Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 212: Buông tha một ít, nhận về một ít
“Long Môn Khách Điếm? Ở Nam Uyên đại lục?” – Sắc Lang hiển nhiên đã nghe qua cái tên này.
“Đúng vậy.”
“Nguyên lai ngươi chính là Hỉ Ca!” – Sắc Lang vẻ mặt tỉnh ngộ.
“Ngươi biết ta sao?” – Hỉ Ca kinh ngạc. Cô không nhớ mình từng quen biết loại cao thủ này nha.
“Ta biết Thất Tử. Tên kia rất mạnh, từng nhắc qua về ngươi.”
Từ trong miệng Thất Tử biết đến tin tức của nàng? Xem ra Sắc Lang và Thất Tử không chỉ là người quen biết bình thường. Lại thêm chuyện Sắc Lang khi nhắc đến tên Thất Tử không hề nghiến răng nghiến lợi, suy ra bọn họ có khả năng là bạn bè?
“Tạm thời ta không muốn gia nhập bang phái. Nhưng nếu ngươi cần hỗ trợ, tùy thời có thể đến tìm ta.” – Sắc Lang nói xong liền gửi qua yêu cầu kết bạn. Thêm bạn tốt rồi thì liền ly khai, từ đầu tới cuối đều không thèm liếc Lâm Tuyết lấy một cái.
Không thể chiêu mộ Sắc Lang, Hỉ Ca có chút thất vọng, bất quá có thể kết bạn, xem như thu thập không tồi.
Thời điểm Sắc Lang rời đi không hề bị gây khó dễ, vì người của Cẩm Y còn chưa chạy tới. Nhưng lúc bọn Hỉ Ca muốn rời đi thì lại vừa vặn có một đám người của Cẩm Y xuất hiện, bao vây bọn họ lại.
“Thanh tỷ, cô ta chính là người đã mua bộ trang sức của chị.” – Lâm Tuyết thấy người tới thì liền chạy ra nghênh đón.
Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn người tên “Thanh tỷ” kia. Ngoại hình xinh đẹp, nhưng khuôn mặt âm trầm quá, khiến cho cả người cô ta mất đi ánh sáng. Có vẻ đó là bộ dáng vốn dĩ chứ không phải cô ta cố ý muốn làm như vậy.
“Mua rồi cũng không sao. Bang chủ nói sẽ cho ta kiện hủy diệt quang minh trong kho hàng.” – nữ dược sư nâng mắt nhìn Lâm Tuyết, nói chuyện nhẹ nhàng, rất khó đoán ra tâm tình của cô ta là thế nào.
Lâm Tuyết cứng ngắc một chút, sau đó ngượng ngùng cười: -“Thật sao? Vậy em nên chúc mừng chị mới được.”
“Ừm…” – Thanh tỷ quay đầu nhìn Hỉ Ca một cái, sau đó lại chuyển đầu nói với Lâm Tuyết – “Ta muốn dẫn đoàn đi đánh bản sao. Không còn chuyện gì nữa. Ta đi trước.”
“Thanh tỷ, tái kiến.” – Lâm Tuyết cười trả lời. Trong lòng rõ ràng chán ghét người trước mặt nhưng Lâm Tuyết không thể lộ ra mặt. Ai biểu người ta là chấp pháp chưởng lão của Cẩm Y làm chi.
Từ lúc Sói Xám Ăn Cừu thành lập Cẩm Y đến nay, Thanh tỷ vẫn luôn giữ vững vị trí đó. Sau khi Hồng Hoa lên chức bang chủ, Thanh tỷ tiếp tục duy trì địa vị. Có thể nói, thời gian chuyển giao kia, đại bộ phận nguyên lão lúc trước đều bị thanh trừ, chỉ có Thanh tỷ vẫn an ổn ngồi trên ghế thượng. Trong bang phái, Hồng Hoa tin tưởng nhất chỉ có một người mà thôi, chính là Thanh tỷ.
“Chúng ta đi thôi.” – Hỉ Ca ra hiệu với A Li và Tiểu Cửu, sau đó 3 người lướt qua Lâm Tuyết mà bỏ đi. Lâm Tuyết chỉ có thể nắm chặt tay giận dữ chứ không thể làm gì.
