Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 15: Địa bàng của ta, ta làm chủ


Chương trước Chương tiếp

Lại một lần nữa Thường Nhạc đứng trên sân thượng.

Vì sao lại nói là "lại"? Bởi vì Thường Nhạc rất thích sân thượng. Trong xã hội hiện đại này, những nhân vật hoành tráng thường giải quyết vấn đề ở trên sân thượng. Mà điều quan trọng hơn là, Thường Nhạc cho rằng người đàn ông hoành tráng chân chính đều phải như kim cương đứng trên sân thượng đánh máy bay vì người phụ nữ mình yêu. Thế cho nên, Thường Nhạc có một loại thiện cảm kỳ lạ với sân thượng.

Mà ở gần sân thượng này còn có một cái sân thượng khác, trên đó chật kín người vây xem. Bọn họ nồng nhiệt nhìn chằm chằm Thường Nhạc, miệng thì hô to:

- 50 km! 50 km…

- Ok, nhằm đáp ứng nguyện vọng của quần chúng, bản thiếu gia sẽ biểu diễn một lần!

Thường Nhạc cười to một tiếng, một trận hổ khu, phóng ra vương bát khí. Thời tiết hôm nay thật đẹp, gió to thổi tới phất lên khuôn mặt kiên nghị như được đao khắc ra của hắn.

Một giây sau, nhân dân toàn thế giới đều kinh hãi!

Thường Nhạc sờ sờ giữa háng rồi lấy ra một thanh hung khí dài đến 50 km rồi quét thẳng lên không trung. Mấy chiếc máy bay dân dụng vừa mới cất cánh đã bị đánh rơi xuống mà chẳng hiểu vì sao, làm cho bản tin TV và các tờ báo lớn đều dẫn tít là "Chuyến bay chở hành khách của chúng ta bị phần tử khủng bố không rõ dùng vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn tập kích". Mà lúc này Thường Nhạc không để ý nhiều như vậy, hắn trực tiếp chỉ hung khí tới tất cả các cô gái xinh đẹp trong khu vực thành thị…

Cô em thứ nhất nhìn thấy hung khí này, ngất.

Cô thứ hai nhìn thấy nó, thét to một tiếng rồi cũng ngất.

Cô thứ ba nhìn thấy nó, phản kháng một xíu rồi cam chịu số phận.

Cô thứ bốn thấy nó, không choáng mà ngược lại là vô cùng hiểu biết mà hưởng thụ.

Cô thứ năm nhìn thấy thì không chỉ hưởng thụ mà còn thoải mái rên rỉ.

Cô thứ sáu nhìn thấy hung khí này, không chỉ hưởng thụ không chỉ rên rỉ, cô ta còn mặt dày mày dạn đòi thêm lần nữa.

Cô thứ chín trăm chín mươi chín nhìn thấy nó, Thường Nhạc cảm thấy mình thật quá hoành tráng. Bởi vì – hắn xuyên chín trăm chín mươi chín cô em này thành một chuỗi, hung khí cũng vặn vẹo thành các đoạn cong khác nhau, ở trên không trung nội thành đong đưa các cô em thành những tư thế khác nhau. Nếu không phải yêu cầu của hắn khá cao, luôn ình khá biết thưởng thức, phỏng chừng số mỹ nữ bị xuyên tuyệt không chỉ dừng lại ở con số này.

Lần này cô em thứ một nghìn đi tới có bóng lưng cực kỳ mê người. Khi Thường Nhạc đang chuẩn bị sủng hạnh cô nàng thì cô nàng quay đầu lại… Đó là một khuôn mặt vô cùng đẹp, khuôn mặt này đôi mắt kia làm cho người ta không nhịn được mà nghĩ tới Siêu cấp nữ sinh hải tuyển! Đồng thời lại khiến người ta liên tưởng tới hai con quái vật, một con như Phù Dung, một con khác lại là Như Hoa!

- A!

Thét to một tiếng, Thường Nhạc tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hắn nhận ra mình vẫn nằm trong căn phòng ký túc xá đơn số 301 tòa nhà D của học viện Kiêu Tử.

