Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 57: Còn có Hỉ Ca khác hay sao?


Chương trước Chương tiếp

Bởi vì Hỉ Ca cùng Thất Tử đi sau cùng, hơn nữa Thất Tử vẫn luôn cúi đầu nói nói chọc chọc cho Hỉ Ca cười, thế nên hai người đều không nhận ra 3 người đi đằng trước đang run rẩy.

“Ồ, quả nhiên là Cát Tường đại ca. Em nói làm sao tửu lâu này cũng gọi là Cát Tường đâu.” – một âm thanh dễ nghe vang lên khiến Hỉ Ca chú ý.

Đứng đối diện bọn họ là 7 ngoạn gia, người vừa mở miệng nói chuyện là một nữ sinh chức nghiệp vũ giả. Cô ta một thân trang phục màu lam, 35 cấp phụng đình sáo trang, dáng người lả lướt, khuôn mặt tinh xảo, hấp dẫn không ít ánh mắt của nam nhân xung quanh.

Bộ sáo trang này dành cho vũ giả cấp 35. Tài liệu rất khó kiếm, hơn nữa cần thợ may cao cấp mới có thể may ra. Hỉ Ca tính sơ sơ, 5 kiện trang bị* kia mỗi cái trị giá không dưới 5 ngàn kim tệ.

** Một bộ sáo trang thông thường gồm 5 thứ: mũ, áo, giày, bao tay, vũ khí. Cái này là nói “thông thường”, tại lần trước mình mò vào chơi một game online kia, bộ sáo trang của nó chỉ có 4 kiện trang bị mà thôi, không có bao tay.**

Đại gia a~~ Cùng là nữ nhân như nhau, người ta đã là phú bà, còn cô vẫn nghèo mạt rệp là sao?! Hỉ Ca thật đau lòng. Cho dù ở thời kỳ beta, cô cũng không có phúc khí sở hữu một bộ phụng đình sáo trang.

“… Tiểu Lương, sao em lại đến đây?” – Cát Tường cùng Tư Văn trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời lắc đầu, phiền toái rồi. Vị kia… lão đại còn chưa thu phục được. Bây giờ thêm một vị nữa xuất hiện. Chỉ hy vọng Hỉ Ca không bị nha đầu này chọc giận là tốt rồi.

“Em đến tìm Thất ca a. Các anh rõ ràng nói muốn đi Tây Vực, kết quả em cùng ca ca đi nơi đó lại không gặp được ai. Quá đáng!” – Tiểu Lương chu chu miệng phụng phịu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trông cực kỳ đáng yêu.

Cát Tường nhìn Tư Văn bằng vẻ mặt “quả nhiên như thế”, sau đó xoa xoa mũi, cười ha ha. Vốn bọn hắn muốn đi Tây Vực, ai biết đến phút cuối lão đại lại không chịu đi. Không có biện pháp, 3 người hợp lại cũng không mạnh bằng Thất Tử, chỉ có thể cúi đầu dưới dâm uy của Thất Tử mà thôi. (tác giả dùng từ dâm uy thật nha… haha)

“Ồ ~” – 3 người 2 miệng đồng thanh nói, miễn không phải đến tìm bọn hắn là phước đức rồi.

“Thất ca đâu nì?” – Tiểu Lương hỏi. “Dâm uy” Thất Tử đứng sau lưng bọn hắn cho nên Tiểu Lương vẫn chưa nhìn thấy.

Ba người đồng thời né ra, tránh đường cho Tiểu Lương. Tiểu ma nữ này tốt nhất không nên đụng vào. Nếu không, bị cô dây dưa sẽ điên cái đầu.

“Thất ca~~~ Thất ca anh lại đẹp trai lên a~” – Tiểu Lương nhìn thấy người đứng phía sau chính là Thất Tử liền không nói hai lời nhào tới ôm.

