Thợ Săn Quỷ

Chương 11: Cùng hắn hợp tác


Chương trước Chương tiếp

" Anvil, ý của cô là người mà hôm ấy ngồi bên cạnh chúng ta là Thợ Săn Quỷ vương à?"

Cloudy vừa lột quả trứng gà vừa ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn Mộc Tử Đình. Dường như đáp án này đối với cậu là vô cùng ngạc nhiên.

" Chẳng trách hôm ấy tôi lại thấy kì lạ như vậy. Hóa ra tôi kí khế ước với cô nên anh ta mới ngửi được hương vị của tôi trên người cô. Người này quả nhiên không thể xem thường mà! Thế anh ta cũng là người tìm lại đao Thợ Săn Quỷ cho cô có phải không?"

Cloudy nhét trứng gà bào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi. Mộc Tử Đình cũng không giấu diếm gật gật đầu. Điều này khiến cho ma cà rồng nào đó khẽ tặc lưỡi.

" Thật may mắn cho cô, Anvil ạ! Nếu như người nhặt nó không phải Thợ Săn Quỷ mà là một con người thì họ sớm sẽ đem thứ đó vất vào thùng rác! Ôi thôi, sẽ chẳng ai tình nguyện đem theo một đồ vật nhuốm đầy hơi thở ma quái bên mình đâu. Cô quả thật là vô cùng may mắn."

" Cậu thật sự cảm thấy tôi rất là may mắn sao?"

Mộc Tử Đình nhướng nhướng chân mày, không mặn không nhạt hỏi lại. Cô vũng không quá vui vẻ khi nhắc lại chuyện này. Cũng đúng thôi, một Thợ Săn Quỷ nào làm mất đao săn quỷ so với sinh mạng mình còn muốn quý giá hơn mà lại thích nghe người khác đem chuyện nhục nhã này nhắc lại?

Mộc Tử Đình hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ. Cô không muốn nhắc lại chuyện đó chút nào. Nhất là người nhặt được nó lại là cấp bậc vương giả của mình. Cuộc gặp gỡ này làm cô có một chút ăn không tiêu đấy.

Đáng tiếc, Cloudy dường như không hề nhận ra Mộc Tử Đình khó chịu. Cậu tiếp tục đập thêm một quả trứng, lột vỏ lại bỏ vào miệng, song song gật gật đầu.

" Chứ còn sao nữa. Anvil, cô thật sự là quá bất cẩn rồi đó. Cô đã suýt nữa mất đi tính mạng chỉ vì một sai lầm vô cùng dở hơi! Ôi ôi, Anvil, cô làm gì vậy? Cô không thể nhéo tai, cái nốt ruồi máu của tôi nằm ngay cạnh đó... A a a... Đau quá đi... "

Mộc Tử Đình buông tai Cloudy ra, cô hừ lạnh một tiếng quay người tiếp tục ăn trứng của mình, cất giọng lành lạnh răn dạy.

" Cậu hãy cẩn thận đấy, nếu như làm tôi khó chịu tôi sẽ chọc vỡ nốt ruồi máu của cậu. Muốn nó khôi phục cũng phải mười ngày nửa tháng. Thời gian đó cậu tha hồ an dưỡng dưới tầng hầm làm bạn với Cinci xinh đẹp đi!"

" Được rồi mà! Tôi hứa sẽ không nói nữa được không? Mà khoan đã, Cinci là ai?"

" Là ai à? Chính là con dơi nhỏ bám theo cậu hôm trước khi đi dạo bên bờ hồ đấy!"

Mộc Tử Đình thản nhiên nói, ngược lại làm Cloudy run lên bần bật, vội vàng quát lên.

" Anvil, cô làm sao lại có thể để vật lạ tùy tiện đi vào trong nhà hả? Lỡ xảy ra chuyện gì thì thế nào?"

Mộc Tử Đình nhìn Cloudy nóng nảy vẫn làm ra vẻ điềm nhiên như không nhún nhún vai, hời hợt nói

" Nếu như nói đến vật lạ, cậu không phải là vật lạ đầu tiên hay sao?"