Hít vào một hơi thật sâu, Thường Nhạc cố gắng bình phục tâm tình mình lại. Có một vấn đề mà hắn đã nghĩ mãi mà không ra, hành tung mình xưa nay luôn cực kỳ bí ẩn, vì sao lại có nhiều người vây xem như vậy? Vì sao toàn bộ thế giới đều cho là mình có thứ đồ chơi dài đến 50 km? Tên khốn kiếp nào lại dám tung tin tức giả như vậy? Cho dù muốn khủng bố thì phải đi Nhật Bản chứ không phải là ở trong nước này chứ? Sao lại mơ một giấc mơ cổ quái như vậy nhỉ?

Nghĩ tới nghĩ lui mà không tìm được đáp án, kết quả là Thường Nhạc uất ức. Hắn cảm thấy mười sáu năm nay hắn chưa từng hoang mang như thế này.

Đúng lúc này một tiếng gõ cửa vang lên. Một phút trước Thường Nhạc đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề kia, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là con trâu điên Huyết Hổ kia đến.

Bên trong đống đổ nát không chút ánh sáng, hai thích khách nhìn nhau từ xa, bộ giáp nhẹ màu bạc và áo giáp nửa thân màu lam phát ra ánh sáng như con mắt u linh. Trong chớp mắt, hai người như bóng ma nhảy lên, đồng thời ra tay.

Đây là game online "Thiên Quốc" hot nhất toàn thế giới hiện nay. Trong hai thích khách này thì ID một người là Công Tử Nhạc, ID người kia là Đường Bạch Hổ. Nhắc đến hai kẻ này thì cũng có lai lịch khá lớn, đều là trâu bò trong truyền thuyết. Một kẻ được gọi là "Thần thoại bất bại", người kia lại được xưng là "Vua thích khách", có thể nói là hai nhân vật mà tất cả người chơi trong nước sùng bái và coi là thần tượng.

Từ xưa đến nay một núi không thể chứa hai cọp, là Thần thoại bất bại lợi hại hay Vua thích khách mạnh hơn, đáp án sẽ sớm được công bố.

Chỉ trong giây lát mà hai người đã giao thủ mấy hiệp. Bước đi phiêu hốt và kỹ năng công kích vừa đúng lúc kia khiến người ta hoa mắt thần mê. Nếu đoạn demo này mà được đưa lên diễn đàn thì thế nào cũng sẽ tạo ra sóng to gió lớn, trở thành tài liệu kinh điển cho vô số thích khách.

Thích khách ở trong "Thiên Quốc" được gọi là "Nhà dương cầm của Quỷ Môn quan". Thao tác của phái này cực kỳ phiền phức, phím tắt cho kỹ năng thường dùng đã có hai mươi mốt phím. Người mà phản ứng chậm thì còn chưa kịp ra mấy kỹ năng đã bị giết chết.

Căn hộ của Thường Nhạc chỉ còn tiếng bàn phím cách cách, Huyết Hổ ngơ ngác đứng một bên mà không dám lên tiếng. Đối với mấy trò chơi đánh đánh giết giết này, Huyết Hổ cũng có hứng thú. Nhưng tên trâu điên này luôn làm kỵ sĩ lao lên làm khiên thịt đỡ đòn, chưa từng được nhìn thấy thao tác cấp đại sư thế này.

Rất nhanh chóng cằm của Huyết Hổ đều sắp nện xuống đất. Tên Đường Bạch Hổ bên kia không chỉ thành thạo chạy nhảy mà còn thường gõ ra mấy chữ "Oa ha ha ha" với "Khặc khặc khặc", khiến Huyết Hổ nghi ngờ có phải tay chân tên đó còn nhiều hơn cả bạch tuộc hay không.

Dù là người thô kệch, Huyết Hổ cũng biết là Đường Bạch Hổ kia đang quấy rầy Thường Nhạc, định làm nhiễu loạn tâm trí đối thủ. Nghe nói người ta thường tôn sùng loại chiến thuật còn có một trường phái được gọi là "Trường phái vô sỉ", ở trong các loại trò chơi đều có không ít thể loại vô sỉ như vậy.

