Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 233: Đánh boss thống lĩnh (hạ)


Chương trước Chương tiếp

Minh Độ Thiên mỗi lần đánh đại boss đều không thích sử dụng thích khách. Có thể do anh ta thích khống chế cục diện hoặc là do anh ta lo lắng bị tập kích, cho nên mỗi lần đều lưu toàn bộ thích khách ở vòng ngoài.

Trận chiến ở Tử Vong Hạp Cốc lần này Minh Độ Thiên chỉ dẫn theo khoảng 1 ngàn thích khách bên mình, hơn nữa cấp bậc cũng không cao. Từ lúc bắt đầu, Hỉ Ca đã phái người theo dõi sát sao đám thích khách này. Đáng tiếc, Minh Độ Thiên không hề có ý muốn sử dụng họ.

Nói anh ta tự tin cũng được, mà nói anh ta tự phụ cũng đúng nốt. Tóm lại, lần này, anh ta thua là thua ở thói quen tính cách. Thói quen là một thứ rất đáng sợ.

Bên cạnh Minh Độ Thiên có không ít người tài giỏi, đơn cử là Chư Cát Hầu. Chư Cát Hầu là người thông minh, có thể dễ dàng nhìn ra được điểm yếu trong kế hoạch, nhưng hắn không đưa tay ngăn cản Minh Độ Thiên. Không phải bởi vì hắn không dám nói, mà là hắn có thói quen nhìn Minh Độ Thiên như một vị thống soái, người luôn dẫn bọn hắn đi tới chiến thắng. Tóm lại, những người xung quanh Minh Độ Thiên đều xem nhẹ tiểu tiết này. Nhưng bọn họ đã quên mất một chuyện, cho dù Minh Độ Thiên có lợi hại đến đâu, anh ta cũng chỉ là một con người mà thôi. Phàm là con người, sẽ mắc sai lầm.

700 thích khách cấp 110 đồng thời ra tay, hiệu quả tuyệt đối là trí mạng. Hiện tại, Minh Độ Thiên đã lĩnh giáo sự lợi hại của chức nghiệp thích khách rồi.

Thất Tử vừa đắc thủ liền lập tức ra lệnh đội ngũ theo bên mình boss thối lui về trận doanh. Con số tử vong của họ chỉ chừng 50 mạng. Nói thật, cho dù lần này Hỉ Ca có thua thì trận công kích của đám thích khách đã đủ để Khổ Độ bẽ mặt đến suốt đời.

Kiếm khách của đối phương bị giết gần một nửa. Lúc này Hỉ Ca lợi dụng ngay ưu thế, hạ lệnh cho toàn bộ kiếm khách bên Long Môn đồng thời công kích. Cơ hồ không phí chút sức lực nào, Long Môn liền kéo cừu hận boss về cho phe mình. Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong vòng 3 phút.

Sau khi ổn định cừu hận boss, kiếm khách và thích khách đồng thời được lệnh rút lui. Viễn trình công kích lên tiếp giá. Bởi vì kế tiếp, Long Môn phải đối mặt với hai luồng công kích, từ boss và từ Khổ Độ.

Mất đi ưu thế, sắc mặt Minh Độ Thiên biến đen, nhưng chưa đến nỗi luống cuống. Trên chiến trường, không phải người chết thì là ta sống, mưu kế gì đều có thể sử dụng tới. Mặc dù anh không cam lòng nhưng phải thừa nhận, Hỉ Ca đủ sức là đối thủ của anh. Trước kia, anh chưa bao giờ cho rằng, nữ nhân có thể đứng ngang hàng với nam nhân cả. Minh Độ Thiên cứ như vậy nhận thua sao? Làm sao có thể. Đây bất quá mới là bắt đầu mà thôi. Chưa đến thời điểm cuối cùng, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.

“Bang chủ, hiện tại phải làm sao?” – Chư Cát Hầu cúi đầu hỏi.

“Hiện tại bắt đầu kế hoạch B, giết dược sư của đối phương.”

“Vâng.” – Chư Cát Hầu gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Nhưng lúc này, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên trào phúng, lóe nhanh đến độ không ai nhìn thấy.

Công kích của Khổ Độ lên Long Môn cực kỳ mãnh liệt. Bọn họ không chịu áp lực từ boss nên ra tay càng ngoan độc. Người này chết liền có người từ bên ngoài cốc tiến vào bổ sung. Nhân số vượt xa Long Môn rất nhiều. Nhất thời, Long Môn bị vây vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nước sôi lửa bỏng. Tình huống này, trừ bỏ chống cự tới cùng, Long Môn không còn biện pháp khác. Trừ phi có người học tới cấm chú, có thể một mình đấu với thống lĩnh boss để thành viên khác dễ thở hơn. Nhưng chuyện này là ước vọng xa vời. Cho dù có thêm sự hổ trợ của đám thích khách Thứ, mặt trận đối kháng với boss không khả quan hơn bao nhiêu. Chẳng lẽ vào lúc này lại đầu hàng sao? Thật không cam lòng a~