" Tôi đương nhiên là khác biệt!"

Cloudy cuống quýt nói, ngược lại rước lấy một trận cười của Mộc Tử Đình. Cô xoay qua gõ vai cậu.

" Cloudy, nhanh nói cho tôi khác nhau thế nào đi? À, hay là thế này, cậu vừa vào nhà của tôi đã tự động lục hết tất cả trứng gà dự trữ ra ăn, không những thế còn đem những đồ thủy tinh, chén sứ của tôi ra đập hết sạch, sổ sách bị xé nát, từng trang lại từng trang nát nháo vung vẩy khắp sàn, gối lông vũ bị cắn rách, lò vi sóng bị đập... A, còn nữa, thuốc tôi thí nghiệm chưa kịp đưa vào sử dụng đều bị cậu đem thành nước uống hết. Cậu biết không, trong khi đó Cinci rất ngoan ngoãn nằm dưới tầng hầm chửa thương đấy!"

Mộc Tử Đình đem tất cả tội lỗi của Cloudy ra nói làm mặt cậu đen lại. Tâm tình vừa xấu hổ vừa tức giận giãy nảy bình bịch nhảy xuống khỏi ghế, chỉ vào cô quát to.

" Láo xược thật. Tôi đáng tuổi ông cố của cô đấy. Có biết thế nào gọi là kính lão đắc thọ không?"

Cloudy không nói thì thôi, vừa nói liền làm Mộc Tử Đình bật cười. Cô nằm vật ra bàn liên tục đập mạnh tay tạo ra những âm thanh vô cùng chói tai.

" Cloudy, nếu như cậu thật sự giống ông cố tôi thì không còn từ gì để nói, nhưng đằng này cậu không khác gì một đứa bé mới bảy tuổi cả. Muốn tôi đem hình ảnh của cậu gộp chung với ông cố tôi á hả? Thật xin lỗi, không thể!"

" Cô thật là đáng ghét!"

Cloudy tức đến dậm chân. Quay người liền vội vàng rời đi. Vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Đối với Cloudy mà nói, việc thân thể mãi mãi dừng lại ở mức bảy tuổi là một điều khiến cậu thật sự chán ghét. Tại sao những ma cà rồng khác đều có thể trưởng thành bình thường. Còn cậu lại không thể hả?

Còn có Cinci gì đó kia. Cô ta không phải là dơi biến hình sao? Còn là dơi bị gãy cánh. Vậy mà tính cách vô cùng cường thế. Không những theo chân cậu lết về nhà. Ngay cả kết giới cũng bị cô ta làm hỏng.

Nếu tính cách cường thế không thôi thì không có vấn đề gì. Quan trọng là cô ta không chịu thuần phục. Cậu đã sử dụng rất nhiều cách để thu phục con dơi hung mãnh này nhưng tất cả đều vô ích. Cinci dường như đã vượt qua khoảng cách bị giới hạn bởi ma cà rồng.

Cảm giác không thể khống chế này làm cậu khó chịu muốn chết đi được...

--- ------ ------ ------ ---------

Mộc Tử Đình nhìn theo nóng lưng Cloudy chạy xuống tầng hầm mãi mà vẫn không nhịn được cười. Tại vì cậu ta ở cùng chỗ với cô lâu như vậy nhưng số lần để lộ vẻ mặt trẻ con là vô cùng hiếm hoi. Đa số là một bộ dáng tiểu đại nhân mặt lạnh làm người ta tức chết người không đền mạng.

Thật không nghĩ đến hôm nay vì Cinci và chiều cao lại có phản ứng dữ dội như vậy đấy. Cloudy, cậu để tôi bắt trúng điểm yếu rồi...

Mộc Tử Đình chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy, đến tận khi điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Trên máy chỉ hiện lên dòng chữ :

" Muốn bắt quỷ không? Cùng nhau hợp tác đi!!!! "


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...