Tiếp đó Huyết Hổ suýt nữa thì hỏng mất, Thường Nhạc còn vô sỉ hơn cả Đường Bạch Hổ, mười ngón tay hắn lướt trên bàn phím gõ ra một loạt chữ như "Mẹ mày họ gì?", "Mày có em gái không, giới thiệu cho tao đi!", "Hôm nay mày mặc sịp màu gì thế?"… Nghe nói thể loại này cũng có một trường phái được gọi là "Trường phái dâm dê" với tôn chỉ là khiến đối thủ phẫn nộ hoặc tâm thần không yên mà tạo ra sai lầm rồi đánh ột kích trí mạng. Nhưng nghe đồn trường phái này đã gần như tuyệt chủng, nguyên nhân là người chơi thuộc phái dâm dê phần lớn bị người thật đánh ột trận.

Chiến đấu kéo dài hơn nửa giờ, dược thủy trên người hai người đều đã cạn sạch mà vẫn chưa phân ra thắng bại. Hai đương sự thoạt nhìn như là không sao cả, chỉ có Huyết Hổ đứng bên xem mà hết hồn hết vía, mồ hôi đầm đìa.

- Nhóc, dạo này tiến bộ đấy!

Đường Bạch Hổ gõ ra một hàng chữ tỏ ý ngưng chiến.

- Cũng tàm tạm! Đã lâu không chơi, nhưng thắng mày cũng không thành vấn đề, ha ha ha…

Thường Nhạc đáp lại đầy kiêu ngạo. Quả thật hắn chơi game rất ít, cấp bậc với trang bị đều dùng tiền mời trâu cày luyện giùm. Bản thân hắn chỉ thi thoảng online đánh giết người mà thôi.

- Miệng thối thật! Đi, làm cờ nữa với anh đây!

- Không, năm ngoái mày đã không phải đối thủ của tao, đấu với mày chẳng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí tuổi thanh xuân của bản công tử!

Thường Nhạc cạch cạch gõ ra một hàng chữ, trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng của Đường Bạch Hổ.

-——! Cầm thú, hãy đợi đấy, tao sẽ báo thù!

Đầu bên kia, Đường Bạch Hổ có lẽ đã nổi cáu.

- Dạo này toa thấy trình độ của mày không chút tiến bộ, cứ như vậy thì sau này tao không tìm mày chơi nữa, chả thú vị gì cả!

- Khà khà, tại đang nghịch trò mới, khá là hao tâm tốn sức.

Đường Bạch Hổ nói với vẻ cực kỳ thần bí.

- Trên thế giới này còn có chuyện làm mày hao tâm tốn sức sao? Nói nghe xem nào!

Thường Nhạc tò mò hỏi.

- Cũng chẳng có gì, dù sao cũng chỉ là chơi ngay trên mạng ấy mà…

- Thường chơi trên mạng thì sao có thể bị chém…

Nghĩ nghĩ, Thường Nhạc gõ ra vài dòng chữ thăm dò:

- Ông bạn, nói rõ cho tao chơi với, có khi tao giúp được mày đó.

- Bị chém thì bị chém chứ sao, vẫn còn phải chơi cơ mà! Oa ha ha, cho nên, tao từ chối!

Thường Nhạc:

- Mày không biết người thường từ chối người khác đều có kết cục rất bi thảm sao?

Đường Bạch Hổ:

- Thế mày có biết người thường uy hiếp đe dọa tao, tao đều coi như chúng vô hình không?

Thường Nhạc:

- Phải không, vậy cứ chờ xem.

Đường Bạch Hổ:

- Tao chả cần biết mày là ai, cho dù có là Thượng Đế cũng vô ích thôi. Ở trên mạng này, tao làm chủ!

Lời nói ngông cuồng, kiêu ngạo tới cực điểm này được nói ra từ miệng Đường Bạch Hổ thì không ai dám nghi ngờ. Thường Nhạc bỗng mỉm cười rồi gõ mạnh lên bàn phím. Thích khách trong trò chơi kia chém tới Đường Bạch Hổ vốn chỉ còn lại chút máu. Đánh lén như vậy thì không thể dùng từ đê tiện vô sỉ để mô tả nữa. Không ngờ Đường Bạch Hổ còn ác hơn, một vệt sáng lóe lên, gã trực tiếp logout!