Đúng lúc này, thống lĩnh boss đột nhiên xảy ra biến hóa. Trên người boss tỏa ra một tầng kim quang, toàn bộ công kích đều miễn trừ. Phía trên không của hạp cốc hiện ra một lốc xoáy khổng lồ màu đen, dần dần bao trùm cả hạp cốc. Sau đó Hắc ngục diễm hoàng giơ cao hai tay, vô số hắc diễm (đốm lửa màu đen) từ trên trời giáng xuống. Phàm là người đứng trong hạp cốc, toàn bộ đều nằm trong phạm vi tấn công của boss. Huyết lượng của mọi người nháy mắt rơi xuống mức nguy hiểm. Cơ bản, tất cả mọi người chỉ còn một tầng da mỏng, bị người khác đánh một chiêu liền sẽ lăn quay ra chết. Lúc này, đội ngũ dược sư không tài nào thêm huyết kịp.

“Cô Tửu, lát nữa, cứu ta sống lại.” – Hỉ Ca xuất ra pháp trượng, quay đầu nói với Cô Tửu.

“Ngươi định làm gì?” – Cô Tửu không hiểu ý của Hỉ Ca.

Đừng nói là Cô Tửu, trừ bỏ bản thân Hỉ Ca, không ai biết được Hỉ Ca đang định làm gì.

Mang lên người danh hiệu “cứu thế chủ” (người cứu giúp cả thế giới) một chút cũng không tốt. Đây là suy nghĩ trong đầu của Hỉ Ca vào lúc này. 30 vạn điểm pháp lực, cô miễn cưỡng mới đạt tới thôi. Cô khổ bức luyện cấp mà dễ dàng sao? Pháp trượng rời khỏi tay Hỉ Ca, bay tà tà trước mặt cô. Vốn dĩ chỉ là một cây pháp trượng bình thường hiện tại lại tỏa ra một vầng hào quang đỏ rực, giống như lửa.

Hỉ Ca chấp hai tay cầm lấy pháp trượng, nhỏ giọng đọc chú ngữ (một đoạn văn tự, giống như đọc kinh). Kỹ năng bình thường của thuật sĩ không cần đến chú ngữ (vung pháp trượng là được). Chỉ có cấm chú mới yêu cầu đọc chú ngữ, không may, sinh mệnh huyết tế là một loại cấm chú. Theo từng câu chú ngữ phát ra, từng đạo lam quang xoay vòng quanh thân thể Hỉ Ca, sau đó tiến vào bảo thạch trên đầu pháp trượng. Hào quang đỏ rực của cây pháp trượng theo từng câu chú ngữ bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, trong phạm vi 5 hải lý (5 ngàn mét vuông?), huyết lượng của tất cả thành viên trong liên minh nháy mắt phục hồi đầy.

Đây chính là kỹ năng sinh mệnh huyết tế, dùng sinh mạng để hiến tế chúng sinh. Chính là hành vi quên mình cứu độ thế giới đó…

Bạch quang trên người Hỉ Ca nháy lên 10 lần. Khuôn mặt Hỉ Ca liền trắng bệch, ngã xuống. Một lần sử dụng sinh mệnh huyết tế liền rớt 10 cấp. Đau lòng quá đi~

Cô Tửu trợn mắt nhìn thi thể dưới đất, ngó lên thanh huyết lượng của bản thân, hoàn toàn ngốc lăng luôn. Hắn còn theo nghề dược sư làm gì a~ nên bỏ nghề theo chân Hỉ Ca đi làm thuật sĩ vẫn hơn. Chẳng lẽ năm nay lưu hành trào lưu thuật sĩ đóng vai cứu thế chủ à? Kỹ năng này cũng quá nghịch thiên rồi.

“Ngươi còn thất thần làm gì, mau cứu người, lát nữa còn phải làm một lần nữa.” – Cuồng Vũ hối thúc. Boss khẳng định không chỉ có một cái kỹ năng quần công. Nếu có thể lợi dụng Hỉ Ca, đương nhiên không thể lãng phí nha. Cuồng Vũ chuẩn bị “ép” Hỉ Ca đến khô. Cuối cùng cũng tìm được một ưu điểm của Hỉ Ca, thiệt không dễ dàng mà.

“Một lần nữa? Có thể sao?” – Cô Tửu ngạc nhiên nhìn Cuồng Vũ. Vừa rồi Hỉ Ca rớt liền 10 cấp, nếu lại sử dụng kỹ năng thêm một lần, Hỉ Ca có thể khóc tang luôn đó.

“Đương nhiên có thể!”

“Ngươi có nhân tính không vậy?” – Hỉ Ca vừa được cứu sống, vẫn ngồi trên mặt đất, vừa thở vừa trách móc Cuồng Vũ. Hỉ Ca không ngừng không nghỉ luyện kỹ năng suốt hai ngày hai đêm, rốt cuộc đem sinh mệnh huyết tế thăng đến cấp cao nhất. Vừa nãy dùng một lần liền rớt 10 cấp, nếu dùng thêm lần nữa, cô sẽ rớt xuống cấp 80???? Trời ơi, muốn làm nữ vương thiệt không dễ dàng, đầu tiên còn phải xả thân vì dân nữa.

