Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu
Chương 12: Bị thổ lộ
“Ách…”
“Tôi thích em ba năm, không biết em có nhớ hay không, từ khi em đến trong trường có rất nhiều thứ thay đổi…” Kỳ Liên dần lâm vào hồi tưởng: “Khi đó, thời tiết rất đẹp, tôi còn nhớ em mặc một cái váy dài màu đỏ, tóc xoăn dài tới thắt lưng, bọ dáng em có chút kiêu căng, một mình tự xách hành lý đi tới khu day học. Tôi lúc đó khẳng định em không biết đường, nhưng em lại kiêu ngạo không muốn hỏi người khác khiến tôi cảm thấy rất buồn cười liền chủ động đi tới giúp, lúc đến dưới lầu kí túc xá các em, em nhanh chóng nói cảm ơn rồi chạy thoát, một chút thành ý cũng không có. Bởi vì số lần tôi đến trường cũng không nhiều cho nên không quá để ý, kết quả lần nữa gặp lại là giữa học kỳ, em là tân sinh viên năm nhất đi tham gia chọn lựa người chủ trì hoạt động, em có biết công việc này chỉ tuyển từ năm hai trở lên? Nhưng tôi tin tưởng em, cho em qua, đương nhiên, tôi biết lấy tướng mạo cùng năng lực của em cũng có thể thông qua. Em…”
Nghe xong Kỳ Liên nói liên mien, đem cô trôi ngược theo dòng chảy của quá khứ, Bạch Thù nhất thời liền 囧.
Bởi vì cô không ngờ hội trưởng thần bí hội Thần Long Kiến Thủ lại thầm mến cô, bây giờ lại còn đứng trước mặt cô, thế giới thật sự quá nhỏ.
Nói đến cuối cùng, Kỳ Liên trực tiếp nhìn Bạch Thù, con ngươi tối như mực dưới ngọn đèn chiếu xuống có vẻ sáng ngời: “Bạch Thù, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ đối tốt với em.”
Nói thật, thổ lộ như vậy Bạch Thù không cảm động là không có khả năng, nhưng là cô với anh ta chân chính quen biết nhau mới có bao lâu a?! Bạch Thù không phải loại người suốt ngày nhắc đến tình yêu, cũng không tin nhất kiến chung tình thật sự diễn ra, cho nên đối với lời thổ lộ đầy thâm tình này của Kỳ Liên, Bạch Thù không có cách nào đáp ứng anh ta ngay được.
Nói cô lắm chuyện cũng tốt, kiêu căng cũng thế, dù sao đối với Bạch Thù, Kỳ Liên dù yêu cô, lại biết cô nhiều năm, nhưng mà cô thì chỉ mới biết anh ta một ngày thôi! Cô không thể nhanh như tia chớp xuất hiện tình cảm lưu luyến mà chấp nhận.
Đang lúc hai người lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, Lí Tô Mặc đã đổi quần áo bước tới. Bạch Thù chưa bao giờ cảm thấy Lí Tô Mặc đáng yêu như lúc này, ánh mắt nhìn hắn lóe lên mấy ngôi sao nhỏ.
Lí Tô Mặc liếc mắt nhìn Bạch Thù một cái, sau đó mặc kệ nói với Kỳ Liên: “Kỳ Liên, cậu ở trong này sao?”
Kỳ Liên nhìn Lí Tô Mặc, khóe miệng hơi gợi lên: “Tớ cùng Bạch Thù nói chút chuyện tình cảm.”
Bạch Thù không biết phải nói gì, loại chuyện này không cần nói cho người khác biết. Huống chi là tình huống vừa rồi vô cùng khó xử, nếu hắn không xuất hiện cô thật không biết phải làm sao.
Lí Tô Mặc vốn là loại người lạnh lùng, nhưng sau khi nghe được những lời Kỳ Liên nói, sắc mặt có chút khó coi, sửng sốt một lúc mới trịnh trọng vỗ bả vai Kỳ Liên: “Cậu xách định cậu phải làm vậy?”
