Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?
Chương 45
Công Tôn Nhất Hạ?
Sự tình đến quá đột ngột, ta cùng Công Tôn Liệt đồng thời ngây ngẩn cả người, hồi lâu, hắn phản ứng kịp, run giọng hỏi: "Cha ta ba năm trước đây đã qua đời, là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể là cha ta?" Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ta biết trong lòng hắn có nhiều kích động.
Đừng nói là hắn, tâm tình ta cũng không bình tĩnh nổi, sau thời gian dài hoài nghi, chân tướng rốt cuộc phải nổi trên mặt nước rồi, người này thật sự là Công Tôn Nhất Hạ sao? Nam nhân từng sai bảo cả võ lâm, thật còn sống ở trên đời này sao? Đao vừa gác trên cổ ta, có phải là Phệ Hồn đao chúng ta khổ tâm tìm kiếm không? Vô số nghi vấn lặng lẽ đợi giải quyết, ta vội vàng mong mỏi lão giả thần bí tự xưng Công Tôn Nhất Hạ trước mắt này có thể xoay người, cho chúng ta một đáp án xác thực.
Vậy mà, chuyện xảy ra tiếp theo lại vượt xa ngoài dự đoán của ta.
"Ba năm, thì ra là thoáng một cái đã qua ba năm. . . . . ." Người nọ đưa lưng về phía chúng ta, phát ra một tiếng cảm khái, "Ngươi nói không sai, cõi đời này đã sớm không có Công Tôn Nhất Hạ."
"Vậy ngươi đến tột cùng là ai?" Công Tôn Liệt hết sức kích động.
"Lão phu cũng không biết mình đến tột cùng là người nào, ngươi thấy thế nào?" Đang nói chuyện, người nọ chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt bí ẩn trong bóng tối, trong ánh lửa yếu ớt dần dần xuất hiện, ta cùng Công Tôn Liệt đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Ta gần như không cách nào dùng lời nói mà hình dung được những điều chính mắt mình nhìn thấy, chỉ có thể nói trước mắt đã không thể tính là một khuôn mặt người rồi, cả khuôn mặt đầy bướu thịt lớn nhỏ, ngũ quan vặn vẹo gần như không cách nào phân biệt được, kinh khủng nhất vẫn là từ cằm đến mang tai trái, da thịt đều không có, lộ ra nửa hàm trắng hếu, quả thật giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, ta bị sợ đến một mực tránh sau lưng Công Tôn Liệt. Không trách được mới vừa rồi ông ta không cho ta quay đầu lại, nếu là vừa rồi nhìn thấy gương mặt này, sợ rằng ta đã sớm bị sợ đến hồn bay phách tán, đã hôn mê.
Công Tôn Liệt chịu kích thích cũng không nhỏ, ta núp ở phía sau hắn có thể rõ ràng cảm thấy sự khác thường của hắn, nhưng là, ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên gương mặt này quá lâu, mà là nhìn chằm chằm thanh đao trong tay quái nhân kia.
"Phệ Hồn đao. . . . . ." Hắn dùng giọng nói run run nói ra ba chữ này, trong phút chốc hốc mắt đỏ lên.
Thì ra đây chính là Phệ Hồn đao, Phệ Hồn đao ta khổ cực tìm kiếm đã lâu sao? Một khắc kia, kích động trong lòng ta thay thế sợ hãi, khiến ta không chớp mắt nhìn chằm chằm thanh Phệ Hồn đao trong truyền thuyết kia. Chỉ thấy đao này dài khoảng sáu, bảy thước, thân đao đen nhánh mà dầy cộm nặng nề, trên đầu đao có khắc một đầu lâu, trong mắt của đầu lâu nạm hai viên đá màu xanh lá cây, phát ra ánh sáng, khiến cho cả cây đao nhìn qua giống như đang sống, tản ra ngoài từng cơn ớn lạnh.
Khi lực chú ý của ta đều rơi vào trên đao, người cầm đao lại lên tiếng: "Ngươi còn nhận được thanh Phệ Hồn đao này." Ông ta nói chuyện thì hàm răng trắng hếu lộ ra ngoài, có vẻ càng thêm kinh khủng.
"Người. . . . . ." Giọng Công Tôn Liệt có chút nghẹn ngào, "Người có Phệ Hồn đao, chẳng lẽ người. . . . . . Người thật sự là. . . . . ."
"Ta không phải!" Đối phương cắt đứt hắn, "Công Tôn Nhất Hạ đã chết, ta sớm đã không còn là ông ta."