Hỉ Ca đứng ở một bên nhìn, nhướng mày, trên mặt lại không toát ra cảm xúc gì. Tư Văn vẫn đứng sát bên chăm chăm quan sát biểu hiện của Hỉ Ca, thấy thế liền thở dài, nhỏ giọng nói với Cát Tường: – “Lão đại truy đuổi Hỉ Ca hảo cực khổ a~”

Hỉ Ca không phải nữ sinh bình thường. Nếu nói cô không thích Thất Tử, là giả. Nếu không thích, quan hệ giữa hai người hiện giờ liền quá mức ái muội. Giống như có đôi khi 5 người tổ đội xoát quái, nhưng 3 người bọn Cát Tường cảm thấy được, không ai có thể xen vào giữa Hỉ Ca và Thất Tử. Ngược lại, nếu nói cô thích Thất Tử, thấy một cô gái nhào đến ôm Thất Tử, trên mặt cũng nên hiện ra một ít cảm xúc đi. Thế mà Hỉ Ca không hề khó chịu, ngược lại còn mĩm cười.

Nói không có cảm giác, là gạt người. Lúc ban đầu, Hỉ Ca còn có thể lừa chính mình rằng cô không có cảm tình với Thất Tử. Hắn vốn không phải loại hình nam nhân mà cô thích. Nhưng về sau cô phát hiện, điều đó tựa hồ rất khó thực hiện. Mối tình lúc trước khiến Hỉ Ca chịu đả kích không nhỏ. Dù sao cô thích người kia lâu như vậy, tâm dù chết, lòng vẫn vấn vương. Mà cũng vì chuyện lần trước, Hỉ Ca sau đó không dám bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, sợ lặp lại lỗi lầm. Đôi khi cô một lần lại một lần tự nhủ trong lòng, Thất Tử sẽ không giống Minh Độ Thiên, nhưng tâm cô vẫn luôn thấp thỏm bất an. Cô rốt cuộc trở thành một con đà điểu (chui đầu, che giấu chính mình), để mặc mọi chuyện xảy ra. Thuyền đến đâu cầu tự nhiên thẳng thôi, mọi sự rồi sẽ có biện pháp giải quyết. Hiện giờ trông thấy một cô gái nhào tới ôm Thất Tử, Hỉ Ca nhịn không được nghĩ tới Minh Độ Thiên. Từng có lần cô nhìn thấy một cô gái ôm Minh Độ Thiên. Lúc ấy cô chỉ có chút chán ghét. Nhưng hiện tại… không hiểu sao Hỉ Ca lại có một loại xúc động muốn chạy đến mạnh mẽ tách 2 người kia ra. Có phải hay không bản thân cô phản ứng hơi thái quá rồi? Hỉ Ca nhíu mày suy tư.

“Xong rồi. Lần này lão đại chết chắc.” – Nhìn thấy vẻ mặt của Hỉ Ca, đứng ở một bên, Mặc Phi nhỏ giọng than.

Tư Văn sợ hãi nhìn Hỉ Ca, nghĩ nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý. Hỉ Ca có thể giết người mà không dính máu nha. Tỷ như vừa rồi hắn chỉ ở trước mặt Hỉ Ca khoe mẽ một chút, thế là bị cô bày mưu khiến cho hắn bị tê liệt nửa giờ. Dù nhìn làm sao cũng thấy Hỉ Ca không hề cố ý, bất quá Tư Văn chắc chắn, đó chính là bẫy sập của Hỉ Ca…

“Tiểu Lương, đã lâu không gặp.” – Thất Tử lặng im thở dài, lui về sau một bước, thoát khỏi cánh tay của Tiểu Lương.

“Thất ca, em vừa nghe nói có thể nhập cư lậu sang đại lục khác liền chạy đến tìm anh. Anh có cảm động không nì??!!” – Tiểu Lương bày ra vẻ mặt công chúa nủng nịu.

