“Phu nhân….”
Những lời nói liên tiếp của Hách Liên Dung khiến cho Bạch Ấu Huyên có cảm giác thất thố. Hách Liên Dung hoàn toàn nói đúng tâm tư của nàng, rồi lại khiến cho nàng
không hiểu, Hách Liên Dung mới là thê tử chính thất của Vị Thiếu Quân a, nàng vì sao lại nói với mình những lời như vậy?
“Bởi vì ta
mới là người tới sau kia a.” Hách Liên Dung nhìn ra sự kinh nghi (kinh
ngạc + nghi ngờ) của nàng, cố tình thoải mái cười cười, “Ngươi đối với
Thiếu Quân có cảm tình, Thiếu Quân đối với ngươi cũng vậy, nếu các ngươi lo lắng phía bà nội, ta ít nhiều cũng có thể giúp đỡ đôi chút. Tuy
nhiên, hiện tại phải xác định dường như là ngươi có muốn phải theo đuổi
đoạn tình cảm này.”
“Ta…” Bạch
Ấu Huyên ngàn vạn lần không nghĩ tới bản thân có thể nghe thấy những lời như vậy, tâm tư từng nghĩ đến muốn quên đi lại lần nữa hồi sinh, trong
mắt có ánh sáng hy vọng soi rọi. Tuy nhiên, nàng cuối cùng cũng không
thể đi đến cuối cùng, có lẽ bởi vì người đối diện chính là Hách Liên
Dung, chính thê của Vị Thiếu Quân; hoặc là bởi vì trong lòng nàng còn
tràn ngập nghi ngờ, không xác định chính mình có thể khiến cho tình cảm
này tốt đẹp; lại có lẽ….
“Một khi
mong muốn điều gì, thân phận, địa vị đều không phải trở ngại, sẽ không
ngừng cố gắng vươn tới….” Âm điệu của Hách Liên Dung hạ thấp một chút,
“Chuyện này cùng với biết rõ không đạt được còn đi tranh giành khác biệt hoàn toàn, hắn luôn ở nơi đó, chỉ cần người từng bước đi tới, hắn cũng
sẽ từng bước đi tới, nếu ngươi không nói, cơ hội sẽ cứ như vậy vĩnh viễn mất đi. Ít nhất…. Muốn để hắn hiểu được tâm ý của ngươi, chuyện tiếp
theo hắn sẽ tự mình lựa chọn, như vậy, mấy mươi năm sau, ngươi ít nhất
sẽ không bởi vì hiện tại không có dũng khí hỏi ra câu hỏi kia mà hối hận không kịp. Suy nghĩ một chút, lúc trước ta cũng đã từng hỏi qua sự thật về vụ hỏa hoạn năm đó, hắn thủy chung không chịu nói cho ta biết sự
thật, nhưng ngươi lại biết tất cả. Hai người các ngươi có chung bí mật,
chuyện này dường như có thể nói lên điều gì đi?”
Hách Liên
Dung vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt Bạch Ấu Huyên lòa sáng, đầu nhìn về
phía sau mình. Hách Liên Dung có vẻ hiểu được, cười cười, quay đầu nhìn
lại Vị Thiếu Quân không biết từ khi nào đã đứng ở cửa nói: “Hiện tại xem ra chuyện đại hội hoa khôi đã chẳng còn quan trọng nữa, ta quân sư quạt mo này cũng không còn tác dụng gì, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi xuống núi trước.”
Vị Thiếu
Quân khi Hách Liên Dung đi qua bên cạnh thì giữ chặt cổ tay nàng, ánh
mắt sáng quắc tựa như đã nói ra suy nghĩ của chính mình. Hách Liên Dung
đã có chút khó hiểu, xấu hổ rút khỏi tay hắn, “Đừng lo, ta biết đường
trở về.”
Loại cảm
giác này thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng là chuyện cười chúc phúc, cố tình
trong lòng lại có chút căng thẳng, sao vậy chứ? Sợ bản thân sẽ đánh mất
thân phận nhị thiếu phu nhân Vị phủ sao? Này đại khái không thể nào, Vị
Thiếu Quân hẳn sẽ không có nghĩa khí như vậy, đã biết cuộc đời sẽ không
lo cơm áo, an khang trường thọ cho đến cuối cuộc đời. Không phải lo lắng chuyện này. Vậy thì lo lắng cái gì đâu? Hách Liên dung ẩn ẩn cảm thấy
chính mình có lẽ biết đáp án, nhưng là… không nghĩ muốn làm rõ đi, lui
một bước trời cao biển rộng, đối với tất cả đều tốt đẹp.
