngoài ban công.
Lâm Thiển đi đến hỏi: “Con có nhìn thấy cầu vồng như chúng nói không?”
Bạc Giản dõi mắt ra mặt băng đầy tuyết, miệng mỉm cười: “Dì Lâm, sao dì lại tin vào lý luận ấu trĩ đó của hai đứa?”
Lâm Thiển cứng họng, hơi nghi hoặc: “Vậy tại sao con…”
Bạc Giản để lộ nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.
“Dì Lâm, chắc dì không hiểu, phương thức biểu đạt sự ái mộ của con gái ở thời kỳ đầu với con trai chính là đùa giỡn đối phương.” Cậu cất giọng bình thản: “Tuy con đặt hết tâm tư vào việc điều tra phá án, trong mấy năm tới sẽ không nhận lời em Lan, nhưng con cũng không thể vạch trần ý tốt của em. Vì vậy, con để em hiểu nhầm, rằng em đã lừa được con.”
Lâm Thiển: “…”
Bạc Giản, con mới chỉ là cậu bé bảy tám tuổi. Không phải con quá tự luyến, nghĩ ngợi quá nhiều đấy chứ?
Khi quay về phòng đồ chơi, Lâm Thiển bắt gặp Quý Chú đang dạy con gái mình chơi điện tử. Cậu bé mới lên tám, thân hình cao lớn hơn các bạn cùng độ tuổi, gương mặt sáng sủa, lời nói cử chỉ tỏa ra vẻ chững chạc như người lớn. Hai đứa trẻ chơi vui vẻ, Lệ Thừa Lan cất giọng nũng nịu: “Anh Quý Chú, anh Quý Chú.”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu nói của Bạc Giản, Lâm Thiển quay về phòng khách, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cô nói với Lệ Trí Thành: “Bây giờ ba đứa trẻ chơi thân với nhau. Nhỡ sau này lớn lên tạo thành mối tình tay ba thì thật khó xử. Quý Chú và Bạc Giản đều tốt cả.”
Lệ Trí Thành đang đọc báo. Nghe vợ nói vậy, anh trả lời mà không ngẩng đầu: “Có gì khó xử? Đương nhiên chọn Quý Chú rồi.”
Lâm Thiển: “…”
Chồng à, anh tỏ rõ thái độ không ưng con trai Bạc Cận Ngôn, liệu có được không đấy?
Hết