“Đúng vậy!” Kỳ Liên đột nhiên cất cao giọng.
“Cô ta không thích hợp với cậu!”
“…”
Một lúc sau, Lí Tô Mặc nói tiếp: “Kỳ Liên, chính cậu biết hiện tại cậu muốn làm gì là tốt rồi.”
Bạch Thù nghe cũng không hiểu được nửa điểm trong lời nói của hai người bọn họ, cảm giác giống như lạc vào chốn u mê. Nghe ý tứ của Lí Tô Mặc, tựa hồ cô không không xứng với Kỳ Liên! TMD, dựa vào cái gì mà cô không xứng với Kỳ Liên?
Gặp vẻ mặt tức giận của Bạch Thù, Lí Tô Mặc đảo cặp mắt hoa đào, khóe môi hơi nhướng lên: “Không phục?”
“Sao có thể? Ngài chính là đại nhân vật, nói thế nào chính là thế ấy, không phải là thứ tiểu nhân như tôi có thể phản bác.” Bạch Thù cười tủm tỉm trả lời, cô cũng không phải kẻ ngốc, biết bối cảnh cảnh của hắn còn công khai khiêu khích hắn!
“Hừ…chỉ là con chó nhỏ.” Lí Tô Mặc ung dung nhìn Bạch Thù.
Cái gì? Lí Tô Mặc, anh nói chuyện có chừng mực cho tôi!
Bạch Thù nói với Lí Tô Mặc: “Lí thiếu, cho dù tôi có đắc tội ngài cũng đã bị bạn gái ngài giáo huấn qua, tôi nghĩ ngài nên khoan dung độ lượng hơn đi.”
Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù, lời nói lạnh như băng: “Đầu tiên, cô ta không phải bạn gái của tôi, tiếp theo, tôi thế nào không cần ai phải nói!” Lời nói cuối cùng, hắn mang theo một cỗ khí phách khiến Bạch Thù giật mình.
Lí Tô Mặc nhìn lại đồng hồ trên tay, màu bạc sáng bóng khiến Bạch Thù lóa mắt: “Thời gian không còn sớm, ông nội tớ còn chờ tớ đi qua, tớ đi trước, chính cậu thu xếp cho ổn.”
Kỳ Liên giật đầu, trầm mặc nhìn bóng dáng của hắn hồi lâu, sau mới quay đầu, tiếp tục cười ha hả với Bạch Thù: “Bạch Thù, em mau trả lời tôi đi?”
Bạch Thù lắc đầu: “Qúa nhanh, thực xin lỗi.”
“Không sao, nếu em cảm thấy quá nhanh, vậy thì chúng ta cứ từ từ tìm hiểu.” Kỳ Liên cười hớ hớ như trước, nhưng đối với Bạch Thù, cô cảm thấy nụ cười này có điểm quái dị.
Trở về đại sảnh, bên trong đó vẫn như trước là một mảnh huyên náo phồn hoa, đại khái là buổi tiệc còn chưa chính thức mở màn đi. Bạch Thù tìm được nơi Siren tỷ đứng, Siren tỷ liếc nhìn cô: “Cuối cùng cô cũng tới đây.”
Bạch Thù không phải ngu ngốc, đương nhiên nghe được ý trong lời nói, nhưng đôi biết nhưng giả vờ không biết cũng là một môn học, cho nên cô ngây ngô gật đầu: “Vâng, Siren tỷ.”
Siren tỷ đối với hành vi biến mất vừa rồi của Bạch Thù có tức trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không bày ra sắc mặt khó coi đối với cô. Ai bảo bên cạnh cô còn có một Kỳ Liên thân phận bối cảnh đặc thù?