- Súc sinh!

Thường Nhạc chỉ vào màn hình, chửi một câu.

- Mẹ kiếp, thiếu gia, hãy để tôi đập cho thằng đó một trận! Text được lấy tại Truyện FULL

Huyết Hổ nói đầy hung tợn.

Thường Nhạc nhìn Huyết Hổ đầy bất đắc dĩ rồi thở dài một hơi:

- Anh định đánh gã như thế nào?

- Đương nhiên là tìm địa chỉ thật của nó rồi đánh ột trận thật đau!

Huyết Hổ hò hét với dáng vẻ khá là hoành tráng.

- Anh làm sao mà tìm được địa chỉ thật của nó?

- Tôi sẽ lôi một đám anh em xông vào công ty trò chơi kia rồi tra IP thằng nhóc đó!

- Ô thiên tài, thế mà anh cũng nghĩ ra á?

Thường Nhạc mắt sáng lên, liếc Huyết Hổ một cái đầy tán thưởng rồi lại lập tức cau mày nói:

- Cách này dùng để tra được người bình thường còn được, nhưng Đường Bạch Hổ thì khó rồi.

Thường Nhạc còn nhớ rất rõ ràng, năm đó Thường lão gia điều tra tư liệu của Đường Bạch Hổ nhưng chẳng tra ra được cái gì, thằng nhóc kia thần bí một cách đáng sợ.

Huyết Hổ ngẩn ra, hỏi:

- Thiếu gia, thằng đó là ai mà dữ vậy?

- Tên này bảy năm trước được gọi là thiếu niên thiên tài cờ vây truyenfull.vn, sau đó mai danh ẩn tích rồi chạy vào các trò chơi quậy phá…

Thường Nhạc cười khẩy, trên mặt lại mang theo vẻ nghiền ngẫm:

- Hai năm trước có một tên hacker đỉnh cao xâm nhập Lầu Năm Góc thành công, còn để lại một hình vẽ bạch hổ dọa người. Có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là gã!

- Dữ vậy sao?

Huyết Hổ trợn tròn mắt.

- Đúng vậy! Đến giờ chỉ có gã mới tạm coi là đối thủ của bản thiếu gia!

Thường Nhạc mỉm cười, gật đầu rồi đột nhiên đổi lời:

- Nhưng giờ chỉ là vui đùa chút xíu thôi! Gã không chịu làm việc cho tôi cũng không sao! Sau này nếu dám đối đầu với bản thiếu gia, ha ha, tôi cam đoan gã sẽ phải hối hận…

Thường Nhạc càng nói càng lạnh lùng, sát khí trong mắt tỏa ra. Huyết Hổ đứng cạnh sởn hết cả gai ốc, không nhịn được rùng mình một cái, không dám nhìn vào mặt Thường Nhạc.

- À đúng rồi, bà già ban nãy nói gì với anh thế?

Thường Nhạc phục hồi lại tinh thần rồi hỏi.

- Tôi cũng không rõ lắm, hình như là bữa tiệc liên hoan mừng người mới gì đó vào lúc bảy giờ tối.

Huyết Hổ gãi đầu đáp.

- Ô, giờ cũng sáu giờ rồi! Chúng ta đi góp vui thôi.

- Hì hì, thiếu gia lại muốn đi tán gái sao?

- Tất nhiên rồi!

Thường Nhạc gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Mà đừng có nhìn tôi đầy tủi thân như thế, có khi lại có người đến gây chuyện, đó chính là lúc anh đại triển quyền cước đấy!

- Có thể đánh nhau ư? Oa ngon, tôi thích!

Huyết Hổ hưng phấn xắn tay đi theo Thường Nhạc ra khỏi phòng 301. Từ đó về sau, căn phòng 301 và 302 trong tòa nhà D ký túc xá học viện Kiêu Tử được gọi là "Cấm địa", bởi vì đây là nơi ở của hai vị đại hung thần.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...