Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu
Chương 54: Nhân sinh đều mây bay
Nhìn qua ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, Bach Thù xuất thân là sinh viên ngành phát thanh truyền hình thì năng lực tự nhiên không thể nói chơi, lời kịch có khó đến đâu sao có làm khó được cô?
Theo lý thuyết như thế nào thì phỏng đoán đúng như vậy, Bạch Thù đối với vai diễn này có thể coi là thuận buồm xuôi gió. Nhưng là, kia là giới hạn về mặt lý luận tri thức, hoặc là bản thảo nghiêm túc. Mà không phải loại này lời kịch ghê tởm đến mức nổi da gà.
Không có biện pháp, kịch bản này thực sự rất sến!
Bạch Thù liền nghi hoặc, rốt cục biên kịch làm sao viết được loại kịch bản này, bạn xem lời kịch của hắn viết so với dao cùn còn cùn hơn a! Bạn nói thời điểm hắn viết kịch bản cả người không phát run hả?
Đối mặt với câu thoại “Em là trái tim của anh, không có em, máu của anh chảy thế nào được, không có em, anh…”. “Anh như con kiến đứng trên mặt đất nhìn em, mà em là con thiên nga cao quý bay xa…” Xem đến đây, Bạch Thù liền cảm thấy đau đầu. Ta khinh, cô thà rằng biên kịch đem con kiến biến đổi thành con cóc!
Dù sao thì kịch bản này trên dưới đều là lời thoại sến sẩm muốn chết như thế này, hại cô có một đoạn kịch bản mà làm cả người run lên, diễn xuất thường xuyên nên năng lực tiếp nhận của cô tăng lên không ít.
Thở dài, Bạch Thù chỉ có thể tiếp tục đọc kịch bản sau đó yên lặng oán thán: Sớm biết kịch bản ghê tởm như vậy, cô thà đi nghiên cứu từ điển Oxford còn hơn.
Lại đến một buổi chiều hoàng hôn, đạo diễn nói kết thúc công việc, mọi người cảm giác mệt mỏi giống như vừa đánh xong một trận đại chiến, đều đứng dậy ngồi vào xe công ty trở về.
Không có biện pháp, kịch bản này không chỉ một mình Bạch Thù cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngũ lôi oanh đỉnh mà tất cả mọi người cảm giác không sai biệt mấy. Mỗi khi bắt đầu diễn, bởi vì lời thoại sến làm không ít người bị NG.
Vì không muốn để mấy lời thoại này độc hại, mọi người đều có ý niệm “chết sớm siêu sinh sớm” nên đến ngày tiếp theo tất cả diễn xuất hết sức nhập vai, tranh thủ diễn một lần vượt qua. Thế nên hiệu xuất quay phim là phi thường cao làm cho mặt mày đạo diễn cười thành một đóa hoa cúc sáng lạn.
Trên xe, người đại diện Mary gọi điện thông báo cho Bạch Thù tối mai phải đến tập đoàn Phong Khiêm tham gia một lễ kỷ niệm thành lập. Lúc này Bạch thù mới nhớ đến sắp đến cuối năm, trường học cũng chỉ còn một tuần nữa là cho nghỉ đông rồi, tập đoàn Phong Khiêm kỷ niệm ngày thành lập cũng là chuyện bình thường.
Cho nên Bạch Thù gật đầu đồng ý bảo rằng ngày mai sẽ đi, tập đoàn lớn mở tiệc đối với cô vẫn có lực hấp dẫn.
Dù sao mấy ngày nay, tâm tình của Bạch Thù cũng tốt lắm, trên đường về nhà đều là ý cười trong suốt, bước chân nhẹ nhàng.
Trở về phòng ngủ, chỉ thấy dì quản lý ký túc nói cho cô biết là ở đây có ba bó hoa hồng chờ cô ký nhận. Tất nhiên là Bạch Thù cười tủm tỉm cầm ba bó hoa hồng.
Ba bó hoa hồng này có một bó màu vàng hai bó màu đỏ, một bó ít nhất cũng phải được 33 bông, có thể thấy cầm 3 bó này trên tay là tương đối nặng. Cho nên trên đường cầm hoa hồng về phòng ngủ, tầm mắt của Bạch Thù cơ bản bị hoa hồng chiếm hết.