Lục Y từ khi biết Hỉ Ca chạy qua Đông Châu Xích Hỏa đi gặp bang chủ của Cẩm Y liền ngồi ngốc trong tổng đàn bang phái chờ đợi. Vừa nhìn thấy đoàn người trở về, Lục Y liền chạy ra.
“Bang chủ, bọn họ nói thế nào?”
“Không liên can đến Huyết Sam. Bang chủ của Cẩm Y cố ý khiêu khích thôi, không phải chuyện lớn.” – Hỉ Ca nói đơn giản như vậy nhưng không đại biểu cô không để ý a.
Cẩm Y với Long Môn hiện tại xem như kẻ tám lạng người nửa cân. Nếu phải đánh nhau, cả hai phe đều không chiếm ưu thế tuyệt đối. Mà theo như Hỉ Ca nhìn thấy, Cẩm Y tựa hồ có ý muốn liên hợp với Khổ Độ. Nếu Long Môn có động tác quá lớn, rất dễ bị Khổ Độ thừa cơ chèn áp. Hiện tại, Hỉ Ca chỉ hy vọng chuyện liên hợp này không thể thành công.
Hỉ Ca thật ra có chút lo lắng.
Thực lực của Minh Độ Thiên càng lúc càng lớn. Nguyên tưởng có Niếp Lãng khống chế cục diện ở Đông Châu Xích Hỏa, thế lực của Minh Độ Thiên không thể bành trướng sang bên đó. Nhưng bây giờ Niếp Lãng đi rồi, Hồng Hoa căn bản không đủ năng lực đảm đương vị trí bang chủ, nếu Cẩm Y bị Minh Độ Thiên nắm vào tay, nói không chừng ngày nào đó Khổ Độ có thể lớn mạnh đủ để áp đảo Thương Lan công hội.
“Vậy là muốn công kích ta đi?” – Lục Y nhăn mặt.
“Không. Là hướng về cả bang phái.” – Hỉ Ca vừa nói chuyện vừa mò tay vào ba lô, lấy ra một trái đào, nhăn nheo chỉ bằng một nửa hình dạng ban đầu. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không đành lòng mà ném xuống đất cho hệ thống thu lượm rác, bởi vì cô sợ ăn trúng đồ hư thối sẽ sinh ra mấy cái trạng thái dị biến gì đó.
“Vừa qua năm mới, nhỏ kia (Hồng Hoa) cũng không biết mệt hay sao trời?!” – A Li cũng đưa tay vào ba lô, sau đó lấy ra một khối bánh ngọt, trong ánh mắt ghen tị lẫn căm hận của Hỉ Ca, hung hắn cắn xuống.
Hỉ Ca từ chối cho ý kiến. Hỉ Ca xem ra, lý do của Lục Y là do cô ta tự bịa ra mà thôi. Căn nguyên của mọi chuyện sai trái này thì phải là lỗi của Niếp Lãng. Thật không biết anh ta suy nghĩ cái gì nữa. Hỉ Ca rất muốn đem đầu Niếp Lãng bổ ra nhìn một chút. Anh ta đem bạn gái cũ và bạn gái mới cùng tiến vào trò chơi, sau đó để hai người kia tự đấu đá nhau, còn bản thân thì vỗ mông chạy mất? Lục Y hiện tại là thành viên của Long Môn, lại có nhiều cống hiến cho bang phái, Hỉ Ca không thể nhắm mắt làm ngơ được. Sau khi bị A Li và Tiểu Cửu thay phiên tẩy não, Lục Y rốt cuộc có chút thông suốt. Hỉ Ca thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tiễn bước 3 người đi rồi, Hỉ Ca chạy tới phủ thành chủ của Long thành tìm Cuồng Vũ.