“À…” – Thất Tử rất biết phối hợp diễn trò, gật đầu. Lòng thầm nghĩ, sớm biết cô sẽ tới, ta đã lôi Hỉ Ca chạy qua đại lục khác rồi, ở lại đây cái cọng lông a!

Thất Tử nheo mắt nghiêng đầu nhìn Hỉ Ca, lại thấy vẻ mặt hưng phấn của Hỉ Ca, nhịn không được run rẩy. Hắn hồi trước không hiểu vì cái gì Tư Văn luôn sợ hãi mỗi khi Hỉ Ca tươi cười. Hiện giờ hắn đã hiểu.

Theo ánh mắt của Thất Tử nhìn sang, Tiểu Lương lúc này mới phát hiện ra Hỉ Ca. Thấy hai người họ trao đổi ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bất mãn, cất giọng hỏi.

“Thất ca, vị a di (thím, dì, cô) này là ai vậy?”

Trước kia, Tiểu Lương luôn dùng giọng điệu này để hỏi những nữ nhân xuất hiện bên cạnh Thất Tử. Bất quá Thất Tử cho tới bây giờ đều không để ý, chỉ cười cười bỏ qua. Chẳng qua lần này sắc mặt Thất Tử trở nên dị thường khó coi. Bọn Cát Tường ở một bên sáng mắt nhìn xem náo nhiệt. Còn Tiểu Lương thì chỉ lo khiêu khích nhìn Hỉ Ca.

“Em bé mới 10 tuổi sao? Ta thấy em phát dục cũng sớm quá à. Sao không tìm mụ mụ đến cùng em chơi trò chơi a~ Có chơi cũng đừng quên giờ uống sữa nhé!” – Hỉ Ca cười cười. Trong lòng cô hừ lạnh, muốn cùng cô nãi nãi đây so tâm độc ác hả, ngươi cho rằng 23 năm qua ta làm sao lăn lộn đây chứ!

“Hahahaha…” – Bọn Cát Tường rất không khách khí mà ôm nhau cười lăn lộn. Này quá độc! Trước kia sao không phát hiện Hỉ Ca có tài ăn nói như vậy nhỉ.

Thật ra chuyện này không thể không nhắc tới Cuồng Vũ. Do thường xuyên cùng Cuồng Vũ liên hệ, Hỉ Ca ngẫu nhiên cũng học được một chút công phu mắng chửi người. Trước kia cô cảm thấy mắng chửi người khác rất là lãng phí thể lực, nhưng sau này mới biết cảm giác mắng chửi rất thích. Giống như hiện tại, thấy tiểu nha đầu kia giận đến tím mặt, cô liền có cảm giác thành tựu.

Dám kêu cô a di!!! Hai người còn chưa biết ai lớn tuổi hơn ai à. Cũng không biết soi gương nhìn lại chính mình có bao nhiêu già, còn không biết xấu hổ giả lolita (trẻ con).

Thấy em gái của mình đang xấu hổ đỏ bừng mặt đứng giữa một đám nam nhân ôm bụng cười nghiêng ngã, Phong Lương Vũ Thường bất đắc dĩ phải tiến lên, kéo em gái trở về. Cũng do em gái hắn mỗi lần thấy Thất Tử liền không để ai vào mắt, chỉ một lòng muốn chiếm lấy Thất Tử. Trước kia, Thất Tử không tỏ vẻ bài xích gì, bởi vì Thất Tử vốn không để ý đến mấy nữ nhân đó. Nhưng lúc nãy hắn rõ ràng thấy sau khi em gái nói câu vừa rồi, nụ cười trên mặt Thất Tử có bao nhiêu lãnh khốc. Thất Tử đến bây giờ đều không thích Tiểu Lương. Bọn họ dung túng Tiểu Lương là vì lúc trước hắn từng giúp 4 người một cái đại ơn. Hiện tại ân nghĩa gì cũng đã sớm trả xong, chỉ là 4 người vẫn ghi tạc trong lòng, mặc cho Tiểu Lương nháo loạn thế nào họ cũng đều nhẫn xuống.

