Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?
Chương 29
Ta bị giam lỏng rồi.
Từ vui vẻ phấn chấn chuẩn bị gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đến bị giam lỏng ở Ngự Phong sơn trang không thể không gả, quả thật tâm trạng của ta còn phức tạp hơn đường núi từ trấn Bạch Vân đến kinh thành, nói đi nói lại đều là nước mắt.
"Ngươi cho rằng thành thân là trò đùa sao? Chuyện này liên quan tới danh dự của Ngự Phong sơn trang, chuyện tới nước này, mặc kệ ngươi muốn gả hay không muốn gả, cũng phải gả đi cho ta!" Đó là nguyên văn những gì Công Tôn phu nhân nói, một khắc kia, bà từ một phụ nhân hòa ái dễ gần, lắc mình một cái thành một Lão Vu Bà so Tiền viên ngoại còn ghê hơn nghìn lần vạn lần, dùng lời của mẹ ta nói chính là: Tiền viên ngoại cầm bô cho bà cũng không xứng.
Lục tục có người đưa quà cưới tới cho ta, từ mũ phượng khăn choàng, đến châu báu đồ trang sức, trang trí cho căn phòng bình thường của ta cực kì nổi bật, rạng rỡ phát sáng, nhưng ta ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn.
"Tiểu thư, đây là táo đỏ, chúc ngài sớm sinh quý tử; đây là đậu phộng, chúc ngài và thiếu gia đông con nhiều cháu; đây là long nhãn*, chúc hai người phú quý đoàn viên. . . . . ." Nha hoàn cười hì hì nói hết ý nghĩa của những đồ này một lần, ta một câu cũng không muốn nghe.
* “long nhãn” trong tiếng Trung là “quế viên” đồng nghĩa với “quý viên” trong “phú quý đoàn viên”
Đợi nàng vừa đi, ta liền ăn hết táo đỏ, đậu phộng, long nhãn gì đó, sớm sinh quý tử đi chết đi, đông con nhiều cháu đi chết đi, phú quý đoàn viên đi chết đi, hiện tại bản cô nương ăn no, có hơi sức chạy, như thế nào!
Rất dễ nhận thấy, lão phu nhân đã sớm dự liệu được ta muốn chạy, tìm hai người to lớn canh giữ ở cửa, một tấc cũng không rời. Ta mở cửa, chân trước còn chưa có bước ra, sẽ có hai Môn Thần cản lại: "Thiếu phu nhân, xin ở trong phòng nghỉ ngơi."
Ngươi mới là thiếu phu nhân, cả nhà các ngươi đều là thiếu phu nhân! Ta hung hăng lườm hai người một cái, đóng cửa vang ầm ầm.
Xem ra muốn chạy trốn là không đễ dàng như vậy, Công Tôn phu nhân này thật đúng là độc ác, biết ta muốn chạy, không chỉ có tìm người giữ cửa, cả cửa sổ cũng đóng kín, rõ ràng thì không muốn cho ta đường sống, phải làm như thế nào mới tốt đây?
Ta vắt óc suy nghĩ, chợt hai mắt tỏa sáng!
Đúng rồi, trước khi rời khỏi Trấn Bạch Vân, không phải cha ta đã cho ta một túi gấm sao? Nói đến thời khắc mấu chốt mới có thể mở ra, hiện tại ta đều bị buộc thành vẻ này rồi, coi là thời khắc mấu chốt chứ? Được, lấy ra nhìn một chút!
Ta vừa nghĩ vừa lấy ra cái túi gấm đó, không kịp chờ đợi mở ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, nhìn chằm chằm hai chữ trên tờ giấy thật lâu, ta khóc.
Mẹ, một chữ không biết làm thế nào?
"Hai vị đại ca." Ta mở cửa, thò đầu ra hỏi, "Xin hỏi hai ngươi biết chữ sao?"
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hộ vệ giáp đỏ mặt, rất không tốt ý tứ đi lên trước nói: "Không dối gạt thiếu phu nhân, tiểu nhân biết một chút."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn xem, này là chữ gì?" Ta đưa tờ giấy che một nửa tờ tới trước mặt hộ vệ giáp, hỏi cậu ta.
"Hồi bẩm thiếu phu nhân, đây là chữ ‘dụ’ trong ‘dụ địch’."
Dụ? Vậy một chữ còn lại chẳng phải là. . . . . . Sắc dụ?
Cha ơi là cha, ngài thật đúng là cha ruột của ta!
Mẹ ta đã từng nói, xinh đẹp là có thể coi như cơm ăn, hiện tại ta biết, xinh đẹp không chỉ có thể coi như ăn cơm, còn có thể làm đường chạy đấy.
Mặc dù ta rất không muốn dựa theo trong cẩm nang của cha ta viết mà làm, nhưng là vì hạnh phúc cả đời, ta quyết định sắc dụ hai hộ vệ, ai kêu ta rất xinh đẹp đâu, xinh đẹp là có thể coi như cơm ăn đúng hay không?
Quả nhiên, không đợi ta ném hết mị nhãn, hộ vệ giáp tuổi còn nhỏ chút liền có chút không cầm được, cà lăm hỏi: "Thiếu . . . . . Thiếu phu nhân, ngài có chuyện gì không?"