Đáng lẽ Cuồng Vũ sau khi xử lý công vụ xong sẽ đi với Cô Tửu, nhưng người lúc này bị Hỉ Ca cản trở. Hỉ Ca quay đầu liền thấy Cô Tửu trưng ra bản mặt thối hoắc. Hỉ Ca bĩu môi. Tên này đúng là nhỏ mọn. Cũng không ngẫm lại cô đã giúp hắn bao nhiêu chuyện, thế mà bây giờ lại muốn qua sông đoạn cầu? Đồ vong ân phụ nghĩa!!!!!! Cô Tửu ngồi kế bên, hai tay gắt gao cầm chặt bàn tay của Cuồng Vũ. Trợn mắt ~ Hình như cô không có ý muốn cướp người a~
“Chuyện thế nào?” – Cuồng Vũ đại khái có thể đoán được vì sao Hỉ Ca muốn tìm mình. Bởi vì trong lòng cả hai đều biết rõ, đi gặp Hồng Hoa, cơ bản không thể đàm phán ra chuyện gì. Bất quá, suy nghĩ của riêng hai người không đủ để quyết định cho vận mệnh của toàn bang phái. Chính vì vậy, Hỉ Ca dù biết không có kết quả, vẫn phải đi sang Đông Châu Xích Hỏa một chuyến.
“Hồng Hoa nói cô ta mặc kệ. Bảo ta tự đi thương lượng với đám thích khách của Cẩm Y. Xem ra, chúng ta chỉ có thể cho người đi qua “hảo hảo nói chuyện” thôi.” – Hỉ Ca cười nói.
“Ta đã cho Hiểu Hiểu điều tra xong rồi. Danh sách sát nhân đang ở đây, ngươi muốn giao cho Phong Bão?”
“Ừ, cứ giao cho Phong Bão xử lý. Ta thật muốn xem xem thái độ của Hồng Hoa sau khi biết chúng ta tự “thương lượng” với bang chúng của Cẩm Y sẽ như thế nào. ” – Hỉ Ca nhếch mép cười. Lời khiêu khích là do côta tự nói ra, vậy hết thảy hậu quả cứ để cho cô ta tự phụ trách đi.
Đám thủ hạ của Phong Bão thời gian này không có chuyện gì làm liền lôi kéo tinh anh đoàn ra PK. Nói là PK chứ kỳ thật là “chà đạp”. Gần đây, đám người trong tinh anh đoàn ngày nào cũng mắng vốn với Khờ Dại. Cho nên Khờ Dại với Phong Bão giờ nhìn mặt nhau như thấy kẻ thù truyền kiếp, không nói hai lời, trực tiếp đỏ mắt (cuồng bạo, PK). Còn may, thực lực Khờ Dại rất mạnh, bình thường đánh nhau với Phong Bão đều là 3 trận thắng 2. Chứ không thì Khờ Dại đã tìm tới Hỉ Ca hoạch họe rồi.
Sự việc xử lý thỏa đáng, Hỉ Ca còn chưa kịp nói lời từ biệt, Cuồng Vũ đã bị Cô Tửu kéo chạy như bay ra khỏi phủ thành chủ. Hỉ Ca trợn mắt nhìn bóng dáng 2 người, trong lòng một trận buồn bực.
A Thất tuy đã trở về rồi nhưng lại không có thời gian để lên trò chơi. Hỉ Ca biết, hắn bay vội về nhà là vì muốn nhìn thấy cô mà thôi. Bọn Cát Tường cũng bận túi bụi, không có thời gian thượng tuyến. Vốn dĩ A Thất phải ở tổng bộ xử lý công vụ nhưng hắn bất chấp rời đi. Ba người bọn Cát Tường không có biện pháp, mỗi ngày đều phải thay A Thất xử lý này nọ. Ban đầu, Hỉ Ca nghe nói A Thất sở hữu một công ty liền hứng thú hỏi thăm đủ thứ chuyện. Sau khi cô nghe bọn họ đàm phán chuyện làm ăn xong thì không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến công ty của hắn nữa. Thế nhưng cô nghe được bọn họ thảo luận chuyện mua đạn đạo!!!! Còn có mạng người!!! Đây là cái gì với cái gì nha~ A Thất cam đoan, hắn chỉ là người trung gian thôi, đã lâu thật lâu hắn không động thủ rồi. Hỉ Ca nghe hắn thề thốt như thế mới an tâm xuống. Cho dù cô có thần kinh thép cũng không thể chịu nổi chuyện bạn trai theo đuổi loại sự nghiệp này a…
Đương nhiên Hỉ Ca không biết, A Thất thật lâu không động thủ, không phải bởi vì hắn hiền lành gì, mà bởi vì hắn rất cao giá. Người bình thường căn bản không đủ sức trả tiền thù lao cho hắn. Lại nói, sau khi A Thất quyết định cùng một chỗ với Hỉ Ca, hắn đã hạ quyết tâm. Hai người yêu nhau, ai có thể khẳng định chỉ có một người phải trả giá chứ. Hai cá nhân với hoàn cảnh khác biệt, muốn mặc kệ tất thảy mà đến với nhau, bọn họ phải học cách buông tha một ít, nhận lại một ít, đó chính là tình và nghĩa.