"Cha. . . . . . Người thật đúng là cha sao?" Công Tôn Liệt lảo đảo từ trên giường đá, vết thương của hắn vẫn còn chảy máu, máu tươi nhỏ giọt rơi trên mặt đất, bước chân lảo đảo tựa như lúc nào cũng sẽ ngã úp mặt.
Ta vội vàng đi tới vịn hắn.
"Đừng tới đây!" Hắn ngăn ta lại, ngay sau đó từng bước một tiến lên, đi tới chỗ Công Tôn Nhất Hạ.
Phệ Hồn đao lóe ánh lạnh, bước chân của Công Tôn Nhất Hạ không có hoạt động nửa phần, ta không cách nào nhìn ra biểu cảm gì từ gương mặt khủng bố này, cho đến khi Công Tôn Liệt đi tới bên cạnh ông ta, dùng ngón tay dính máu tươi, run rẩy đụng vào gương mặt của ông ta, ông ta vẫn như là bàn thạch đứng nghiêm ở đó, không có chút phản ứng nào.
"Cha, người thật sự là cha sao?" Cảm xúc Công Tôn Liệt đã sắp hỏng mất, hiển nhiên hắn đã nhận ra Công Tôn Nhất Hạ, rồi lại không thể nào tiếp thu được sự thật cha từng tồn tại trong lòng mình như một vị thần, biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Khi ngón tay hắn chạm vào gương mặt đó, cảm xúc rốt cuộc bùng nổ, bùm một cái quỳ gối trước mặt Công Tôn Nhất Hạ, "Tại sao, tại sao người lại biến thành như vậy, tại sao!"
"Cả con thấy bộ dáng của ta cũng không tiếp thụ nổi, huống chi là người khác?" Công Tôn Nhất Hạ ngẩng đầu lên, thở dài một cái thật dài, "Cho nên, ta tình nguyện xem như mình đã chết rồi, cũng không muốn xuất hiện trước mặt mọi người, càng không muốn bởi vì ta, khiến Ngự Phong sơn trang trở thành trò cười khắp thiên hạ."
"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, trước khi bế quan rõ ràng người còn tốt lắm . . . . . ."
"Để cho ta nói cho con biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì. . . . . ." Rốt cuộc Công Tôn Nhất Hạ bắt đầu nói chuyện xưa của ông ta, ta lẳng lặng nghe ở một bên, rốt cuộc biết chân tướng sự tình.
Hết thảy đều phải kể từ ba năm trước.
Đúng như Trí Viễn Trượng từng nói, ba năm trước, Công Tôn Nhất Hạ nhìn rõ hồng trần, chỉ đi một mình tới Thiếu Lâm tự, chuẩn bị xuất gia. Trí Viễn Trượng nhìn ra ông ta còn lưu luyến phàm trần tục thế, vì vậy liền cự tuyệt thỉnh cầu xuất gia của ông ta, nào biết Công Tôn Nhất Hạ cũng không cứ thế từ bỏ, kiên trì dốc lòng tu hành mấy tháng ở Thiếu Lâm, rốt cuộc cảm động Trí Viễn Trượng, mời ông ta kề gối đàm thoại.
"Ngày ấy, Trí Viễn hỏi ta tại sao khăng khăng muốn xuất gia, ta nói cho ngài ấy biết, ta đã chán ghét cuộc sống đánh đánh giết giết, ta muốn tìm kiếm cảnh giới tinh thần chí cao. Nhưng Trí Viễn lại nói, trong lòng ta còn khát vọng với thắng bại, không thể nào để xuống quá khứ, dốc lòng tu Phật. Vì tỏ rõ chí hướng với ngài ấy, đêm đó ta quyết định hủy diệt Phệ Hồn đao, khi đó ta cảm thấy được cũng là bởi vì có cây đao này, hai tay của ta dính đầy máu tươi, không bỏ được ân ân oán oán, không cách nào theo đuổi nội tâm bình tĩnh. Nhưng là, vào buổi tối cái ngày ta có ý định hủy diệt cây đao này ta phát hiện một bí mật động trời trên cây đao này. . . . . ." Công Tôn Nhất Hạ nói như vậy, rốt cuộc nói đến chuyện quan trọng nhất.
Bí mật trên Phệ Hồn đao là cái gì, chẳng lẽ thật sự như lời giang hồ đồn thổi, trong đao này có dấu kho báu sao?