Cũng may là ban đêm người lui tới trên cầu thang rất ít nên Bạch Thù rất thuận lợi đi tới lầu bốn. Chẳng qua may mắn không kéo dài hết cả đường đi, Bạch Thù vô tình đụng vào người ta ở lầu bốn. Nếu đâm phải một người xa lạ có lẽ sẽ không bị làm sao ngặt nỗi lại đâm phải oan gia đối đầu với mình, tình huống lúc ấy cũng thật rối rắm. Mà Bạch Thù thực bất hạnh đụng vào Lí Anh, hoa khôi khoa biểu diễn.
Sau khi không cẩn thận đụng vào người khác Bạch Thù dẫn đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi a.”
Lí Anh bị đụng ngã vốn trong lòng nghĩ mắng ra bốn chữ “không có mắt à” nhưng nghe được tiếng của Bạch Thù thì càng thêm phẫn nộ “Cô TM nói xin lỗi là có thể xong việc sao?”
Thanh âm này nghe thật quen tai Bạch Thù ngẩn đầu thấy được ánh mắt hung ác của Lí Anh gắt gao nhìn cô chằm chằm.
“Bằng không?” Bạch Thù gặp bộ dạng không muốn bỏ qua của Lí Anh cũng liền tỏ thái độ cứng rắn.
“Bằng không?” Lí Anh trợn tròn hai mắt, thanh âm cất cao, lập tức trở nên thực bén nhọn chói tai.
“Đúng vậy, tôi đang hỏi cô bằng không cô muốn như thế nào? Tôi lại không phải cố ý, đạo lý tìm chỗ khoan dung mà độ lượng cô không hiểu sao?” Nếu không bởi vì trên tay Bạch Thù ôm rất nhiều hoa hồng, cô thật đúng là muốn buông tay nhún vai đâu.
“Tôi nói cho cô biết đừng tưởng rằng cô có bối cảnh là có thể ở trước mặt tôi kiêu ngạo! Một ngày nào đó tôi sẽ giẫm nát cô dưới lòng bàn chân, cho cô muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!” Nói xong cô ta hung hăng đẩy Bạch Thù ra bước chân đi xuống lầu.
Bạch Thù cảm thấy kì lạ, bối cảnh? Cô có sao? Còn có, có cần thiết phải nói chuyện độc ác như vậy sao? Muốn sống không thể, muốn chết không xong? Cô nghĩ đây cũng đâu phải thời cổ đại để có thể vận dụng hình phạt riêng!
Người này có phải bị đần độn rồi không, thật đúng là không có thuốc chữa.
Bạch Thù không hề để ý tới, thảnh thơi trở về phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, Bạch Thù liền thấy được ba cô bạn cùng phòng của cô đang châu đầu cùng một chỗ nhìn chằm chằm vào máy tính. Nhìn thấy Bạch Thù về, các cô ấy cũng không quay đầu lại nói với Bạch Thù, “Đã trở lại à.”
Bạch Thù đặt hoa hồng ở trên bàn, sau đó xoay người nhìn ba người này đang tập
“Tấm ảnh này.” Tiểu Mã nói một câu sau đó rất kích động nói, “Trời ơi! Dáng người tên đàn ông này thật tốt quá! Thể lực khẳng định rất mạnh a! Cậu nói có khi đến hai tiếng luôn không?”
Trên trán Bạch Thù đầy vạch đen, không cần phải nói cũng biết, nhóm người này lại bắt đầu xem phim cấp 3 BL.
Bạch Thù thật đúng là không nghĩ ra, GV này, tại sao còn có đàn ông nguyện ý đi diễn vậy? Quay phim đứng ngay trước mặt, toàn thân trần trụi, sau đó một người bị bạo hoa cúc, một người đi bạo cúc hoa, kế tiếp bắt đầu lên lên xuống xuống làm loại vận động pít tông.
Cảnh như vậy, ôi, cô ngẫm lại liền lạnh run dữ dội một trận a! Mà bạn cùng phòng của cô còn nhìn xem chăm chú! Thế giới này thật sự là muốn đảo điên a!
Nhưng mà làm cô nghĩ mãi không ra là, một người đàn ông tốt, nếu không phải bị bạn gái tổn thương quá mức rồi bỏ rơi, thì làm sao mà lại đi thích đồng tính chứ? Khác phái có thể vào được mắt hắn sao?
Buông tay, thật sự khó hiểu.
Cho nên có một đoạn thời gian trong tương lai, mỗi lần Bạch Thù nhìn thấy Kỳ Liên, đều hết sức không giải thích được.