Không có A Thất, trò chơi đối với Hỉ Ca liền mất đi vẻ cuốn hút. Ngẫm nghĩ, bang phái chẳng còn chuyện gì cần xử lý nữa. Hỉ Ca trực tiếp thoát tuyến. A Thất kiên trì nói nhà hắn không có máy sưởi, không chịu dọn về, cứ ở lì trong Sở gia. May mà Sở lão cha và Sở mụ mụ không biết chuyện này, Hỉ Ca đành mặc kệ tính xấu của hắn. Cởi ra mũ giáp, Hỉ Ca phát hiện bên cạnh nhiều thêm một cái đầu tóc đen, bên hông nhiều thêm một cánh tay. Hỉ Ca liếc mắt nhìn ra khóa cửa… nó đã không cánh mà bay. Hỉ Ca xoay tròn mắt, thật hết cách với người này a~ Buổi tối bị mất ngủ, chẳng lẽ vì lo nghiên cứu cách phá khóa cửa phòng cô hả? Hình như mới được vài ngày thôi, không ngờ A Thất đã thành công chui vào phòng ngủ của cô rồi. Liếc mắt nhìn xuống, nam nhân lõa nửa thân trên, Hỉ Ca vỗ trán, vô lực.
“Hỉ Ca ~~” – A Thất híp mắt nâng đầu nhìn lên. Ngay lúc Hỉ Ca vừa động, hắn đã tỉnh. Hắn cùng Hỉ Ca khác nhau, chỉ cần tỉnh dậy, ánh mắt liền thanh tỉnh. Hắn thuận thế dùng cánh tay còn lại cuốn Hỉ Ca kéo lại gần hơn một chút.
“Trở về phòng của anh đi.” – Hỉ Ca khó chịu xoay chuyển.
Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca chắc còn chưa ngủ dậy. Tuy bọn họ là người yêu trên danh nghĩa, nhưng nếu sáng sớm A Thất lại bước ra từ phòng ngủ của cô với nửa người lỏa thể, không phải sẽ là cái cớ cực tốt để Sở Tiếu Ca đeo bám làm phiền cô hay sao? Mặc dù bọn họ chưa xảy ra chuyện gì cả, nhưng… lời này nói ra ai tin chứ?
“Đừng đuổi anh mà ~~~” – A Thất cọ a cọ.
“Thất thiếu gia, xin hỏi anh có bán đạn đạo (lựu đạn) không?” – Hỉ Ca đưa tay bóp ngay mũi của A Thất, cười cười hỏi.
“Hỉ Ca muốn tạc (bắn, giết) ai? Anh sẽ miễn phí tặng trang bị phòng hộ cho em.” – A Thất tiếp tục cười hì hì.
“Đeo trang bị phòng hộ trên cổ anh là được rồi.”
“Hắc hắc… em nhẫn tâm quá a~ Nếu ngày nào đó chúng mình cưới nhau, lỡ như anh chọc giận em, chẳng lẽ em sẽ dùng lựu đạn ném chết anh hay sao?”
“Ai lại làm vậy… Cùng lắm thì em đem đạn lôi (hỏa tiễn?) oanh tạc toàn bộ diện tích xung quanh nhà anh thôi.”
“…” – A Thất lần này triệt để câm nín rồi.