"Đêm hôm đó sấm sét vang dội, mưa sa gió giật, ta mang theo Phệ Hồn đao tiến về phía sau núi Thiếu Lâm tính toán đưa nó vĩnh viễn chìm vào đáy hồ, nhưng lúc ta giơ đao lên, bầu trời chợt vang lên một tiếng sét, đánh vào chính giữa Phệ Hồn đao. Ta bị lôi điện đánh cho choáng váng, khi tỉnh lại phát hiện đao trong tay thay đổi hoàn toàn, thân đao đỏ bừng, mơ hồ hiện ra chút chữ. Đợi ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện chữ viết phía trên lại là nội công tâm pháp Phệ Hồn đao pháp tầng 10!"
Trí Viễn Trượng nói không sai, Công Tôn Nhất Hạ cũng không có để xuống quá khứ, khi ông ta biết được bí mật trong Phệ Hồn đao, ông ta mừng rỡ như điên, hoàn toàn quên mất chuyện muốn xuất gia, cả đêm mang theo Phệ Hồn đao trở về Ngự Phong sơn trang, chuẩn bị bế quan tu luyện tâm pháp giấu ở trên đao. Quả nhiên, tầng tâm pháp thứ mười này mới là chỗ tinh túy thực sự của Phệ Hồn đao pháp, càng tu luyện, lại càng thấy cả người tràn đầy lực lượng, cho tới càng lún càng sâu, cuối cùng đã tới mức tẩu hỏa nhập ma.
Theo cha nói, Công Tôn Liệt lại lọt vào chuyện cũ nghĩ lại mà kinh: "Nhưng là, khi đó rõ ràng con tận mắt nhìn thấy. . . . . ."
"Không sai, thật sự ta đã chết một lần." Công Tôn Nhất Hạ cắt đứt lời của hắn, nói tiếp, "Đợi ta khôi phục ý thức, người đã ở trong quan tài rồi, lúc ấy ta cũng không ý thức được mình đến tột cùng đang ở nơi nào, cho đến lúc ta từ trong quan tài chui ra, mới phát hiện thì ra là ta nằm ở trong mộ của địa. Kinh khủng hơn là, ta phát hiện mình đã trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, toàn thân đều rữa nát chảy mủ, thậm chí không có một tấc da là hoàn chỉnh!" Ông ta nói đến chỗ này, cảm xúc rốt cuộc có chút kích động, nguyên bản là giọng quái dị, giờ phút này nghe vào chói tai khó nhịn.
"Tại sao người không trở về Ngự Phong sơn trang tìm bọn con?"
"Ta cũng nghĩ đến, nhưng bộ dáng của ta có thể trở về ư, có thể sao?" Công Tôn Nhất Hạ nói xong, đi về phía trước một bước, khuôn mặt lở loét, bướu thịt tản ra mùi hôi thối nồng nặc, ghê tởm làm cho người ta muốn nôn mửa, "Ta trở về, chẳng những sẽ dọa đến các ngươi, lại càng khiến Ngự Phong sơn trang trở thành trò cười khắp thiên hạ! Ngự Phong sơn trang là ta tự tay tạo dựng lên, ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên ta quyết định giấu trước. Thật ra thì trong lòng ta rất rõ ràng, ta biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, tất cả đều là bởi vì tu luyện tâm pháp trên Phệ Hồn đao, nhưng chính là bởi vì như vậy, mới để cho ta phát hiện bí mật tâm pháp tầng thứ mười này của Phệ Hồn đao, thay da đổi thịt, tái sinh trong lửa. . . . . . Thì ra là ta cũng không có tẩu hỏa nhập ma, tất cả đều là quá trình tu luyện Phệ Hồn đao pháp cần phải trải qua, chỉ cần ta có thể tiếp tục tu luyện, đột phá kết giới, là có thể cải tạo thân thể, đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão!"
Trường sinh bất lão?
Ta cảm thấy Công Tôn Nhất Hạ nhất định là luyện công đến điên rồi, cõi đời này làm sao có thể có người trường sinh bất lão, nhìn bộ dáng ông ta, cũng nát đến xương tủy rồi, coi như trường sinh bất lão thì có ích lợi gì đâu, còn không phải là không thể đi ra ngoài gặp người, như vậy còn sống có ý nghĩa gì?
Nhưng Công Tôn Nhất Hạ mang dáng vẻ lòng đã có dự tính: "Vì phá giải bí mật Phệ Hồn đao pháp, ba năm này, ta giấu mình ở đây, dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc cũng thành công rồi!" Ông ta nói đến chỗ này, cảm xúc bộc phát kích động, nói với Công Tôn Liệt: "Liệt Nhi, con tới đúng lúc, cha đã thấu triệt ảo diệu của tầng 10 Phệ Hồn đao pháp, chỉ cần con dựa theo phương pháp của cha mà tu luyện, không tới ba năm, nhất định có thể thần công đại thành, trọng chấn uy danh Ngự Phong sơn trang ta!"