Hách Liên
Dung đi rồi, Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu Huyên cũng không nán lại lâu.
Thậm chí ngay cả mật đường hoa quế cao làm xong cũng chưa kịp ăn, Vị
Thiếu Quân liền vội vội vàng vàng đuổi Bạch Ấu Huyên trở về Đoàn Tụ các.
Bên này,
Đinh Lan ở Đoàn Tụ các chờ tới thực sốt ruốt, thấy Bạch Ấu Huyên trở về
vội vàng nghênh đón nàng vào nhà, vội vã hỏi: “Tiểu thư, nhị thiếu gọi
ngài đi ra ngoài có chuyện gì? Chính là nói chuyện chuộc thân cho người
sao?”
Khuôn mặt
Bạch Ấu Huyên mang theo nghi hoặc lắc lắc đầu, nàng cũng nghĩ rằng Vị
Thiếu Quân nếu nghe được những lời Hách Liên Dung nói với mình, sẽ có
chút thái độ, nhưng sau khi Hách Liên Dung đi rồi, Vị Thiếu Quân chỉ nói chút việc vặt vãnh, rồi vội vàng đưa nàng trở về. Suốt dọc đường cũng
không nói gì, so với trước đó còn không bằng.
Rốt cuộc là làm sao có chuyện này? Sẽ không phải hắn thực sự đang chờ nàng nói ra câu nói kia chứ?
Thẳng tới
lúc này, Bạch Ấu Huyên mới có thể hoàn toàn thả lỏng. Sự lo âu khẩn
trương che giấu trước mặt Hách Liên Dung giờ mới đồng loạt xuất hiện
trong lòng, nói với Đinh Lan những chuyện hôm nay, không quá xác định
nói: “Ngươi nói ta có nên tới Vị phủ nói thẳng với nhị thiếu không?”
“Tiểu thư,
đừng vội.” Đinh Lan vội vàng đi tới bếp lấy một cái tiểu hạp. “Vệ công
tử hôm nay có tới đay. Đây là thứ hắn đưa cho tiểu thư.”
Mở tiểu hạp ra, đó là một bộ trang sức quý báu bằng chân châu, Bạch Ấu Huyên càng
xem càng cảm thấy loạn tâm. “Đinh Lan, ngươi nói ta có nên cự tuyệt Vệ
công tử không?”
“Tiểu thư
tuyệt đối không thể.” Đinh Lan vội la lên: “Vệ công tử đối với tiểu thư
nhất kiến chung tình. Tuy rằng biết tiểu thư không treo biển hành nghề
với bên ngoài, vẫn luôn luôn đưa bạc, đưa trang sức tới. Tiểu thư lúc
trước không phải từng vì hắn đàn một khúc nhạc sao? Không thể tưởng được hắn lại thật sự học theo. Hôm nay mang cầm đến, nghĩ muốn đàn lại cho
tiểu thư nghe đâu.”
“Cái gì?”
Bạch Ấu Huyên treo biển hành nghề không lâu thì quen biết Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân mặc dù đối với nàng tốt lại thiếu đi một phần tình cảm.
Nhớ kỹ khúc nhạc của nàng, thật khiến cho người ta cảm động. Nhưng…
“Nhưng hôm nay nghe những lời của nhị thiếu phu nhân, thật giống như sẽ
không làm khó ta cùng với nhị thiếu.”
“Tiểu thư,
biết người biết mặt không biết lòng, ngươi sao biết được nàng ta nói với người như vậy là thật lòng hay giả ý? Nói không chừng chỉ là thử tiểu
thư mà thôi. Nếu tiểu thư một khi có tâm tư tiến vào Vị phủ, sợ sẽ không từ thủ đoạn đuổi cùng giết tuyệt đâu. Tiểu thư chẳng lẽ đã quên chuyện
của Vân cô nương sao? Nàng ta đi làm thiếp. Ban đầu, chính thất chẳng
phải cũng đối xử với nàng như tỷ muội? Sau lại như thế nào chứ?”
