Thời Gian Sẽ Trả Lời
Chương 4: Giám đốc là ai?
Lam Ngân Anh gật đầu, chờ Hứa Vỹ Liên đi khỏi San San mới chạy lại "Cô ta đúng là đang làm khó cậu mà, sấp tài liệu này ít nhất cũng phải 3 ngày mới hoàn thành xong được."
"Không sao đâu, mình sẽ cố gắng chứng minh cho cô ấy thấy." Lam Ngân Anh mỉm cười nói với San San.
"Nhưng mà..."
"Không sao thật mà."
Nói rồi cô vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ quên cả ăn uống, vì sợ không kịp trước ngày mai nên cô mải miết làm cho xong mà cô đâu hay biết ở ngoài cửa đang có một người nhìn cô bàng một ánh mắt đầy nhẫn tâm.
Tăng ca tới 1,2 giờ sáng. Mệt quá nên cô ngủ thiếp đi trên bàn làm việc, đang ngủ thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi.
"Alo.. phòng maketing xin nghe." Cô dụi dụi mắt bắt điện thoại.
Bên kia, một giọng nói lạnh lụng khô khốc vang lên "Đem tài liệu của công ty Phi Long lên phòng tôi gấp."
Nghe giọng ra lệnh không ai khác đó chắc chắn là đó giám đốc, cô lập tức trả lời "Vâng."
Lam Ngân Anh thu xếp tài liệu trên bàn rồi đứng lên bước đến thang máy. Lúc trước cô có nghe Lương Hàn Nhật nói qua là phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, nghĩ vậy cô đưa tay ấn nút '102.'
Cửa thang máy được mở, cô bước ra ngó nghiêng ngó ngửa xung quanh, chẳng có ai ở đây cả, chỉ có một phòng duy nhất trước mặt cô.
Vì cô là người thứ 3 được biết mặt giám đốc nên có chút hồi hợp, từ từ bước đến gần và giơ tay gõ cửa.
"Vào đi."
Nghe giọng lạnh lùng đầy ác khí, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào, bên trong có một người đàn ông mặc bộ âu phục đen sang trọng đang ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc quay lưng về phía cô, tay đang cầm một điếu thuốc.
"Tổng giám đốc." Lam Ngân Anh lên tiếng gọi anh.
Bỗng chiếc ghế được xoay lại, đập vào mắt cô là gương mặt của anh- Lục Thiếu Nam, cô xém ngất xỉu về bất ngờ quá lớn này. Mở miệng nói lắp bắp "Anh..."
"Sao nào? 2 lần đụng phải tôi có phải là rất có ấn tượng không?." Lục Thiếu Nam đứng dậy bước đến sofa.
Xém bị anh dọa chết, cô run rẩy trả lời "Chuyện lần trước....xin lỗi anh.."
"Cô nghĩ cô xin lỗi là xong à?." Anh vừa nói vừa lướt điiện thoại.
"Vậy anh muốn gì?." Cô nghi hoặc hỏi anh.
"Cô nghĩ tôi muốn gì?."
"Tôi....". Đang nối chuyện thì chuông điện thoại của cô reo lên, vội vàng nhận máy "Alo."
"..."
"Được, mình sẽ đến ngay." Cô gấp gáp tắt điện thoại và quay sang nói với anh "Tổng giám đốc, anh có thể cho tôi xin nghĩ buổi làm hôm nay được không?."
"Không được."
"Tại sao?."
"Không tại sao cả, đó là nguyên tắc của công ty, không thể nói nghĩ là nghĩ được, cô nghe chưa."
"Dù sao thì tôi cũng phải đi ngay bây giờ, anh cứ trừ vào tieefnluowng của tôi đi, tôi đi trước." Nói xong cô chyaj vọt đi ra khỏi phòng.
Lục Thiếu Nam cầm di động trên tay, bấm số của ai đó và ra lệnh "Theo dõi Lam Ngân Anh cho tôi."