"Chớ gạt người, nếu có thể thành, làm sao hiện tại ông vẫn là bộ dáng này?" Ta rốt cuộc vẫn không nhịn được nói ra miệng, Công Tôn Nhất Hạ điên rồi, ta không thể để ông ta làm nhi tử của mình điên nốt,
"Ngươi im miệng!" Một ánh mắt bén nhọn bắn tới phía ta, ta không khỏi rùng mình một cái, "Lão phu vì nghiên cứu Phệ Hồn đao pháp này, đã sớm bỏ lỡ thời cơ luyện công tốt nhất, nhưng mà Liệt nhi của ta lại trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, còn có lão phu tự mình chỉ đạo, ngày sau tiền đồ nhất định không có giới hạn."
"Nói cách khác chính ngươi vốn chưa luyện qua, còn muốn đẩy nhi tử vào trong hố lửa sao?"
"Nha đầu này chớ có nói bậy! Sao lão phu có thể hại máu mủ của mình? Vì đột phá tâm pháp này, lão phu đã cố ý tìm người thử. . . . . ." Ông ta nói đến chỗ này, không khỏi đắc ý , "Tiểu tử kia sàn tuổi Liệt nhi, thể trạng tương cận, ngay cả võ công đều hết sức tương tự, d đl êqu ýđ ôn để lấy được tin tưởng của cậu ta, lão phu đúng là phải hao phí phen tâm tư."
Công Tôn Nhất Hạ nói tới ai, tại sao ta mơ hồ mà cảm thấy có chút lo lắng.
"Tóm lại, cha tuyệt sẽ không lừa gạt ngươi, Liệt nhi ngươi an tâm ở lại trong sơn động tu luyện thần công, lấy tư chất của ngươi, không tới ba năm là có thể thiên hạ vô địch, mười năm là được đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão, mãi mãi hưởng phúc, nhất thống giang hồ!"
Công Tôn Nhất Hạ tràn đầy lòng tin nói như vậy, ta thật sợ Công Tôn Liệt cứ như vậy bị gài bẫy cha hắn, vội vàng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Công Tôn Liệt, bên ngoài nhiều người chờ chúng ta đi cứu như vậy, ngươi cũng không thể ở lại đây. . . . . ."
"Ngươi im miệng cho ta!" Nói nhỏ giọng như vậy, vẫn bị Công Tôn Nhất Hạ nghe được, "Lão phu đã cảnh cáo ngươi, nói lung tung nữa, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!" Lúc nói chuyện, Phệ Hồn đao trên tay rung rung, tràn ngập sát khí.
"Cha!" Rốt cuộc Công Tôn Liệt cũng lên tiếng, chịu đựng vết thương trên người, bảo hộ ta ở sau lưng, "Tiểu Bắc cái gì cũng không hiểu, cha đừng hù dọa nàng ấy."
Lại thấy Công Tôn Nhất Hạ cười lạnh một tiếng: "Nha đầu này mới vừa rồi vẫn nhiễu loạn tâm trí của con, tiếp tục như vậy làm sao con có thể thành đại sự? Muốn luyện thành thần công, phải lòng không có việc khác, nếu như con còn vương nam nữ tư tình, chỉ biết tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục, hãy để cha thay ngươi giải quyết mối họa này đi!" Tiếng nói vừa dứt, ông ta ra tay, đẩy Công Tôn Liệt ngăn ở phía trước ta ra, ngay sau đó cầm đao bổ tới chỗ ta.
Một khắc kia, ta căn bản không còn kịp chạy trốn, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Cha, mẹ, Tiểu Bắc đi trước một bước, bị Phệ Hồn đao chém chết, dù sao cũng hơn thất khiếu chảy máu, độc phát mà chết. . . . . . Vậy mà, ta dự đoán cũng không có xảy ra, binh khí chạm vào nhau phát ra tiếng va chạm khổng lồ, ngăn cản Phệ Hồn đao đánh vào ta, đã cứu ta một mạng.
Chuyện gì xảy ra? Ta vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy Phệ Hồn đao trong tay Công Tôn Nhất Hạ cách ta vẻn vẹn hai ba tấc, lại bị một cây khác đao vững vàng ngăn trở, không cách nào đến gần.
"Tránh ra."
Cùng lúc đó, một giọng nói không thể quen thuộc hơn được vang lên ở bên tai ta, vững chắc như thế, vững chắc, giống như thần tiên chợt hiển linh, ở trong phút chốc làm ta lọt vào trạng thái mừng rỡ như điên.
Kim Nguyên Bảo khốn kiếp này, ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ lại ta không lo, ta biết ngay!