Đinh Lan
nói tới đó chính là một vị cô nương khác trong Đoàn Tụ các, bị một phú
thương chuộc thân, nạp làm tiểu thiểp, mới đầu cùng chính thất chung
sống hòa hợp, Bạch Ấu Huyên trên đường từng gặp qua một lần, Vân cô
nương mặc dù không bước qua chào hỏi, nhưng cũng thực khiến cho người ta hâm mộ. Sau đó, nàng hoài thai, vốn tưởng rằng ngày sau sẽ không phải
lo lắng, cũng không ngờ bị chính thất vu khống cùng người khác thông
dâm, bởi vì chính thất xưa nay đối xử tốt với nàng, phú thương kia cho
rằng chính thất không có lí do nào lại đi hãm hại nàng, liền kéo nàng đi nhét vào lồng heo, không chỉ có đứa nhỏ bị mất, tánh mạng cũng mất một
nửa. Bi thảm hơn chính là phú thương kia nhưng lại trục xuất nàng khỏi
gia môn, Vân cô nương mang theo hai bàn tay trắng bần cùng bất đắc dĩ
chỉ còn cách trở lại Đoàn Tụ các làm nghè cũ. Nhưng chuyện này trong
Đoàn Tụ các mọi người đều biết, cho dù có là cô nương thanh lâu, giá trị con người cũng bị suy giảm, trơ mắt nhìn ngày qua ngày ảm đạm trôi qua.
“Vết xe đổ ngay trước mắt, tiểu thư nhất định phải suy nghĩ kỹ càng a.”
Bạch Ấu
Huyên càng không có chủ ý, lẽ ra sau khi cùng Hách Liên dung nói chuyện
xong, lòng nàng cũng đã thấy sáng tỏ, nhưng nghe Đinh Lan nói như vậy,
đúng là nơi nơi nguy khốn, làm cho người ta không rét mà run.
“Đinh Lan
hiểu được tâm ý của tiểu thư với nhị thiếu gia, nhưng mà… cũng muốn suy
nghĩ lại tương lai của bản thân, có đáng giá để mạo hiểm như vậy hay
không. Vệ công tử nhân phẩm, bề ngoài cũng không hề thua kém nhị thiếu
gia, quan trọng hơn… hắn đối với tiểu thư có tình cảm sâu đậm. Nhị thiếu gia đối với tiểu thư mặc dù tốt, lại chưa từng tỏ bất kỳ thái độ gì với tiểu thư, thậm chí…. Thậm chí ngày cả chuyện phòng the cũng chưa từng
có qua. Đây cũng là lợi thế cuối cùng của tiểu thư. Vệ công tử thường
xuyên nói tới chuyện chuộc thân cho tiểu thư, nếu hắn biết tiểu thư là
tấm thân hoàn bích, nói không chừng còn có thể lập tức nạp tiểu thư làm
thiếp…. thú tiểu thư làm thê cũng không chừng đâu!”
“Làm… thê?” Bạch Ấu Huyên không thể không thừa nhận, danh phận “thê’ này nàng chưa
bao giờ nghĩ tới, chỉ vì thân phận hiện tại của nàng, nghĩ muốn trở
thành thê tử của người khác là một chuyện xa vời không bao giờ có thể
thành sự thật.
Lại hồi
tưởng lại hai năm trước, buổi tối nàng cùng Vị Thiếu Quân gặp nhau lần
đầu kia, nàng giống như một món đồ vật ở trên đầi bị người người ra giá, đó là ngày nàng chấm dứt những ngày tháng thanh quan (thanh quan: ý chỉ những cô nương bán nghệ không bán thân). Nàng vẫn nhớ rõ câu nói nàng
nói với những khách nhân bên dưới kia, “Nhân thị nê trung khiết hà bất
nhiễm, ngô thị hà giang hương nê bất đọa.” ( tạm dịch: người như hoa sen trong bùn mà chẳng nhiễm mùi tanh, người là bông sen tỏa hương không
ngừng), cũng chính vì những lời này đã hấp dẫn Vị Thiếu Quân đang uống
rượu cùng chúng bằng hữu, hắn mang số tiền gấp hai lần bao nàng, lấy giá cả cao ngất trời bao nàng hai năm, hắn cùng với nàng tâm sự, nói chuyện bí mật, uống rượu, nghe nhạc…. Rõ ràng đối với cô nương như nàng có vẻ
thân thiết, có phải hay không bản thân một chút quan hệ cũng khó có
được.
Nàng nguyện ý vì Vị Thiếu Quân dâng tặng hết thảy, nhưng hai năm này nàng chưa từng hỏi qua hắn vì sao, nàng tuy rằng suy nghĩ giải đáp tâm tư Vị Thiếu
Quân, lại càng sợ bởi vậy mà mất đi quan hệ như vậy.
“Tiểu thư?” Đinh Lan cẩn thận hô một tiếng, “Tiểu thư đang nghĩ chuyện gì? Chính là chuyện phải đưa ra câu trả lời thuyết phục Vệ công tử sao? Hay là muốn
cùng nhị thiếu ngả bài?”
Bạch Ấu Huyên cực kỳ chậm lắc lắc đầu, “Ta… phải tiếp tục dự thi, đại hội hoa khôi sau khi kết thúc, lại quyết định sau.”