Hiện tại, căn bản không ai có thời gian để truy cứu chuyện gì vừa xảy ra. Thành viên của Long Môn nhìn thấy huyết lượng đột nhiên hồi đầy, sĩ khí dâng lên, một đám nhào vào đánh boss, một đám khác thì nhào lên đám người Khổ Độ. Đối phương chỉ còn một chút máu, nếu không tiêu diệt nhanh thì thiệt có lỗi với bản thân à.

Khổ Độ vốn đang chiếm ưu thế, không ngờ xảy ra một lần đại biến, sự việc liền xoay chuyển 180 độ. Lần này, sắc mặt Minh Độ Thiên thật sự biến đen. Thành viên Khổ Độ từng đám từng đám bị làm thịt mà dược sư căn bản không cứu kịp. Hơn nữa, thích khách của Thứ đều chằm chằm vào đội ngũ dược sư mà xuống tay. Lát sau, một lượng lớn thành viên Khổ Độ không thể làm gì khác hơn là bị hệ thống tống cổ về thành. (trong trò chơi, khi bạn chết, trước mắt sẽ xuất hiện một thanh thời gian đếm ngược, nếu trong khoảng thời gian này mà đồng đội của bạn không cứu sống bạn tại chỗ, bạn sẽ sống lại theo cách mặc định của hệ thống là trở về điểm phục sinh ở thành trấn gần nhất)

“Chư Cát, gọi người của Vực Sâu tiến vào.” – Minh Độ Thiên hạ lệnh. Bên ngoài tử vong hạp cốc còn 8 công hội hạng trung cùng đội ngũ của Vực Sâu. Đây là đội quân dự bị của Khổ Độ, hơn một vạn người, không chút thương tích. Nếu đám người này tiến vào hạp cốc, thế cục rất có thể sẽ lật ngược trở lại.

Chư Cát Hầu gật đầu rồi đi ra ngoài.

Minh Độ Thiên nóng lòng chú ý tình huống trước mắt cho nên không ý thức rõ ràng. Vì sao Chư Cát Hầu không dùng thông tấn khí để liên hệ mà lại rời đi? Đợi nửa ngày, người đúng là đến, nhưng bọn họ không tấn công Long Môn mà quay đầu giết đám tàn quân của Khổ Độ.

Minh Độ Thiên cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, nguyên lai có một ngày anh sẽ bị người thân tín phản bội. Minh Độ Thiên nhếch mép cười lạnh. Một đám phản chủ.

“Bang chủ, thực có lỗi.” – Chư Cát Hầu đứng phía sau đội ngũ, thản nhiên mĩm cười – “Ta lúc trước cảm thấy đứng phía dưới ngươi là tốt rồi. Nhưng sau này ta mới phát hiện, phong cảnh ở trên đỉnh vẫn là đẹp nhất.”

“Lam Sắc…” – Minh Độ Thiên liếc mắt nhìn người đứng kế bên Chứ Cát Hầu – “Tôi đã đánh giá thấp cô.”

“Minh bang chủ quá khen. Đúng rồi, ta quên, qua khỏi hôm nay, ngươi sẽ không còn là bang chủ nữa. Thật không ngờ, nguyên lai thành viên của Khổ Độ lại có nhiều người bất mãn với ngươi như thế.” – Lam Sắc ôm cánh tay của Chư Cát Hầu, châm biếm cười.

Cũng bởi vì Minh Độ Thiên quá tín nhiệm Chư Cát Hầu, làm cho Chư Cát Hầu một tay chưởng quản toàn bộ nội vụ của Khổ Độ. Cơ bản, toàn bộ bang phái chi nhánh của Khổ Độ đều chỉ biết liên hệ với Chư Cát Hầu. Mà Chư Cát Hầu chính là bị cường quyền áp chế quá lâu nên vùng lên phản kháng.

Minh Độ Thiên chết, lần này không phải trong tay của địch nhân, mà là chết trong tay của người thân cận nhất. Khi cảnh vật trước mắt trở thành một màu đen trắng nhàn nhạt, anh rốt cuộc hiểu được cảm giác của Hỉ Ca lúc ngã xuống dưới tay anh ngày xưa.

Tình huống trên chiến trường biến ảo đến mức không ai tưởng tượng nổi.

Minh Độ Thiên đứng ở địa phủ, nghe hệ thống thông báo từng cái tên thành viên rút khỏi bang phái, sắc mặt lại bình tĩnh dị thường. Anh một tay sáng tạo nên Khổ Độ, danh tiếng vang vọng khắp thế giới trò chơi. Giờ khắc này, cái tên Khổ Độ liền biến mất khỏi dòng lịch sử. Trong tay anh chỉ còn một ngôi thành trống, một kho hàng rỗng. Nói cách khác, anh đã hoàn toàn trắng tay.

Độc!!! Thật sự là đủ độc!!! Chư Cát Hầu!! Anh rốt cuộc dụng tâm nhớ kỹ tên một người.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...