Đúng là đi đến đâu cũng phải có chỗ dựa mới có thể phát triển! ╮(╯_╰)╭
“Thưa quý ông quý bà, hoan nghênh mọi người tham dự yến hội thương nhân do tập đoàn Phong Khiêm tổ chức.” Người chủ trì yến hội cũng là người của đài truyền hình Bạch Thù, tên Vương Xán Xán. Bình thường cô ta luôn làm một bộ mặt tê liệt, đối với ai cũng đều xa cách, hiện tại cũng là khuôn mặt đó nhưng lại nịnh nọt tươi cười khiến Bạch Thù run rẩy hết cả người. Trên mặt cô ta có một tầng son phấn thật dày, Bạch Thù nghĩ không biết có khi nào lớp son phấn ấy của cô ta vì hành động cười tươi kia mà tróc xuống?
“Cô ta còn chưa chủ trì bằng em đâu.” Kỳ Liên nhỏ giọng nói bên tai Bạch Thù.
Bạch Thù kiêu ngạo, nói nhỏ: “Kia là đương nhiên, tôi muốn về sau còn là người chủ trì đệ nhất kìa.”
“Haha…lý tưởng thật cao, thật sự rất dũng cảm.” Một giọng nói không trầm không bổng vang lên, Bạch Thù quay đầu, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn hướng tới chỗ cô mà đi.
Cô gái này không thể nói là xinh đẹp, lấy thẩm mỹ của Bạch Thù mà nói, cô ta thuộc dạng xấu. Nhưng mà đối với thẩm mỹ của những người bình thường mà nói, cô gái này cũng không tính là khó nhìn, hơn nữa đối với Lí Tô Mặc, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận cô ta.
Nhưng mà khắp người cô ta tràn ngập khí chất thanh xuân, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể hấp dẫn không ít ánh mắt, cho nên hẳn cô ta cũng sẽ có một bộ phận giống đực theo đuổi đi?
Cô ta đi đến trước mặt Bạch Thù, vẻ mặt kiêu căng, vừa nhìn liền biết cô ta khẳng định là tiểu thư nhà giàu, có thân phận có bối cảnh, cho nên kiêu ngạo như vậy cũng có thể lý giải được.
Bạch Thù đối với cô ta không có cảm giác gì, nhưng vị tiểu thư này đối với Bạch Thù chắc chắn có cảm giác.
Đáy mắt cô ta lóe lên sự ghen tỵ, người có EQ thấp cũng có thể phát hiện, vị tiểu thư này chỉ sợ là thích Kỳ Liên bên người Bạch Thù, đem cô trở thành tình địch mà đối xử.
Được thôi. Đem Bạch Thù xem là tình địch cũng được, ai bảo Kỳ Liên thích Bạch Thù mà không thích cô ta? Nhưng mà Bạch Thù lại không đem cô ta để vào mắt, bởi vì cô gái này không đủ trình độ tiêu chuẩn để làm tình địch của cô.
“Hoa Thiển.” Kỳ Liên hướng cô ta gật đầu.
Cô gái tên Hoa Thiên nhìn Bạch Thù từ trên xuống dưới: “Kỳ Liên, em vẫn nghĩ anh không thích phụ nữ, không nghĩ đến anh lại thích phụ nữ dạng bình hoa thế này.”
Bạch Thù nhìn về phía Kỳ Liên, hóa ra trước kia anh ta chưa thích qua cô gái nào, thật thần kỳ! Còn có, cô ta bảo ai là bình hoa?!
Bạch Thù mỉm cười, cố ý chọc giận cô nàng Hoa Thiển: “Đó là do trước kia anh ta chưa gặp được tôi, bây giờ gặp, đương nhiên là sẽ thích tôi!”
Hoa Thiển trừng mắt liếc nhìn Bạch Thù một cái: “Cô không phải chỉ có bộ dạng đẹp một chút thôi sao? Kiêu cái gì? Kỳ bá mẫu nhất định không cho cô gả vào Kỳ gia đâu!”
“Hoa Thiển!” Kỳ Liên tức giận.
Bạch Thù nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiển nói: “So với bộ dạng không giống phụ nữ như cô là được rồi, người ta ít nhất biết Kỳ Liên thích phụ nữ, còn mang cô ra ngoài, người ta còn tưởng anh ta là GAY.”