Để mặc cho ca ca kéo trở về, Tiểu Lương chỉ nhìn đăm đăm vào Hỉ Ca, không nói một câu.

Người ta nói, chó sủa là chó không cắn người. Hy vọng là thật. Hỉ Ca cảm thấy lâu lâu nảy ra một hồi “cung đấu” cũng xem như có tư vị “mới mẻ”.

Nhìn Tiểu Lương một thoáng, Hỉ Ca liền đem ánh mắt chuyển lên người vị ca ca kia. Phong Lương Vũ Thường. Một nam nhân lại dùng cái tên như vậy, có phải hơi nữ tính quá hay không? Thật ra trước kia cô từng biết một người tên là Phong Lương. Nhớ đến hồi đó, hai người bọn họ cũng thuộc dạng có tiếng tăm lừng lẫy.

Càng nhìn càng thấy quen. Hỉ Ca cứ chăm chăm ngó Phong Lương Vũ Thường ước chừng hơn 15 phút, thẳng đến lúc khiến cho tên kia đỏ mặt, cô rốt cuộc giật mình ngẩn người. Không ngờ cái tên dược sư ngày xưa vẫn luôn đi theo đuôi cô, lúc nào cũng gọi “chị ơi, chị ơi”, chính là người trước mắt này!

Nhìn biểu tình cổ quái của Hỉ Ca, mọi người ở hiện trường đều khó hiểu. Chỉ có Thất Tử là hướng Phong Lương Vũ Thường cười một cái chói sáng, thiếu điều muốn thay thế hào quang của mặt trời.

“Ngươi… không phải là thầm mến ca ca của ta đi?!” – người nãy giờ không nói chuyện, Tiểu Lương, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

Hỉ Ca liếc mắt một cái, hạ mi mắt, chỉ cười một tiếng chứ không trả lời. Thôi quên đi, nể tình lão bằng hữu, cô không nên độc ác quá.

Thấy Hỉ Ca không muốn giải thích, Cát Tường nhún vai, việc này hắn không thể quản, chuyện tình cảm gì đó phải để lão đại tự giải quyết, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người.

“Phong Lương, đây là Hỉ Ca. Cô ấy là… bằng hữu của lão đại.” – Kỳ thật Cát Tường rất muốn nói “người nhà” của lão đại, đáng tiếc hắn không có dũng khí – “Hỉ Ca, đây là Phong Lương. Là bằng hữu của chúng ta từ thời beta. Đúng rồi, Phong Lương, vì sao tên của ngươi lại lòi thêm 2 chữ nữa thế?”

Phong Lương nghe tên Hỉ Ca thì tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ

“Ngươi như thế nào lại gọi Hỉ Ca?” – giọng điệu chất vấn mười phần.

“Làm sao, ngươi muốn quản cả chuyện danh tính à?” – Hỉ Ca có chút buồn cười. Không ngờ phản ứng của Phong Lương lại lớn như vậy. Xem ra trong mắt hắn, địa vị “chị hai” của mình vẫn còn rất trọng yếu. Đáng tiếc, ngày xưa, khi cô kiến quốc, Phong Lương liền rời đi.

“Ngươi… sẽ không phải là… Hỉ Ca kia đi???” – Phong Lương ngây người nửa ngày mới phun ra một câu. Mặc dù tướng mạo không giống, chính là người mang tên Hỉ Ca ở trước mặt này cùng Hỉ Ca quen biết lúc trước cho hắn cảm giác rất giống nhau.

“Kia? Còn có Hỉ Ca khác hay sao?” – Hỉ Ca cười. Nhìn khuôn mặt nộn nộn của hắn, tâm tình Hỉ Ca khoái trá hẳn lên, thật muốn đi qua chọt chọt một cái.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...