"Muốn ăn bánh quả hồng." Ta nói.
"Tiểu nhân liền kêu người đi mua cho ngài."
"Đã trễ thế này, ngươi lên trời gọi người à? Lại nói chờ ngươi gọi tới, cũng không kịp nữa arồi, dù sao ta muốn ăn ngay bây giờ, ngươi phải đi mua cho ta!" Ta chu mỏ giả bộ tức giận.
"Được, tiểu nhân đi luôn." Hộ vệ giáp nói xong, hấp ta hấp tấp chạy, cản cũng không cản được.
Thấy cậu ta chạy xa, ta lại nói với một người hộ vệ ất khác tuổi khá lớn chút " Vị đại ca này, xưng hô như thế nào?"
"Thiếu phu nhân không cần uổng phí tâm cơ, thuộc hạ chắc là sẽ không để ngài rời cửa phòng nửa bước." Sắc dụ trên người hộ vệ này một chút tác dụng cũng không có, y sưng mặt lên, hình như đã sớm nhìn thấu tâm tư của ta.
Lòng ta không cam, tiếp tục nói: "Đại ca, huynh nói gì vậy nha? Người ta nói muốn đi ra ngoài lúc nào chứ, người ta chỉ là muốn ăn đường hạt sen thôi. . . . . ."
"Vậy hãy để cho nha hoàn đi chuẩn bị chút tới đây."
Mẹ nó, ta đều sắp bị mình ghê tởm chết rồi, thế mà người này không chút cử động, chẳng lẽ là đồng tính chứ? Ta tức thiếu chút nữa muốn mắng y, còn chưa kịp mở miệng, y liền chợt ngã trên mặt đất.
"Kim Nguyên Bảo!" Ta nhìn bóng dáng quen thuộc sau lưng kia, vừa mừng vừa sợ.
"Ít nói nhảm, đi mau." Cậu ta nói xong, liền kéo tay của ta đi.
Cứ như vậy, ta cùng Kim Nguyên Bảo dựa vào "xinh đẹp" cùng "bạo lực", rốt cuộc trốn khỏi ma chưởng của Công Tôn phu nhân, từ Ngự Phong sơn trang một đường chạy như điên, chạy ra ngoài trang.
Trên đường, chúng ta gặp được Thanh Sơn đang đi nặng.
"Chưởng môn, ngài đang muốn đi nơi nào à?" Thanh Sơn xoa ánh mắt chưa tỉnh ngủ hỏi ta.
Ta nói: "Ta. . . . . . Ta không ngủ được, ra ngoài đi một chút. . . . . ."
"Nhưng nhìn ngài thật giống như là muốn rời khỏi trang."
"Ta. . . . . . Ta đi ra ngoài bắt thỏ."
"Trễ như thế còn đi bắt thỏ à?"
". . . . . ."
"Chưởng môn, chẳng lẽ ngươi tính toán đào hôn?" Thanh Sơn còn buồn ngủ chợt tỉnh táo lại, "Chưởng môn, ngài không thể đào hôn! Ngài chạy, phái Thanh Thương chúng ta làm thế nào? Sư phụ trên trời có linh thiêng sẽ tức giận. . . . . . A!"
Giọng nói im bặt, Thanh Sơn ngã trên mặt đất.
Nhìn lại phía sau, Kim Nguyên Bảo tay cầm chuôi đao, khinh thường hừ một tiếng: "Cùng tên ngu ngốc này, có cái gì hay mà nói nhảm?"
". . . . . ."
Mặc dù ta cảm thấy đánh ngất xỉu Thanh Sơn là không đúng, nhưng là nếu đánh cũng nên đánh ngất xỉu, không khỏi cậu ta hồi tỉnh kêu người, ta theo Kim Nguyên Bảo lại thống nhất kế sách, cởi y phục của cậu ta, ném cậu ta vào nhà xí.
Thanh Sơn à Thanh Sơn, vì hạnh phúc của chưởng môn, ngươi uất ức một chút đi!
Sau khi giải quyết Thanh Sơn, dọc đường đi thuận lợi hơn rất nhiều, trừ thỉnh thoảng tránh một hộ vệ tuần tra, căn bản không có gặp phải chướng ngại gì. Rất nhanh, ta cùng Kim Nguyên Bảo liền nhảy ra khỏi tường, thừa dịp bóng đêm, dọc theo đường nhỏ xuống núi rời đi cái địa phương ta từng nằm mơ cũng muốn tới này.
Gần đến chân núi thì ta nhịn không được quay đầu lại ngắm nhìn Ngự Phong sơn trang, dưới màn đêm tối đen như mực, hình dáng của nó ẩn núp ở trong núi rừng âm u, đã sớm không thấy bóng dáng. Con chim rừng không biết tên nào đó kêu to từng tiếng, giống như nói tạm biệt chúng ta.
Ta lặng lẽ nói một câu trong lòng: Hẹn gặp lại, Công Tôn Liệt! Hẹn gặp lại, Ngự Phong sơn trang! Hẹn gặp lại, giang hồ!